Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Chủ Hoành Hành
Chương 160: Chương 160
Nghỉ ngơi chỉnh đốn chừng 2 tiếng, đội ngũ hơn 300 người do liên minh 6 căn cứ lớn hợp thành bắt đầu xuất phát, 300 người còn lại lưu lại trấn thủ ở tiểu trấn, nếu trước khi mặt trời lặn đội ngũ vẫn không quay về, 300 người này sẽ lần theo dấu xe vào thành tìm bọn họ.
Vụ Thành nguyên bản không gọi là Vụ Thành, mà là Đông Lai Thành, một năm sau khi mạt thế bùng nổ, nơi này không hiểu sao bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ, đứng cách một mét không thể nhìn thấy gì bên trong, mà sương mù này cũng chứa kịch độc, chỉ cần hít một hơi nhỏ thôi sẽ chết ngay tại chỗ. Nhưng tang thi lại vô cùng thích làn sương này, giống như con người khi hít thuốc tinh thần sẽ trở nên hứng khởi, y như bị nghiện vậy, sương mù của Vụ Thành đối với tang thi cũng có sức hấp dẫn tương tự.
Dần dà, Vụ Thành cũng nổi danh là tử thành giống như Ninh Thành. Nhưng khác với tình trạng trống không của Ninh Thành, Vụ Thành là tử thành với nhân loại, lại là thánh địa với tang thi, quanh năm suốt tháng luôn có vô số tang thi kết bè kết đội lui tới, mà cấp bậc của chúng đều không thấp.
Cũng vì vậy, thủ lĩnh Huệ Thành sau khi thấy bông lúa thì không nghĩ muốn độc chiếm hết, mà kêu gọi mọi người tới cùng tới Vụ Thành điều tra. Dù sao, nếu tin tức được xác nhận là thật, muốn khai hoang một mảnh ruộng lớn ở nơi tang thi quần tụ như Vụ Thành để gieo trồng lương thực, ở C quốc hiện nay, không có căn cứ nào có thể làm được. Đương nhiên, có lẽ người Ninh Thành lại được, bọn họ có thể dùng kim cương đằng vạch ra một khu an toàn, nhưng nhân loại và tang thi thực lực đang không ngừng tăng trưởng, tin rằng không bao lâu nữa, kim cương đằng cũng không ngăn được bước chân của bọn chúng. Cho nên, muốn xây dựng một “ngôi nhà” mới, biện pháp tốt nhất vẫn là đồng tâm hiệp lực.
Mấy tháng gần đây, sương mù bao quanh Vụ Thành đang dần nhạt đi, vùng ngoại ô ở khu vực ngoài cùng Vụ Thành đã hiện ra, mấy cây lúa kia chính là phát hiện được trên đồng ruộng ở vùng ngoại ô đó.
Đoàn xe thật dài phóng nhanh trên đường cao tốc, xuất phát thẳng về vùng ngoại ô, dọc đường di vô cùng thuận lợi, không gặp con tang thi nào, tình huống này ở nơi mạt thế đầy rẫy tang thi thì có chút quỷ dị, nhưng mọi người lại như không thấy có gì kỳ quái, trên mặt đều mang biểu tình chờ mong.
“Sao không gặp phải con tang thi nào? Không phải mọi người luôn nói Vụ Thành là thánh thành của tang thi sao?” Cung Lê Hân kéo góc áo Tống Hạo Nhiên, thấp giọng hỏi.
“Sau khi sương mù tan đi, tang thi cũng theo sương mù lui dần về trung tâm thành phố, hiện tại ngoại ô có thể xem như an toàn. Nhưng vì phòng gặp phải quần tang thi “dạo chơi”, chúng ta tốt nhất không được thả lỏng cảnh giác.” Tống Hạo Nhiên thấp giọng trả lời, cuối cùng có chút buồn cười nhắc nhở,”Đã sớm nói em đừng cả ngày chỉ lo tu luyện, tình báo đưa về không có việc gì thì nên xem một chút để nắm chắc thế cục hiện nay của C quốc.”
Cung Lê Hân thấp giọng ừm một tiếng, lại cúi đầu tiếp tục vận chuyển nội lực. Một năm, tuy nội lực từng chút từng chút thong thả tăng trưởng, nhưng vẫn không thể đột phá qua được mức cao nhất của tầng thứ hai. Gần đây vất vả lắm mới có dấu hiệu đột phá, cậu bế quan mấy ngày lại sắp đột phá bình cảnh nên không thể không dừng lại. May mà cậu từng tu luyện qua một lần, bằng không lúc này đã sớm tẩu hỏa nhập ma.
Nửa giờ sau, đoàn xe ra khỏi đường cao tốc chạy lên quốc lộ, hai bên quốc lộ là núi non trùng trùng, núi rợp bóng cây, vạn mộc tranh vinh, thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng hót thanh thúy của chim chóc cùng tiếng tê rống cao thấp của dã thú, thoạt nhìn tràn đầy sức sống.
Sắc mặt những người khác lập tức mang vẻ cảnh giác, thầm nghĩ nơi này khẳng định sẽ có rất nhiều dị thú nguy hiểm hay lui tới, Cung Lê Hân và đám não tàn tổ 1 thì hai mắt lại sáng rực, miệng bắt đầu phân bố một lượng lớn nước bọt. Thịt a! Cả ngọn núi này đều là thịt! Cả bọn không hẹn mà cùng nghĩ.
“Lão đại, khi trở về chúng ta đi sau chót, lén vào núi săn thú đi?” Mã Tuấn và Vương Thao từ phía sau kéo lên, kề sát tai Cung Lê Hân thấp giọng hỏi.
“Tôi muốn ăn thịt lợn rừng biến dị, tôi nghe được tiếng kêu của chúng.” Thanh niên liếm liếm cánh môi phấn hồng, mặt cười tươi như hoa nói. Nói với thức ăn, hình tượng thành thục ổn trọng của cậu lập tức sụp đổ vỡ nát, hiện rõ ra bản chất cật hóa.
“Được!” Mã Tuấn cùng Vương Thao nháy mắt vứt bỏ vẻ buồn bã ỉu xìu, mặt hiện lên biểu tình hưng phấn chờ mong. Người Ninh Thành không thiếu đồ ăn thức uống, thực vật hay thịt dị thú có chất kịch độc gì đó trong mắt người ngoài, trong mắt bọn họ lại là thức ăn bình thường đến không thể bình thường hơn, hơn nữa còn thấy mùi vị rất ngon. Nếu không phải vì nghĩ cho sức khỏe của hậu đại, nói thật, tin tức phát hiện “Niết Bàn” ở Vụ Thành với bọn họ mà nói kỳ thật không có bao nhiêu hấp dẫn cả.
Cũng may người Ninh Thành tự mình mang theo ba chiếc xe tới, mới không để các căn cứ khác nghe được đề tài “đáng sợ” này của bọn họ. Trong tiếng bàn luận nhiệt tình của mọi người, đoàn xe rốt cuộc đã ra khỏi khu rừng núi, chạy vào một tiểu trấn. Phòng ốc trong thôn trấn này rách nát vô cùng, nhìn qua nóc nhà và tường viện đều có thể tùy tiện thấy được những “động” lớn, còn có những dấu cào của tang thi lưu lại khắp nơi, mặt đất chung quanh nằm tán loạn những bộ bạch cốt tầng tầng lớp lớp, bởi vậy cũng có thể thấy được, trước khi sương mù tan đi, quần tang thi tụ tập ở nơi này khủng bố đến cỡ nào.
Xe của Huệ Thành dừng lại đầu tiên, tên dị năng giả phát hiện ra lúa sau khi nhảy xuống xe thì ngoắc ngoắc mọi người phía sau, ý bảo mọi người đi theo gã. Xuyên qua con đường tắt vòng vèo như mạng nhện, một con sông lớn rộng chừng 30 mét hiện ra trước mặt bọn họ. Nước sông không vẩn đục đen kịt như những địa phương khác, mà là một màu vàng trong lấp lánh tia sáng hiếm thấy. Từ màu sắc có thể đoán được, nước này hẳn là không bị ô nhiễm, nhưng còn cần phải kiểm nghiệm lần nữa mới có thể khẳng định.
Cạnh bờ sông chính là một mảnh ruộng lớn, đồng ruộng đã bị hoang phế từ lâu, trong đất còn lưu lại vài cây lúa cùng các loại rau tự động bén rể nảy mầm, nhìn qua thì có hơi ít, nhưng có thể mọc được.
Thấy cảnh tượng như vậy, mọi người đều ngây dại, tiếng hô hấp ồ ồ không ngừng tăng lên đã biểu thị rõ nội tâm kích động của bọn họ. Là thật, C quốc thế nhưng thật sự có một nơi “Niết Bàn” chưa bị ô nhiễm, mọi người được cứu rồi!
Cung Lê Hân và tổ viên của mình cũng không bị hết thảy trước mắt làm đánh mất lý trí. Bọn họ nghiêm mặt, nhảy xuống bờ ruộng, lấy túi plastic đã sớm chuẩn bị ra, tản ra xung quanh, tùy cơ đào một mẩu đất bỏ vào túi. Có ô nhiễm hay không, mắt nhìn không được, tai nghe càng không xong, chỉ có kiểm nghiệm bằng thiết bị mới biết được. Từ trước khi đến, Kim Thượng Ngọc nghe thấy tin đã phái một phong hệ dị năng giả đem mấy túi lớn này đưa cho bọn họ, dặn đi dặn lại, mấy mẫu đất này nhất định phải mang về không được bỏ sót.
Kim Thượng Huy từ lúc vào thành trấn đã chạy biến không thấy bóng dáng. Nó dù sao cũng là tang thi, tuy cực kỳ quyến luyến Cung Lê Hân, nhưng bản chất dã tính sâu trong thâm tâm vĩnh viễn không biến mất. Cũng may Cung Lê Hân không hề trói buộc gì nó, luôn để mặc nó tự do hoạt động. Nhưng Cung Lê Hân càng mặc kệ, Kim Thượng Huy lại càng lưu luyến khó bỏ, dù có tự do sinh sống bên ngoài thế nào, đến giờ, nó đều sẽ chủ động tìm về. Về phần nó có ở bên ngoài giết người hay không, này căn bản không nằm trong phạm vi suy xét của Cung Lê Hân.
Hạ Cẩn cùng Tống Hạo Nhiên mỗi người lấy ra một bình nhỏ, lên thượng du lấy mẫu nước. Cung Lê Hân đi vào một mảnh ruộng, khom người nhặt một hạt thóc vàng óng ánh bỏ vào miệng nhấm nuốt.
“Hương vị thế nào?” Đậu Hằng đứng sau cậu thấp giọng hỏi.
“Rất thơm rất ngọt, anh nếm thử đi.” Cung Lê Hân híp mắt nuốt xuống, sau đó nghiền ra mấy xác lúa khác, lấy gạo nhét vào miệng Đậu Hằng.
Ngón tay ấm áp của thanh niên lướt qua môi hắn, đầu ngón tay khẽ chạm vào đầu lưỡi, tựa hồ có thể nếm được vị mặn nhàn nhạt trên đó. Đậu Hằng ngẩn người, tử mâu thâm thúy một mảnh, miệng ngậm hạt gạo cũng quên mất phải nhấm nuốt, không tự giác nâng tay che ngực, muốn ngăn lại trái tim đang đập càng lúc càng nhanh của mình.
Ngay khi hai người một ngây người, một khẽ cười, Tống Hạo Hiên đứng trên bờ ruộng liền làm một thủ thế khó hiểu với Trịnh Triều Hà. Trịnh Triều Hà gật đầu, đột nhiên biến mất tại chỗ, mấy thủ lĩnh các căn cứ thấy một màn quỷ dị này đều bảo trì im lặng.
Nửa giây sau, Trịnh Triều Hà biến mất chỗ kia lại quỷ mị đột ngột xuất hiện bên người Cung Lê Hân, trong tay sớm đã chuẩn bị tốt một chai lam dịch hất lên người đối phương.
Không gian dị năng giả khi gặp nguy hiểm có thể trốn vào không gian của mình, vào chỗ nào, ra chỗ đó. Thế nhưng, từ cấp năm trở về sau, dị năng của không gian dị năng giả không còn yếu như vậy nữa, bọn họ có thể thuấn di, có thể khuếch tán không gian ra ngoài, dựa vào kỹ năng đặc thù mà đưa bọn họ từ hàng ngũ dị năng giả yếu nhất lên dị năng giả mạnh nhất.
Loại thuấn di này khi kích khởi không hề dao động tới không khí, ngay cả người ngũ cảm siêu tuyệt như Cung Lê Hân cũng không cách nào phát hiện hắn tới gần. Lam dịch tiếp xúc với da làm nội lực lưu chuyển trong kinh mạch ào ạt tràn khỏi cơ thể không thể ngăn lại. Cung Lê Hân kinh hãi, nâng tay chụp lấy Trịnh Triều Hà, mà Trịnh Triều Hà đã có chuẩn bị lập tức trốn vào không gian, làm cậu vồ vào khoảng không.
Khóe mắt Đậu Hằng như nứt ra, muốn tiến lên kiểm tra tình huống của Cung Lê Hân, lại bị Tống Hạo Hiên đứng cách 20 mét phóng một đoàn hỏa cầu cực nóng ném tới đỉnh đầu hai người. Đậu Hằng vội đẩy Cung Lê Hân ra, nâng tay bổ vào hỏa cầu kia, Trịnh Triều Hà đúng lúc bắt lấy khoảng trống này, quỷ dị xuất hiện cạnh Cung Lê Hân sắc mặt tái nhợt đang chuyên tâm điều tức, giơ tay lên, một vầng sáng liền xuất hiện quanh người hắn, bao lấy cả Cung Lê Hân, mà Đậu Hằng lại bị vầng sáng đó đẩy mạnh ra, trượt thẳng tới mép bờ ruộng mới gian nan dừng lại.
Mọi người nhìn lại, đã thấy trong mảnh ruộng xuất hiện một màn hào quang bán kính 10 mét, vây khốn lấy Cung Lê Hân. Đậu Hằng phóng về phía hào quang, nhưng lại giống như đánh vào một bức tường, không có cửa để vào. Dù hắn chém thiểm điện xuống cũng không thể bổ ra một khe nứt nào. Người Ninh Thành tản ra chung quanh thấy thế liền nhanh chóng chạy về phía màn hào quang.
Tống Hạo Hiên cười lạnh, nhảy xuống bờ ruộng, không chút trở ngại đi vào vầng sáng, thối lui tới rìa vầng sáng, tận lực cách xa Cung Lê Hân, cùng sóng vai đứng cạnh Trịnh Triều Hà. (……mị—có một cảm giác khá quỷ dị khi edit câu này *ôm vai rùng mình* có ai nghĩ như mị hơm~ >0< ) Nếu là dị năng giả khác, bị đổ một đống lam dịch lên người, thì lúc này hẳn đã ngã xuống, nhưng Cung Lê Hân khác bọn họ, nội lực Cung Lê Hân là do đan điền khống chế, nội lực nếu bị ngoại lực lôi kéo, thì chỉ cần vận chuyển đan điền liền có thể ngăn lại việc tiêu hao nội lực. Cũng bởi vậy, cậu chỉ hư nhược không tới nửa phút đã có thể khôi phục bình thường. Nhưng chỉ nửa phút này đã đủ để khiến cậu bị Trịnh Triều Hà chặt chẽ vây lấy. Thấy đồng đội ở bên ngoài vầng sáng đang cố phóng ra dị năng muốn cứu cậu ra, mâu sắc Cung Lê Hân biến lãnh nhìn Trịnh Triều Hà, nâng tay muốn ra chiêu, lại phát hiện tay như treo một quả tạ nghìn cân, thế mà lại không nâng lên được, bả vai cũng truyền đến cảm giác bị vật đè nặng, hai chân cũng từ từ bị lún xuống lớp bùn đất bên dưới. “Đây là……công hiệu của không gian ngoại phóng?” Cung Lê Hân gian nan nói từng chữ. Nguyên lai, kỹ năng cực mạnh của không gian dị năng giả mà cậu dự đoán lúc trước là có thật, chỉ tiếc, cậu tuy có nghĩ tới, cũng ngầm phòng bị, lại không dự đoán được không gian dị năng giả còn có tuyệt kỹ thuấn di hạng nhất này. Nếu cậu có thể sớm đột phá tầng thứ ba Nghịch Mạch Thần Công, mở ra giác quan thứ sáu, cú đánh lén của Trịnh Triều Hà nhất định không thể thành công. Giờ bị nhốt, chỉ có thể trách mình năng lực không bằng người ta! Nghĩ đến đây, Cung Lê Hân cắn chặt răng, lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là lực bất tòng tâm. “Lý giải của Cung thiếu về lực lượng quả nhiên rất sâu. Không sai, đây là không gian ngoại phóng của tôi, hoặc, cậu có thể gọi nó là ‘lĩnh vực trọng lực’. Trong lĩnh vực của tôi, tôi có thể tùy ý gia tăng trọng lực cho bất cứ mục tiêu nào, tuy kỹ năng này nhìn không hoa lệ nhưng lại rất thực dụng. Không thể tự nhiên hành động, Cung thiếu hoành hành vô kỵ bất quá cũng chỉ là một thứ bao cát mặc chúng tôi tùy tiện ngược đãi mà thôi. Ha ha haaa~” Trịnh Triều Hà nụ cười nhìn thì nhẹ nhàng, lại mang theo nồng đậm ác ý. Tống Hạo Hiên không nói nhiều như hắn, lập tức nâng tay phóng ra một đạo thiểm điện dày ném tới. Mấy người Tống Hạo Nhiên bên ngoài vầng hào quang gấp đến độ hai mắt tinh hồng, càng liều mạng phóng kỹ năng vào màn hào quang. Lôi hỏa phong đao, thủy long băng trụ, nhất tề xuất hiện bên trên đồng ruộng. Thành viên các căn cứ khác cùng các cao thủ đứng đầu vây quanh bờ ruộng liên hợp phóng ra uy áp, thẳng tới khi cách chừng mấy trăm mét mới khó khăn dừng lại, trong lòng kinh hãi không thôi. Chuyện nháo lớn như vậy, kết thúc thế nào đây? Chỉ mong Tống sư trưởng có thể thuận lợi bắt được Cung Lê Hân, bằng không, bọn họ hôm nay—— Chết chắc rồi! ****************************************
Vụ Thành nguyên bản không gọi là Vụ Thành, mà là Đông Lai Thành, một năm sau khi mạt thế bùng nổ, nơi này không hiểu sao bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ, đứng cách một mét không thể nhìn thấy gì bên trong, mà sương mù này cũng chứa kịch độc, chỉ cần hít một hơi nhỏ thôi sẽ chết ngay tại chỗ. Nhưng tang thi lại vô cùng thích làn sương này, giống như con người khi hít thuốc tinh thần sẽ trở nên hứng khởi, y như bị nghiện vậy, sương mù của Vụ Thành đối với tang thi cũng có sức hấp dẫn tương tự.
Dần dà, Vụ Thành cũng nổi danh là tử thành giống như Ninh Thành. Nhưng khác với tình trạng trống không của Ninh Thành, Vụ Thành là tử thành với nhân loại, lại là thánh địa với tang thi, quanh năm suốt tháng luôn có vô số tang thi kết bè kết đội lui tới, mà cấp bậc của chúng đều không thấp.
Cũng vì vậy, thủ lĩnh Huệ Thành sau khi thấy bông lúa thì không nghĩ muốn độc chiếm hết, mà kêu gọi mọi người tới cùng tới Vụ Thành điều tra. Dù sao, nếu tin tức được xác nhận là thật, muốn khai hoang một mảnh ruộng lớn ở nơi tang thi quần tụ như Vụ Thành để gieo trồng lương thực, ở C quốc hiện nay, không có căn cứ nào có thể làm được. Đương nhiên, có lẽ người Ninh Thành lại được, bọn họ có thể dùng kim cương đằng vạch ra một khu an toàn, nhưng nhân loại và tang thi thực lực đang không ngừng tăng trưởng, tin rằng không bao lâu nữa, kim cương đằng cũng không ngăn được bước chân của bọn chúng. Cho nên, muốn xây dựng một “ngôi nhà” mới, biện pháp tốt nhất vẫn là đồng tâm hiệp lực.
Mấy tháng gần đây, sương mù bao quanh Vụ Thành đang dần nhạt đi, vùng ngoại ô ở khu vực ngoài cùng Vụ Thành đã hiện ra, mấy cây lúa kia chính là phát hiện được trên đồng ruộng ở vùng ngoại ô đó.
Đoàn xe thật dài phóng nhanh trên đường cao tốc, xuất phát thẳng về vùng ngoại ô, dọc đường di vô cùng thuận lợi, không gặp con tang thi nào, tình huống này ở nơi mạt thế đầy rẫy tang thi thì có chút quỷ dị, nhưng mọi người lại như không thấy có gì kỳ quái, trên mặt đều mang biểu tình chờ mong.
“Sao không gặp phải con tang thi nào? Không phải mọi người luôn nói Vụ Thành là thánh thành của tang thi sao?” Cung Lê Hân kéo góc áo Tống Hạo Nhiên, thấp giọng hỏi.
“Sau khi sương mù tan đi, tang thi cũng theo sương mù lui dần về trung tâm thành phố, hiện tại ngoại ô có thể xem như an toàn. Nhưng vì phòng gặp phải quần tang thi “dạo chơi”, chúng ta tốt nhất không được thả lỏng cảnh giác.” Tống Hạo Nhiên thấp giọng trả lời, cuối cùng có chút buồn cười nhắc nhở,”Đã sớm nói em đừng cả ngày chỉ lo tu luyện, tình báo đưa về không có việc gì thì nên xem một chút để nắm chắc thế cục hiện nay của C quốc.”
Cung Lê Hân thấp giọng ừm một tiếng, lại cúi đầu tiếp tục vận chuyển nội lực. Một năm, tuy nội lực từng chút từng chút thong thả tăng trưởng, nhưng vẫn không thể đột phá qua được mức cao nhất của tầng thứ hai. Gần đây vất vả lắm mới có dấu hiệu đột phá, cậu bế quan mấy ngày lại sắp đột phá bình cảnh nên không thể không dừng lại. May mà cậu từng tu luyện qua một lần, bằng không lúc này đã sớm tẩu hỏa nhập ma.
Nửa giờ sau, đoàn xe ra khỏi đường cao tốc chạy lên quốc lộ, hai bên quốc lộ là núi non trùng trùng, núi rợp bóng cây, vạn mộc tranh vinh, thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng hót thanh thúy của chim chóc cùng tiếng tê rống cao thấp của dã thú, thoạt nhìn tràn đầy sức sống.
Sắc mặt những người khác lập tức mang vẻ cảnh giác, thầm nghĩ nơi này khẳng định sẽ có rất nhiều dị thú nguy hiểm hay lui tới, Cung Lê Hân và đám não tàn tổ 1 thì hai mắt lại sáng rực, miệng bắt đầu phân bố một lượng lớn nước bọt. Thịt a! Cả ngọn núi này đều là thịt! Cả bọn không hẹn mà cùng nghĩ.
“Lão đại, khi trở về chúng ta đi sau chót, lén vào núi săn thú đi?” Mã Tuấn và Vương Thao từ phía sau kéo lên, kề sát tai Cung Lê Hân thấp giọng hỏi.
“Tôi muốn ăn thịt lợn rừng biến dị, tôi nghe được tiếng kêu của chúng.” Thanh niên liếm liếm cánh môi phấn hồng, mặt cười tươi như hoa nói. Nói với thức ăn, hình tượng thành thục ổn trọng của cậu lập tức sụp đổ vỡ nát, hiện rõ ra bản chất cật hóa.
“Được!” Mã Tuấn cùng Vương Thao nháy mắt vứt bỏ vẻ buồn bã ỉu xìu, mặt hiện lên biểu tình hưng phấn chờ mong. Người Ninh Thành không thiếu đồ ăn thức uống, thực vật hay thịt dị thú có chất kịch độc gì đó trong mắt người ngoài, trong mắt bọn họ lại là thức ăn bình thường đến không thể bình thường hơn, hơn nữa còn thấy mùi vị rất ngon. Nếu không phải vì nghĩ cho sức khỏe của hậu đại, nói thật, tin tức phát hiện “Niết Bàn” ở Vụ Thành với bọn họ mà nói kỳ thật không có bao nhiêu hấp dẫn cả.
Cũng may người Ninh Thành tự mình mang theo ba chiếc xe tới, mới không để các căn cứ khác nghe được đề tài “đáng sợ” này của bọn họ. Trong tiếng bàn luận nhiệt tình của mọi người, đoàn xe rốt cuộc đã ra khỏi khu rừng núi, chạy vào một tiểu trấn. Phòng ốc trong thôn trấn này rách nát vô cùng, nhìn qua nóc nhà và tường viện đều có thể tùy tiện thấy được những “động” lớn, còn có những dấu cào của tang thi lưu lại khắp nơi, mặt đất chung quanh nằm tán loạn những bộ bạch cốt tầng tầng lớp lớp, bởi vậy cũng có thể thấy được, trước khi sương mù tan đi, quần tang thi tụ tập ở nơi này khủng bố đến cỡ nào.
Xe của Huệ Thành dừng lại đầu tiên, tên dị năng giả phát hiện ra lúa sau khi nhảy xuống xe thì ngoắc ngoắc mọi người phía sau, ý bảo mọi người đi theo gã. Xuyên qua con đường tắt vòng vèo như mạng nhện, một con sông lớn rộng chừng 30 mét hiện ra trước mặt bọn họ. Nước sông không vẩn đục đen kịt như những địa phương khác, mà là một màu vàng trong lấp lánh tia sáng hiếm thấy. Từ màu sắc có thể đoán được, nước này hẳn là không bị ô nhiễm, nhưng còn cần phải kiểm nghiệm lần nữa mới có thể khẳng định.
Cạnh bờ sông chính là một mảnh ruộng lớn, đồng ruộng đã bị hoang phế từ lâu, trong đất còn lưu lại vài cây lúa cùng các loại rau tự động bén rể nảy mầm, nhìn qua thì có hơi ít, nhưng có thể mọc được.
Thấy cảnh tượng như vậy, mọi người đều ngây dại, tiếng hô hấp ồ ồ không ngừng tăng lên đã biểu thị rõ nội tâm kích động của bọn họ. Là thật, C quốc thế nhưng thật sự có một nơi “Niết Bàn” chưa bị ô nhiễm, mọi người được cứu rồi!
Cung Lê Hân và tổ viên của mình cũng không bị hết thảy trước mắt làm đánh mất lý trí. Bọn họ nghiêm mặt, nhảy xuống bờ ruộng, lấy túi plastic đã sớm chuẩn bị ra, tản ra xung quanh, tùy cơ đào một mẩu đất bỏ vào túi. Có ô nhiễm hay không, mắt nhìn không được, tai nghe càng không xong, chỉ có kiểm nghiệm bằng thiết bị mới biết được. Từ trước khi đến, Kim Thượng Ngọc nghe thấy tin đã phái một phong hệ dị năng giả đem mấy túi lớn này đưa cho bọn họ, dặn đi dặn lại, mấy mẫu đất này nhất định phải mang về không được bỏ sót.
Kim Thượng Huy từ lúc vào thành trấn đã chạy biến không thấy bóng dáng. Nó dù sao cũng là tang thi, tuy cực kỳ quyến luyến Cung Lê Hân, nhưng bản chất dã tính sâu trong thâm tâm vĩnh viễn không biến mất. Cũng may Cung Lê Hân không hề trói buộc gì nó, luôn để mặc nó tự do hoạt động. Nhưng Cung Lê Hân càng mặc kệ, Kim Thượng Huy lại càng lưu luyến khó bỏ, dù có tự do sinh sống bên ngoài thế nào, đến giờ, nó đều sẽ chủ động tìm về. Về phần nó có ở bên ngoài giết người hay không, này căn bản không nằm trong phạm vi suy xét của Cung Lê Hân.
Hạ Cẩn cùng Tống Hạo Nhiên mỗi người lấy ra một bình nhỏ, lên thượng du lấy mẫu nước. Cung Lê Hân đi vào một mảnh ruộng, khom người nhặt một hạt thóc vàng óng ánh bỏ vào miệng nhấm nuốt.
“Hương vị thế nào?” Đậu Hằng đứng sau cậu thấp giọng hỏi.
“Rất thơm rất ngọt, anh nếm thử đi.” Cung Lê Hân híp mắt nuốt xuống, sau đó nghiền ra mấy xác lúa khác, lấy gạo nhét vào miệng Đậu Hằng.
Ngón tay ấm áp của thanh niên lướt qua môi hắn, đầu ngón tay khẽ chạm vào đầu lưỡi, tựa hồ có thể nếm được vị mặn nhàn nhạt trên đó. Đậu Hằng ngẩn người, tử mâu thâm thúy một mảnh, miệng ngậm hạt gạo cũng quên mất phải nhấm nuốt, không tự giác nâng tay che ngực, muốn ngăn lại trái tim đang đập càng lúc càng nhanh của mình.
Ngay khi hai người một ngây người, một khẽ cười, Tống Hạo Hiên đứng trên bờ ruộng liền làm một thủ thế khó hiểu với Trịnh Triều Hà. Trịnh Triều Hà gật đầu, đột nhiên biến mất tại chỗ, mấy thủ lĩnh các căn cứ thấy một màn quỷ dị này đều bảo trì im lặng.
Nửa giây sau, Trịnh Triều Hà biến mất chỗ kia lại quỷ mị đột ngột xuất hiện bên người Cung Lê Hân, trong tay sớm đã chuẩn bị tốt một chai lam dịch hất lên người đối phương.
Không gian dị năng giả khi gặp nguy hiểm có thể trốn vào không gian của mình, vào chỗ nào, ra chỗ đó. Thế nhưng, từ cấp năm trở về sau, dị năng của không gian dị năng giả không còn yếu như vậy nữa, bọn họ có thể thuấn di, có thể khuếch tán không gian ra ngoài, dựa vào kỹ năng đặc thù mà đưa bọn họ từ hàng ngũ dị năng giả yếu nhất lên dị năng giả mạnh nhất.
Loại thuấn di này khi kích khởi không hề dao động tới không khí, ngay cả người ngũ cảm siêu tuyệt như Cung Lê Hân cũng không cách nào phát hiện hắn tới gần. Lam dịch tiếp xúc với da làm nội lực lưu chuyển trong kinh mạch ào ạt tràn khỏi cơ thể không thể ngăn lại. Cung Lê Hân kinh hãi, nâng tay chụp lấy Trịnh Triều Hà, mà Trịnh Triều Hà đã có chuẩn bị lập tức trốn vào không gian, làm cậu vồ vào khoảng không.
Khóe mắt Đậu Hằng như nứt ra, muốn tiến lên kiểm tra tình huống của Cung Lê Hân, lại bị Tống Hạo Hiên đứng cách 20 mét phóng một đoàn hỏa cầu cực nóng ném tới đỉnh đầu hai người. Đậu Hằng vội đẩy Cung Lê Hân ra, nâng tay bổ vào hỏa cầu kia, Trịnh Triều Hà đúng lúc bắt lấy khoảng trống này, quỷ dị xuất hiện cạnh Cung Lê Hân sắc mặt tái nhợt đang chuyên tâm điều tức, giơ tay lên, một vầng sáng liền xuất hiện quanh người hắn, bao lấy cả Cung Lê Hân, mà Đậu Hằng lại bị vầng sáng đó đẩy mạnh ra, trượt thẳng tới mép bờ ruộng mới gian nan dừng lại.
Mọi người nhìn lại, đã thấy trong mảnh ruộng xuất hiện một màn hào quang bán kính 10 mét, vây khốn lấy Cung Lê Hân. Đậu Hằng phóng về phía hào quang, nhưng lại giống như đánh vào một bức tường, không có cửa để vào. Dù hắn chém thiểm điện xuống cũng không thể bổ ra một khe nứt nào. Người Ninh Thành tản ra chung quanh thấy thế liền nhanh chóng chạy về phía màn hào quang.
Tống Hạo Hiên cười lạnh, nhảy xuống bờ ruộng, không chút trở ngại đi vào vầng sáng, thối lui tới rìa vầng sáng, tận lực cách xa Cung Lê Hân, cùng sóng vai đứng cạnh Trịnh Triều Hà. (……mị—có một cảm giác khá quỷ dị khi edit câu này *ôm vai rùng mình* có ai nghĩ như mị hơm~ >0< ) Nếu là dị năng giả khác, bị đổ một đống lam dịch lên người, thì lúc này hẳn đã ngã xuống, nhưng Cung Lê Hân khác bọn họ, nội lực Cung Lê Hân là do đan điền khống chế, nội lực nếu bị ngoại lực lôi kéo, thì chỉ cần vận chuyển đan điền liền có thể ngăn lại việc tiêu hao nội lực. Cũng bởi vậy, cậu chỉ hư nhược không tới nửa phút đã có thể khôi phục bình thường. Nhưng chỉ nửa phút này đã đủ để khiến cậu bị Trịnh Triều Hà chặt chẽ vây lấy. Thấy đồng đội ở bên ngoài vầng sáng đang cố phóng ra dị năng muốn cứu cậu ra, mâu sắc Cung Lê Hân biến lãnh nhìn Trịnh Triều Hà, nâng tay muốn ra chiêu, lại phát hiện tay như treo một quả tạ nghìn cân, thế mà lại không nâng lên được, bả vai cũng truyền đến cảm giác bị vật đè nặng, hai chân cũng từ từ bị lún xuống lớp bùn đất bên dưới. “Đây là……công hiệu của không gian ngoại phóng?” Cung Lê Hân gian nan nói từng chữ. Nguyên lai, kỹ năng cực mạnh của không gian dị năng giả mà cậu dự đoán lúc trước là có thật, chỉ tiếc, cậu tuy có nghĩ tới, cũng ngầm phòng bị, lại không dự đoán được không gian dị năng giả còn có tuyệt kỹ thuấn di hạng nhất này. Nếu cậu có thể sớm đột phá tầng thứ ba Nghịch Mạch Thần Công, mở ra giác quan thứ sáu, cú đánh lén của Trịnh Triều Hà nhất định không thể thành công. Giờ bị nhốt, chỉ có thể trách mình năng lực không bằng người ta! Nghĩ đến đây, Cung Lê Hân cắn chặt răng, lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là lực bất tòng tâm. “Lý giải của Cung thiếu về lực lượng quả nhiên rất sâu. Không sai, đây là không gian ngoại phóng của tôi, hoặc, cậu có thể gọi nó là ‘lĩnh vực trọng lực’. Trong lĩnh vực của tôi, tôi có thể tùy ý gia tăng trọng lực cho bất cứ mục tiêu nào, tuy kỹ năng này nhìn không hoa lệ nhưng lại rất thực dụng. Không thể tự nhiên hành động, Cung thiếu hoành hành vô kỵ bất quá cũng chỉ là một thứ bao cát mặc chúng tôi tùy tiện ngược đãi mà thôi. Ha ha haaa~” Trịnh Triều Hà nụ cười nhìn thì nhẹ nhàng, lại mang theo nồng đậm ác ý. Tống Hạo Hiên không nói nhiều như hắn, lập tức nâng tay phóng ra một đạo thiểm điện dày ném tới. Mấy người Tống Hạo Nhiên bên ngoài vầng hào quang gấp đến độ hai mắt tinh hồng, càng liều mạng phóng kỹ năng vào màn hào quang. Lôi hỏa phong đao, thủy long băng trụ, nhất tề xuất hiện bên trên đồng ruộng. Thành viên các căn cứ khác cùng các cao thủ đứng đầu vây quanh bờ ruộng liên hợp phóng ra uy áp, thẳng tới khi cách chừng mấy trăm mét mới khó khăn dừng lại, trong lòng kinh hãi không thôi. Chuyện nháo lớn như vậy, kết thúc thế nào đây? Chỉ mong Tống sư trưởng có thể thuận lợi bắt được Cung Lê Hân, bằng không, bọn họ hôm nay—— Chết chắc rồi! ****************************************
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất