Mạt Thế Trọng Sinh Chi Tiểu Nhân Vật
Chương 49: Thành phố A – hôn môi lần thứ hai
Không đợi Thẩm An lên tiếng nhắc nhở, Thẩm Duệ đột nhiên nhấc chân đá, cằm của giả quái thú đã bị đá nát!
Lúc này cả tiếng kêu thảm thiết cũng phát không được. Thẩm Duệ nhấc chân đá đồng thời vung tay trái lên, sương mù màu trắng lần thứ hai quấn quanh bộ xương khô đã bị đóng băng, mà băng trên người xương khô vừa nứt ra cũng bị sương mù màu trắng trám lại.
Thẩm Duệ nhìn chằm chằm giả quái thú không còn kêu được, khóe miệng hơi cười, nụ cười thật nhã nhặn cũng thật lạnh lùng.
Chu Vũ nhíu mày ánh mắt giả quái thú hoảng sợ trừng lớn, hỏi,
“Hắn dùng tiếng kêu để khống chế bộ xương khô kia?”
Thẩm An gật đầu, “Dạ, nhất định là vậy.”
“Tiểu Dương Tử, tiểu ngải cứu, hai cậu đem bộ xương khô lên xe, chúng ta cần phải trở về. Chu Vũ, người này giao cho cậu.” Thẩm Duệ nhấc chân đá đá giả quái thú đang bày bộ dáng cầu xin.
Chu Vũ gật đầu, “Không thành vấn đề.”
Thẩm Duệ phân phối xong, bảo mọi người lên xe về đoàn xe.
Trên xe Hunmer, Thẩm An nghĩ đến bộ xương khô màu đen, còn có giả quái thú kia, không biết hai người này có liên hệ gì với bảo bảo không?
Hiện tại thành phố A hẳn là không còn quái vật, có nên quay lại cửa hàng tiện lợi xem thử không?
“An An đang suy nghĩ gì?” giọng Thẩm Duệ bỗng nhiên vang lên.
Thẩm An lấy lại tinh thần, nhìn Thẩm Duệ, do dự một chút, vẫn là thấp giọng nói, “Anh, em muốn quay lại thành phố A xem thử.”
“Tìm cha mẹ bảo bảo?” Thẩm Duệ nhướng mày, khóe miệng khẽ cười, biết là An An sẽ như vậy, cũng được, hắn cũng có một số việc vẫn nghi hoặc.
“Được, bây giờ chúng ta cùng đi.” Thẩm Duệ nói xong, cũng không đợi Thẩm An phản ứng, liền mở thiết bị liên lạc nói với Chu Vũ một tiếng, đảo tay lái, Hummer số 1 hướng thẳng tới thành phố A!
Thẩm An sửng sốt một hồi lâu, mới kịp phản ứng, trong lòng hơi hơi xấu hổ, ý của hắn là đi một mình a, nhưng… Cẩn thận ngẫm lại, anh hai cũng sẽ không cho hắn đi một mình.
“An An có biết hiện tại lái xe có một chuyện rất là vui không?” Thẩm Duệ đột nhiên cười khẽ một tiếng, cười hỏi.
Thẩm An lắc đầu, lái xe có gì vui?
“Đó chính là mặc kệ anh chạy nhanh cỡ nào cũng sẽ không có cảnh sát đuổi theo phạt.” Thẩm Duệ chớp mắt nói, sau đó, chân giẫm một phát, xe lần thứ hai bay nhanh!
Thẩm An nhất thời 囧.
—— Anh hai đang kể chuyện cười sao??
Tốc độ như bay làm cho bọn họ thật nhanh liền tới thành phố A.
Dưới ánh trăng màu xanh tím quỷ dị, thành phố A nằm im lặng, giống như đã ngủ say nhiều ngày, tòa thành này kỳ thật đã sớm chết đi?
Thẩm An mở cửa xe, nhìn ngã tư đường không có một con quái vật, nghĩ bảo bảo một mình sống sót tại nơi này? Nếu bọn họ không đến, bảo bảo sẽ như thế nào? Hắn không dám tưởng tượng.
“An An, chúng ta nên đi vào.” Thẩm Duệ thấy Thẩm An đứng ở ở trên đường kinh ngạc, liền đi qua, trực tiếp ôm thắt lưng Thẩm An, khẽ nói.
Thẩm An bị Thẩm Duệ ôm như vậy, liền lấy lại tinh thần, nhất thời có chút không được tự nhiên. Nhưng Thẩm Duệ cười nhẹ nhàng, ánh mắt cưng chiều trấn an, quan trọng nhất là, đôi tay bên gắt gao ôm chặt, sức của hắn không thể tránh thoát!
Vì thế, Thẩm An ra vẻ tò mò mắt nhìn cửa hàng tiện lợi, vội hỏi,
“Anh, em đi phía sau xem thử!”
Thẩm Duệ mỉm cười nhìn Thẩm An, trong lúc Thẩm An muốn ra vẻ tự nhiên tránh thoát, vẫn mạnh mẽ ôm như cũ không tha. Sau đó vẫn cười ôn nhu, ánh mắt sủng nịnh dung túng nhìn Thẩm An —— giống như nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Còn Thẩm An trong ý cười nhẹ nhàng, dưới ánh mắt như thế, cứng còng một lúc lâu, cuối cùng thu hồi giãy dụa, rũ mắt, cúi đầu.
Thẩm Duệ nhìn Thẩm An rũ mắt, cúi đầu, liền trực tiếp đem Thẩm An kéo vào trong ngực, cúi đầu ghé vào tai Thẩm An, thanh âm hơi khàn chậm rãi nói, “An An, em là của anh.” (tỏ tình bá đạo a ♥♥)
Ngữ khí vẫn ôn nhu, nhưng lại kiên định không cho phép phản bác.
Trong lòng Thẩm An run lên, môi rung rung vài cái, cuối cùng vẫn không mở miệng.
Thẩm Duệ sau khi nói xong, đối với Thẩm An cúi đầu trầm mặc cũng không để bụng. Chỉ mỉm cười, sủng nịnh nhẹ nhàng hôn lên hai má và vành tai của Thẩm An, liền buông thắt lưng Thẩm An ra. Nắm tay Thẩm An, trực tiếp đi tới cửa hàng tiện lợi.
Thẩm An giương mắt phức tạp nhìn Anh hai đi phía trước. Vừa rồi trong nháy mắt đó, hắn thế nhưng không thể phản kháng, không, theo bản năng, hắn không muốn phản kháng …
Đi vào cửa hàng tiện lợi, Thẩm Duệ nhìn bốn phía, quay đầu cười với Thẩm An, “Thực phẩm ngược lại còn đầy đủ hết.”
Thẩm An nhìn Thẩm Duệ, lúc này, ngữ khí Thẩm Duệ nói chuyện vẫn giống như thường ngày, tự nhiên tùy ý, mang theo một tia ôn nhu một tia sủng nịnh.
Giống như tuyên ngôn vừa rồi chưa từng tồn tại, giống như tuyên ngôn vừa rồi bình thản như “Hôm nay thời tiết thật đẹp ”.
—— nhưng quá mức bình thản mới là lúc Anh hai Thẩm Duệ nghiêm túc nhất.
Cho nên, không thể cứ tiếp tục hàm hồ như vậy.
“Anh vĩnh viễn sẽ là Anh hai của em.” lần đầu tiên Thẩm An nghiêm túc nhìn thẳng Thẩm Duệ, không trốn tránh, nhìn thẳng sâu thẳm âm u trong mắt Thẩm Duệ, gằn từng tiếng, nghiêm túc mà trịnh trọng nói, “Chúng ta cả đời là anh em.”
Thẩm Duệ ngưng mắt nhìn Thẩm An, một lúc lâu, hơi hơi cong khóe miệng, lại gần, ngay lúc Thẩm An không kịp trốn tránh, nhẹ hôn lên môi Thẩm An, vẫn duy trì tư thế như vậy, dán môi Thẩm An, vừa ái muội lại ôn nhu nói, “Đương nhiên. An An chính là em trai anh yêu nhất.”
Thẩm Duệ dứt lời, liền chậm rãi rời đi, mỉm cười với Thẩm An hoàn toàn không biết làm sao, bổ sung một câu, “Cho nên, An An phải nhớ kỹ, em là của Anh hai.”
Ngừng một chút, sờ sờ đầu Thẩm An, tiếp tục mỉm cười, “Được rồi, cần phải đi.”
Thẩm An trừng mắt nhìn Thẩm Duệ lôi kéo hắn đi đến cửa hàng tiện lợi. Anh hai hắn đây là giả bộ hồ đồ? Hay là trả lời hắn?
Thẩm An trừng mắt nhìn một lúc lâu, nhưng Anh hai Thẩm Duệ chỉ lôi kéo hắn đi tới, ngẫu nhiên quay đầu cười ôn nhu với hắn, thỉnh thoảng đưa tay sờ sờ đầu của hắn, đối với hắn nhìn chằm chằm lại dung túng.
Thẩm An cảm thấy thật vô lực, Anh hai khôn khéo như vậy sao lại nghe không hiểu vừa rồi hắn cự tuyệt trắng trợn chứ, vừa rồi Anh hai trả lời như vậy cũng là một loại trả lời —— không quan tâm hắn rốt cuộc có nguyện ý hay không!
Thẩm An cười khổ một tiếng, thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm, cúi đầu sờ sờ môi, nơi bị nhẹ nhàng hôn lên hình như còn lưu lại cảm giác mềm mại thân mật.
—— mà hắn, thật ra cho tới bây giờ cũng không có chán ghét loại hành vi loạn luân không nên có này …
“An An?” Đột nhiên, Thẩm Duệ nhẹ nhàng gọi.
Thẩm An lấy lại tinh thần, theo bản năng nhìn Thẩm Duệ, mà tay vẫn còn ngây ngốc đặt trên môi, bộ dáng ngốc hồ hồ làm Thẩm Duệ nhịn không được nhẹ nhàng nắm chặt tay Thẩm An đang vuốt môi. Sau đó đặt lên môi của mình, nhẹ nhàng, giống như là bảo vật cực kỳ trân quý, thương tiếc trịnh trọng, khẽ hôn từng ngón tay.
Thẩm An bị khẽ hôn từng ngón tay, không ngừng phát run, theo bản năng muốn rút tay về. Nhưng dưới ánh mắt nghiêm túc chuyên chú của Thẩm Duệ, cái hôn thương tiếc nhẹ như lông chim, làm Thẩm An không thể cử động, không thể ức chế nóng bỏng trong lòng, run rẩy không thể áp chế được hạnh phúc trong lòng …
Thẩm An không biết hiện tại bộ dáng của mình như thế nào, nhưng khi Thẩm Duệ khẽ hôn xong, giương mắt vừa nhìn, đôi mắt Thẩm Duệ đột nhiên u ám. Ngay sau đó, Thẩm An chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào trong ngực Thẩm Duệ. Ngay sau đó, đôi môi đã bị bắt, một bàn tay Thẩm Duệ giữ chặt gáy Thẩm An, không để hắn giãy dụa một giây, miệng lưỡi tham lam xâm nhập vào miệng Thẩm An, cắn nuốt, nhấm nháp, sau đó hết sức cướp đoạt hô hấp của Thẩm An, khí tức của Thẩm An, hương vị ngọt ngào của Thẩm An …
—— đó là của hắn!
—— đó là ông trời ban cho hắn!
—— là ai cũng không được cướp
đi! Bao gồm cả bản thân An An!
Không thể ức chế ý tưởng muốn ôm lấy người này, gần như xâm chiếm miệng lưỡi, lại có thể nào thoả mãn được tâm trạng vẫn luôn mong nhớ, thân thể vẫn luôn chờ đợi?
Tâm của hắn, thân thể hắn đều đang kêu gào, chiếm hữu hắn, người trong ngực này là của hắn! An An là của hắn!
Nhưng cuối cùng, sau nhiều lần nghiền gặm cắn nuốt, Thẩm Duệ vẫn cắn môi Thẩm An thật mạnh một chút, mới chậm rãi không không cam tâm tình nguyện buông ra.
Hai tay ôm lấy Thẩm An bởi vì hôn quá mức kịch liệt, hiện tại thở dốc từng ngụm từng ngụm, nhẹ tay vỗ về lưng Thẩm An, giúp hắn chậm rãi hồi phục hô hấp bình thường. Đồng thời, miệng lưỡi như trước quyến luyến nhẹ nhàng hôn lên lỗ tai, hai má, chóp mũi Thẩm An.
Rốt cục hồi phục hô hấp, Thẩm An thoáng thối lui, quẫn bách tránh đi nụ hôn của Thẩm Duệ, nói lắp bắp, “Anh, chúng ta cần phải đi.”
Thẩm Duệ cúi đầu mỉm cười, ngưng mắt nhìn khuông mặt đỏ ửng của Thẩm An, còn có ánh mắt bởi vì vừa rồi hôn kịch liệt mà ướt át, Thẩm Duệ ôn nhu nói, “Ừ.”
—— một vừa hai phải, hiện tại không nên tiếp tục. Thời gian, địa điểm, còn có tâm An An vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận mình cho nên, phải nhẫn nại.
Vì thế, Thẩm Duệ dắt tay Thẩm An, đi đến phía sau cửa hàng tiện lợi.
Đi vào phía sau cửa hàng tiện lợi, Thẩm Duệ liền nghe mùi thi thể hư thối, Thẩm An cũng nghe thấy được.
Thẩm An theo bản năng nhìn Thẩm Duệ, Thẩm Duệ trấn an vỗ vỗ đầu Thẩm An đầu, đưa tay hướng nơi phát ra mùi hôi vung lên —— cửa kho hàng bị phá mở ra.
Một gian nhỏ trong kho hàng, là nơi thường ngày cửa hàng tiện lợi đặt hàng hóa. Trong kho hàng có hai cỗ thi thể.
Thẩm Duệ đi tới, một nam một nữ, đã có dấu hiệu hư thối, nhưng giống như có cái gì duy trì, tuy rằng hư thối, nhưng rất chậm.
Chỉ có bộ phận làn da và cơ bắp xuất hiện dấu hiệu hư thối. Hai cỗ thi thể này thật đặc biệt.
Thẩm Duệ ngồi xổm, cẩn thận nhìn, nữ là biến thành quái vật sau đó bị người giết chết, nhưng đầu lại còn nguyên. Quái vật nếu không triệt để phá hư đầu, sẽ không chết triệt, nhưng, cũng có có thể là người nữ này biến thành quái vật chưa lâu, giống như ba người mang theo trong đoàn xe, cho nên tương đối đặc biệt? Ngũ quan đều rõ ràng, đó có thể thấy được nữ nhân này khi còn sống rất xinh đẹp.
Người nam kia cũng rất kỳ quái, nửa bên mặt đều thấy không rõ?
Đột nhiên, vật đeo trên cổ nữ nhân đập vào trong mắt của hắn.
Thẩm Duệ đưa tay nhẹ nhàng phất qua, là một đồng hồ quả quýt, có ý tứ, mở đồng hồ quả quýt ra, bên trong có ảnh chụp.
Trong ảnh chụp là nữ nhân ôm một đứa trẻ, nữ nhân cười thật ngọt ngào, bên cạnh nữ nhân còn có một nam nhân, nam nhân thật anh tuấn, ngũ quan có chút quen?
Thẩm Duệ lại nhìn thi thể nam nhân, là người nam nhân này sao?
Lúc này cả tiếng kêu thảm thiết cũng phát không được. Thẩm Duệ nhấc chân đá đồng thời vung tay trái lên, sương mù màu trắng lần thứ hai quấn quanh bộ xương khô đã bị đóng băng, mà băng trên người xương khô vừa nứt ra cũng bị sương mù màu trắng trám lại.
Thẩm Duệ nhìn chằm chằm giả quái thú không còn kêu được, khóe miệng hơi cười, nụ cười thật nhã nhặn cũng thật lạnh lùng.
Chu Vũ nhíu mày ánh mắt giả quái thú hoảng sợ trừng lớn, hỏi,
“Hắn dùng tiếng kêu để khống chế bộ xương khô kia?”
Thẩm An gật đầu, “Dạ, nhất định là vậy.”
“Tiểu Dương Tử, tiểu ngải cứu, hai cậu đem bộ xương khô lên xe, chúng ta cần phải trở về. Chu Vũ, người này giao cho cậu.” Thẩm Duệ nhấc chân đá đá giả quái thú đang bày bộ dáng cầu xin.
Chu Vũ gật đầu, “Không thành vấn đề.”
Thẩm Duệ phân phối xong, bảo mọi người lên xe về đoàn xe.
Trên xe Hunmer, Thẩm An nghĩ đến bộ xương khô màu đen, còn có giả quái thú kia, không biết hai người này có liên hệ gì với bảo bảo không?
Hiện tại thành phố A hẳn là không còn quái vật, có nên quay lại cửa hàng tiện lợi xem thử không?
“An An đang suy nghĩ gì?” giọng Thẩm Duệ bỗng nhiên vang lên.
Thẩm An lấy lại tinh thần, nhìn Thẩm Duệ, do dự một chút, vẫn là thấp giọng nói, “Anh, em muốn quay lại thành phố A xem thử.”
“Tìm cha mẹ bảo bảo?” Thẩm Duệ nhướng mày, khóe miệng khẽ cười, biết là An An sẽ như vậy, cũng được, hắn cũng có một số việc vẫn nghi hoặc.
“Được, bây giờ chúng ta cùng đi.” Thẩm Duệ nói xong, cũng không đợi Thẩm An phản ứng, liền mở thiết bị liên lạc nói với Chu Vũ một tiếng, đảo tay lái, Hummer số 1 hướng thẳng tới thành phố A!
Thẩm An sửng sốt một hồi lâu, mới kịp phản ứng, trong lòng hơi hơi xấu hổ, ý của hắn là đi một mình a, nhưng… Cẩn thận ngẫm lại, anh hai cũng sẽ không cho hắn đi một mình.
“An An có biết hiện tại lái xe có một chuyện rất là vui không?” Thẩm Duệ đột nhiên cười khẽ một tiếng, cười hỏi.
Thẩm An lắc đầu, lái xe có gì vui?
“Đó chính là mặc kệ anh chạy nhanh cỡ nào cũng sẽ không có cảnh sát đuổi theo phạt.” Thẩm Duệ chớp mắt nói, sau đó, chân giẫm một phát, xe lần thứ hai bay nhanh!
Thẩm An nhất thời 囧.
—— Anh hai đang kể chuyện cười sao??
Tốc độ như bay làm cho bọn họ thật nhanh liền tới thành phố A.
Dưới ánh trăng màu xanh tím quỷ dị, thành phố A nằm im lặng, giống như đã ngủ say nhiều ngày, tòa thành này kỳ thật đã sớm chết đi?
Thẩm An mở cửa xe, nhìn ngã tư đường không có một con quái vật, nghĩ bảo bảo một mình sống sót tại nơi này? Nếu bọn họ không đến, bảo bảo sẽ như thế nào? Hắn không dám tưởng tượng.
“An An, chúng ta nên đi vào.” Thẩm Duệ thấy Thẩm An đứng ở ở trên đường kinh ngạc, liền đi qua, trực tiếp ôm thắt lưng Thẩm An, khẽ nói.
Thẩm An bị Thẩm Duệ ôm như vậy, liền lấy lại tinh thần, nhất thời có chút không được tự nhiên. Nhưng Thẩm Duệ cười nhẹ nhàng, ánh mắt cưng chiều trấn an, quan trọng nhất là, đôi tay bên gắt gao ôm chặt, sức của hắn không thể tránh thoát!
Vì thế, Thẩm An ra vẻ tò mò mắt nhìn cửa hàng tiện lợi, vội hỏi,
“Anh, em đi phía sau xem thử!”
Thẩm Duệ mỉm cười nhìn Thẩm An, trong lúc Thẩm An muốn ra vẻ tự nhiên tránh thoát, vẫn mạnh mẽ ôm như cũ không tha. Sau đó vẫn cười ôn nhu, ánh mắt sủng nịnh dung túng nhìn Thẩm An —— giống như nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Còn Thẩm An trong ý cười nhẹ nhàng, dưới ánh mắt như thế, cứng còng một lúc lâu, cuối cùng thu hồi giãy dụa, rũ mắt, cúi đầu.
Thẩm Duệ nhìn Thẩm An rũ mắt, cúi đầu, liền trực tiếp đem Thẩm An kéo vào trong ngực, cúi đầu ghé vào tai Thẩm An, thanh âm hơi khàn chậm rãi nói, “An An, em là của anh.” (tỏ tình bá đạo a ♥♥)
Ngữ khí vẫn ôn nhu, nhưng lại kiên định không cho phép phản bác.
Trong lòng Thẩm An run lên, môi rung rung vài cái, cuối cùng vẫn không mở miệng.
Thẩm Duệ sau khi nói xong, đối với Thẩm An cúi đầu trầm mặc cũng không để bụng. Chỉ mỉm cười, sủng nịnh nhẹ nhàng hôn lên hai má và vành tai của Thẩm An, liền buông thắt lưng Thẩm An ra. Nắm tay Thẩm An, trực tiếp đi tới cửa hàng tiện lợi.
Thẩm An giương mắt phức tạp nhìn Anh hai đi phía trước. Vừa rồi trong nháy mắt đó, hắn thế nhưng không thể phản kháng, không, theo bản năng, hắn không muốn phản kháng …
Đi vào cửa hàng tiện lợi, Thẩm Duệ nhìn bốn phía, quay đầu cười với Thẩm An, “Thực phẩm ngược lại còn đầy đủ hết.”
Thẩm An nhìn Thẩm Duệ, lúc này, ngữ khí Thẩm Duệ nói chuyện vẫn giống như thường ngày, tự nhiên tùy ý, mang theo một tia ôn nhu một tia sủng nịnh.
Giống như tuyên ngôn vừa rồi chưa từng tồn tại, giống như tuyên ngôn vừa rồi bình thản như “Hôm nay thời tiết thật đẹp ”.
—— nhưng quá mức bình thản mới là lúc Anh hai Thẩm Duệ nghiêm túc nhất.
Cho nên, không thể cứ tiếp tục hàm hồ như vậy.
“Anh vĩnh viễn sẽ là Anh hai của em.” lần đầu tiên Thẩm An nghiêm túc nhìn thẳng Thẩm Duệ, không trốn tránh, nhìn thẳng sâu thẳm âm u trong mắt Thẩm Duệ, gằn từng tiếng, nghiêm túc mà trịnh trọng nói, “Chúng ta cả đời là anh em.”
Thẩm Duệ ngưng mắt nhìn Thẩm An, một lúc lâu, hơi hơi cong khóe miệng, lại gần, ngay lúc Thẩm An không kịp trốn tránh, nhẹ hôn lên môi Thẩm An, vẫn duy trì tư thế như vậy, dán môi Thẩm An, vừa ái muội lại ôn nhu nói, “Đương nhiên. An An chính là em trai anh yêu nhất.”
Thẩm Duệ dứt lời, liền chậm rãi rời đi, mỉm cười với Thẩm An hoàn toàn không biết làm sao, bổ sung một câu, “Cho nên, An An phải nhớ kỹ, em là của Anh hai.”
Ngừng một chút, sờ sờ đầu Thẩm An, tiếp tục mỉm cười, “Được rồi, cần phải đi.”
Thẩm An trừng mắt nhìn Thẩm Duệ lôi kéo hắn đi đến cửa hàng tiện lợi. Anh hai hắn đây là giả bộ hồ đồ? Hay là trả lời hắn?
Thẩm An trừng mắt nhìn một lúc lâu, nhưng Anh hai Thẩm Duệ chỉ lôi kéo hắn đi tới, ngẫu nhiên quay đầu cười ôn nhu với hắn, thỉnh thoảng đưa tay sờ sờ đầu của hắn, đối với hắn nhìn chằm chằm lại dung túng.
Thẩm An cảm thấy thật vô lực, Anh hai khôn khéo như vậy sao lại nghe không hiểu vừa rồi hắn cự tuyệt trắng trợn chứ, vừa rồi Anh hai trả lời như vậy cũng là một loại trả lời —— không quan tâm hắn rốt cuộc có nguyện ý hay không!
Thẩm An cười khổ một tiếng, thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm, cúi đầu sờ sờ môi, nơi bị nhẹ nhàng hôn lên hình như còn lưu lại cảm giác mềm mại thân mật.
—— mà hắn, thật ra cho tới bây giờ cũng không có chán ghét loại hành vi loạn luân không nên có này …
“An An?” Đột nhiên, Thẩm Duệ nhẹ nhàng gọi.
Thẩm An lấy lại tinh thần, theo bản năng nhìn Thẩm Duệ, mà tay vẫn còn ngây ngốc đặt trên môi, bộ dáng ngốc hồ hồ làm Thẩm Duệ nhịn không được nhẹ nhàng nắm chặt tay Thẩm An đang vuốt môi. Sau đó đặt lên môi của mình, nhẹ nhàng, giống như là bảo vật cực kỳ trân quý, thương tiếc trịnh trọng, khẽ hôn từng ngón tay.
Thẩm An bị khẽ hôn từng ngón tay, không ngừng phát run, theo bản năng muốn rút tay về. Nhưng dưới ánh mắt nghiêm túc chuyên chú của Thẩm Duệ, cái hôn thương tiếc nhẹ như lông chim, làm Thẩm An không thể cử động, không thể ức chế nóng bỏng trong lòng, run rẩy không thể áp chế được hạnh phúc trong lòng …
Thẩm An không biết hiện tại bộ dáng của mình như thế nào, nhưng khi Thẩm Duệ khẽ hôn xong, giương mắt vừa nhìn, đôi mắt Thẩm Duệ đột nhiên u ám. Ngay sau đó, Thẩm An chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào trong ngực Thẩm Duệ. Ngay sau đó, đôi môi đã bị bắt, một bàn tay Thẩm Duệ giữ chặt gáy Thẩm An, không để hắn giãy dụa một giây, miệng lưỡi tham lam xâm nhập vào miệng Thẩm An, cắn nuốt, nhấm nháp, sau đó hết sức cướp đoạt hô hấp của Thẩm An, khí tức của Thẩm An, hương vị ngọt ngào của Thẩm An …
—— đó là của hắn!
—— đó là ông trời ban cho hắn!
—— là ai cũng không được cướp
đi! Bao gồm cả bản thân An An!
Không thể ức chế ý tưởng muốn ôm lấy người này, gần như xâm chiếm miệng lưỡi, lại có thể nào thoả mãn được tâm trạng vẫn luôn mong nhớ, thân thể vẫn luôn chờ đợi?
Tâm của hắn, thân thể hắn đều đang kêu gào, chiếm hữu hắn, người trong ngực này là của hắn! An An là của hắn!
Nhưng cuối cùng, sau nhiều lần nghiền gặm cắn nuốt, Thẩm Duệ vẫn cắn môi Thẩm An thật mạnh một chút, mới chậm rãi không không cam tâm tình nguyện buông ra.
Hai tay ôm lấy Thẩm An bởi vì hôn quá mức kịch liệt, hiện tại thở dốc từng ngụm từng ngụm, nhẹ tay vỗ về lưng Thẩm An, giúp hắn chậm rãi hồi phục hô hấp bình thường. Đồng thời, miệng lưỡi như trước quyến luyến nhẹ nhàng hôn lên lỗ tai, hai má, chóp mũi Thẩm An.
Rốt cục hồi phục hô hấp, Thẩm An thoáng thối lui, quẫn bách tránh đi nụ hôn của Thẩm Duệ, nói lắp bắp, “Anh, chúng ta cần phải đi.”
Thẩm Duệ cúi đầu mỉm cười, ngưng mắt nhìn khuông mặt đỏ ửng của Thẩm An, còn có ánh mắt bởi vì vừa rồi hôn kịch liệt mà ướt át, Thẩm Duệ ôn nhu nói, “Ừ.”
—— một vừa hai phải, hiện tại không nên tiếp tục. Thời gian, địa điểm, còn có tâm An An vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận mình cho nên, phải nhẫn nại.
Vì thế, Thẩm Duệ dắt tay Thẩm An, đi đến phía sau cửa hàng tiện lợi.
Đi vào phía sau cửa hàng tiện lợi, Thẩm Duệ liền nghe mùi thi thể hư thối, Thẩm An cũng nghe thấy được.
Thẩm An theo bản năng nhìn Thẩm Duệ, Thẩm Duệ trấn an vỗ vỗ đầu Thẩm An đầu, đưa tay hướng nơi phát ra mùi hôi vung lên —— cửa kho hàng bị phá mở ra.
Một gian nhỏ trong kho hàng, là nơi thường ngày cửa hàng tiện lợi đặt hàng hóa. Trong kho hàng có hai cỗ thi thể.
Thẩm Duệ đi tới, một nam một nữ, đã có dấu hiệu hư thối, nhưng giống như có cái gì duy trì, tuy rằng hư thối, nhưng rất chậm.
Chỉ có bộ phận làn da và cơ bắp xuất hiện dấu hiệu hư thối. Hai cỗ thi thể này thật đặc biệt.
Thẩm Duệ ngồi xổm, cẩn thận nhìn, nữ là biến thành quái vật sau đó bị người giết chết, nhưng đầu lại còn nguyên. Quái vật nếu không triệt để phá hư đầu, sẽ không chết triệt, nhưng, cũng có có thể là người nữ này biến thành quái vật chưa lâu, giống như ba người mang theo trong đoàn xe, cho nên tương đối đặc biệt? Ngũ quan đều rõ ràng, đó có thể thấy được nữ nhân này khi còn sống rất xinh đẹp.
Người nam kia cũng rất kỳ quái, nửa bên mặt đều thấy không rõ?
Đột nhiên, vật đeo trên cổ nữ nhân đập vào trong mắt của hắn.
Thẩm Duệ đưa tay nhẹ nhàng phất qua, là một đồng hồ quả quýt, có ý tứ, mở đồng hồ quả quýt ra, bên trong có ảnh chụp.
Trong ảnh chụp là nữ nhân ôm một đứa trẻ, nữ nhân cười thật ngọt ngào, bên cạnh nữ nhân còn có một nam nhân, nam nhân thật anh tuấn, ngũ quan có chút quen?
Thẩm Duệ lại nhìn thi thể nam nhân, là người nam nhân này sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất