Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia
Chương 110: Chương 110
Người đầu tiên suy nghĩ cẩn thận chính là Dương Lâm, nghĩ lại đồ vật Tiêu Táp nói giúp tăng dị năng lại nhìn hành động của Bạch Cảnh, hắn cảm thấy máu chính mình đều sôi trào lên, không phải chỉ vì ước số hiếu chiến trong cơ thể càng là vì tự bản thân khát vọng thực lực, chỉ cần là nam nhân sẽ không ai không muốn biến mạnh, huống chi thế đạo hiện tại gian nan, thực lực càng mạnh tỉ lệ sống sót mới càng lớn.
Dương Lâm càng nghĩ càng kích động, cả người đều bị vây trong trạng thái hưng phấn, hắt mắt nhìn thẳng vào Bạch Cảnh, trong mắt lóe ra quang mang chỉ kém không làm mù mắt.
“Uy? Ngươi uống lộn thuốc hay sao vậy?” Vương Phàm vỗ hắn một cái, nhíu nhíu mày, nhìn nhìn tang thi từ xa đang tới gần, ý bảo: “Sống lại nhanh một chút!”
“Có ngay!” Dương Lâm cười liệt miệng. Động tác xoay người cực kỳ tiêu sái, khẩu súng trong tay làm đủ trò giống như vô ý bóp cò, xa xa nháy mắt có một tang thi bạo đầu, người bên ngoài nhìn mà ao ước không thôi.
Dương Lâm rất đắc ý. bang bang phanh, lại mấy súng, chỉ nhìn tinh thần sức lực kia của hắn, cả người như uống máu gà vậy.
Vương Phàm lười nhìn hắn trổ tài, lập tức phân phó, đem một đội người bên mình dựa theo năng lực mà phân công, lời nói vừa rồi của Tiêu Táp hắn hiểu được, giống như trong bộ đội vậy, ra ngoài làm nhiệm vụ kỵ nhất là đồng đội không phối hợp, nếu tìm được nguyên nhân tang thi đột phá phòng tuyến, hiện tại tự nhiên phải sửa lại, kỳ thật sét đến cùng vẫn là bởi vì thời gian thành lập đoàn đội quá ngắn, giữa đồng đội không từng hợp tác qua mà đại đa số người nơi này cũng chỉ từng là người dân bình thường, cho dù có được dị năng, trải qua mạt thế huấn luyện nhưng đối với sách lược chiến đấu bố cục đồ vật vv trong một hai năm làm sao có thể học được? Huống chi, trên chiến trường phải tranh thủ thời gian, không chỉ muốn học còn phải biết, phải áp dụng được….
Bất quá, vô luận như thế nào, Vương Phàm đối với đội quân hiện tại thực vừa lòng, với đồng đội cũng thực vừa lòng, có thể làm đến trình độ hiện tại, hắn có thể khẳng định nói, đoàn đội bọn họ đã làm rất tốt. Đội trưởng cường đại, đội hữu đoàn kết, mà quan trọng nhất là đội hữu rất nghe lời. Thiên chức của quân nhân là phục tùng, có một đám đội hữu nghe lời cho dù thực lực bản thân không mạnh, đầu óc cũng không phải thông minh lắm nhưng chỉ cần bọn hắn nghe lệnh làm việc, đối với người lãnh đạo mà nói chính là may mắn lớn nhất. Mặc kệ là Tiêu Táp dùng vật tư để người quy phục hay dùng thực lực để người thần phục, Vương Phàm đều không thể không tán thưởng một câu, Tiêu Táp làm rất thành công, bởi vì ngay cả bản thân hắn đối với Tiêu Táp cũng sinh ra cảm xúc kính ngưỡng, tôn sùng!
Lại một đợt sóng tang thi triển khai công kích, lúc này đây Tiêu Táp không có gia nhập chiến đấu, vừa yêu vừa tức lại thật bất đắc dĩ nhìn Bạch Cảnh xuyên qua xuyên lại giữa đám tang thi, cảm thấy thật nên đánh đòn người yêu nhỏ bé của hắn, tuy rằng sớm biết tiểu Cảnh có không gian ngăn cách dùng rất tốt, nhưng một màn này rất kích thích trái tim người. Ngươi có thể tưởng tượng, mắt mở trừng trừng nhìn người yêu ở dưới mồm máu của tang thi sao, mà còn là ngàn vạ tang thi.
Tiêu Táp lưu loát bò lên trần xe, mắt không thấy tâm không phiền, rõ ràng ngồi xếp bằng điều tức. Trải qua kinh hách lúc đầu, kỳ thật hắn cũng không lo lắng Bạch Cảnh, không nói đến không gian ngăn cách của Bạch Cảnh, đơn thuần mà nói kỹ năng nghịch thiên thuấn di liền đủ cho hắn trong bất luận tình huống nguy cơ gì cũng có thể chạy trốn trước, cùng với ở trong này lo lắng còn không bằng mau chóng khôi phục lực lượng, trên chiến trường thay đổi chỉ trong nháy mắt, vấn đề tiểu Cảnh suy xét cũng là cái hắn lo lắng, nửa giờ, kỳ thật có khả năng phát sinh rất nhiều chuyện!
Tiêu Táp chậm rãi nhắm lại hai mắt, nhanh chóng thu liễm tâm thần, đem ý thức chìm vào trong cơ thể, điều động chân khí trong cơ thể vận chuyển, thế giới chung quanh trong nháy mắt trở nên an tĩnh….
“Táp ca quả nhiên là cao nhân.” Thấy một màn này không ai không trầm trồ, Bộ dáng lúc này của Tiêu Táp cực kỳ giống với thế ngoại cao nhân trong tiểu thuyết võ hiệp, thoạt nhìn đặc biệt có phong phạm.
Cũng có người khóe môi run rẩy, tâm lý không ngừng tự hoài nghi lại tự phủ định, thế giới này thực sự tồn tại công phu?
Bất quá mặc kệ những người này bổ não như thế nào, lúc này sắc mặt Bạch Cảnh đen thành đáy nồi, nguyên nhân ư, chuyện lấy đầu tang thi, hắn tuy rằng không thấy ghê tởm nhưng lại thấy thực bẩn, trên tay dính đầy chất sền sệt còn có một loại mùi hủ thi hôi thối, khiến cả người hắn đều khó chịu.
Người a quả nhiên không thể quá nuông chiều, từ lúc sống lại đến giờ chưa từng phải làm, đời trước hắn cũng không để ý những thứ này đó, trong lòng Bạch Cảnh nguyền rủa, không chút nào cảm thấy tâm tính mìn có gì không ổn, thói quen sinh hoạt của mỗi người chung quy sẽ thay đổi theo hoàn cảnh, hắn cho tới bây giờ cũng phải kẻ thích ủy khuất chính mình.
Chẳng qua, Bạch Cảnh thần tình ghét bỏ ngồi chồm hổm trên mặt đất, trong mắt phiếm ánh sáng lạnh, hiện ở phía sau hắn cũng chỉ có thể tự mình ra trận, oán hận chém một đao xuống, thủ đoạn lưu loát rõ ràng, vị trí cắt vừa vặn, nếu có nhân sĩ chuyên nghiệp bên cạnh vừa thấy sẽ biết, không có qua thiên chuy bách luyện dùng đao, cắt khe hỏ tuyệt đối không làm hoàn mỹ được như vậy.
Chỉ có thiên tài biết, giữa mạt thế vô luận là ai, nhưng cái khác hắn có thể không giỏi nhưng luận cắt đầu tang thi, tuyết đối là sở trường sống của mỗi người.
Lại không có, Bạch Cảnh đào một cái không, ghét bỏ lấy tay từ trong óc tang thi ra, trong lòng lửa giận ùn ùn, hắn đã ở trong phạm vi lớn nhất chọn ra tang thi bậc 1, chết tiệt, tang thi vì cái gì nhiều như vậy. Một cước đem tang thi vừa rồi đá văng, Bạch Cảnh đen mặt, trên người đằng đằng sát khí, tiếp tục.
Chiến hỏa đã khai, từ sau khi Tiêu Táp răn dạy, tất cả mọi người chia thành mười tiểu đội, mỗi tiểu đội công tác đều được phân chia từ tiểu đội trưởng, tình thế lúc này rõ ràng đã khá hớn so với vừa rồi rất nhiều, phòng thủ thực nghiêm mật, cho dù tang thi có hướng lại đây cũng rất nhanh bị tiêu diệt.
Thuận lợi đến ngay cả ông trời cũng không nhìn được.
Bạch Cảnh tuy rằng luôn trogn đàn tang thi nhưng vô luận thân phận của hắn hay thực lực của hắn đều là tiêu điểm chú ý của mọi người.
“A—-”
“Cẩn thận!”
Đột nhiên nghe được hai tiếng kinh hô, tâm tình Bạch Cảnh không tốt, nguyên bản không nghĩ để ý tới nhưng lại sợ thực có gì đó nguy hiểm, tất cả mọi người dù sao cũng là đội hữu, Tiêu Táp hiện đang điều tức không kịp xuất hiện cứu người, mới vừa quay đầu lại, đập vào mắt là can đảm của Lý Nhiên và Từ Phong như muốn nứt ra, còn có vẻ mặt kinh khủng của các đội viên cùng với lo lắng không thể che khuất.
Trong lòng Bạch Cảnh rùng mình, bên tai như có tiếng gió còn không kịp phản ứng nhiều….
“Không—-“Ngô Quốc An sợ hãi kêu ra tiếng, thần tình thất kinh, người khác không biết nhưng hắn rất rõ ràng, nếu Cảnh thiếu xảy ra chuyện gì, Táp ca nhất định sẽ chết, nếu như nói Táp ca là đao vậy Cảnh thiếu nhất định là vỏ đao của hắn, không có vỏ đao, hắn không biết Táp ca sẽ làm ra chuyện gì. Cho tới bây giờ Táp ca đối với người khác ngoan, đối với mình còn ác hơn!
Ngô Quốc An vội vàng nhắm mắt lại, sợ thấy cảnh Bạch Cảnh bị tang thi giết tại chỗ. Không ít người đều cúi đầu xuống, không dám nhìn nanh vuốt sắc nhọn của tang thi đâm thủng thiếu niên chói mắt kia!
Bất quá thực hiển nhiên, lo lắng của bọn họ là dư thừa.
Gặp phải nguy hiểm, thuấn di cơ hồ là một loại bản năng của Bạch Cảnh. Chỉ thấy một tang thi chần chờ đứng phía sau Bạch Cảnh, động tác cứng ngắc giống như các tang thi khác, nhưng nếu cẩn thận quan sát liền phát hiện, nó thoạt nhìn sạch sẽ hơn rất nhiều so với tang thi phổ thông, cả người không có chất lỏng dính dấp, màu sắc trên mặt là màu xanh không như tang thi khác một màu đen tối ngay cả một miếng thịt lành lặn cũng không có, so với nói động tác của nó cứng ngắc còn không bằng nói nó còn xác nhận cái gì đó.
Đợi cho xác định mục tiêu xong, thân hình tang thi nhanh như chớp, móng tay sắc bén lóe ánh sáng lạnh, chỉ trong chớp mắt sẽ đến bên người Bạch Cảnh, mắt thấy đầu ngón tay sắp đâm thủng thân thể Bạch Cảnh.
Thân ảnh Bạch Cảnh chợt lóe, nháy mắt không còn tung tích. Hắn biết lần này chính mình sơ suất, không gian ngăn cách tuy rằng có thể ngăn cách được khí tức nhưng cũng không thể che lại được động tác của hắn, may mắn duy nhất chính là hắn cảm ứng được nguy hiểm, phản ứng đầu tiên không phải quay đầu lại mà là thuấn di.
Tang thi đâm vào khoảng không, động tác lại trở nên cứng ngắc, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, quanh thân nổi lên một trận gió xoáy, ngay sau đó nó đột nhiên tức giận, cứng ngắc vặn vẹo cổ, hưởng không trung thét dài một tiếng: “Grào—grào—grào—”
Bạch Cảnh nghe thấy thanh âm này biến sắc, trên mặt là biểu tình tự vui tự buồn, cũng không có suy nghĩ nhiều, Bạch Cảnh lấy ra vũ khí, thân ảnh chợt lóe lại trở lại chỗ.
“Bang bang phanh!” Liên tục mấy súng ở ót tang thi.
Tang thi nghiến răng nanh, thân hình chớp lên, Bạch Cảnh hiển nhiên đã chọc giận nó, tang thi gầm rú một tiếng, nhanh chóng công kích.
Tốc độ dưới chân nhanh đến bất khả tư nghị, mỗi một đạo công kích đều là gió xoáy lực sát thương rất mạnh, thực hiển nhiên, cái tang thi này không chỉ có dị năng hệ phong, vừa rồi Bạch Cảnh thấy mấy súng kia cũng không tạo thành thương tổn quá lớn với nó.
Thấy một màn này, lính đánh thuê toàn bộ sắc mặt trắng bệch, nếu không có vũ khí súng đạn vô kể, vậy nhóm bọn hắn như thế nào lao ra chống đỡ, như thế nào có thể sống sót—-
Bạch Cảnh né tránh thực vất vả, tuy rằng hắn có thuấn di nhưng sau mỗi lần thuấn di cần phải có một giây dừng lại, tang thi có dị năng hệ phong tăng thêm tốc độ không ít, thường thường Bạch Cảnh vừa mới đứng vững, tang thi liền bất ngờ công kích tới.
Bất đồng với nhóm đội hữu lo lắng, Bạch Cảnh càng đánh càng hưng phấn, thình lình đánh một cái bắn một phát, mà còn là đổi súng khác đánh, hiện tại chính là tang thi cấp 2, vừa lúc cho hắn luyện tập, tinh hạch tang thi cấp 2 tuy rằng hắn không dùng được nhưng có thể cho đội hữu tăng thực lực cũng không tồi.
Thấy đấu pháp này của Bạch Cảnh, nguyên bản mọi người còn có chút lo lắng, đột nhiên cảm giác không còn gì để nói, Bạch Cảnh căn bản không cùng tang thi cứng đối cứng, liên tiếp né tránh, thuấn di, sau đó lại đánh lén. Nếu cùng chiến đấu với Bạch Cảnh không phải là tang thi, bọn họ đều vì địch nhân của Bạch Cảnh mà đồng tình, đấu pháp này, mẹ, đều làm người tức chết.
Đó cũng là lần đầu tiên bọn họ kiến thức thực lực của Bạch Cảnh, mặc dù có chút mưu lợi nhưng không ai có thể phủ nhận, Bạch Cảnh cường đại, nếu đổi lại cùng tang thi cấp 2 đối chiến là mình, bọn họ ai cũng không thể cam đoan mình còn mạng để sống.
“Grào—-” Cách đó không xa đột nhiên truyền tới tiếng gầm rú.
Ngay sau đó, tang thi phổ thông và tang thi cấp 1 tựa như phát cuồng, công kích càng thêm mãnh liệt.
“Grào—grào—-grào—-”
Theo thanh âm gầm rú xa xa kia, bốn phương tám hướng tựa hồ cũng truyền đến tiếng kêu đồng dạng, thanh âm như sói tru trong trời đêm vang lên phá lệ thê lương.
“Không tốt, là tang thi truyền tin!” Lúc này mọi người phản ứng lại, ý nghĩa tiếng kêu vừa của tang thi.
Trong nhất thời lửa đạn chớp động, mọi người cũng không có tâm tư quan sát Bạch Cảnh, tình thế trước mắt vô cùng kịch liệt, đằng sau không biết còn nguy hiểm gì hay không, lửa sém lông mày rồi….
“Tất cả mọi người chú ý, tăng mạnh hỏa lực công kích!” Ngô Quốc An hét nát cổ họng, trong lòng hắn rất rõ ràng, nếu hiện tại không đem đàn tang thi này tiêu diệt, đến lúc tang thi lợi hại đến, bọn họ sao còn đường sống.
“Dùng lựu đạn!”
“Nhanh—!”
“Không tốt, tang thi lợi hại đến.”
“Oanh! Oanh! Oanh!”
Một trận kịch liệt, kinh tâm động phách, theo tang thi cấp 2 xuất hiện, chung quanh cực kỳ nguy hiểm.
Sắc mặt Bạch Cảnh trở nên thận trọng, cũng không cùng tang thi kia tiếp tục vòng vo, lắc mình thuấn di đến đại phương cách tang thi kia khoảng năm trượng, súng ống đổi thành cương đao, khẩn cấp bật người thuấn di lại phía sau nó, tang thi còn chưa chuẩn bị, một tiếng “răng rắc” vang lên, tang thi bị hắn ma xát đến phát điên kia, rất dễ dàng bị chặt đứt đầu.
Dương Lâm càng nghĩ càng kích động, cả người đều bị vây trong trạng thái hưng phấn, hắt mắt nhìn thẳng vào Bạch Cảnh, trong mắt lóe ra quang mang chỉ kém không làm mù mắt.
“Uy? Ngươi uống lộn thuốc hay sao vậy?” Vương Phàm vỗ hắn một cái, nhíu nhíu mày, nhìn nhìn tang thi từ xa đang tới gần, ý bảo: “Sống lại nhanh một chút!”
“Có ngay!” Dương Lâm cười liệt miệng. Động tác xoay người cực kỳ tiêu sái, khẩu súng trong tay làm đủ trò giống như vô ý bóp cò, xa xa nháy mắt có một tang thi bạo đầu, người bên ngoài nhìn mà ao ước không thôi.
Dương Lâm rất đắc ý. bang bang phanh, lại mấy súng, chỉ nhìn tinh thần sức lực kia của hắn, cả người như uống máu gà vậy.
Vương Phàm lười nhìn hắn trổ tài, lập tức phân phó, đem một đội người bên mình dựa theo năng lực mà phân công, lời nói vừa rồi của Tiêu Táp hắn hiểu được, giống như trong bộ đội vậy, ra ngoài làm nhiệm vụ kỵ nhất là đồng đội không phối hợp, nếu tìm được nguyên nhân tang thi đột phá phòng tuyến, hiện tại tự nhiên phải sửa lại, kỳ thật sét đến cùng vẫn là bởi vì thời gian thành lập đoàn đội quá ngắn, giữa đồng đội không từng hợp tác qua mà đại đa số người nơi này cũng chỉ từng là người dân bình thường, cho dù có được dị năng, trải qua mạt thế huấn luyện nhưng đối với sách lược chiến đấu bố cục đồ vật vv trong một hai năm làm sao có thể học được? Huống chi, trên chiến trường phải tranh thủ thời gian, không chỉ muốn học còn phải biết, phải áp dụng được….
Bất quá, vô luận như thế nào, Vương Phàm đối với đội quân hiện tại thực vừa lòng, với đồng đội cũng thực vừa lòng, có thể làm đến trình độ hiện tại, hắn có thể khẳng định nói, đoàn đội bọn họ đã làm rất tốt. Đội trưởng cường đại, đội hữu đoàn kết, mà quan trọng nhất là đội hữu rất nghe lời. Thiên chức của quân nhân là phục tùng, có một đám đội hữu nghe lời cho dù thực lực bản thân không mạnh, đầu óc cũng không phải thông minh lắm nhưng chỉ cần bọn hắn nghe lệnh làm việc, đối với người lãnh đạo mà nói chính là may mắn lớn nhất. Mặc kệ là Tiêu Táp dùng vật tư để người quy phục hay dùng thực lực để người thần phục, Vương Phàm đều không thể không tán thưởng một câu, Tiêu Táp làm rất thành công, bởi vì ngay cả bản thân hắn đối với Tiêu Táp cũng sinh ra cảm xúc kính ngưỡng, tôn sùng!
Lại một đợt sóng tang thi triển khai công kích, lúc này đây Tiêu Táp không có gia nhập chiến đấu, vừa yêu vừa tức lại thật bất đắc dĩ nhìn Bạch Cảnh xuyên qua xuyên lại giữa đám tang thi, cảm thấy thật nên đánh đòn người yêu nhỏ bé của hắn, tuy rằng sớm biết tiểu Cảnh có không gian ngăn cách dùng rất tốt, nhưng một màn này rất kích thích trái tim người. Ngươi có thể tưởng tượng, mắt mở trừng trừng nhìn người yêu ở dưới mồm máu của tang thi sao, mà còn là ngàn vạ tang thi.
Tiêu Táp lưu loát bò lên trần xe, mắt không thấy tâm không phiền, rõ ràng ngồi xếp bằng điều tức. Trải qua kinh hách lúc đầu, kỳ thật hắn cũng không lo lắng Bạch Cảnh, không nói đến không gian ngăn cách của Bạch Cảnh, đơn thuần mà nói kỹ năng nghịch thiên thuấn di liền đủ cho hắn trong bất luận tình huống nguy cơ gì cũng có thể chạy trốn trước, cùng với ở trong này lo lắng còn không bằng mau chóng khôi phục lực lượng, trên chiến trường thay đổi chỉ trong nháy mắt, vấn đề tiểu Cảnh suy xét cũng là cái hắn lo lắng, nửa giờ, kỳ thật có khả năng phát sinh rất nhiều chuyện!
Tiêu Táp chậm rãi nhắm lại hai mắt, nhanh chóng thu liễm tâm thần, đem ý thức chìm vào trong cơ thể, điều động chân khí trong cơ thể vận chuyển, thế giới chung quanh trong nháy mắt trở nên an tĩnh….
“Táp ca quả nhiên là cao nhân.” Thấy một màn này không ai không trầm trồ, Bộ dáng lúc này của Tiêu Táp cực kỳ giống với thế ngoại cao nhân trong tiểu thuyết võ hiệp, thoạt nhìn đặc biệt có phong phạm.
Cũng có người khóe môi run rẩy, tâm lý không ngừng tự hoài nghi lại tự phủ định, thế giới này thực sự tồn tại công phu?
Bất quá mặc kệ những người này bổ não như thế nào, lúc này sắc mặt Bạch Cảnh đen thành đáy nồi, nguyên nhân ư, chuyện lấy đầu tang thi, hắn tuy rằng không thấy ghê tởm nhưng lại thấy thực bẩn, trên tay dính đầy chất sền sệt còn có một loại mùi hủ thi hôi thối, khiến cả người hắn đều khó chịu.
Người a quả nhiên không thể quá nuông chiều, từ lúc sống lại đến giờ chưa từng phải làm, đời trước hắn cũng không để ý những thứ này đó, trong lòng Bạch Cảnh nguyền rủa, không chút nào cảm thấy tâm tính mìn có gì không ổn, thói quen sinh hoạt của mỗi người chung quy sẽ thay đổi theo hoàn cảnh, hắn cho tới bây giờ cũng phải kẻ thích ủy khuất chính mình.
Chẳng qua, Bạch Cảnh thần tình ghét bỏ ngồi chồm hổm trên mặt đất, trong mắt phiếm ánh sáng lạnh, hiện ở phía sau hắn cũng chỉ có thể tự mình ra trận, oán hận chém một đao xuống, thủ đoạn lưu loát rõ ràng, vị trí cắt vừa vặn, nếu có nhân sĩ chuyên nghiệp bên cạnh vừa thấy sẽ biết, không có qua thiên chuy bách luyện dùng đao, cắt khe hỏ tuyệt đối không làm hoàn mỹ được như vậy.
Chỉ có thiên tài biết, giữa mạt thế vô luận là ai, nhưng cái khác hắn có thể không giỏi nhưng luận cắt đầu tang thi, tuyết đối là sở trường sống của mỗi người.
Lại không có, Bạch Cảnh đào một cái không, ghét bỏ lấy tay từ trong óc tang thi ra, trong lòng lửa giận ùn ùn, hắn đã ở trong phạm vi lớn nhất chọn ra tang thi bậc 1, chết tiệt, tang thi vì cái gì nhiều như vậy. Một cước đem tang thi vừa rồi đá văng, Bạch Cảnh đen mặt, trên người đằng đằng sát khí, tiếp tục.
Chiến hỏa đã khai, từ sau khi Tiêu Táp răn dạy, tất cả mọi người chia thành mười tiểu đội, mỗi tiểu đội công tác đều được phân chia từ tiểu đội trưởng, tình thế lúc này rõ ràng đã khá hớn so với vừa rồi rất nhiều, phòng thủ thực nghiêm mật, cho dù tang thi có hướng lại đây cũng rất nhanh bị tiêu diệt.
Thuận lợi đến ngay cả ông trời cũng không nhìn được.
Bạch Cảnh tuy rằng luôn trogn đàn tang thi nhưng vô luận thân phận của hắn hay thực lực của hắn đều là tiêu điểm chú ý của mọi người.
“A—-”
“Cẩn thận!”
Đột nhiên nghe được hai tiếng kinh hô, tâm tình Bạch Cảnh không tốt, nguyên bản không nghĩ để ý tới nhưng lại sợ thực có gì đó nguy hiểm, tất cả mọi người dù sao cũng là đội hữu, Tiêu Táp hiện đang điều tức không kịp xuất hiện cứu người, mới vừa quay đầu lại, đập vào mắt là can đảm của Lý Nhiên và Từ Phong như muốn nứt ra, còn có vẻ mặt kinh khủng của các đội viên cùng với lo lắng không thể che khuất.
Trong lòng Bạch Cảnh rùng mình, bên tai như có tiếng gió còn không kịp phản ứng nhiều….
“Không—-“Ngô Quốc An sợ hãi kêu ra tiếng, thần tình thất kinh, người khác không biết nhưng hắn rất rõ ràng, nếu Cảnh thiếu xảy ra chuyện gì, Táp ca nhất định sẽ chết, nếu như nói Táp ca là đao vậy Cảnh thiếu nhất định là vỏ đao của hắn, không có vỏ đao, hắn không biết Táp ca sẽ làm ra chuyện gì. Cho tới bây giờ Táp ca đối với người khác ngoan, đối với mình còn ác hơn!
Ngô Quốc An vội vàng nhắm mắt lại, sợ thấy cảnh Bạch Cảnh bị tang thi giết tại chỗ. Không ít người đều cúi đầu xuống, không dám nhìn nanh vuốt sắc nhọn của tang thi đâm thủng thiếu niên chói mắt kia!
Bất quá thực hiển nhiên, lo lắng của bọn họ là dư thừa.
Gặp phải nguy hiểm, thuấn di cơ hồ là một loại bản năng của Bạch Cảnh. Chỉ thấy một tang thi chần chờ đứng phía sau Bạch Cảnh, động tác cứng ngắc giống như các tang thi khác, nhưng nếu cẩn thận quan sát liền phát hiện, nó thoạt nhìn sạch sẽ hơn rất nhiều so với tang thi phổ thông, cả người không có chất lỏng dính dấp, màu sắc trên mặt là màu xanh không như tang thi khác một màu đen tối ngay cả một miếng thịt lành lặn cũng không có, so với nói động tác của nó cứng ngắc còn không bằng nói nó còn xác nhận cái gì đó.
Đợi cho xác định mục tiêu xong, thân hình tang thi nhanh như chớp, móng tay sắc bén lóe ánh sáng lạnh, chỉ trong chớp mắt sẽ đến bên người Bạch Cảnh, mắt thấy đầu ngón tay sắp đâm thủng thân thể Bạch Cảnh.
Thân ảnh Bạch Cảnh chợt lóe, nháy mắt không còn tung tích. Hắn biết lần này chính mình sơ suất, không gian ngăn cách tuy rằng có thể ngăn cách được khí tức nhưng cũng không thể che lại được động tác của hắn, may mắn duy nhất chính là hắn cảm ứng được nguy hiểm, phản ứng đầu tiên không phải quay đầu lại mà là thuấn di.
Tang thi đâm vào khoảng không, động tác lại trở nên cứng ngắc, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, quanh thân nổi lên một trận gió xoáy, ngay sau đó nó đột nhiên tức giận, cứng ngắc vặn vẹo cổ, hưởng không trung thét dài một tiếng: “Grào—grào—grào—”
Bạch Cảnh nghe thấy thanh âm này biến sắc, trên mặt là biểu tình tự vui tự buồn, cũng không có suy nghĩ nhiều, Bạch Cảnh lấy ra vũ khí, thân ảnh chợt lóe lại trở lại chỗ.
“Bang bang phanh!” Liên tục mấy súng ở ót tang thi.
Tang thi nghiến răng nanh, thân hình chớp lên, Bạch Cảnh hiển nhiên đã chọc giận nó, tang thi gầm rú một tiếng, nhanh chóng công kích.
Tốc độ dưới chân nhanh đến bất khả tư nghị, mỗi một đạo công kích đều là gió xoáy lực sát thương rất mạnh, thực hiển nhiên, cái tang thi này không chỉ có dị năng hệ phong, vừa rồi Bạch Cảnh thấy mấy súng kia cũng không tạo thành thương tổn quá lớn với nó.
Thấy một màn này, lính đánh thuê toàn bộ sắc mặt trắng bệch, nếu không có vũ khí súng đạn vô kể, vậy nhóm bọn hắn như thế nào lao ra chống đỡ, như thế nào có thể sống sót—-
Bạch Cảnh né tránh thực vất vả, tuy rằng hắn có thuấn di nhưng sau mỗi lần thuấn di cần phải có một giây dừng lại, tang thi có dị năng hệ phong tăng thêm tốc độ không ít, thường thường Bạch Cảnh vừa mới đứng vững, tang thi liền bất ngờ công kích tới.
Bất đồng với nhóm đội hữu lo lắng, Bạch Cảnh càng đánh càng hưng phấn, thình lình đánh một cái bắn một phát, mà còn là đổi súng khác đánh, hiện tại chính là tang thi cấp 2, vừa lúc cho hắn luyện tập, tinh hạch tang thi cấp 2 tuy rằng hắn không dùng được nhưng có thể cho đội hữu tăng thực lực cũng không tồi.
Thấy đấu pháp này của Bạch Cảnh, nguyên bản mọi người còn có chút lo lắng, đột nhiên cảm giác không còn gì để nói, Bạch Cảnh căn bản không cùng tang thi cứng đối cứng, liên tiếp né tránh, thuấn di, sau đó lại đánh lén. Nếu cùng chiến đấu với Bạch Cảnh không phải là tang thi, bọn họ đều vì địch nhân của Bạch Cảnh mà đồng tình, đấu pháp này, mẹ, đều làm người tức chết.
Đó cũng là lần đầu tiên bọn họ kiến thức thực lực của Bạch Cảnh, mặc dù có chút mưu lợi nhưng không ai có thể phủ nhận, Bạch Cảnh cường đại, nếu đổi lại cùng tang thi cấp 2 đối chiến là mình, bọn họ ai cũng không thể cam đoan mình còn mạng để sống.
“Grào—-” Cách đó không xa đột nhiên truyền tới tiếng gầm rú.
Ngay sau đó, tang thi phổ thông và tang thi cấp 1 tựa như phát cuồng, công kích càng thêm mãnh liệt.
“Grào—grào—-grào—-”
Theo thanh âm gầm rú xa xa kia, bốn phương tám hướng tựa hồ cũng truyền đến tiếng kêu đồng dạng, thanh âm như sói tru trong trời đêm vang lên phá lệ thê lương.
“Không tốt, là tang thi truyền tin!” Lúc này mọi người phản ứng lại, ý nghĩa tiếng kêu vừa của tang thi.
Trong nhất thời lửa đạn chớp động, mọi người cũng không có tâm tư quan sát Bạch Cảnh, tình thế trước mắt vô cùng kịch liệt, đằng sau không biết còn nguy hiểm gì hay không, lửa sém lông mày rồi….
“Tất cả mọi người chú ý, tăng mạnh hỏa lực công kích!” Ngô Quốc An hét nát cổ họng, trong lòng hắn rất rõ ràng, nếu hiện tại không đem đàn tang thi này tiêu diệt, đến lúc tang thi lợi hại đến, bọn họ sao còn đường sống.
“Dùng lựu đạn!”
“Nhanh—!”
“Không tốt, tang thi lợi hại đến.”
“Oanh! Oanh! Oanh!”
Một trận kịch liệt, kinh tâm động phách, theo tang thi cấp 2 xuất hiện, chung quanh cực kỳ nguy hiểm.
Sắc mặt Bạch Cảnh trở nên thận trọng, cũng không cùng tang thi kia tiếp tục vòng vo, lắc mình thuấn di đến đại phương cách tang thi kia khoảng năm trượng, súng ống đổi thành cương đao, khẩn cấp bật người thuấn di lại phía sau nó, tang thi còn chưa chuẩn bị, một tiếng “răng rắc” vang lên, tang thi bị hắn ma xát đến phát điên kia, rất dễ dàng bị chặt đứt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất