Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

Chương 158: Chiến đấu

Trước Sau
Editor: Ken Le

Beta: Rosaline

Hứa Lỵ Lỵ vừa nói vừa bổ nhào vào lồng ngực Ngô Canh, gắt gao ôm hắn không chịu buông ra, thiếu chút nữa đem Ngô Canh sống sờ sờ dằn vặt đến chết. Lúc ánh mắt của cô nhìn đến bao bánh quy khô bên cạnh Ngô Canh hai mắt liền phát ra tia sáng, cô biết mà! Có thể ở trên xe chỉ huy ngồi ngốc, hắn ta chắc chắn có đồ ăn cùng người bên ngoài không giống nhau!

Trước lần hành động này mỗi người đến đều lãnh bánh bột ngô là chủ yếu và một ít thực phẩm đóng hộp quân đội đã quá hạn, giống như Ngô Canh có một bao vật phẩm được sản xuất trước mạt thế thế này, bên ngoài căn bản là không thấy có người bán!

Đã bao lâu mình phải ăn đồ ăn khô khốc, mùi vị khó có thể nuốt xuống rồi? Cho dù mình là người đã trồng ra thực vật, thời điểm ở căn cứ cũng không có cơ hội đụng đến, hơn nữa hiện giờ căn cứ bắt mình trồng tất cả đều là lương thực, khi trồng ra cũng không có biện pháp lập tức ăn. Vô luận là gạo, lúa mạch hay lương thực phụ, ít nhất đều phải bỏ đi vỏ, sau khi nấu nướng mới có thể nuốt xuống, nếu mình có thể đụng đến hạt giống rau dưa, hoa quả…

Trong lòng phẫn hận mà chuyển đổi đủ loại ý niệm, Hứa Lỵ Lỵ càng không muốn buông tay. Lúc trước ở tiểu đội Bá Chủ, bởi vì chỉ có mình là dị năng giả hệ thực vật duy nhất, bọn họ tìm được hạt giống đều giao cho mình, mình muốn ăn gì tùy tay lấy cũng có đủ loại, chỉ cần có thể lưu lại hạt giống là được. Nhưng tới lúc xử lý hạt giống, sẽ có người của quân đội ở một bên gắt gao nhìn chằm chằm, một hạt gạo bí mật mang ra cũng không thể.

Ngô Canh không biết Hứa Lỵ Lỵ đang suy nghĩ cái gì, lại thấy được tầm mắt của cô ta đặt trên bao đồ ăn của mình. Đồ vật này là khi rời căn cứ, cha mẹ đã nghĩ cách măng cho hắn thứ tốt nhất, căn bản không phải là lương thực phụ và thực phẩm nhiệm vụ lần này phát ra, sao có thể cho cô ta?

Đen mặt, oán hận khép lại balo, Ngô Canh trong lòng toát lên một cổ sát khí.

Hắn bất quá lúc trước chỉ muốn diệt trừ Ellen đã cho người cùng nữ nhân này trao đổi một chút, tỏ vẻ chính mình có thể ở quân đội cho cô ả một vị trí nhỏ, hơn nữa còn hứa hẹn một chút chỗ tốt cùng với ngày sau sẽ cho cô ta sự bảo hộ, kết quả… cô ta tự nhiên cho rằng mình đối với cô ta có ý tứ?

Ngô Canh không phủ nhận, lúc mình lôi kéo Hứa Lỵ Lỵ giúp mình ám sát Ellen đã ám chỉ mình tựa hồ đối với cô ta có một chút hứng thú, hơn nữa nguyện ý lợi dụng chức quyền trợ giúp ả. Nhưng đó rõ ràng chỉ là lấy cớ, khi xong việc nhìn đến thái độ của mình thì đến cả đứa ngu cũng có thể nhận ra!

Nhưng cô ả còn thua cả đứa ngu, cái tư thế như đã trở thành phụ nữ của mình này, cô ta cho rằng cô ta là ai chứ? Đến cả đầu ngón tay của cô ả mình còn chưa từng chạm qua!

Tự luyến đến loại trình độ này, da mặt dày đến mức độ này, người phụ nữ này thật sự là thế gian hiếm thấy, mình như thế nào lại đụng phải chứ?

Nghe nói cô ả lúc trước ở Bá Chủ cũng là loại thái độ này, xem ra cô ta không phải là muốn mượn cớ ăn vạ mình, mà vẫn luôn là loại tính cách tự cho là đúng này.

Ngô Canh vẫn chưa nghĩ ra được làm thế nào để đuổi cô ả đi, bỗng nhiên nghe được thanh âm lạnh lùng của Diêm Tân: “Cô ta là người của cậu sao?”

Ngô Canh sửng sốt, còn chưa kịp đáp lời liền nghe được Hứa Lỵ Lỵ đang ghé vào ngực của mình hung tợn la lên với Diêm Tân “Tôi vốn dĩ là người của Ngô thiếu! Tôi phải cùng ở với anh ấy, các ngươi dựa vào cái gì đem tôi đuổi tới xe tải phía sau?”

Diêm Tân mắt chưa từng liếc tới Hứa Lỵ Lỵ một cái, lạnh lùng nhếch khóe miệng: “Một là cô ả đi xuống, hai là cậu cùng cô ả cả hai đều cút xuống hết.”



Trong thanh âm của Diêm Tân mang theo sát khí lạnh lùng, khiến cho gân xanh của Ngô Canh vì Hứa Lỵ Lỵ mà nổi lên nhất thời đè nén xuống. Hắn ỷ vào thân phận của mình sẽ không trực tiếp bị Diêm Tân động thủ xử lý, nhưng hắn biết nếu bản thân làm ra hành động quá phận gì nói không chừng Diêm Tân thật sự sẽ đem mình đuổi xuống. Hắn tuy rằng cảm thấy mình sẽ chết trên đường ở lần nhiệm vụ này, nhưng nếu có thể sống lâu một ngày, hắn đương nhiên sẽ không đi tìm chết.

“Thiếu tá, là tang thi cấp ba!” Binh lính vẫn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài bỗng nhiên hô to: “Còn có hai con tang thi ở giữa không trung bay đến, hẳn là tang thi hệ phong, chỉ sợ cũng là cấp ba!”

“Tình huống tang thi khác thì sao?”

“Trên mặt đất có một con tang thi hệ hỏa cấp ba, còn có mấy con tang thi cấp hai hệ tốc độ, tang thi bình thường có thể thấy trái phải khoảng mười con… số lượng còn đang tăng thêm.”

Diêm Tân cau mày, cầm lấy bộ đàm trước mặt: “Các đơn vị chú ý, có hai con tang thi hệ phong cấp ba đang bay trên trời, một con tang thi công kích hệ lửa cấp ba, dị năng giả viễn chiến chuẩn bị sẵn sàng…”

Mệnh lệnh từng câu một, từng câu một truyền đạt xuống, hoàn toàn không để ý hai người núp ở đuôi xe.

Hứa Lỵ Lỵ trong mắt tràn đầy khó chịu, tên này vậy mà hoàn toàn lơ đi sự tồn tại của cô… Bất quá bây giờ tang thi bên ngoài đang đột kích, cô cho dù không biết tốt xấu cũng hiểu được tình trạng nguy hiểm, may mắn, may mắn mình đã chạy lên xe chỉ huy, trong tình huống này trên bất kỳ xe nào khác đều sẽ gặp nguy hiểm, nhưng chiếc xe này sẽ không.

Bỗng nhiên Ngô Canh bên cạnh đẩy nàng một cái: “Tránh ra, đè chết tôi rồi.”

Hứa Lỵ Lỵ tức giận nhưng lại không thể ngay lập tức cùng hắn trở mặt. Nói thật, nếu như không phải cô ta nắm lấy bằng chứng Ngô Canh kêu mình độc chết Ellen, cô ta cũng không dám cứ như vậy chạy tới dựa vào Ngô Canh. Mối quan hệ của cô ta với Ngô Canh không thể so với Ellen, Ellen lúc trước đã cùng mình xảy ra quan hệ, có thể Ngô Canh… Tuy rằng lúc đó hắn tựa hồ đối với mình rất lấy lòng, sau lại hoàn toàn không có động tĩnh. Nếu không phải mình là dị năng giả hệ thực vật có thể thường ngày gặp hắn, hắn phỏng chừng đã sớm quăng mình lên chín tầng mây.

Cô không cam lòng! Trong căn cứ cường giả đã hiếm, người có quyền thế lại càng hiếm hơn. Cô vì muốn ôm cái đùi thô to hơn đã nhảy đến bên người Ngô Canh không phải là để chịu cái loại lạnh nhạt này! Từ sau khi mình độc chết Ellen, các đồng nghiệp ở bộ phận hậu cần trồng trọt trước kia có giao hảo với mình đã không thèm nói chuyện với mình nữa, bình thường người lấy lòng mình, cấp cho mình chăm sóc đặc biệt cũng không thấy đâu nữa, bây giờ lại bị không trâu bắt chó đi cày phải ra ngoài làm nhiệm vụ xui xẻo này… Nếu như không sống chết bám lấy cái đùi to Ngô Canh này, cô tuyệt đối chết rất khó xem.

Bây giờ nhất định phải nhẫn nại thêm chút nữa, chỉ cần có thể ở lại chỗ này, chuyện sau đó tất cả đều dễ bàn.

Trong lòng yên lặng chuyển đổi vô số ý nghĩ, Hứa Lỵ Lỵ cúi thấp đầu suy nghĩ mình phải làm như thế nào để gắt gao trói chặt Ngô Canh, trên xe chỉ huy mặc dù không gian rất rộng rãi, nhưng không có không gian đơn độc, mình nếu như muốn làm loại chuyện kia để trói chặt hắn cũng không thể làm trước mặt người khác được nhỉ?

Hứa Lỵ Lỵ vẫn luôn cúi đầu, không nhìn thấy trong mắt Ngô Canh tất cả đều là sát ý, mãi đến khi cửa xe bên cạnh bị Ngô Canh đẩy ra, bản thân cũng thuận thế bị đẩy ra bên ngoài, Hứa Lỵ Lỵ mới hoang mang phục hồi tinh thần, nỗ lực duỗi cánh tay ra lại bị người mạnh mẽ vỗ bỏ, cô ta bị rớt xuống mặt đất.

Tình huống này là thế nào? Chuyện gì xảy ra? Mình tại sao… bị đẩy ra?

Ý nghĩ còn chưa chuyển, đau đớn kịch liệt từ vai truyền đến, Hứa Lỵ Lỵ kinh hoảng quay đầu lại, phát hiện mình đã “bay” lên!

Tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ truyền đến, người trên xe hậu cần nhìn thấy người bị tang thi hệ phong bắt giữ giữa không trung đang bị nó gặm cắn là Hứa Lỵ Lỵ, đầu tiên là cả kinh, sau đó lập tức trên mặt lộ ra thần sắc hả giận – người phụ nữ này thời điểm ở căn cứ luôn làm ra bộ dáng mình có bao nhiêu ghê gớm, đều là bộ hầu cần như nhau ai lại không biết nhau? Còn thực sự cho là bản thân đã ôm được đùi lớn?

Một trận tiếng súng vang lên, tang thi hệ phong mang Hứa Lỵ Lỵ bay giữa không trung bị bắn thành cái sàng, Hứa Lỵ Lỵ còn chưa bị tang thi đồng hóa hay cắn chết, thì đã bị đồng đội bắn chết rồi.



Diêm Tân phảng phất như trước nay chưa từng nhìn thấy Hứa Lỵ Lỵ, cũng dường như không rõ ràng cô là bị ai đẩy ra ngoài xe, mặt không biểu cảm tiếp tục truyền đạt mệnh lệnh. Tang thi chạy tới tốc độ vượt quá dự tính của hắn, tuy rằng số lượng không tính là nhiều, hiện tại lại đây đều là tang thi có mũi tương đối nhạy, tang thi cách đây tương đối gần và một số tang thi hệ tốc độ, nhưng cứ theo tiến triển này đoàn xe rất nhanh phải khởi hành, một giờ… Không biết có thể kiên trì tới thời gian ước định hay không?

——————

Hấp dẫn lực chú ý của tang thi, chờ chỗ cửa lớn có tường đất được xây lên lập tức rút lui đi vào, phong kín cửa lớn lại.

Đoàn người Hạ Tử Trọng hành động vô cùng thuận lợi, thuận lợi tiến vào bên trong, thuận lợi tiến vào phòng đặt xe bồn chở xăng dầu cùng các vại mỡ lợn ở trên sân.

Sau đó chính là – “gặp gỡ” tang thi cấp ba.

“Tang thi cấp ba hệ sức mạnh cùng…” Hạ Tử Trọng đột nhiên cảm thấy trong đầu mê muội một chút, đôi mắt hơi nheo lại: “Tang thi hệ tinh thần.”

Một dị năng giả hệ tốc độ chịu phải xung kích tinh thần sắc mặt trở nên trắng bệt, lập tức khom lưng phun ra máu.

“Cái, cái gì?” Mấy người khác cũng bị công kích, không nghe rõ câu tiếp theo của Hạ Tử Trọng.

Phong hệ dị năng khuếch tán, lan ra bốn phương tám hướng dò thám, lúc này mọi người còn đang hoang mang chưa phục hồi lại, chính mình chỉ có thể trước tiên dựa vào phong hệ dị năng để phán đoán tình huống phân bố của tang thi nơi này.

Trong kho số lượng tang thi cũng không ít, phỏng chừng có hơn ba mươi con, nếu như tang thi hệ tinh thần kia trốn tại đại đội tang thi này thì thật sự có chút phiền phức.

Phương Hách cầm dao găm ba cạnh lao tới con tang thi hệ sức mạnh kia, tang thi kia sau khi phát hiện Phương Hách liền lao lên đấm tới, lại bị cậu nhẹ nhàng nhảy một cái, trực tiếp nhảy tới trên cánh tay nó!

Con tang thi hệ sức mạnh này trọng lượng lớn hơn nhiều so với tang thi bình thường, chiều cao đã trên hai mét, cơ nhục trên người lại giống như lực sĩ, toàn thân căng phồng, so với tang thi bình thường phải to hơn gấp hai, ba lần. Phương Hách đứng trên cánh tay của nó – cánh tay nó so với đùi cậu còn to hơn!

“Hướng ba giờ, cách mười mét, ở bên dưới thùng xe đựng dầu!” Hạ Tử Trọng phát hiện đám tang thi ngay lúc phát hiện mọi người đi vào đều dồn dập hướng tới vị trí của bọn họ vây lại, chỉ có ở phía dưới chiếc xe kia có một con tang thi lén lén lút lút, tám chín phần mười chính là con tang thi hệ tinh thần kia!

Phương Hách đáp một tiếng, nương nhờ lực của con tang thi hệ sức mạnh kia khi nó giơ tay muốn hất cậu xuống bỗng nhiên nhảy lên, nhảy tới hướng Hạ Tử Trọng đã nói kia, mà Hạ Tử trọng lúc này lập tức vung đao tiến lên, một đao hỗn hợp song hệ dị năng bỗng nhiên công kích đến tang thi hệ sức mạnh bởi vì bị mất đi mục tiêu mà có chút mờ mịt kia.

Hai người phối hợp đã lâu, tâm linh đã sớm hòa hợp, một chuỗi động tác như nước chảy mây trôi được thực hiện, tang thi cấp ba hệ sức mạnh kia trực tiếp gục dưới đao của Hạ Tử Trọng!

Tang thi hệ tinh thần, tấn công bằng tinh thần chỉ có thể làm một làn sóng lại một làn sóng chầm chậm tiến hành, đặc biệt là khi mục tiêu tương đối nhiều, khoảng cách lại xa sẽ lâu hơn một chút. Lần công kích thứ nhất qua đi, những người tinh thần khá mạnh đã có thể đứng thẳng người – công kích của tang thi hệ tinh thần đối với cấp bậc thấp hơn nó càng nhiều càng có hiệu quả hơn, cùng là dị năng giả cấp ba Hạ Tử Trọng và Phương Hách sẽ không chịu ảnh hưởng quá lớn. Tuy rằng việc này có thể có quan hệ với việc bọn họ nhờ vào kỳ ngộ có thêm dị năng khác, nhưng dị năng giả cấp hai đồng hành cùng bọn họ không phải là hoàn toàn không có sức phản kháng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau