Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành

Chương 151: Chương 151

Trước Sau
Ngón tay Cung Lê Hân khẽ nhúc nhích, sát ý nồng đậm lan tràn trong đôi mắt đen tuyền, sát ý cộng thêm chân khí phóng ra tràn ngập cả đại sảnh, áp bách mọi người tới mức không thở nổi, ngay cả Tống Hạo Hiên cấp bậc cực cao cũng cảm thấy có một cảm giác lạnh thấu xương nào đó đang chạy từ dưới chân lên lưng mình khiến gã không khỏi run rẩy. Không nghĩ tới, thiếu niên không đáng chú ý nhất lại là loại tồn tại khủng bố nhất Cung gia, khó trách Hạ Cẩn nguyện ý đi cùng cậu ta, khó trách người Cung gia đều thơ ơ với lời mời của Tống gia. Ngay cả tự phụ như Tống Hạo Hiên cũng không thể không thừa nhận, được đi theo một cao thủ hàng đầu như vậy chính là một may mắn rất lớn.

Hai người giằng co một hồi, mắt thấy Tống Hạo Hiên sắp nhẫn tới cực hạn, muốn ra chiêu, Cung Viễn Hàng vội mở miệng cắt ngang,”Lê Hân, đừng gây chuyện ở địa bàn của Tống ca con.” Nháo lớn lên, thì mọi người không thể rời đi được.

Sát ý biến mất, Cung Lê Hân mím môi gật đầu, chậm rãi trở về chỗ mình. Cung Viễn Hàng nhìn qua Tống Hạo Hiên, liên tục tạ lỗi nói con mình bị làm hư, tính tình có hơi tàn bạo, xin gã đừng trách cứ.

Tống Hạo Hiên thở phào nhẹ nhõm, gượng cười phất tay. Xuất ra toàn lực lại chỉ làm tổn thương một tầng da của đối phương, nếu thật sự đối chiến, gã biết mình chắc chắn sẽ thảm bại.

Nhóm thuộc hạ của Tống Hạo Hiên âm thầm lau đi mồ hôi trên trán, dùng loại ánh mắt mới nhìn một hàng Cung gia, thái độ ngạo mạn hơi thu liễm lại.

“Không biết Cung thiếu tại sao lại ra tay?” Trịnh Triều Hà siết chặt chén rượu trong tay, hỏi thay Tống Hạo Hiên. Chuyện này bọn họ có bỏ qua cũng phải chừa lại mặt mũi cho Tống gia.

“Hắn bỏ thứ này vào rượu của tôi, các anh xem xem nó là gì.” Cung Lê Hân năm ngón tay hư trảo, một viên thuốc màu xanh bắn ra từ túi áo Ma Chí Hoành, bay vào tay cậu. Một chiêu cách không thủ vật này lại làm mọi người đang ngồi một phen hút khí.

Thấy viên thuốc, Trịnh Triều Hà ngượng ngùng câm miệng. Tính tình Ma Chí Hoành hắn biết, nếu người ta đã tự tìm tử lộ thì hắn cũng không còn gì để nói. Sự thật bị phơi bày, lại có nhiều người ở đây chứng kiến như vậy, bọn họ quả thật không thể nói lý.

“Chẳng qua là bị bỏ thuốc mà thôi, cậu dạy dỗ một hồi là được, sao phải giết người?” Bạch Hồng ngồi cạnh Tống Hạo Hiên lạnh giọng mở miệng.

“Bỏ thuốc thủ lĩnh bọn tôi mà cũng là việc nhỏ sao? Không bằng tôi cũng bỏ thuốc cho thủ lĩnh các người?” Lâm Văn Bác ngồi bên người Lâm lão gia tử vẫn chưa mở miệng cười giễu nói, trong đôi kim mâu nồng đậm sát khí. (a bỏ thuốc rồi ai lĩnh trách nhiệm vs 1 tên S như ẻm hở~ =]]]])

“Chủ ý này được, Tống Hạo Hiên nếu uống hết ly rượu này, tôi sẽ để cho các người giết một lần, điều kiện tiên quyết là nếu có thể giết được.” Cung Lê Hân thành thật gật đầu, bóp nát viên thuốc bỏ vào chén rượu trước mặt Hạ Cẩn, phất tay, ném chén rượu tới trước mặt Tống Hạo Hiên.

Hai người cách nhau hơn mười thước, một chén chứa đầy rượu cách không ném tới lại không hề rơi một giọt, Tống Hạo Hiên mặt không chút thay đổi cũng trở nên căng cứng, kinh ngạc trừng mắt nhìn. Thân thủ như vậy gã chưa hề thấy qua, nên nhất thời không thể đoán được năng lực cấp bậc của cậu được. Hơn nữa, đứa nhỏ này đúng là thủ lĩnh căn cứ Cung gia, thủ lĩnh bị vũ nhục quả thật là chuyện lớn, giết Ma Chí Hoành cũng không quá đáng. Cục diện trước mắt này, gã uống thì không đúng, mà không uống cũng không đúng, thật sự là tiến thoái lưỡng nan.

Một cao thủ dị năng cấp bốn cạnh Bạch Hồng vỗ mạnh lên bàn, lạnh lùng nói,”Mày đừng có mà kiêu ngạo, nơi này là địa bàn bọn tao, dù thực lực mày có cao thì bọn tao cũng có cách làm bọn mày có đi mà không có về!” Dứt lời, hắn liền phóng uy áp trong người, cả người bị tầng sát khí nồng đậm bao phủ.

Mấy người Đàm Minh Viễn, Tống Hạo Nhiên, Lâm Văn Bác cũng không ngồi yên, đều thả lỏng khí thế cố tình thu liễm ra. Hai bên nhìn thì giằng co ngang nhau, nhưng rất rõ ràng, thực lực Cung gia cao hơn Tống gia rất nhiều, đã xuất hiện xu hướng áp đảo. Mà người các căn cứ khác đã sớm tránh sang một bên, không dám mở miệng. Bọn họ là người ngoài cuộc, hiển nhiên thấy rõ ràng, Tống gia người nhiều, Cung gia lực mạnh, hai bên nếu giao chiến thì ai cũng không chiếm được tiện nghi, xui nhất là bọn họ người vô tội lại dính phải tai họa này.



“Để chúng tôi có đi mà không có về?” Cung Lê Hân thản nhiên mở miệng, ngữ khí đầy ý nhạo báng,”Vậy các người có tin, tôi bây giờ có thể huyết tẩy toàn phòng, làm các người chết—không—toàn—thây?” Dứt lời, chân khí của cậu liền bạo phát, một tầng sương mỏng từ cơ thể tràn ra, làm bóng dáng cậu như ẩn như hiện, trông tựa như thần nhân, mà bàn rượu và mấy người chung quanh đã bị luồng chân khí mạnh mẽ của cậu đánh bay ra xa, ngay cả mặt sàn dưới chân cũng dưới tầng uy áp bài sơn đảo hải của cậu mà từng chút một vỡ vụn, vết nứt như mạng nhện lan tràn, tiếng đất nứt ‘răng rắc’ vang lên làm người ta mao cốt tủng nhiên, nóc phòng cũng ‘rào rào’ tro bụi rơi đầy xuống, như tùy thời đều sẽ sụp đổ dưới khí thế mạnh mẽ của thiếu niên.

Uy áp khủng bố như vậy, đừng nói người căn cứ Tống gia, ngay cả đám tổ viên của Cung Lê Hân cũng chưa từng thấy qua. Thì ra Cung thiếu vẫn luôn ẩn giấu thực lực, khi bọn họ cảm thấy Cung thiếu đã đạt tới một cực hạn nào đó, Cung thiếu sẽ lại vì bọn họ mà mở ra một trang giấy mới, làm con đường trở thành cường giả của bọn họ càng đi càng xa. Mọi người cắn răng cố ngồi thẳng lưng, không để bản thân mình nhìn chật vật khốn cùng như người Tống gia, làm mất mặt Cung thiếu.

Cung phụ và Lâm lão gia tử thảnh thảnh thơi thơi ngồi yên tại chỗ, có thiếu niên âm thầm bảo hộ, bọn họ căn bản không chịu bất cứ áp bách nào. Thấy bộ dáng thoải mái của hai người, mọi người nháy mắt sáng tỏ, cũng càng thêm kiêng kỵ thiếu niên. Ngay cả khí thế của mình cũng có thể khống chế tới trình độ như vậy, thiếu niên này đúng là yêu nghiệt!

Vài tiếng ‘phốc’ trầm đục vang lên, một hàng Tống Hạo Hiên chịu nhiều áp lực nhất đều lần lượt hộc máu, sắc mặt trắng bệch nửa nằm trên bàn không thể ngồi dậy, dưới ánh mắt ra hiệu của Cung phụ, Cung Lê Hân lúc này mới chậm rãi thu chân khí lại, thản nhiên mở miệng,”Nhân nhược phạm ta, ta tất phạm nhân*. Chuyện hôm nay vốn là các người sai, chính các người đã gây sự trước. Tôi căn bản không muốn loạn khai sát giới, hy vọng các người đừng ép tôi. Vừa rồi đắc tội, thứ lỗi.” (* : người động ta, ta nhất định sẽ động lại)

“Nào có.” Tống Hạo Hiên là nhân vật nào, gã lau đi vết máu bên khóe miệng, trầm giọng mở miệng,”Hôm nay quả thật là người chúng tôi không đúng, người nói xin lỗi là chúng tôi mới đúng. Như vậy đi, phần phí qua đường còn lại của các cậu tôi không lấy nữa, xem như bồi tội với Cung thiếu.” Dưới góc độ người khác nhìn không thấy, ngón tay dính máu của gã khẽ run, vì sợ hãi, cũng vì phẫn hận.

Thủ hạ của gã từ lâu đã thu hồi kiêu ngạo, trên mặt hiện ra vẻ khẩn trương cùng nghĩ tới mà sợ. Chỉ bằng uy áp đã có thể làm bọn họ trọng thương, trước mặt thiếu niên này, bọn họ có khác gì một con kiến chứ? Bọn họ có ngạo khí, nhưng cũng tự mình biết mình.

Liếc qua Tống Hạo Hiên biểu tình rõ ràng rất tức giận không cam tâm lại phải cố ẩn nhẫn, Cung Lê Hân gật đầu, không nói gì nữa. Chân khí trong cơ thể tiêu hao quá nhiều, cậu có hơi mệt, không thích hợp tiếp tục dây dưa với mấy người này, không bằng thấy tốt lập tức thu lại. Hôm nay cậu đến là để mượn cớ ra oai, cho các thế lực ở đồng bằng Đông Bắc này một cảnh cáo—Cung gia không phải chỗ bọn họ có thể động vào. Muốn ăn Cung gia, cũng phải xem mình có năng lực đó hay không. Cậu không muốn lại phát sinh biến cố giống Trường Xà đảo. Tuy Cung gia còn ở địa bàn của Tống gia, nhưng có cậu chấn nhiếp, Tống Hạo Hiên tuyệt đối sẽ không dám đối kháng ra mặt với Cung gia, quấy tới lưỡng bại câu thương thì chỉ làm các căn cứ khác chiếm tiện nghi mà thôi, gã cũng không ngốc như vậy.

Trước lực lượng tuyệt đối, hết thảy âm mưu quỷ kế đều chỉ phí công. Câu nói không biết đã coi từ cuốn sách nào này luôn khắc sâu trong đầu Cung Lê Hân, mà cậu cũng vô cùng tán thưởng. Cuộc sống ở mạt thế chính là vậy, toàn bộ người trong phòng này luôn kiêu ngạo, từ sự bài xích dò xét ban đầu giờ đã thành nơm nớp lo sợ, tất cung tất kính, đây chính là chỗ tốt của việc có thực lực cao.

Cái bàn bị phá được nhân viên hậu cần mang đi đổi cái mới, thi thể Ma Chí Hoành cũng được đưa ra ngoài, có lẽ sẽ bị người Tống gia róc xương lóc thịt mang lên bàn cơm, có lẽ sẽ bị ném ra ngoài uy tang thi, ai để ý chứ? Nhưng mà, giữa sân có một người vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm bãi máu kia, biểu tình như đang trong mơ.

Cứ vậy mà chết? Ác ma tra tấn cô cả hai đời cứ thế mà biến mất? Cung Hương Di che mặt, có chút không thể tin được.

“Hương Di, sao thế? Đau đầu sao?” Cung phụ buông chén rượu lo lắng hỏi.

“Không sao ạ, con rất ổn.” Cung Hương Di nhanh chóng buông tay nói, cuối cùng cong môi thành một nụ cười, khẽ bật ra tiếng, càng cười càng thấy thoải mái vui sướng. Đời trước Ma Chí Hoành chết thế nào cô không biết, thậm chí cũng không dám mở miệng hỏi, mà đời này, trơ mắt nhìn gương mặt ghê tởm kia bị một chưởng đánh nát, cô cảm thấy ác mộng dây dưa mình cả hai đời cuối cùng cũng đã hoàn toàn tan biến! Một khắc này, tận sâu trong lòng cô, một chút oán hận cuối cùng với Cung Lê Hân rốt cuộc toàn bộ tiêu tán.

Thấy con gái nhanh chóng khôi phục lại bình thường, Cung phụ yên lòng, tiếp tục uống rượu với Lâm lão gia tử. Đại sảnh hỗn loạn nhanh chóng được quét tước sạch sẽ, mọi người nhìn thì như vẫn nói chuyện cười nói như thường, nhưng thanh âm cố ý đè thấp cùng thái độ vừa cẩn thận lại kính sợ khi đối mặt với người Cung gia đã chứng tỏ, bọn họ đã hoàn toàn tiếp nhận chuyện Cung gia tiến trú Đông Bắc, cũng thừa nhận địa vị của Cung gia, chẳng qua địa vị này có thể đuổi kịp và vượt qua Tống gia hay không, bọn họ còn cần phải cân nhắc.

“Chiêu giết gà dọa khỉ này Lê Hân dụng không tồi.” Lâm lão gia tử uống một ngụm rượu, thấp giọng khen với Cung phụ.

“Nó làm gì có đầu óc như thế, tám phần là do người ta chọc tới nó, nó nhất thời xúc động nên động thủ, rồi sau đó mới mượn cớ mà ra oai thôi.” Cung phụ ngượng ngùng cười, phất tay nói.



“Cung thúc, người thật hiểu tiểu Hân.” Lâm Văn Bác cười cười liếc thiếu niên đang chuyên tâm dùng bữa phía đối diện, mở miệng phụ họa.

Ba người nhìn nhau cười, không khí thập phần thoải mái hài hòa, vô cùng đối lập với cảnh giương cung bạt kiếm của Tống Hạo Hiên ngồi chủ vị cùng Tống Hạo Nhiên.

“Theo một thủ lĩnh như vậy, khó trách cậu sống không tồi.” Nuốt xuống bực bội cuồn cuộn trong cổ họng, Tống Hạo Hiên trầm giọng mở miệng.

“Là may mắn của tôi.” Tống Hạo Nhiên mặt vô biểu tình trả lời.

“Bất quá cuối cùng tuổi vẫn còn quá nhỏ, hành xử tùy tiện, có chút không hiểu quy củ. Hy vọng cậu ta vẫn kiêu ngạo như vậy, đừng để tới một ngày bị người ta đánh ngã xuống.” Tống Hạo Hiên cười lạnh.

“Sẽ không, luận về tùy tiện, em ấy so ra vẫn kém đường ca.” Tống Hạo Nhiên ngữ khí bình thản nói.

Tống Hạo Hiên cắn răng, cuối cùng lựa chọn trầm mặc. Nếu còn tiếp tục tranh cãi, hôm nay gã sẽ hoàn toàn mất mặt. Từ khi sinh ra tới nay, gã chưa từng thấy thất bại như vậy, ba chữ ‘Cung Lê Hân’ đã bị gã hung hăng ghi sâu trong lòng. Mà đám thuộc hạ của gã thỉnh thoảng lại trộm đánh giá thiếu niên vân đạm phong khinh, xoa xoa cả người đau nhức không ngừng, rõ ràng đã bị nội thương, trong mắt đầy vẻ kinh sợ. Cứ như thế, làm chủ nhân trong sảnh, vốn nên sôi nổi nhất lại thành người trầm mặc nhất, bầu không khí có vẻ thập phần vi diệu.

“Tống sư trưởng, hôm nay là ngày công bố thuốc sát trùng cường lực, chúng ta vẫn nên nhanh chóng vào vấn đề chính đi.” Thủ lĩnh căn cứ Huệ Thành quy mô chỉ đứng sau Tống gia mở miệng đánh vỡ bầu không khí vi diệu này, cũng khiến mọi người đang yên lặng lại sôi trào.

“Được rồi.” Tống Hạo Hiên gật đầu, ngoắc hai cảnh vệ phía sau nói,”Dẫn người tới.”

Cảnh vệ gật đầu ra khỏi phòng, sau đó nhanh chóng đẩy một cái ***g sắt lớn vào, giữa ***g sắt có một hàng rào, ngăn cách giam giữ một nô lệ và một tang thi. Con tang thi cấp 1 kia tay chân và cổ đều bị xích sắt trói lại, buộc chặt lên ***g sắt, phạm vi hoạt động rất hữu hạn. Ngửi thấy mùi thịt người nồng đậm trong đại sảnh, nó hưng phấn tê rống lên, nước bọt tanh hôi từ miệng nhiễu giọt thành một bãi dưới đất.

Cảnh vệ mở hàng rào ra, ra lệnh nô lệ lạnh run lui vào trong góc tới gần con tang thi kia. Tên nô lệ không dám, nhưng dưới tiếng quát lớn cùng roi quất liên tục không thể không bước tới.

Mắt thấy lợi trảo tang thi thật sự cắt qua cánh tay nô lệ nọ, mọi người giữa sân đồng loạt đứng dậy, ngừng thở quan sát chuyện tiếp theo. Sau đây, là thời khắc chứng kiến công hiệu của thuốc sát trùng.

Cảm nhận được mọi người đều nhìn kỹ và xem trọng, nội tâm hỗn loạn của Tống Hạo Hiên cuối cùng cũng hơi bình tĩnh xuống. Tin rằng sau cuộc công bố này, người Cung gia chắc chắn sẽ hối hận không kịp. Nghĩ đến đây, gã nhếch môi cười lạnh.

***************************************

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau