Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật
Chương 34: Người mới nhập đoàn (2)
“Hắc hắc, đó là tất nhiên! Mọi người đều là cùng một đoàn đội! Đương nhiên muốn xuất lực khí! Khụ khụ… Bất quá, Thẩm đại nhân à, người của tổ chúng tôi, anh xem có phải hay không nên tăng thêm vài người a…”
Thẩm Duệ ôn hòa cười, “Yên tâm, tôi sẽ lưu ý.” Dừng một chút, Thẩm Duệ lên tiếng hỏi, “Tiểu Bạch, đến phiên cậu.”
“Tôi chỉ có một câu, Thẩm đại nhân, lần sau lúc bắt quái thú để nghiên cứu, cảm phiền bắt hai con, không nên chỉ bắt một con.” giọng Bạch Cảnh Khanh thật lãnh tĩnh, nhưng Thẩm An lại nghe ra áp lực nóng nảy.
Thẩm Duệ nhíu mày, “Quái thú chết?”
“Ừ hừ! Đều bị mấy người biến thành chỉ còn một hơi thoi thóp, có thể sống được bao lâu?!” Bạch Cảnh Khanh nhịn không được bùng nổ rồi, “Tiểu Dương Tử ngươi không biết bắt thì đừng xía vào!!”
Trong bộ đàm, Dương Sở Thuần ngốc ngốc lên tiếng, “A? Tại nó muốn ăn tôi, tôi cũng không thể để cho nó cắn chứ, anh Bạch, bị cắn sẽ biến thành quái thú!”
Trong bộ đàm nhất thời tĩnh lặng, một lúc lâu, Bạch Cảnh Khanh vô lực mở miệng, “Lão Chu, cảm phiền canh chừng tên ngốc nhà cậu được không?”
“Xin lỗi, lần sau tôi sai Tống Binh bắt cho cậu.” Chu Vũ bình tĩnh nói.
“Được rồi, hiện tại chúng ta nói hai vấn đề, thứ nhất, Ngải Hiểu Sơ phạm sai lầm.” Thẩm Duệ lên tiếng nói.
Lời Thẩm Duệ vừa ra khỏi miệng, Thẩm An liền giật mình, lập tức trong lòng nghĩ Anh hai sẽ làm gì Ngải Hiểu Sơ. Nếu Anh hai thật sự giận thì sẽ không dễ dàng tha thứ Ngải Hiểu Sơ. Vì thế, Thẩm An lấy từ trong không gian ra một chai nước tăng lực, mở nắp, đưa tới bên miệng Thẩm Duệ. Thẩm Duệ cũng không thèm nhìn tới liền cúi đầu từ tay Thẩm An uống một hơi, mới tiếp tục nói, “Ngải Hiểu Sơ, chính cậu nói.”
Thẩm An vừa nghe Ngải Hiểu Sơ lắp bắp nói xong chuyện tối ngày hôm qua, vừa rút tay về, liền uống một hơi ngay chỗ Thẩm Duệ vừa uống qua. (kiss gián tiếp a >_
Thẩm Duệ vẫn luôn dùng khóe mắt nhìn chằm chằm, thấy Thẩm An chạm môi ngay chỗ mình vừa mới uống qua, Thẩm Duệ khóe miệng cong cong, vì thế ngữ khí cũng hơi chút dịu xuống một chút, không quá nghiêm khắc, “Ngải Hiểu Sơ vi phạm lần đầu mọi người cũng đều rõ ràng, hiện tại thảo luận mức xử phạt. Từ hôm nay trở đi, cắt bỏ phân phối lương thực trong bảy ngày của Ngải Hiểu Sơ, bộ tác chiến ghi lại Ngải Hiểu Sơ lần đầu tiên sai phạm! Về sau làm sai đều phải ghi lại, giống khi còn ở căn cứ, vi phạm đến số lần quy định nhất định phải rời khỏi đoàn đội!”
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí Thẩm Duệ lập tức sắc bén, “Tôi chỉ nói một lần. Bất luận kẻ nào nếu dám trêu chọc đem phiền toái cho đoàn đội, vậy đừng trách tôi trở mặt vô tình! Bất luận kẻ nào cũng phải tuân thủ quy định! Nếu không thể tuân thủ hoặc là không muốn tuân thủ, như vậy, cởi đoàn phục trên người ra, lập tức rời đi!”
Thẩm Duệ vừa dứt lời, trong bộ đàm nhất thời đều yên tĩnh.
Tuy rằng chỉ là bộ đàm, nhưng Thẩm An lại có thể cảm giác được từ trong đó lộ ra kính sợ của mọi người. Thẩm An quay đầu ôm chai nước tăng lực nhìn Thẩm Duệ, đây chính là Anh hai Thẩm Duệ của hắn.
Cường đại, sắc bén!
Cũng không biết sao, đối mặt với Anh hai như vậy, trong lòng của hắn dần dần không có cảm giác kính sợ và xa cách như trước đây.
Trong lòng của hắn thật yên lặng. Bởi vì hắn biết, Anh hai Thẩm Duệ của hắn bất kể cường đại sắc bén như thế nào, đối với hắn, Anh hai sẽ ôn nhu sẽ lo lắng sẽ tức giận, nhưng vĩnh viễn sẽ không làm cho hắn sợ hãi.
—— bởi vì, hắn biết, Anh hai không cần hắn sợ hãi không cần hắn sùng kính.
Thẩm Duệ phát hiện tầm mắt của Thẩm An, quay sang nhìn, thấy vẻ mặt Thẩm An an an tĩnh tĩnh, không khỏi mỉm cười, đưa tay xoa xoa tóc Thẩm An, quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm con đường phía trước, ngữ khí dịu xuống mở miệng nói, “Như vậy, hiện tại, lão Lưu, đem mức phân phối lương thực mỗi ngày nói với mọi người.”
Lưu Khiết ho nhẹ một tiếng, “Mức phân phối, hiện tại tôi đại diện bộ hậu cần thuyết minh một chút, thỉnh mọi người nghe cẩn thận…”
Lưu Khiết vừa nói xong, Thẩm Duệ đang muốn nói tiếp, một chai nước tăng lực liền đưa đến bên miệng. Thẩm Duệ nhếch môi, tiếp tục uống một hơi trên tay Thẩm An, cố ý chép chép miệng, tiếp tục nói, “Mỗi ngày phân phối thức ăn nước uống không phải vẫn luôn đều là như vậy, hết thảy dựa theo vật tư dự trữ của chúng ta mà định. Tới phiên Lưu Khiết, cậu nói rõ một chút, bộ hậu cần của cậu thu lưu nữ nhân kia là sao?”
Đầu kia bộ đàm, Lưu Khiết có chút không biết nói sao. Vừa rồi âm thanh chóp chép của Thẩm đại nhân thật vang, thật là làm người ta miên man liên tưởng … Khụ khụ…
Không lẽ Thẩm đại nhân làm chuyện không hay với Thẩm An đệ đệ … Hơn nữa, trong bộ đàm đoàn đội thảo luận chuyện của nữ nhân kia, như vậy có phải hay không có chút không tốt lắm?
Nhưng Lưu Khiết cũng bình tĩnh đem nữ nhân kia cứu người kỹ càng tỉ mỉ nói rõ.
Lưu Khiết dứt lời, dừng một chút, bình tĩnh phân tích nói, “Nữ nhân này nói nàng biết võ thuật, đai đen nhu đạo, nghiên cứu sinh khoa hóa chất.”
Thẩm Duệ tùy ý mở miệng, “Tiểu Bạch, cậu nói trước đi.” Thẩm Duệ vừa nói, vừa dùng khóe mắt nhìn thấy Thẩm An uống xong một hơi nước tăng lực, vì thế đưa tay qua, chọt chọt hai má phính của Thẩm An, thấy Thẩm An ngẩng đầu nhìn, liền cười chỉ chỉ khóe miệng của mình. Thẩm An vì thế tự nhiên đem nước tăng lực đưa tới.
Thẩm Duệ tiếp tục uống, tiếp tục chép chép miệng.
Trong bộ đàm, Bạch Cảnh Khanh đang hỏi kiến thức hóa học chuyên ngành, Thẩm An nghe không hiểu, liền tiếp tục một hơi một hơi đút Thẩm Duệ uống nước. Vì thế, Thẩm Duệ vừa cười thỏa mãn, vừa chép chép miệng …
Sau đó, Bạch Cảnh Khanh rốt cục nóng nảy, “Mẹ nó! Anh chép chép cái rắm àh!!!”
Thẩm An sửng sốt, có chút ngượng ngùng rũ tay, Thẩm Duệ lại cười mỉm, một tay cầm chai nước tăng lực, vừa uống vừa cười nói, “An An đút tôi uống nước mà.”
Bạch Cảnh Khanh nghiến răng, “Tôi đang nói chính sự!! Thẩm, đại, nhân!”
“Tiểu Bạch, cậu hỏi chúng tôi không hiểu, chúng tôi cũng không cần phải hiểu. Cậu cứ việc nói thẳng đi, trước khi vào thành phố, nữ nhân này có thể giúp tổ nghiên cứu sinh vật không?” Thẩm Duệ ôn hòa nói, ngữ khí tùy ý nhẹ nhàng.
Nhưng qua lời nói tất cả mọi người nghe hiểu, Thẩm đại nhân không định lưu nữ nhân này lại, hắn chỉ tính toán mang nữ nhân này đến thành phố.
Thẩm An chỉ dừng một chút, liền cúi đầu tiếp tục xem xét mì thịt bò vừa mới lấy từ trong không gian ra, nghĩ không biết Viên Thịt Bò có thích loại mì thịt bò này không. Đêm qua Viên Thịt Bò biểu hiện rất tốt, hôm nay phải khao nó mới được.
Lúc này trong bộ đàm, nữ nhân kia giống như cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng vẫn có thể nghe ra run rẩy, “Tôi cam đoan sẽ không liên lụy mọi người. Nếu mọi người không muốn mang tôi theo, thì khi đến thành phố có thể để tôi xuống.”
“Được, như vậy xem như cô là người giúp việc tạm thời đi, tiểu Bạch, nàng có thể giúp nhóm cậu làm việc không?”
“Có thể.” Bạch Cảnh Khanh đáp.
“Tốt lắm, lão Lưu, mức phân phối của nàng bằng với cấp cao của bộ hậu cần.” Thẩm Duệ ôn hòa nói.
“Hiểu được.” Lưu Khiết đáp lời.
“Bây giờ, Cao Phỉ đúng không?” Thẩm Duệ gõ gõ tay lái, khóe mắt nhìn Thẩm An đang cầm mì thịt bò, liếc nhìn mì thịt bò một cái, nghĩ, thứ này… chắc là cho Viên Thịt Bò ăn? An An không thích ăn mì thịt bò.
Thẩm An nhíu mày nhìn chằm chằm mì thịt bò trong tay, thật khó xé, không lẽ là sản phẩm giả mạo kém chất lượng? Thẩm An trong lúc vô tình ngẩng đầu, liền thấy không trung cách đó không xa dần dần sáng. Thẩm An cúi đầu nhìn đồng hồ của mình, đã tám giờ rồi sao? Mà lúc này, Cao Phỉ đã mở miệng trong bộ đàm.
“Tôi đề nghị gia nhập đoàn đội của mọi người.” Cao Phỉ gọn gàng dứt khoát nói.
Thẩm An ngẩng đầu, theo bản năng quay đầu nhìn Thẩm Duệ, Thẩm Duệ vẻ mặt thản nhiên.
“Bác bỏ đề nghị.” lời nói của Thẩm Duệ còn ngắn gọn hơn, ngữ khí cũng thực lạnh.
“Tôi sẽ không bỏ cuộc!” Cao Phỉ kiên định nói, nói xong dừng một chút, Cao Phỉ đột nhiên đề cao âm lượng nói, “Thẩm Uyển, tôi yêu em! Thẩm Duệ, tôi muốn làm em rể của anh!”
“Phì ——”
“Phốc ——!”
“Ha ha!”
“Ha ha ha ha…”
Thẩm An răng rắc một tiếng, bao mì thịt bò trong tay rốt cục mở ra …
Thẩm Duệ còn chưa lên tiếng, trong bộ đàm liền vang lên giọng cha Thẩm hết sức hòa ái thân thiết, “Mọi người đều đang cười cái gì, giống như rất vui vẻ a.”
Giọng cha Thẩm vừa vang lên, những người còn đang cố gắng chịu đựng cười vụng trộm cười ha ha đều ngay lập tức yên lặng không lên tiếng.
Thẩm An nhẹ nhàng lôi kéo tay áo Thẩm Duệ đang cau mày, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, hạ giọng hỏi, “Anh, xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Duệ lắc đầu, “Không biết… Cái này phải hỏi Tiểu Uyển.”
Lúc này, cha Thẩm lại hòa ái lên tiếng, “Tiểu tử à. Cậu quen biết Tiểu Uyển nhà chúng tôi?”
Cao Phỉ thực nghiêm túc, thực cung kính, “Con chào bá phụ, con và Uyển uyển là đồng nghiệp, một tháng trước, con vừa gặp Uyển Uyển đã nhất kiến chung tình, vừa rồi nhìn tư thế đánh quái vật oai hùng của Uyển Uyển, con đã chết chìm trong bể tình! Bá phụ, con sẽ đối tốt với Uyển Uyển, ngài cho phép con chiếu cố Uyển Uyển đi”
Cha Thẩm chỉ ha hả cười, không để ý tới Cao Phỉ, hỏi, “Tiểu Uyển đâu rồi… Con biết hắn sao?”
Ngữ khí Thẩm Uyển thực hướng, giống như chịu đựng tức giận, “Ba! Ba đừng nghe hắn nói bừa! Cao Phỉ tôi đã nói với anh nhiều lần! Tôi không thích anh!!!”
Cha Thẩm a một tiếng, Cao Phỉ muốn nói tiếp, nhưng đầu lại bị ai đó đè xuống, ngay sau đó chợt nghe tiếng Ngải Hiểu Sơ ngao ngao kêu lên, “Chị Thẩm Uyển, người này nói chuyện không thành thật, em giúp chị giáo huấn hắn!”
Thẩm An nhất thời đen mặt, Ngải Hiểu Sơ ngươi tên gia hỏa này …
Ngay sau đó, trong bộ đàm còn truyền ra thanh âm hưng phấn của Dương Sở Thuần, “Nha! Còn dám phản kháng? Tiểu tống tử, đè xuống cho tôi!”
“Ai! Tiểu Dương Tử đừng đánh mặt a! Sẽ bị chị của tôi mắng …”
“Bỉ ổi! Các ngươi lại đánh hội đồng!”
“Được!” Thẩm Duệ bình tĩnh mở miệng.
Thẩm Duệ vừa lên tiếng, tiếng cãi nhau trong bộ đàm liền yên lặng.
“Lão Lưu, mức phân phối của Cao Phỉ thấp một bậc so với bộ tác chiến. Lão Chu, giao hắn cho cậu, có cái gì bẩn sống khổ sống đều ném cho hắn làm.” Thẩm Duệ nói xong, giọng nói lạnh lùng của Chu Vũ vang lên, “Hiểu được.”
Mà lúc này trong xe thùng đựng hàng Xanh Nhạt—— bộ tác chiến, Chu Vũ tắt bộ đàm hệ thống, quay đầu Cao Phỉ còn bị đè gắt gao, ngẩng đầu mặt không đổi sắc nói, “Tống Binh, hắn tạm thời cùng cậu một tổ.”
“Hiểu được.” Tống Binh ngắn gọn nói.
Chu Vũ nói xong, liền nhìn về phía Dương Sở Thuần, “Theo tôi đi họp.”
Dương Sở Thuần rất là tiếc hận buông tay khỏi người Cao Phỉ, hắn còn muốn hung hăng đánh thêm vài cái nữa!
—— cái gì mà yêu thích Thẩm Uyển, phi! Ai tin chứ! Trước khi cắm trại Thẩm Uyển đều tham gia huấn luyện, nếu là thật yêu Thẩm Uyển, sao lúc đó không nhận ra, hiện tại liền nhận ra?? Còn nói sa vào bể tình?! Ghê tởm!
*******
Mà lúc này trong Hummer số 1. Thẩm Duệ tắt bộ đàm, nhìn Thẩm An. Thấy Thẩm An nghi hoặc nhìn chính mình, liền ôn nhu hỏi, “An An có cái gì không rõ?”
“Anh! Anh tin người này nói sao?” Thẩm An lên tiếng hỏi, tùy tay đem mì thịt bò trong tay buông xuống, nhíu mày, “Em không thích người này, hắn nói hưu nói vượn.”
Thẩm Duệ khẽ gật đầu, “Anh cũng không thích người này. Nhưng chờ sau khi đến thành phố, đem người này bỏ lại là được.”
Thẩm An nhìn Thẩm Duệ, nghĩ nghĩ, vẫn là nói ra, “Nhưng em cảm thấy, giống như Anh hai không chán ghét hắn.”
Thẩm Duệ sửng sốt, lập tức mỉm cười, đưa tay xoa đầu Thẩm An, “Hắn rất thông minh, cũng rất thức thời. Mà quan trọng là anh rất thưởng thức phụ thân của hắn. Anh có cảm giác, nói không chừng tương lai khi chúng ta xây căn cứ thì cần hắn hoặc là phụ thân của hắn giúp đỡ. Mọi việc đều chừa lại một đường đi.”
Thẩm An nghe, nhẹ nhàng gật đầu.
Thẩm Duệ ôn hòa cười, “Yên tâm, tôi sẽ lưu ý.” Dừng một chút, Thẩm Duệ lên tiếng hỏi, “Tiểu Bạch, đến phiên cậu.”
“Tôi chỉ có một câu, Thẩm đại nhân, lần sau lúc bắt quái thú để nghiên cứu, cảm phiền bắt hai con, không nên chỉ bắt một con.” giọng Bạch Cảnh Khanh thật lãnh tĩnh, nhưng Thẩm An lại nghe ra áp lực nóng nảy.
Thẩm Duệ nhíu mày, “Quái thú chết?”
“Ừ hừ! Đều bị mấy người biến thành chỉ còn một hơi thoi thóp, có thể sống được bao lâu?!” Bạch Cảnh Khanh nhịn không được bùng nổ rồi, “Tiểu Dương Tử ngươi không biết bắt thì đừng xía vào!!”
Trong bộ đàm, Dương Sở Thuần ngốc ngốc lên tiếng, “A? Tại nó muốn ăn tôi, tôi cũng không thể để cho nó cắn chứ, anh Bạch, bị cắn sẽ biến thành quái thú!”
Trong bộ đàm nhất thời tĩnh lặng, một lúc lâu, Bạch Cảnh Khanh vô lực mở miệng, “Lão Chu, cảm phiền canh chừng tên ngốc nhà cậu được không?”
“Xin lỗi, lần sau tôi sai Tống Binh bắt cho cậu.” Chu Vũ bình tĩnh nói.
“Được rồi, hiện tại chúng ta nói hai vấn đề, thứ nhất, Ngải Hiểu Sơ phạm sai lầm.” Thẩm Duệ lên tiếng nói.
Lời Thẩm Duệ vừa ra khỏi miệng, Thẩm An liền giật mình, lập tức trong lòng nghĩ Anh hai sẽ làm gì Ngải Hiểu Sơ. Nếu Anh hai thật sự giận thì sẽ không dễ dàng tha thứ Ngải Hiểu Sơ. Vì thế, Thẩm An lấy từ trong không gian ra một chai nước tăng lực, mở nắp, đưa tới bên miệng Thẩm Duệ. Thẩm Duệ cũng không thèm nhìn tới liền cúi đầu từ tay Thẩm An uống một hơi, mới tiếp tục nói, “Ngải Hiểu Sơ, chính cậu nói.”
Thẩm An vừa nghe Ngải Hiểu Sơ lắp bắp nói xong chuyện tối ngày hôm qua, vừa rút tay về, liền uống một hơi ngay chỗ Thẩm Duệ vừa uống qua. (kiss gián tiếp a >_
Thẩm Duệ vẫn luôn dùng khóe mắt nhìn chằm chằm, thấy Thẩm An chạm môi ngay chỗ mình vừa mới uống qua, Thẩm Duệ khóe miệng cong cong, vì thế ngữ khí cũng hơi chút dịu xuống một chút, không quá nghiêm khắc, “Ngải Hiểu Sơ vi phạm lần đầu mọi người cũng đều rõ ràng, hiện tại thảo luận mức xử phạt. Từ hôm nay trở đi, cắt bỏ phân phối lương thực trong bảy ngày của Ngải Hiểu Sơ, bộ tác chiến ghi lại Ngải Hiểu Sơ lần đầu tiên sai phạm! Về sau làm sai đều phải ghi lại, giống khi còn ở căn cứ, vi phạm đến số lần quy định nhất định phải rời khỏi đoàn đội!”
Nói xong lời cuối cùng, ngữ khí Thẩm Duệ lập tức sắc bén, “Tôi chỉ nói một lần. Bất luận kẻ nào nếu dám trêu chọc đem phiền toái cho đoàn đội, vậy đừng trách tôi trở mặt vô tình! Bất luận kẻ nào cũng phải tuân thủ quy định! Nếu không thể tuân thủ hoặc là không muốn tuân thủ, như vậy, cởi đoàn phục trên người ra, lập tức rời đi!”
Thẩm Duệ vừa dứt lời, trong bộ đàm nhất thời đều yên tĩnh.
Tuy rằng chỉ là bộ đàm, nhưng Thẩm An lại có thể cảm giác được từ trong đó lộ ra kính sợ của mọi người. Thẩm An quay đầu ôm chai nước tăng lực nhìn Thẩm Duệ, đây chính là Anh hai Thẩm Duệ của hắn.
Cường đại, sắc bén!
Cũng không biết sao, đối mặt với Anh hai như vậy, trong lòng của hắn dần dần không có cảm giác kính sợ và xa cách như trước đây.
Trong lòng của hắn thật yên lặng. Bởi vì hắn biết, Anh hai Thẩm Duệ của hắn bất kể cường đại sắc bén như thế nào, đối với hắn, Anh hai sẽ ôn nhu sẽ lo lắng sẽ tức giận, nhưng vĩnh viễn sẽ không làm cho hắn sợ hãi.
—— bởi vì, hắn biết, Anh hai không cần hắn sợ hãi không cần hắn sùng kính.
Thẩm Duệ phát hiện tầm mắt của Thẩm An, quay sang nhìn, thấy vẻ mặt Thẩm An an an tĩnh tĩnh, không khỏi mỉm cười, đưa tay xoa xoa tóc Thẩm An, quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm con đường phía trước, ngữ khí dịu xuống mở miệng nói, “Như vậy, hiện tại, lão Lưu, đem mức phân phối lương thực mỗi ngày nói với mọi người.”
Lưu Khiết ho nhẹ một tiếng, “Mức phân phối, hiện tại tôi đại diện bộ hậu cần thuyết minh một chút, thỉnh mọi người nghe cẩn thận…”
Lưu Khiết vừa nói xong, Thẩm Duệ đang muốn nói tiếp, một chai nước tăng lực liền đưa đến bên miệng. Thẩm Duệ nhếch môi, tiếp tục uống một hơi trên tay Thẩm An, cố ý chép chép miệng, tiếp tục nói, “Mỗi ngày phân phối thức ăn nước uống không phải vẫn luôn đều là như vậy, hết thảy dựa theo vật tư dự trữ của chúng ta mà định. Tới phiên Lưu Khiết, cậu nói rõ một chút, bộ hậu cần của cậu thu lưu nữ nhân kia là sao?”
Đầu kia bộ đàm, Lưu Khiết có chút không biết nói sao. Vừa rồi âm thanh chóp chép của Thẩm đại nhân thật vang, thật là làm người ta miên man liên tưởng … Khụ khụ…
Không lẽ Thẩm đại nhân làm chuyện không hay với Thẩm An đệ đệ … Hơn nữa, trong bộ đàm đoàn đội thảo luận chuyện của nữ nhân kia, như vậy có phải hay không có chút không tốt lắm?
Nhưng Lưu Khiết cũng bình tĩnh đem nữ nhân kia cứu người kỹ càng tỉ mỉ nói rõ.
Lưu Khiết dứt lời, dừng một chút, bình tĩnh phân tích nói, “Nữ nhân này nói nàng biết võ thuật, đai đen nhu đạo, nghiên cứu sinh khoa hóa chất.”
Thẩm Duệ tùy ý mở miệng, “Tiểu Bạch, cậu nói trước đi.” Thẩm Duệ vừa nói, vừa dùng khóe mắt nhìn thấy Thẩm An uống xong một hơi nước tăng lực, vì thế đưa tay qua, chọt chọt hai má phính của Thẩm An, thấy Thẩm An ngẩng đầu nhìn, liền cười chỉ chỉ khóe miệng của mình. Thẩm An vì thế tự nhiên đem nước tăng lực đưa tới.
Thẩm Duệ tiếp tục uống, tiếp tục chép chép miệng.
Trong bộ đàm, Bạch Cảnh Khanh đang hỏi kiến thức hóa học chuyên ngành, Thẩm An nghe không hiểu, liền tiếp tục một hơi một hơi đút Thẩm Duệ uống nước. Vì thế, Thẩm Duệ vừa cười thỏa mãn, vừa chép chép miệng …
Sau đó, Bạch Cảnh Khanh rốt cục nóng nảy, “Mẹ nó! Anh chép chép cái rắm àh!!!”
Thẩm An sửng sốt, có chút ngượng ngùng rũ tay, Thẩm Duệ lại cười mỉm, một tay cầm chai nước tăng lực, vừa uống vừa cười nói, “An An đút tôi uống nước mà.”
Bạch Cảnh Khanh nghiến răng, “Tôi đang nói chính sự!! Thẩm, đại, nhân!”
“Tiểu Bạch, cậu hỏi chúng tôi không hiểu, chúng tôi cũng không cần phải hiểu. Cậu cứ việc nói thẳng đi, trước khi vào thành phố, nữ nhân này có thể giúp tổ nghiên cứu sinh vật không?” Thẩm Duệ ôn hòa nói, ngữ khí tùy ý nhẹ nhàng.
Nhưng qua lời nói tất cả mọi người nghe hiểu, Thẩm đại nhân không định lưu nữ nhân này lại, hắn chỉ tính toán mang nữ nhân này đến thành phố.
Thẩm An chỉ dừng một chút, liền cúi đầu tiếp tục xem xét mì thịt bò vừa mới lấy từ trong không gian ra, nghĩ không biết Viên Thịt Bò có thích loại mì thịt bò này không. Đêm qua Viên Thịt Bò biểu hiện rất tốt, hôm nay phải khao nó mới được.
Lúc này trong bộ đàm, nữ nhân kia giống như cố gắng duy trì bình tĩnh, nhưng vẫn có thể nghe ra run rẩy, “Tôi cam đoan sẽ không liên lụy mọi người. Nếu mọi người không muốn mang tôi theo, thì khi đến thành phố có thể để tôi xuống.”
“Được, như vậy xem như cô là người giúp việc tạm thời đi, tiểu Bạch, nàng có thể giúp nhóm cậu làm việc không?”
“Có thể.” Bạch Cảnh Khanh đáp.
“Tốt lắm, lão Lưu, mức phân phối của nàng bằng với cấp cao của bộ hậu cần.” Thẩm Duệ ôn hòa nói.
“Hiểu được.” Lưu Khiết đáp lời.
“Bây giờ, Cao Phỉ đúng không?” Thẩm Duệ gõ gõ tay lái, khóe mắt nhìn Thẩm An đang cầm mì thịt bò, liếc nhìn mì thịt bò một cái, nghĩ, thứ này… chắc là cho Viên Thịt Bò ăn? An An không thích ăn mì thịt bò.
Thẩm An nhíu mày nhìn chằm chằm mì thịt bò trong tay, thật khó xé, không lẽ là sản phẩm giả mạo kém chất lượng? Thẩm An trong lúc vô tình ngẩng đầu, liền thấy không trung cách đó không xa dần dần sáng. Thẩm An cúi đầu nhìn đồng hồ của mình, đã tám giờ rồi sao? Mà lúc này, Cao Phỉ đã mở miệng trong bộ đàm.
“Tôi đề nghị gia nhập đoàn đội của mọi người.” Cao Phỉ gọn gàng dứt khoát nói.
Thẩm An ngẩng đầu, theo bản năng quay đầu nhìn Thẩm Duệ, Thẩm Duệ vẻ mặt thản nhiên.
“Bác bỏ đề nghị.” lời nói của Thẩm Duệ còn ngắn gọn hơn, ngữ khí cũng thực lạnh.
“Tôi sẽ không bỏ cuộc!” Cao Phỉ kiên định nói, nói xong dừng một chút, Cao Phỉ đột nhiên đề cao âm lượng nói, “Thẩm Uyển, tôi yêu em! Thẩm Duệ, tôi muốn làm em rể của anh!”
“Phì ——”
“Phốc ——!”
“Ha ha!”
“Ha ha ha ha…”
Thẩm An răng rắc một tiếng, bao mì thịt bò trong tay rốt cục mở ra …
Thẩm Duệ còn chưa lên tiếng, trong bộ đàm liền vang lên giọng cha Thẩm hết sức hòa ái thân thiết, “Mọi người đều đang cười cái gì, giống như rất vui vẻ a.”
Giọng cha Thẩm vừa vang lên, những người còn đang cố gắng chịu đựng cười vụng trộm cười ha ha đều ngay lập tức yên lặng không lên tiếng.
Thẩm An nhẹ nhàng lôi kéo tay áo Thẩm Duệ đang cau mày, vẻ mặt như có điều suy nghĩ, hạ giọng hỏi, “Anh, xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Duệ lắc đầu, “Không biết… Cái này phải hỏi Tiểu Uyển.”
Lúc này, cha Thẩm lại hòa ái lên tiếng, “Tiểu tử à. Cậu quen biết Tiểu Uyển nhà chúng tôi?”
Cao Phỉ thực nghiêm túc, thực cung kính, “Con chào bá phụ, con và Uyển uyển là đồng nghiệp, một tháng trước, con vừa gặp Uyển Uyển đã nhất kiến chung tình, vừa rồi nhìn tư thế đánh quái vật oai hùng của Uyển Uyển, con đã chết chìm trong bể tình! Bá phụ, con sẽ đối tốt với Uyển Uyển, ngài cho phép con chiếu cố Uyển Uyển đi”
Cha Thẩm chỉ ha hả cười, không để ý tới Cao Phỉ, hỏi, “Tiểu Uyển đâu rồi… Con biết hắn sao?”
Ngữ khí Thẩm Uyển thực hướng, giống như chịu đựng tức giận, “Ba! Ba đừng nghe hắn nói bừa! Cao Phỉ tôi đã nói với anh nhiều lần! Tôi không thích anh!!!”
Cha Thẩm a một tiếng, Cao Phỉ muốn nói tiếp, nhưng đầu lại bị ai đó đè xuống, ngay sau đó chợt nghe tiếng Ngải Hiểu Sơ ngao ngao kêu lên, “Chị Thẩm Uyển, người này nói chuyện không thành thật, em giúp chị giáo huấn hắn!”
Thẩm An nhất thời đen mặt, Ngải Hiểu Sơ ngươi tên gia hỏa này …
Ngay sau đó, trong bộ đàm còn truyền ra thanh âm hưng phấn của Dương Sở Thuần, “Nha! Còn dám phản kháng? Tiểu tống tử, đè xuống cho tôi!”
“Ai! Tiểu Dương Tử đừng đánh mặt a! Sẽ bị chị của tôi mắng …”
“Bỉ ổi! Các ngươi lại đánh hội đồng!”
“Được!” Thẩm Duệ bình tĩnh mở miệng.
Thẩm Duệ vừa lên tiếng, tiếng cãi nhau trong bộ đàm liền yên lặng.
“Lão Lưu, mức phân phối của Cao Phỉ thấp một bậc so với bộ tác chiến. Lão Chu, giao hắn cho cậu, có cái gì bẩn sống khổ sống đều ném cho hắn làm.” Thẩm Duệ nói xong, giọng nói lạnh lùng của Chu Vũ vang lên, “Hiểu được.”
Mà lúc này trong xe thùng đựng hàng Xanh Nhạt—— bộ tác chiến, Chu Vũ tắt bộ đàm hệ thống, quay đầu Cao Phỉ còn bị đè gắt gao, ngẩng đầu mặt không đổi sắc nói, “Tống Binh, hắn tạm thời cùng cậu một tổ.”
“Hiểu được.” Tống Binh ngắn gọn nói.
Chu Vũ nói xong, liền nhìn về phía Dương Sở Thuần, “Theo tôi đi họp.”
Dương Sở Thuần rất là tiếc hận buông tay khỏi người Cao Phỉ, hắn còn muốn hung hăng đánh thêm vài cái nữa!
—— cái gì mà yêu thích Thẩm Uyển, phi! Ai tin chứ! Trước khi cắm trại Thẩm Uyển đều tham gia huấn luyện, nếu là thật yêu Thẩm Uyển, sao lúc đó không nhận ra, hiện tại liền nhận ra?? Còn nói sa vào bể tình?! Ghê tởm!
*******
Mà lúc này trong Hummer số 1. Thẩm Duệ tắt bộ đàm, nhìn Thẩm An. Thấy Thẩm An nghi hoặc nhìn chính mình, liền ôn nhu hỏi, “An An có cái gì không rõ?”
“Anh! Anh tin người này nói sao?” Thẩm An lên tiếng hỏi, tùy tay đem mì thịt bò trong tay buông xuống, nhíu mày, “Em không thích người này, hắn nói hưu nói vượn.”
Thẩm Duệ khẽ gật đầu, “Anh cũng không thích người này. Nhưng chờ sau khi đến thành phố, đem người này bỏ lại là được.”
Thẩm An nhìn Thẩm Duệ, nghĩ nghĩ, vẫn là nói ra, “Nhưng em cảm thấy, giống như Anh hai không chán ghét hắn.”
Thẩm Duệ sửng sốt, lập tức mỉm cười, đưa tay xoa đầu Thẩm An, “Hắn rất thông minh, cũng rất thức thời. Mà quan trọng là anh rất thưởng thức phụ thân của hắn. Anh có cảm giác, nói không chừng tương lai khi chúng ta xây căn cứ thì cần hắn hoặc là phụ thân của hắn giúp đỡ. Mọi việc đều chừa lại một đường đi.”
Thẩm An nghe, nhẹ nhàng gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất