Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật

Chương 43: Thành phố A – người mới tạm thời

Trước Sau
Khi Thẩm An nghe được lời nói của Phương Bình, trong lòng Thẩm An nhất thời có chút phức tạp và luống cuống nói không nên lời, mà nhìn Anh hai Thẩm Duệ vẫn như cũ cười tự nhiên nắm tay hắn đi đến góc nhà xưởng, Thẩm An rũ mắt, phức tạp trong lòng cũng chậm rãi biến mất.

—— Anh hai vẫn không thèm để ý ánh mắt của người chung quanh.

Mà hắn, lại luôn để ý ánh mắt của người khác, kiếp trước là như thế, kiếp này thì sao?

“Đến rồi, An An, thu cái này trước đi.” Thẩm Duệ chỉ vào dụng cụ thật lớn trong góc phòng.

Thẩm An lấy lại tinh thần, vung tay lên, dụng cụ thật lớn trong góc phòng thật lớn liền biến mất.

Tử phủ không gian ở trên người của hắn, xác thực thì đó là linh hồn của hắn, hay là nói là ý thức?

Anh hai nói, hiện tại hắn chính là tử phủ không gian, bởi vậy, hắn có thể tùy thời tùy chỗ ra vào không gian, cũng có thể tùy thời tùy chỗ muốn lấy cái gì ra cũng được, muốn thu cái gì vào đều được. Anh hai hắn lại ra vẻ không làm được, về phần nguyên nhân, Thẩm An nhớ đặc biệt rõ ràng chính là lúc ấy Anh hai Thẩm Duệ cười sáng lạn, “Bởi vì anh là trông coi a. Anh nha, trông chừng An An là được.”



“Anh, anh không sợ sao?” Thẩm An vừa thu dụng cụ, vừa thấp giọng hỏi.

Tử phủ không gian làm hai người thân thiết hơn bất luận kẻ nào, vừa rồi Thẩm Duệ cũng đã phát hiện tâm tình An An không ổn, nhưng lại ra vẻ không hiểu nhìn Thẩm An, “An An, tại sao anh phải sợ?”

Thẩm An nhìn Thẩm Duệ, “Anh, anh biết em đang hỏi cái gì.”

—— anh không sợ những người anh em, cấp dưới đi theo anh cho tới nay sẽ phát hiện cấm kỵ giữa chúng ta sao? Anh không sợ bọn họ sẽ chán ghét? Anh không sợ bọn họ sẽ vứt bỏ anh mà đi?

Thẩm Duệ chớp mắt, nhẹ nhàng cười, tươi cười nhẹ nhàng mà lại ôn nhu, đôi mắt đen tối sâu thẳm nhìn Thẩm An, “An An, vì sao anh phải sợ ánh mắt của người khác? Vì sao phải để ý cái nhìn của bọn họ?”

Cũng không trả lời mà lại hỏi ngược lại

—— cho dù cả thế giới đều nói không thể, thì như thế nào? Huống chi… thế giới hiện tại đã bắt đầu tan rã, đang thiết lập một thế giới mới!

—— có lẽ kiến lập một thế giới mới tuân theo quy luật do Thẩm Duệ hắn đặt ra cũng là một ý tưởng không tồi, như vậy sẽ không có người dùng ánh mắt khác thường nhìn, An An cũng sẽ không phải sợ hãi.

Thẩm Duệ vuốt cằm, nghiêm túc nghĩ.

Còn Thẩm An sau khi nghe xong lời nói của Thẩm Duệ, sợ run một lúc lâu, mới chậm rãi lấy lại tinh thần, trong lòng thủy chung quay quanh năm chữ —— “Ánh mắt của người khác ”?!

Không sai! Ánh mắt của người khác, vì sao hắn phải để ý?

Thẩm An ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ, thấy Thẩm Duệ vuốt cằm giống như đang nghiêm túc tự hỏi gì đó, Thẩm An không khỏi nhẹ cong khóe miệng, cười tự nhiên lại có chút thả lỏng.” Anh! Chúng ta nên làm việc!”

Thẩm Duệ lấy lại tinh thần, theo bản năng nhìn Thẩm An, vừa lúc thấy được Thẩm An cười thoải mái.

Thẩm Duệ ngẩn người, Thẩm An cười, vô cùng đơn giản, dễ dàng nhìn thấu, như hồ nước trong suốt, liếc mắt liền nhìn thấy đáy hồ.

Nhưng, chính là nụ cười vô cùng giản dị như vậy, lại làm cho tim Thẩm Duệ tim đập nhanh, cũng quơ quơ thần, theo bản năng muốn vươn tay ôm, nhưng trực giác của Thẩm An lập tức phản ứng nhẹ nhàng né tránh, liền vọt đến phía sau Thẩm Duệ, vung tay, đã đem một dụng cụ khác thu vào trong không gian.

Thẩm Duệ nhíu mày, Thẩm An đột nhiên nháy mắt né tránh làm hắn kinh ngạc nhưng cũng không tức giận, chỉ xoay người đi đến bên cạnh Thẩm An, đưa tay nắm chặt tay Thẩm An.

Khi Thẩm An kinh ngạc quay đầu, hắn mỉm cười ôn nhu bao dung với Thẩm An.



Phương Bình cách đó không xa trừng to mắt, khi nhìn thấy Thẩm An vung tay lên đã làm dụng cụ biến mất, hắn cũng đã trừng to mắt, hiện tại, thấy rõ ràng từng động tác nhỏ giữa Thẩm Duệ và Thẩm An, mắt Phương Bình càng to!

—— đó là anh em sao? Giữa anh em sẽ có loại tình cảm thân mật này sao?!

Phương Hiểu Thanh đã nhìn quen nhiều ngày không còn sợ hãi, giật tay áo Phương Bình, thấp giọng nói, “ba, hoàn hồn đi!”

Phương Bình đột nhiên hoàn hồn, quay đầu trừng Phương Hiểu Thanh, vừa định hỏi một chút chuyện này rốt cuộc là sao, nhưng nghĩ con gái nhà mình chính là hoàng hoa đại khuê nữ, loại chuyện này làm sao mà hỏi? Ho khan vài tiếng, “Ai, con gái, chuyện gì?”

Phương Hiểu Thanh bất đắc dĩ nhìn Phương Bình, “Ba, đừng quan tâm chuyện người khác, lo bản thân mình là được.” Ý trong lời nói phi thường rõ ràng.

Phương Bình không phải ngốc, tự nhiên nghe ra ẩn ý trong lời Phương Hiểu Thanh, vì thế, Phương Bình đầu tiên là khiếp sợ, chẳng lẽ hai anh em kia quan hệ thật không đơn giản? Chấn kinh một lúc lâu, đột nhiên nhớ tới lúc đầu không cẩn thận thoáng nhìn hai anh em nắm tay, ông hơi tò mò dừng lại trong chốc lát, liền tiếp nhận ánh mắt cảnh cáo mãnh liệt của Thẩm Duệ, vì thế à một tiếng, “Cái đó, cha biết, cha hiểu!”

—— nghe con gái nhà mình, lo bản thân là được!

Vì thế, Phương Bình quay đầu lôi kéo con gái nhà mình đi hỗ trợ dọn thành phẩm thí nghiệm.

Khi Phương Bình lôi kéo con gái nhà mình đi rồi, Thẩm Duệ hơi hơi quay đầu, nhìn bóng dáng cha con Phương Bình, khóe miệng gợi lên nụ cười, người như thế thông minh.

Thực nhanh đại bộ phận dụng cụ và dược phẩm của nhà máy hóa chất đều vào không gian của Thẩm An và mấy người có dị năng không gian thuộc hậu cần do Lưu Khiết gọi tới hỗ trợ.

Tiếp, chỉnh trang một chút, đoàn xe chậm rãi rời khỏi khu hóa chất, hướng về phía thành phố A.

Sau khi đoàn xe bắt đầu xuất phát, Thẩm Duệ mở hệ thống bộ đàm: “Lão Lưu, hiện tại chúng ta phải tìm vật tư gì nữa?”

“Gạo và các thực phẩm khác có thể giúp chúng ta chống đỡ một tháng. Đây là đang ở tình trạng cung ứng lương thực hạn chế.” Lưu Khiết vừa dùng di động tính toán, vừa nói, “Tiếp theo, bởi vì Tiểu Dương Tử và Thẩm An đều nhắc tới khí hậu sắp biến hóa lớn, áo bông và đồ quân dụng tương đối quan trọng, cuối cùng, nước sạch là khan hiếm nhất.”

“Ừ, biết rồi.” Thẩm Duệ vừa suy tư, vừa gõ tay lái, “Lão Từ, bản đồ thành bố A đã tìm được chưa?”

“Đã tìm được, tôi lập tức gửi qua di động của anh.”

“Tốt.” Thẩm Duệ giương giọng nói, “Lão Chu, nhân viên tác chiến phân tổ một lần nữa, hai mươi phút sau, chúng ta nghỉ ngơi tại chỗ, chuẩn bị cơm trưa, năm mươi phút sau chúng ta có thể tới thành phố A!”

“Rõ, mười lăm phút sau tôi sẽ đem danh sách phân tổ gửi vào di động của anh.”

“Tốt lắm, bây giờ tôi giới thiệu đơn giản một chút người mới gia nhập đoàn đội chúng ta.” Thẩm Duệ nói.

Thẩm An đang nhìn di động, Từ Trường Thiên đã gửi bản đồ bố cục và chi tiết của thành phố A đến.

Thẩm An một bên nhìn, vừa nói với Thẩm Duệ, “Anh, anh Từ đã gửi bản đồ thành phố A đến.”

Thẩm Duệ gật đầu, chỉ chỉ vào thiết bị dẫn đường trang bị trên xe, ý bảo Thẩm An đem di động đưa vào thiết bị dẫn đường, vừa tiếp tục nói rằng, “Người mới tạm thời được xác định là Cao Phỉ, Phương Hiểu Thanh, Phương Bình.”

Thẩm Duệ vừa dứt lời, trong bộ đàm truyền ra tiếng Cao Phỉ tru lên, “Lão tư rốt cục cũng là người mới a a a a!! Uyển Uyển, rốt cuộc tôi cũng tiếp cận em!”

Thẩm Duệ nhướng mày, gõ tay lái, ngữ khí cực kỳ ôn hòa thân thiết nói, “Cao Phỉ, xin chú ý, cậu là người mới tạm thời, cho nên, bất luận thời điểm nào cậu cũng có thể rời khỏi.”

Lời Thẩm Duệ vừa ra, Cao Phỉ im ngay lập tức.



Thẩm Duệ cười cười tiếp tục nói, “Về phần ý nghĩa của người mới tạm thời, tôi cũng không muốn nói nhiều. Bây giờ, lão Lưu, lão Chu, lão Từ, các cậu có đồng ý cho ba người này làm người mới tạm thời hay không?”

“Đồng ý.” Lưu Khiết nhẹ giọng nói.

“Không thành vấn đề.” Giọng Từ Trường Thiên mang theo ý cười, hình rất là vừa lòng, “Tổ nghiên cứu sinh vật rốt cuộc có thêm người, đúng rồi, Thẩm đại nhân,

Phương Bình giáo sư là giáo sư nghiên cứu sinh của tiểu Bạch, ha ha, thật sự là trùng hợp!”

Thẩm Duệ vừa nghe, có chút kinh ngạc, a, trùng hợp vậy. “Chu Vũ đâu?” kinh ngạc qua đi, Thẩm Duệ lập tức hỏi.

“Tôi đồng ý.” giọng Chu Vũ vẫn thật đạm mạc.

“Tốt, nếu không có vấn đề. Như vậy, chỉ đạo người mới giao cho Từ Trường Thiên.”

“Hả?!” Từ Trường Thiên cả kinh kêu lên, than khổ nói, “Ai u, Thẩm đại nhân à! Tôi rất bận, loại chuyện này tôi sẽ không làm a!”

“Không vội, rồi sẽ có thời gian, nếu không, tôi giao cho tiểu Bạch?” Thẩm Duệ cười cười nói.

Lời này vừa ra, Từ Trường Thiên liền yên tĩnh, chỉ lẩm bẩm vài câu bất mãn.

*****

Lúc này, xe Thẩm Duệ đã vào vùng ngoại thành cách thành phố A khoảng mấy trăm mét.

Lưu Khiết vừa xuống xe, liền cùng cha Thẩm an bài hậu cần nấu cơm, thanh lý rác rưởi, phân phối thức ăn, Phương Hiểu Thanh cũng cùng Thẩm Uyển lại hỗ trợ.

Thẩm Uyển thấy, có chút kinh ngạc, “Ơ, không phải cô ở tổ nghiên cứu sinh vật sao? Tới chỗ này làm gì?”

Phương Hiểu Thanh ngại ngùng cười, “Ba nói tôi không có tư cách vào bên trong đó, đuổi tôi ra ngoài, vừa rồi tôi đã tìm anh Lưu, anh Lưu nói tạm thời tôi gia nhập tổ hậu cần.”

Thẩm Uyển nghe, ngược lại ngạc nhiên về Phương Bình giáo sư, tổ nghiên cứu sinh vật là chỗ tốt, ngạch, đương nhiên phải nghiên cứu rất nhiều, cũng rất vất vả, bất quá, cha con cùng một chỗ cũng tiện chiếu cố a. Sao lại đá con gái mình ra ngoài?

Thẩm Duệ lúc này đang ngồi trên Hummer có lọng che gặm bánh màn thầu cùng Chu Vũ, Lưu Khiết, Từ Trường Thiên thảo luận công việc. Thẩm An ở một bên cùng Dương Sở Thuần luyện độ chính xác của dị năng, Thẩm An tạo bong bóng nước, Dương Sở Thuần dùng không khí chọt bóng nước, sau đó, bóng nước nổ bùm bùm rớt vào thùng nước.

—— không sai, đây là một phương pháp vừa có thể rèn luyện độ thuần thục của kỹ năng, lại tích trữ được nước, nhất tiễn song điêu!

Về phần tác giả? —— là Lưu Khiết.

Lưu Khiết liếc Thẩm Duệ đang cười như không cười nhìn hắn, đẩy kính mắt, nhẹ giọng nói, “Đoàn đội chúng ta đang khan hiếm nước!”

Thẩm Duệ vừa nghe, nhìn về phía Thẩm An, thấy Thẩm An đang dùng tốc độ cực nhanh tạo bóng nước, vừa nhìn Dương Sở Thuần chật vật chọt bóng nước, Dương Sở Thuần chọt hụt một cái, bóng nước liền trực tiếp nện trong thùng gỗ, Dương Sở Thuần liền rầu rĩ tự dán tờ giấy lên mặt mình, sau đó, Thẩm An liền cười vui sướng khi người gặp họa.

Thẩm Duệ không khỏi cười bất đắc dĩ lại sủng nịnh, thu hồi dư quang, giương mắt nói với Lưu Khiết, “Phương Hiểu Thanh đi bộ hậu cần?”

“A, việc này để tôi nói.” Từ Trường Thiên xen vào, gãi gãi đầu, có chút bất đắc dĩ, “ Phương lão đầu nói con gái quá ngu ngốc, liền đá nàng ra ngoài!”

Thẩm Duệ mỉm cười, có chút nghiền ngẫm, “Phương Bình giáo sư thực khôn khéo a.”

—— đá Phương Hiểu Thanh ra khỏi tổ nghiên cứu sinh vật, không ôm thành đoàn, tỏ vẻ cha con thật lòng muốn dung nhập đoàn đội, đây là phương pháp duy nhất có thể rất nhanh dung nhập đoàn đội, cũng có thể giành được hảo cảm từ người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau