Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách
Chương 102: Quyết định
Trong phòng bếp hai người phụ nữ động tác rất nhanh nhẹn, ba đứa nhỏ choai choai cũng đã sớm ngửi thấy mùi, lén lút chạy tới cửa nhà bếp vói đầu nhìn xung quanh.
Không lâu sau, bữa trưa có thêm món đã làm xong. Hai người phụ nữ bắt Mãnh Tử với Lưu Giang Phong khí lực lớn đi bưng mồi.
“Khối thịt kia cũng không nhỏ, cắt ra tổng cộng bảy mươi miếng, mỗi người có thể ăn hai khối còn dư.” Một người phụ nữ lớn tuổi cười nói, chỉ chỉ cái mồi kia: “Còn thêm không ít khoai tây, cà rốt.” Khoai tây bây giờ là loại rau củ thường thấy nhất trong căn cứ, bởi vì món này để được lâu, hơn nữa số lượng lớn, không ít nhà đều trữ một ít.
Cà rốt ngược lại khó trồng hơn, mấy cây này là mấy ngày Luân Hồi tìm người từ căn cứ đưa tới, bởi vì hôm nay có thịt kho ăn, lúc này mới cam lòng bỏ vào một ít.
Bắt đầu bữa cơm đầy mong chờ, vì sợ mọi người đánh nhau mà ăn, nên hai người phụ nữ đã sớm vớt thịt trong nồi ra, gắp hai khối vào bát mỗi người, còn dư lại khoai tây và cà rốt thì để mọi người tùy tiện lấy ăn.
Thịt không nhìu nhưng vẫn đủ để cả đám đã rất lâu không được ăn thịt kho phải tập trung ăn đến mức không ngẩng đầu lên.
Mỗi người ăn ít nhất hai bát cơm, lượng cơm lớn nhất có thể tiêu là năm, sáu bát.
Ăn đến cuối cùng, trong nồi thậm chí ngay cả một giọt nước cũng không còn.
Cơm nước no nê, Quách Binh ôm bụng nằm ngửa trên ghế sa lông, hết cách rồi, ăn quá nhiều, bụng của hắn căn bản không thể ngồi bình thường – sẽ sốc hông.
“Thật thiệt thòi các cậu, nhưng còn có thể có thịt ăn…” Quách Binh lúc này cực kỳ muốn hút một điếu thuốc, mà thuốc và rượu, phỏng chừng trong thời gian ngắn sẽ không có chỗ sản xuất, bên ngoài cho dù có ruộng trồng lương thực, nhưng chắc chắn căn cứ sẽ không lấy đất đó trồng thuốc lá, càng sẽ không lấy lương thực đem đi ủ rượu. Những vật này là chỉ cần dùng một chút liền ít đi một chút.
“Không nhiều lắm.” Hạ Tử Trọng không có nói mình hoàn toàn không được ăn thịt, cũng không thể nói trong nhà còn rất nhiều, chỉ có thể hàm hồ cười cười cho qua.
Quách Binh đương nhiên không xoắn xuýt, thời đại bấy giờ những thứ này quý giá lắm đấy, hơn nữa hắn biết bọn Hạ Tử Trọng không thiếu thức ăn để đổi điện, có lẽ do thế mà tủ lạnh bọn họ không bị cúp điện cho nên mới có thể tồn trữ mấy thứ này đến tận giờ đi?
Bất quá, nếu như sau này có thể mua được từ chỗ bọn họ thì tốt rồi…
Tạm thời bỏ qua vấn đề ăn thịt, Quách Binh nói tới chính sự: “Vừa nãy tôi tốn một chuyến tới gặp chiến hữu cũ, hỏi việc chúng ta nói hồi nãy.” Nói rồi, hắn dừng một chút, sau đó lại nói khẽ với hai người: “Kỳ thực hắn cũng không nói rõ được.”
Hạ Tử Trọng cau mày, không quá bất ngờ.
“Vừa nãy tôi tới hỏi hắn liền kêu người đi hỏi thăm mới biết, trong chuyện này còn có một điều nữa.” Quách Binh lần thứ hai nhỏ giọng, nhìn Trần Ninh mới vừa vào cửa vẫy tay kêu hắn cũng lại đây ngồi, sau đó mới giải thích cặn kẽ cho bọn họ: “Nhiệm vụ lần này người đề nghị là vị Ngô gia con ông cháu cha kia, người này mặc dù công tử bột nhưng cũng có chút năng lực, tự bảo vệ bản thân cũng không thành vấn đề. Mà vấn đề lại nằm ở phía sau, nhiệm vụ lần này căn cứ muốn cùng tiểu đội dị năng giả hợp tác, mà người đầu tiên căn cứ bên kia chủ động liên lạc, chính là Bá Chủ.”
Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách liếc mắt nhìn nhau một cái: “Anh nói Ngô gia con ông cháu cha kia có phải là cái người lần trước dẫn người bắt Ellen đi không?”
Quách Binh gật đầu một cái, Trần Ninh cũng bừng tỉnh, giải thích với Hạ Tử Trọng: “Ngô gia có ý định kết thông gia với Tống gia, mà vị tiểu thư Tống gia kia, trước tận thế lại có một chân với Ellen.”
“Tống gia?” Hạ Tử Trọng lần thứ hai cau mày, suy nghĩ một chút: “Tôi nhớ hình như có một vị tướng quân họ Tống?”
Trong những thế lực của quân đội, Tống gia chiếm một vị trí so với Ngô gia thì họ chỉ có thể coi là hạng hai, mặc dù có thế lực nhất định, nhưng nhà họ không có dòng chính trong bộ đội. Nghe nói, Tống gia không có người thừa kế tốt.
“Đúng, vị Tống tiểu thư kia là đời cháu duy nhất của dòng chính Tống gia, có thể cả đời này cũng chỉ có mình cô ta là cháu gái.” Cho nên chuyện kết thông gia đối với Tống gia mà nói rất quan trọng, Ellen trước tận thế đã ôm được cái đùi lớn này.”
Phương Hách hơi nghi hoặc một chút: “Tống gia không đồng ý cho con trai nhà mình giao du với Ellen?” Biết được kim chủ của Ellen là một người phụ nữ, so với bị đàn ông bao dưỡng thì nghe còn tốt hơn.
Trần Ninh gật đầu, giải thích cho cậu: “Vị tiểu thư Tống gia này. không chỉ có bao một diễn viên nhỏ như hắn, cũng không đối đãi đặc biệt với hắn. Nhưng bây giờ là tận thế, Ellen là một trong những tình nhân của cô ta sống ở mức tốt nhất, vị Tống tiểu thư kia thì vẫn luôn không hợp với Ngô thiếu của Ngô gia, trước tận thế còn có mấy lần vì tranh giành tình nhân mà xảy ra mâu thuẫn…”
“A? Tiểu thư Tống gia và thiếu gia Ngô gia tranh giành tình nhân.”
“Sao lại tranh với nhau?” Một nam, một nữ, hai người tranh tình nhân. Giới tính có gì đó sai sai!
Quách Binh cười hì hì giải thích: “Vị tiểu thư Tống gia kia yêu thích đàn ông, Ngô gia người ta cũng thích nha.”
… Một tên gay cùng một người phụ nữ tranh đàn ông. Người bọn họ tranh nhất định là cái ổ cắm điện có hai phích!
Trần Ninh ở một bên bổ sung: “Hai người bọn họ có sở thích không khác nhau bao nhiêu, đều yêu thích loại hình tiểu bạch kiểm, nghe nói lúc trước Ellen cũng lui tới cùng thiếu gia Ngô gia, bất quá không biết sau này xảy ra chuyện gì lại xảy ra xích mích.”
Những câu chuyện này thực sự có chút quá mức gian nan tối nghĩa, Hạ Tử Trọng nhu nhu huyệt thái dương, kéo đề tài trở về: “Ý của anh là nói, nhiệm vụ lần này có vấn đề?”
“Sợ là sẽ có chuyện bất ngờ.” Quách Binh thở dài một hơi: “Có mà Tống gia cuối cùng tuyển chọn Ngô gia làm thông gia còn khả thi hơn, hơn nữa Ngô gia và Ellen lại có mâu thuẫn. Vị Tống tiểu thư kia mặc dù sau tận thế không cắt đứt liên hệ với Ellen, mà chỉ sợ người như bọn họ căn bản không để Ellen vào mắt, cho dù trong tương lai, dị năng giả rất đáng để mong chờ đi chăng nữa, thì ít nhất hắn bây giờ vẫn không xứng với Tống gia…”
“Nói như vậy Ellen muốn kết hôn với tiểu thư Tống gia?”
Quách Binh xì cười một tiếng: “Đương nhiên, trước tận thế hắn không có cơ hội đó, càng không có tiền vốn, nhưng bây giờ thì khác, nếu như hắn có thể khiến tiểu đội dị năng của mình trở thành đội ngũ lớn nhất trong căn cứ, thì sẽ có cơ hội như thế. Bất quá nói đi nói lại, vị Tống gia kia… cho dù trong nhà có quyền thế, đánh chết tôi đây cũng không dám cưới.”
“Tại sao? Bởi vì tình nhân của cô ta nhiều sao?” Phương Hách hiếm thấy hiếu kỳ một hồi, bát quái trong bụng khó giải thích được bắt đầu cháy rừng rực.
Trần Ninh bỗng nhiên xì một tiếng bật cười: “Dung mạo vị thiên kim Tống gia kia giống một người cậu biết đó.”
“Ai?”
Quách Binh ở một bên vỗ chân cười ha hả, Trần Ninh chỉ chỉ dưới lầu: “Mãnh Tử.”
Mãnh Tử là dị năng giả hệ thể chất, là một người đàn ông chính hiệu, dáng hình cao lớn thô kệch, mày rậm mắt to, ở phương diện khác tuy rằng có chút vụng về chân chất, nhưng tuyệt đối là một người đàn ông tốt. Mà một cô gái nếu như trưởng thành thành cái dạng như vậy…….
“Gien người nhà họ Tống cũng quá cường đại rồi, mỗi một thằng đàn ông trong nhà đều có ngoại hình như một nam tử hán, mà ngay cả con gái cũng như cùng một khuôn đúc ra. Thực đáng tiếc cho Tống gia, bọn họ hai đời liên tiếp đều cưới được mỹ nữ – nhưng gien của mỹ nữ một chút cũng không truyền cho đời kế tiếp.” Quách Binh vừa nói vừa cười vỗ đùi: “Bất quá chuyện này cũng tốt, ít nhất còn có thể chứng minh bọn họ nhất định là thân thích của Tống gia.”
Hạ Tử Trọng lần thứ hai giơ tay nhu nhu huyệt thái dương: “Vậy còn nhiệm vụ lần này?”
Mấy người bọn họ lần thứ hai yên tĩnh trở lại, Quách Binh cau mày, hồi lâu thở dài một hơi: “Vẫn là không cam lòng…” Nhiều vũ khí như vậy, nhiều vật tư như vậy, hắn thực sự là không cam lòng. “Hơn nữa lần này còn có thể đi ngang qua nhà máy lọc dầu, chiến hữu cũ của tôi nói, nếu công khai thì đừng nghĩ mang được nhiều thứ, có thể lén lút hoặc có năng lực tùy tiện lấy được cái gì, so với liều sống liều chết tìm đồ ở phụ cận căn cứ còn có lợi ích thực tế hơn.”
Nói rồi, hắn nhìn về phía Trần Ninh, Trần Ninh gật đầu nói: “Em và Yên Nhạc trước khi đi sẽ tận lực khiến cho không gian thăng cấp.”
“Nhiệm vụ lần này sẽ không nhanh, ít nhất còn phải chờ mấy ngày, mấy ngày nay chúng ta đi phụ cận căn cứ, tận lực kiếm chút tinh hạch cho cậu và Yên Nhạc nâng cấp không gian lên cấp một.”
Nói như vậy, bọn họ đã quyết định đi lần nhiệm vụ này.
Hạ Tử Trọng nhìn về phía Phương Hách, Phương Hách cũng nghiêng đầu nhìn hắn chớp mắt mấy cái biểu thị mọi chuyện đều nghe theo hắn.
“Được rồi, tụi tôi cũng đi, coi như là để có thêm kinh nghiệm.”
Quách Binh nở nụ cười, gật đầu nói: “Chúng ta nhớ kỹ đường đi, e rằng bọn họ sẽ không có cách nào một lần đem tất cả đồ đi hết đâu.”
Hai ngày sau, tiểu đội Luân Hồi đi ra khỏi căn cứ, lần thứ hai đến khu phụ cận đánh tang thi.
Loại tình huống quỷ dị như tang thi vây thành sẽ không xuất hiện nữa, khu vực bên ngoài vẫn có tang thi cấp một đi loạn khắp nơi, tang thi cấp bậc cao một chút thì không thấy, bọn nó ắt hẳn đều tụ tập ở sâu trong nội thành.
Mọi người biết rõ tình huống như thế quỷ dị cỡ nào, nên vẫn như cũ không có cách nào thăm dò sâu vào bên trong, không thể làm gì khác hơn là ra vẻ như không biết, chuẩn bị gặp công kích thì đối chiến.
Căn cứ bây giờ đang gia tăng cường độ trồng trọt, đem đồng ruộng bên ngoài phía tây quy hoạch trồng những cây có sản lượng cao. Lương thực thì dùng cao lương, bắp ngô làm chủ, rau củ thì dùng khoai tây cà rốt làm chủ, mấy thứ khác đều không thể trưởng thành, bởi vì nguồn nước trong sông đào bảo vệ quanh thành đã bị một lượng lớn tang thi làm ô nhiễm, đã làm hạn chế cường độ trồng trọt.
Bây giờ nước sạch trong căn cứ tăng giá, nước mà căn cứ lấy ra buôn bán đều là nước ngầm, một phần người không thể mua nổi nước trong căn cứ liền trộm xài nước ở ngoài hào. Kết quả, trong căn cứ mấy lần bạo phát tình trạng tang thi biến dị quy mô nhỏ. May mắn là phát hiện đúng lúc, chưa từng xuất hiện vấn đề lớn.
Vấn đề nước dùng vẫn vô cùng nghiêm trọng, một đám người vốn dĩ tử thủ trong căn cứ không chịu ra ngoài rốt cuộc cũng không thể chịu nổi, không đi ra ngoài, bọn họ sẽ không kiếm được tiền mua nước!
Căn cứ tuy rằng sẽ không đứng nhìn bọn họ chết đói chết khát, đám người không ra ngoài mỗi ngày có thể nhận cứu tế, mỗi người cách một ngày mới có thể lĩnh một phần thức ăn nước uống, đồ ăn chỉ có hai cái bánh bột ngô to bằng bàn tay cộng thêm một bình nước 500ml. Chút ít đồ này, chính là khẩu phần lương thực hai ngày của bọn họ.
Người có thể lĩnh cứu tế phải nằm trong ba trường hợp sau: một, thời điểm vào thành giao nộp không nổi lệ phí vào thành; hai, người chưa từng đóng nổi phí thuê nhà; ba, người không mất sức lao động.
Phù hợp hai trong ba điều kiện này mới có thể lĩnh cứu tế, căn cứ cũng không lo lắng người lĩnh có nguy hiểm hay không – người không có nhà ở dù giấu đồ trong người thì một thời gian ngắn cũng bị người khác phát hiện, thậm chí còn bị cướp đi. Còn người có thực lực đi chiếm đồ của kẻ khác, có thể bắt người đi lĩnh tiên cứu tế, căn cứ căn bản không quản được, chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt.
Về phần người bị hại… cũng chỉ thật xin lỗi.
Không lâu sau, bữa trưa có thêm món đã làm xong. Hai người phụ nữ bắt Mãnh Tử với Lưu Giang Phong khí lực lớn đi bưng mồi.
“Khối thịt kia cũng không nhỏ, cắt ra tổng cộng bảy mươi miếng, mỗi người có thể ăn hai khối còn dư.” Một người phụ nữ lớn tuổi cười nói, chỉ chỉ cái mồi kia: “Còn thêm không ít khoai tây, cà rốt.” Khoai tây bây giờ là loại rau củ thường thấy nhất trong căn cứ, bởi vì món này để được lâu, hơn nữa số lượng lớn, không ít nhà đều trữ một ít.
Cà rốt ngược lại khó trồng hơn, mấy cây này là mấy ngày Luân Hồi tìm người từ căn cứ đưa tới, bởi vì hôm nay có thịt kho ăn, lúc này mới cam lòng bỏ vào một ít.
Bắt đầu bữa cơm đầy mong chờ, vì sợ mọi người đánh nhau mà ăn, nên hai người phụ nữ đã sớm vớt thịt trong nồi ra, gắp hai khối vào bát mỗi người, còn dư lại khoai tây và cà rốt thì để mọi người tùy tiện lấy ăn.
Thịt không nhìu nhưng vẫn đủ để cả đám đã rất lâu không được ăn thịt kho phải tập trung ăn đến mức không ngẩng đầu lên.
Mỗi người ăn ít nhất hai bát cơm, lượng cơm lớn nhất có thể tiêu là năm, sáu bát.
Ăn đến cuối cùng, trong nồi thậm chí ngay cả một giọt nước cũng không còn.
Cơm nước no nê, Quách Binh ôm bụng nằm ngửa trên ghế sa lông, hết cách rồi, ăn quá nhiều, bụng của hắn căn bản không thể ngồi bình thường – sẽ sốc hông.
“Thật thiệt thòi các cậu, nhưng còn có thể có thịt ăn…” Quách Binh lúc này cực kỳ muốn hút một điếu thuốc, mà thuốc và rượu, phỏng chừng trong thời gian ngắn sẽ không có chỗ sản xuất, bên ngoài cho dù có ruộng trồng lương thực, nhưng chắc chắn căn cứ sẽ không lấy đất đó trồng thuốc lá, càng sẽ không lấy lương thực đem đi ủ rượu. Những vật này là chỉ cần dùng một chút liền ít đi một chút.
“Không nhiều lắm.” Hạ Tử Trọng không có nói mình hoàn toàn không được ăn thịt, cũng không thể nói trong nhà còn rất nhiều, chỉ có thể hàm hồ cười cười cho qua.
Quách Binh đương nhiên không xoắn xuýt, thời đại bấy giờ những thứ này quý giá lắm đấy, hơn nữa hắn biết bọn Hạ Tử Trọng không thiếu thức ăn để đổi điện, có lẽ do thế mà tủ lạnh bọn họ không bị cúp điện cho nên mới có thể tồn trữ mấy thứ này đến tận giờ đi?
Bất quá, nếu như sau này có thể mua được từ chỗ bọn họ thì tốt rồi…
Tạm thời bỏ qua vấn đề ăn thịt, Quách Binh nói tới chính sự: “Vừa nãy tôi tốn một chuyến tới gặp chiến hữu cũ, hỏi việc chúng ta nói hồi nãy.” Nói rồi, hắn dừng một chút, sau đó lại nói khẽ với hai người: “Kỳ thực hắn cũng không nói rõ được.”
Hạ Tử Trọng cau mày, không quá bất ngờ.
“Vừa nãy tôi tới hỏi hắn liền kêu người đi hỏi thăm mới biết, trong chuyện này còn có một điều nữa.” Quách Binh lần thứ hai nhỏ giọng, nhìn Trần Ninh mới vừa vào cửa vẫy tay kêu hắn cũng lại đây ngồi, sau đó mới giải thích cặn kẽ cho bọn họ: “Nhiệm vụ lần này người đề nghị là vị Ngô gia con ông cháu cha kia, người này mặc dù công tử bột nhưng cũng có chút năng lực, tự bảo vệ bản thân cũng không thành vấn đề. Mà vấn đề lại nằm ở phía sau, nhiệm vụ lần này căn cứ muốn cùng tiểu đội dị năng giả hợp tác, mà người đầu tiên căn cứ bên kia chủ động liên lạc, chính là Bá Chủ.”
Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách liếc mắt nhìn nhau một cái: “Anh nói Ngô gia con ông cháu cha kia có phải là cái người lần trước dẫn người bắt Ellen đi không?”
Quách Binh gật đầu một cái, Trần Ninh cũng bừng tỉnh, giải thích với Hạ Tử Trọng: “Ngô gia có ý định kết thông gia với Tống gia, mà vị tiểu thư Tống gia kia, trước tận thế lại có một chân với Ellen.”
“Tống gia?” Hạ Tử Trọng lần thứ hai cau mày, suy nghĩ một chút: “Tôi nhớ hình như có một vị tướng quân họ Tống?”
Trong những thế lực của quân đội, Tống gia chiếm một vị trí so với Ngô gia thì họ chỉ có thể coi là hạng hai, mặc dù có thế lực nhất định, nhưng nhà họ không có dòng chính trong bộ đội. Nghe nói, Tống gia không có người thừa kế tốt.
“Đúng, vị Tống tiểu thư kia là đời cháu duy nhất của dòng chính Tống gia, có thể cả đời này cũng chỉ có mình cô ta là cháu gái.” Cho nên chuyện kết thông gia đối với Tống gia mà nói rất quan trọng, Ellen trước tận thế đã ôm được cái đùi lớn này.”
Phương Hách hơi nghi hoặc một chút: “Tống gia không đồng ý cho con trai nhà mình giao du với Ellen?” Biết được kim chủ của Ellen là một người phụ nữ, so với bị đàn ông bao dưỡng thì nghe còn tốt hơn.
Trần Ninh gật đầu, giải thích cho cậu: “Vị tiểu thư Tống gia này. không chỉ có bao một diễn viên nhỏ như hắn, cũng không đối đãi đặc biệt với hắn. Nhưng bây giờ là tận thế, Ellen là một trong những tình nhân của cô ta sống ở mức tốt nhất, vị Tống tiểu thư kia thì vẫn luôn không hợp với Ngô thiếu của Ngô gia, trước tận thế còn có mấy lần vì tranh giành tình nhân mà xảy ra mâu thuẫn…”
“A? Tiểu thư Tống gia và thiếu gia Ngô gia tranh giành tình nhân.”
“Sao lại tranh với nhau?” Một nam, một nữ, hai người tranh tình nhân. Giới tính có gì đó sai sai!
Quách Binh cười hì hì giải thích: “Vị tiểu thư Tống gia kia yêu thích đàn ông, Ngô gia người ta cũng thích nha.”
… Một tên gay cùng một người phụ nữ tranh đàn ông. Người bọn họ tranh nhất định là cái ổ cắm điện có hai phích!
Trần Ninh ở một bên bổ sung: “Hai người bọn họ có sở thích không khác nhau bao nhiêu, đều yêu thích loại hình tiểu bạch kiểm, nghe nói lúc trước Ellen cũng lui tới cùng thiếu gia Ngô gia, bất quá không biết sau này xảy ra chuyện gì lại xảy ra xích mích.”
Những câu chuyện này thực sự có chút quá mức gian nan tối nghĩa, Hạ Tử Trọng nhu nhu huyệt thái dương, kéo đề tài trở về: “Ý của anh là nói, nhiệm vụ lần này có vấn đề?”
“Sợ là sẽ có chuyện bất ngờ.” Quách Binh thở dài một hơi: “Có mà Tống gia cuối cùng tuyển chọn Ngô gia làm thông gia còn khả thi hơn, hơn nữa Ngô gia và Ellen lại có mâu thuẫn. Vị Tống tiểu thư kia mặc dù sau tận thế không cắt đứt liên hệ với Ellen, mà chỉ sợ người như bọn họ căn bản không để Ellen vào mắt, cho dù trong tương lai, dị năng giả rất đáng để mong chờ đi chăng nữa, thì ít nhất hắn bây giờ vẫn không xứng với Tống gia…”
“Nói như vậy Ellen muốn kết hôn với tiểu thư Tống gia?”
Quách Binh xì cười một tiếng: “Đương nhiên, trước tận thế hắn không có cơ hội đó, càng không có tiền vốn, nhưng bây giờ thì khác, nếu như hắn có thể khiến tiểu đội dị năng của mình trở thành đội ngũ lớn nhất trong căn cứ, thì sẽ có cơ hội như thế. Bất quá nói đi nói lại, vị Tống gia kia… cho dù trong nhà có quyền thế, đánh chết tôi đây cũng không dám cưới.”
“Tại sao? Bởi vì tình nhân của cô ta nhiều sao?” Phương Hách hiếm thấy hiếu kỳ một hồi, bát quái trong bụng khó giải thích được bắt đầu cháy rừng rực.
Trần Ninh bỗng nhiên xì một tiếng bật cười: “Dung mạo vị thiên kim Tống gia kia giống một người cậu biết đó.”
“Ai?”
Quách Binh ở một bên vỗ chân cười ha hả, Trần Ninh chỉ chỉ dưới lầu: “Mãnh Tử.”
Mãnh Tử là dị năng giả hệ thể chất, là một người đàn ông chính hiệu, dáng hình cao lớn thô kệch, mày rậm mắt to, ở phương diện khác tuy rằng có chút vụng về chân chất, nhưng tuyệt đối là một người đàn ông tốt. Mà một cô gái nếu như trưởng thành thành cái dạng như vậy…….
“Gien người nhà họ Tống cũng quá cường đại rồi, mỗi một thằng đàn ông trong nhà đều có ngoại hình như một nam tử hán, mà ngay cả con gái cũng như cùng một khuôn đúc ra. Thực đáng tiếc cho Tống gia, bọn họ hai đời liên tiếp đều cưới được mỹ nữ – nhưng gien của mỹ nữ một chút cũng không truyền cho đời kế tiếp.” Quách Binh vừa nói vừa cười vỗ đùi: “Bất quá chuyện này cũng tốt, ít nhất còn có thể chứng minh bọn họ nhất định là thân thích của Tống gia.”
Hạ Tử Trọng lần thứ hai giơ tay nhu nhu huyệt thái dương: “Vậy còn nhiệm vụ lần này?”
Mấy người bọn họ lần thứ hai yên tĩnh trở lại, Quách Binh cau mày, hồi lâu thở dài một hơi: “Vẫn là không cam lòng…” Nhiều vũ khí như vậy, nhiều vật tư như vậy, hắn thực sự là không cam lòng. “Hơn nữa lần này còn có thể đi ngang qua nhà máy lọc dầu, chiến hữu cũ của tôi nói, nếu công khai thì đừng nghĩ mang được nhiều thứ, có thể lén lút hoặc có năng lực tùy tiện lấy được cái gì, so với liều sống liều chết tìm đồ ở phụ cận căn cứ còn có lợi ích thực tế hơn.”
Nói rồi, hắn nhìn về phía Trần Ninh, Trần Ninh gật đầu nói: “Em và Yên Nhạc trước khi đi sẽ tận lực khiến cho không gian thăng cấp.”
“Nhiệm vụ lần này sẽ không nhanh, ít nhất còn phải chờ mấy ngày, mấy ngày nay chúng ta đi phụ cận căn cứ, tận lực kiếm chút tinh hạch cho cậu và Yên Nhạc nâng cấp không gian lên cấp một.”
Nói như vậy, bọn họ đã quyết định đi lần nhiệm vụ này.
Hạ Tử Trọng nhìn về phía Phương Hách, Phương Hách cũng nghiêng đầu nhìn hắn chớp mắt mấy cái biểu thị mọi chuyện đều nghe theo hắn.
“Được rồi, tụi tôi cũng đi, coi như là để có thêm kinh nghiệm.”
Quách Binh nở nụ cười, gật đầu nói: “Chúng ta nhớ kỹ đường đi, e rằng bọn họ sẽ không có cách nào một lần đem tất cả đồ đi hết đâu.”
Hai ngày sau, tiểu đội Luân Hồi đi ra khỏi căn cứ, lần thứ hai đến khu phụ cận đánh tang thi.
Loại tình huống quỷ dị như tang thi vây thành sẽ không xuất hiện nữa, khu vực bên ngoài vẫn có tang thi cấp một đi loạn khắp nơi, tang thi cấp bậc cao một chút thì không thấy, bọn nó ắt hẳn đều tụ tập ở sâu trong nội thành.
Mọi người biết rõ tình huống như thế quỷ dị cỡ nào, nên vẫn như cũ không có cách nào thăm dò sâu vào bên trong, không thể làm gì khác hơn là ra vẻ như không biết, chuẩn bị gặp công kích thì đối chiến.
Căn cứ bây giờ đang gia tăng cường độ trồng trọt, đem đồng ruộng bên ngoài phía tây quy hoạch trồng những cây có sản lượng cao. Lương thực thì dùng cao lương, bắp ngô làm chủ, rau củ thì dùng khoai tây cà rốt làm chủ, mấy thứ khác đều không thể trưởng thành, bởi vì nguồn nước trong sông đào bảo vệ quanh thành đã bị một lượng lớn tang thi làm ô nhiễm, đã làm hạn chế cường độ trồng trọt.
Bây giờ nước sạch trong căn cứ tăng giá, nước mà căn cứ lấy ra buôn bán đều là nước ngầm, một phần người không thể mua nổi nước trong căn cứ liền trộm xài nước ở ngoài hào. Kết quả, trong căn cứ mấy lần bạo phát tình trạng tang thi biến dị quy mô nhỏ. May mắn là phát hiện đúng lúc, chưa từng xuất hiện vấn đề lớn.
Vấn đề nước dùng vẫn vô cùng nghiêm trọng, một đám người vốn dĩ tử thủ trong căn cứ không chịu ra ngoài rốt cuộc cũng không thể chịu nổi, không đi ra ngoài, bọn họ sẽ không kiếm được tiền mua nước!
Căn cứ tuy rằng sẽ không đứng nhìn bọn họ chết đói chết khát, đám người không ra ngoài mỗi ngày có thể nhận cứu tế, mỗi người cách một ngày mới có thể lĩnh một phần thức ăn nước uống, đồ ăn chỉ có hai cái bánh bột ngô to bằng bàn tay cộng thêm một bình nước 500ml. Chút ít đồ này, chính là khẩu phần lương thực hai ngày của bọn họ.
Người có thể lĩnh cứu tế phải nằm trong ba trường hợp sau: một, thời điểm vào thành giao nộp không nổi lệ phí vào thành; hai, người chưa từng đóng nổi phí thuê nhà; ba, người không mất sức lao động.
Phù hợp hai trong ba điều kiện này mới có thể lĩnh cứu tế, căn cứ cũng không lo lắng người lĩnh có nguy hiểm hay không – người không có nhà ở dù giấu đồ trong người thì một thời gian ngắn cũng bị người khác phát hiện, thậm chí còn bị cướp đi. Còn người có thực lực đi chiếm đồ của kẻ khác, có thể bắt người đi lĩnh tiên cứu tế, căn cứ căn bản không quản được, chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt.
Về phần người bị hại… cũng chỉ thật xin lỗi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất