Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách
Chương 165: Cường giả
Editor: Ken Le
Beta: Rosaline
Mắt Diêm Tân nhìn đám người dị năng giả ở xe kế bên lần lượt nhảy xuống trầm mặc không nói, phó quan một bên nhắc nhở: “Thiếu tá, có cần gọi bọn hắn trở lại xe không?”
“Không cần, một lát nữa vẫn cần dựa vào hỏa lực oanh tạc, chỉ cần khống chế người dùng vũ khí viễn chiến trên xe nghe mệnh lệnh là được.” Nói xong, hắn cầm lấy bộ đàm: “Các đoàn xe chú ý, đếm ngược thời gian mười giây, mục tiêu – dừng lại phía trước để xử lý.10,9,8……1, khai hỏa!”
Oanh long long —
Tiếng nổ mạnh liên tiếp, cách đó không xa ánh lửa ngập trời đất rung núi chuyển.
Đoàn xe mỗi một chiếc xe đều chuyên chở vũ khí hỏa lực bên trong, số lượng đạn dược lại không nhiều, nếu không phải gặp tình huống nguy hiểm như vậy thì Diêm Tân căn bản không muốn dùng đến chúng. Nhưng hiện tại, tang thi cao cấp nhiều như vậy, còn có biến dị thực vật tụ tập, nếu không thể tận diệt, bọn họ có thể sống sót rời khỏi đây hay không, có bao nhiêu người có thể chạy còn chưa biết…
Ánh lửa bay lên trời, tất cả mọi người thoáng có chút ngẩn người, nhưng bọn họ đã quên – bọn họ sẽ bị kinh ngạc, sẽ bị vụ nổ hấp dẫn nhãn cầu, nhưng bên cạnh đó bọn họ còn đang chiến đấu với tang thi!
“Oanh” một tiếng, một dị năng giả bị tang thi dị năng hệ hỏa phun ra quả cầu lửa trúng đầu!
“Tử Trọng!” Phương Hách cả kinh, quả cầu lửa kia không dừng lại mà bay tiếp về phía xe tải của bọn họ! Chỗ đó… Hẳn là chỗ của Hạ Tử Trọng!
Người bên cạnh bị tiếng kêu của Phương Hách làm tỉnh, vội vàng thuần thục xử lý tang thi hỏa hệ, lại nhìn Phương Hách đã nhảy vào thùng xe.
Sau đó, một trận gió chấn động từ trong chiếc xe tải kia bay ra ngoài rồi khuếch tán! Cổ khí lưu kia mang theo khí thế kinh người, bên trong màu xanh còn mang theo từng trận màu kim… Là dị năng của Hạ Tử Trọng!
Người quen của Hạ Tử Trọng đều biết phong hệ dị năng của hắn khác với những phong hệ dị năng khác, bên trong sẽ có vài đạo màu kim, mà hình như có nghe hắn nói là muốn thăng cấp, chẳng lẽ hắn có chuyện?
Vải chống nước bị lửa đụng trúng bốc khói đen, có chỗ đã bị cháy. Nhưng bị gió từ trong xe thổi ra, đã dập tắt được ngọn lửa đó.
Trong thùng xe, Hạ Tử Trọng đang cúi đầu an ủi Phương Hách đã bổ nhào vào lòng hắn, khóe miệng còn nhàn nhạt tiếu ý: “Không sao, anh không sao.” Dị năng của hắn trước khi quả cầu lửa bay tới cũng kịp thăng cấp hoàn tất, sau khi thăng cấp trực tiếp đem hỏa cầu hóa giải, không tạo ra bất cứ tổn thương nào, đương nhiên không có vấn đề gì.
Phương Hách làm sao có khả năng không lo lắng cho Hạ Tử Trọng? Bản thân cậu lúc thấy anh ra chiêu, hiệu ứng như trong TV, hỏa cầu kia nổ tung bên cạnh anh! Lúc ấy đầu óc Phương Hách như khúc gỗ, bổ nhào vào lòng Hạ Tử Trọng, trên người một trận bạch quang lấp lóe, thăm dò cả cơ thể người nọ xem có sao không, xác thật không có việc gì, trên người một vết thương nhỏ cũng không có.
“Đừng sợ, anh thật sự không sao, không tin em kiểm tra đi?”
“Lần sau nếu thăng cấp thì vào không gian đi.” Cho dù chung quanh có người hoài nghi cậu cũng không muốn Hạ Tử Trọng lại mạo hiểm như vậy, trời biết dị năng giả lúc thăng cấp có giống với lúc luyện công hay không, vạn nhất tẩu hỏa nhập ma thì sao? Xảy ra chuyện thật mình khóc chết cũng vô dụng!
“Được, nếu có lần sau nhất định vào không gian.” Không ngừng xoa tóc cậu, hai người qua nửa ngày mới dần dần chú ý tới bên ngoài – tiếng nổ mạnh đứt quãng, cùng với thanh âm chiến đấu của xe bên cạnh.
Hai người liếc nhau, đứng dậy đi ra ngoài nhìn, trận chiến còn chưa kết thúc.
Hạ Tử Trọng thăng cấp thành công, tang thi phụ cận còn chưa bị nổ chết lúc này tựa hồ đã biết bên kia có bẫy, lại lần nữa phóng về hướng đoàn xe. Lúc đám người Quách Binh chuẩn bị liều mạng nghênh chiến, phát hiện Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách đã tới bên cạnh bọn họ.
“Không sao đi?”
“Không sao.”
Hạ Tử Trọng quay đầu cười với Quách Binh, nụ cười đó lại làm Quách Binh sửng sốt: “Mắt kính của cậu đâu?”
“Mắt kính?” Hạ Tử Trọng sửng sốt, phản ứng lại mới chỉ chỉ hai mắt mình: “Không lấy ra…”
“… Xuyên qua?” Khóe miệng Quách Binh run rẩy, quả nhiên, lên tới cấp bốn ánh sáng trong mắt Hạ Tử Trọng càng sáng hơn, nhãn cầu màu trắng lâu lâu xuất hiện tia sáng chứng minh chúng nó tồn tại, kính sát tròng chỉ có thể che lấp đồng tử đã không thể ngăn cản tia sáng phát tán chung quanh.
Phương Hách vừa rồi chỉ lo cho an toàn của Hạ Tử Trọng, nên chưa chú ý tới tình huống của mắt anh, đương nhiên, cho dù có thấy chỉ sợ cũng nhìn không ra khác thường vì đã quen nhìn Hạ Tử Trọng không đeo kính. Lúc này thấy anh buồn bực, cười cười giả vờ từ trong túi móc ra gương lấy từ không gian đưa cho anh.
Nhìn hai mắt mình trong gương, Hạ Tử Trọng buồn bực sờ cằm – Ngao, lúc này đeo kính sát tròng cũng vô dụng sao? Bất quá may mà kính vẫn có chút tác dụng, mình mang nó có thể giảm đi một nửa phản ứng của mắt.
Chậc, dù sao cũng đã như vậy thì còn có thể thế nào?
“Các đơn vị chú ý, chuẩn bị đánh trả.” Bởi vì đi ra liều mạng nhân số đông, nên xe chỉ huy không dùng bộ đàm thông báo nữa, mà trực tiếp cầm cái loa kéo ra khỏi cửa sổ xe nói với mọi người bên ngoài.
Tuy rằng tang thi số lượng nhiều, nhưng may mắn là vừa nổ chết đại đa số tang thi, nếu có thể đem mấy tang thi trước mắt này cũng tiêu diệt – chúng ta lần này tuyệt đối có lợi!
Đã tiêu hao nhiều vũ khí như vậy, nếu không vớt chút tinh hạch trở về cho mọi người bổ sung, quả thực lỗ muốn chết!
Màu xanh cùng sắc kim hoàn mỹ tụ tập cùng nhau, kết tinh trên thân đao trong tay Hạ Tử Trọng một tầng tinh tế, phong hệ dị năng làm cảm giác gió xung quanh thêm mạnh mẽ, tựa hồ mỗi một cơn gió đều bị mình khống chế sử dụng. Mà bản thân hắn cũng có thể từ trong gió biết thêm nhiều tin tức cùng dao động thật nhỏ, động tác mỏng manh, mỗi một hình dạng của vật thể.
Loại dị năng này giống như dung hợp với hắn làm hắn có cảm giác thập phần kỳ diệu, loại cảm giác này giống như trước khi mình thăng cấp, dị năng đã triệt để trở thành một phần của thân thể, từ năng lực nguyên bản trở thành bản năng.
Gió màu xanh nhạt ngưng kết ra một tầng quanh thân Hạ Tử Trọng, đem cả người hắn bọc bên trong. Sau đó, cả người hắn hướng về phía trước xông ra ngoài, những con tang thi bị hắn vọt tới trước mặt giống như không “Nhìn” thấy hắn, như trước tấn công những người kia, Hạ Tử Trọng nâng tay một đao, nhẹ nhàng tước đầu chúng nó, tinh hạch từ đầu tang thi rơi xuống đất.
“Thì ra là như vậy…” Cái loại cảm giác vi diệu này, thì ra là vậy.
“Giết!”
“Đánh tang thi! Đào tinh hạch!
Không biết là ai hô một tiếng, một đường bị nghẹn khuất, bị tang thi đuổi theo buồn bực một khắc này hoàn toàn bạo phát. Không ai bận tâm trước đây mọi người đã bị vây công bao lâu, giao tranh tiêu hao như thế nào, có tinh hạch đều lặng lẽ hấp thu năng lượng, sau đó lại ra sức đánh giết.
Mỗi người trong đoàn xe giống như đều mang theo tinh hạch ra khỏi căn cứ, giống như mỗi người đều biết phải bổ sung dị năng trong lúc chiến đấu như thế nào.
Vũ khí nóng lúc này đã sử dụng hơn phân nửa, dị năng giả trong bộ hậu cần cầm vũ khí đặc thù phòng thủ cùng công kích. Dị năng giả hệ công kích đương nhiên vừa hấp thu năng lượng tinh hạch vừa chiến đấu.
Nếu dùng hết tinh hạch của mình, thì nhặt tinh hạch rớt trên đất lên, từ tang thi vừa giết chết tiếp tục.
“Đều tiến lên đi.” Trong xe chỉ huy Diêm Tân đứng lên, đẩy ra cửa xe.
Ngô Canh trừng lớn mắt, thanh âm cao lên: “Lên? Lên đâu?” Bên ngoài rõ ràng có người đang đánh tang thi, hắn đáng giá để tất cả mọi người ra ngoài liều mạng vì hắn sao? Tang thi không phải đã bị chặn sao? Trong xe an toàn hơn!
Diêm Tân lạnh lùng nhìn lướt qua phía sau, ánh mắt đó khiến Ngô Canh cảm thấy như hắn đang bị dao nhọn kề cổ, làm hắn nhịn không được run lên. Diêm Tân cười lạnh một tiếng: “Biết vì sao rõ ràng đều dùng tinh hạch thăng cấp dị năng, nhưng ngươi lại yếu như vậy, mà ta lại rất mạnh không?” Nói xong, cũng không để ý bộ dáng hắn trừng lớn hai mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, Diêm Tân trực tiếp ra khỏi xe rồi đóng cửa lại, từng bước đi về phía trước.
Hắn từ khi bắt đầu, chính là binh lính chiến đấu ở tuyến đầu, sau khi có dị năng, sau đó nhận thực nghiệm tinh hạch. Chỉ cần có thể lên chiến trường, hắn sẽ không trốn tránh, càng chưa từng nghĩ tới trốn trong căn cứ không ra, để người khác đi liều mạng.
Chiến công, cấp bậc, địa vị của hắn hôm nay, tất cả đều là sau một trận lại một trận chiến trong tận thế, chậm rãi tích lũy mà có. Ngay cả nhiệm vụ lần này cũng là do bản thân tranh thủ. Có lẽ người khác không biết, nhưng hắn lại rất rõ ràng, từ sau khi trải qua mạt thế hắn đã nắm rõ – muốn ở thế giới này sống sót, trở thành cường giả chân chính, chỉ có thể dựa vào thực lực bản thân.
Hắn là nhóm người đầu tiên có được dị năng, cũng là tiên phong nghĩ ra biện pháp sử dụng dị năng trong chiến đấu, cho nên hắn mới có địa vị hôm nay. Cùng đám người chỉ biết trốn trong căn cứ, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước chỉ biết bạo ngược gia đình hoàn toàn bất đồng. Bọn họ để người khác đi vì mình mà liều mạng, bản thân thì ngồi mát ăn bát vàng mơ mộng, lại không biết thế giới này đã hoàn toàn thay đổi.
Nhiệm vụ lần này là một nguy cơ, nhưng đồng dạng cũng là một cơ hội. Chỉ cần hắn có thể sống sót dẫn dắt đội ngũ trở lại căn cứ. Vô luận nhiệm vụ hoàn thành như thế nào, hắn đều có đầy đủ tư sản – cùng vài tên trốn trong căn cứ, hoặc một nhóm người thường tổ đội cùng nhau ra ngoài hoàn toàn khác nhau, bọn họ mỗi một ngày đều vượt qua giây phút sinh tử, người có thể sống sót trở về không thể nghi ngờ chính là cường giả chân chính.
Cơ bản là ai có thể chiến đấu đều xuống xe, lúc này số lượng tang thi tấn công tuy rằng không nhiều như trước, nhưng đại đa số trong đó đều là dư lại của vụ nổ vừa rồi, trên người ít nhiều đều không trọn vẹn. Tương đối khó đối phó là đám chui lên từ dưới đất, không cẩn thận sẽ mắc bẫy đám tang thi thổ hệ.
Hạ Tử Trọng như trước cùng Phương Hách hành động, sau khi dị năng Hạ Tử Trọng lên tới cấp bốn, phong hệ dị năng vận dụng càng thêm tự nhiên, tốc độ cũng nhanh hơn, tốc độ tương đương với Phương Hách cấp ba, với lại hắn dùng hệ phong hình thành một tầng màng mỏng, bao lấy quanh thân, có thể khiến tang thi không biết hắn tồn tại, tấn công tang thi dứt khoát như mãnh hổ vào núi, làm chúng không thể đỡ.
Beta: Rosaline
Mắt Diêm Tân nhìn đám người dị năng giả ở xe kế bên lần lượt nhảy xuống trầm mặc không nói, phó quan một bên nhắc nhở: “Thiếu tá, có cần gọi bọn hắn trở lại xe không?”
“Không cần, một lát nữa vẫn cần dựa vào hỏa lực oanh tạc, chỉ cần khống chế người dùng vũ khí viễn chiến trên xe nghe mệnh lệnh là được.” Nói xong, hắn cầm lấy bộ đàm: “Các đoàn xe chú ý, đếm ngược thời gian mười giây, mục tiêu – dừng lại phía trước để xử lý.10,9,8……1, khai hỏa!”
Oanh long long —
Tiếng nổ mạnh liên tiếp, cách đó không xa ánh lửa ngập trời đất rung núi chuyển.
Đoàn xe mỗi một chiếc xe đều chuyên chở vũ khí hỏa lực bên trong, số lượng đạn dược lại không nhiều, nếu không phải gặp tình huống nguy hiểm như vậy thì Diêm Tân căn bản không muốn dùng đến chúng. Nhưng hiện tại, tang thi cao cấp nhiều như vậy, còn có biến dị thực vật tụ tập, nếu không thể tận diệt, bọn họ có thể sống sót rời khỏi đây hay không, có bao nhiêu người có thể chạy còn chưa biết…
Ánh lửa bay lên trời, tất cả mọi người thoáng có chút ngẩn người, nhưng bọn họ đã quên – bọn họ sẽ bị kinh ngạc, sẽ bị vụ nổ hấp dẫn nhãn cầu, nhưng bên cạnh đó bọn họ còn đang chiến đấu với tang thi!
“Oanh” một tiếng, một dị năng giả bị tang thi dị năng hệ hỏa phun ra quả cầu lửa trúng đầu!
“Tử Trọng!” Phương Hách cả kinh, quả cầu lửa kia không dừng lại mà bay tiếp về phía xe tải của bọn họ! Chỗ đó… Hẳn là chỗ của Hạ Tử Trọng!
Người bên cạnh bị tiếng kêu của Phương Hách làm tỉnh, vội vàng thuần thục xử lý tang thi hỏa hệ, lại nhìn Phương Hách đã nhảy vào thùng xe.
Sau đó, một trận gió chấn động từ trong chiếc xe tải kia bay ra ngoài rồi khuếch tán! Cổ khí lưu kia mang theo khí thế kinh người, bên trong màu xanh còn mang theo từng trận màu kim… Là dị năng của Hạ Tử Trọng!
Người quen của Hạ Tử Trọng đều biết phong hệ dị năng của hắn khác với những phong hệ dị năng khác, bên trong sẽ có vài đạo màu kim, mà hình như có nghe hắn nói là muốn thăng cấp, chẳng lẽ hắn có chuyện?
Vải chống nước bị lửa đụng trúng bốc khói đen, có chỗ đã bị cháy. Nhưng bị gió từ trong xe thổi ra, đã dập tắt được ngọn lửa đó.
Trong thùng xe, Hạ Tử Trọng đang cúi đầu an ủi Phương Hách đã bổ nhào vào lòng hắn, khóe miệng còn nhàn nhạt tiếu ý: “Không sao, anh không sao.” Dị năng của hắn trước khi quả cầu lửa bay tới cũng kịp thăng cấp hoàn tất, sau khi thăng cấp trực tiếp đem hỏa cầu hóa giải, không tạo ra bất cứ tổn thương nào, đương nhiên không có vấn đề gì.
Phương Hách làm sao có khả năng không lo lắng cho Hạ Tử Trọng? Bản thân cậu lúc thấy anh ra chiêu, hiệu ứng như trong TV, hỏa cầu kia nổ tung bên cạnh anh! Lúc ấy đầu óc Phương Hách như khúc gỗ, bổ nhào vào lòng Hạ Tử Trọng, trên người một trận bạch quang lấp lóe, thăm dò cả cơ thể người nọ xem có sao không, xác thật không có việc gì, trên người một vết thương nhỏ cũng không có.
“Đừng sợ, anh thật sự không sao, không tin em kiểm tra đi?”
“Lần sau nếu thăng cấp thì vào không gian đi.” Cho dù chung quanh có người hoài nghi cậu cũng không muốn Hạ Tử Trọng lại mạo hiểm như vậy, trời biết dị năng giả lúc thăng cấp có giống với lúc luyện công hay không, vạn nhất tẩu hỏa nhập ma thì sao? Xảy ra chuyện thật mình khóc chết cũng vô dụng!
“Được, nếu có lần sau nhất định vào không gian.” Không ngừng xoa tóc cậu, hai người qua nửa ngày mới dần dần chú ý tới bên ngoài – tiếng nổ mạnh đứt quãng, cùng với thanh âm chiến đấu của xe bên cạnh.
Hai người liếc nhau, đứng dậy đi ra ngoài nhìn, trận chiến còn chưa kết thúc.
Hạ Tử Trọng thăng cấp thành công, tang thi phụ cận còn chưa bị nổ chết lúc này tựa hồ đã biết bên kia có bẫy, lại lần nữa phóng về hướng đoàn xe. Lúc đám người Quách Binh chuẩn bị liều mạng nghênh chiến, phát hiện Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách đã tới bên cạnh bọn họ.
“Không sao đi?”
“Không sao.”
Hạ Tử Trọng quay đầu cười với Quách Binh, nụ cười đó lại làm Quách Binh sửng sốt: “Mắt kính của cậu đâu?”
“Mắt kính?” Hạ Tử Trọng sửng sốt, phản ứng lại mới chỉ chỉ hai mắt mình: “Không lấy ra…”
“… Xuyên qua?” Khóe miệng Quách Binh run rẩy, quả nhiên, lên tới cấp bốn ánh sáng trong mắt Hạ Tử Trọng càng sáng hơn, nhãn cầu màu trắng lâu lâu xuất hiện tia sáng chứng minh chúng nó tồn tại, kính sát tròng chỉ có thể che lấp đồng tử đã không thể ngăn cản tia sáng phát tán chung quanh.
Phương Hách vừa rồi chỉ lo cho an toàn của Hạ Tử Trọng, nên chưa chú ý tới tình huống của mắt anh, đương nhiên, cho dù có thấy chỉ sợ cũng nhìn không ra khác thường vì đã quen nhìn Hạ Tử Trọng không đeo kính. Lúc này thấy anh buồn bực, cười cười giả vờ từ trong túi móc ra gương lấy từ không gian đưa cho anh.
Nhìn hai mắt mình trong gương, Hạ Tử Trọng buồn bực sờ cằm – Ngao, lúc này đeo kính sát tròng cũng vô dụng sao? Bất quá may mà kính vẫn có chút tác dụng, mình mang nó có thể giảm đi một nửa phản ứng của mắt.
Chậc, dù sao cũng đã như vậy thì còn có thể thế nào?
“Các đơn vị chú ý, chuẩn bị đánh trả.” Bởi vì đi ra liều mạng nhân số đông, nên xe chỉ huy không dùng bộ đàm thông báo nữa, mà trực tiếp cầm cái loa kéo ra khỏi cửa sổ xe nói với mọi người bên ngoài.
Tuy rằng tang thi số lượng nhiều, nhưng may mắn là vừa nổ chết đại đa số tang thi, nếu có thể đem mấy tang thi trước mắt này cũng tiêu diệt – chúng ta lần này tuyệt đối có lợi!
Đã tiêu hao nhiều vũ khí như vậy, nếu không vớt chút tinh hạch trở về cho mọi người bổ sung, quả thực lỗ muốn chết!
Màu xanh cùng sắc kim hoàn mỹ tụ tập cùng nhau, kết tinh trên thân đao trong tay Hạ Tử Trọng một tầng tinh tế, phong hệ dị năng làm cảm giác gió xung quanh thêm mạnh mẽ, tựa hồ mỗi một cơn gió đều bị mình khống chế sử dụng. Mà bản thân hắn cũng có thể từ trong gió biết thêm nhiều tin tức cùng dao động thật nhỏ, động tác mỏng manh, mỗi một hình dạng của vật thể.
Loại dị năng này giống như dung hợp với hắn làm hắn có cảm giác thập phần kỳ diệu, loại cảm giác này giống như trước khi mình thăng cấp, dị năng đã triệt để trở thành một phần của thân thể, từ năng lực nguyên bản trở thành bản năng.
Gió màu xanh nhạt ngưng kết ra một tầng quanh thân Hạ Tử Trọng, đem cả người hắn bọc bên trong. Sau đó, cả người hắn hướng về phía trước xông ra ngoài, những con tang thi bị hắn vọt tới trước mặt giống như không “Nhìn” thấy hắn, như trước tấn công những người kia, Hạ Tử Trọng nâng tay một đao, nhẹ nhàng tước đầu chúng nó, tinh hạch từ đầu tang thi rơi xuống đất.
“Thì ra là như vậy…” Cái loại cảm giác vi diệu này, thì ra là vậy.
“Giết!”
“Đánh tang thi! Đào tinh hạch!
Không biết là ai hô một tiếng, một đường bị nghẹn khuất, bị tang thi đuổi theo buồn bực một khắc này hoàn toàn bạo phát. Không ai bận tâm trước đây mọi người đã bị vây công bao lâu, giao tranh tiêu hao như thế nào, có tinh hạch đều lặng lẽ hấp thu năng lượng, sau đó lại ra sức đánh giết.
Mỗi người trong đoàn xe giống như đều mang theo tinh hạch ra khỏi căn cứ, giống như mỗi người đều biết phải bổ sung dị năng trong lúc chiến đấu như thế nào.
Vũ khí nóng lúc này đã sử dụng hơn phân nửa, dị năng giả trong bộ hậu cần cầm vũ khí đặc thù phòng thủ cùng công kích. Dị năng giả hệ công kích đương nhiên vừa hấp thu năng lượng tinh hạch vừa chiến đấu.
Nếu dùng hết tinh hạch của mình, thì nhặt tinh hạch rớt trên đất lên, từ tang thi vừa giết chết tiếp tục.
“Đều tiến lên đi.” Trong xe chỉ huy Diêm Tân đứng lên, đẩy ra cửa xe.
Ngô Canh trừng lớn mắt, thanh âm cao lên: “Lên? Lên đâu?” Bên ngoài rõ ràng có người đang đánh tang thi, hắn đáng giá để tất cả mọi người ra ngoài liều mạng vì hắn sao? Tang thi không phải đã bị chặn sao? Trong xe an toàn hơn!
Diêm Tân lạnh lùng nhìn lướt qua phía sau, ánh mắt đó khiến Ngô Canh cảm thấy như hắn đang bị dao nhọn kề cổ, làm hắn nhịn không được run lên. Diêm Tân cười lạnh một tiếng: “Biết vì sao rõ ràng đều dùng tinh hạch thăng cấp dị năng, nhưng ngươi lại yếu như vậy, mà ta lại rất mạnh không?” Nói xong, cũng không để ý bộ dáng hắn trừng lớn hai mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, Diêm Tân trực tiếp ra khỏi xe rồi đóng cửa lại, từng bước đi về phía trước.
Hắn từ khi bắt đầu, chính là binh lính chiến đấu ở tuyến đầu, sau khi có dị năng, sau đó nhận thực nghiệm tinh hạch. Chỉ cần có thể lên chiến trường, hắn sẽ không trốn tránh, càng chưa từng nghĩ tới trốn trong căn cứ không ra, để người khác đi liều mạng.
Chiến công, cấp bậc, địa vị của hắn hôm nay, tất cả đều là sau một trận lại một trận chiến trong tận thế, chậm rãi tích lũy mà có. Ngay cả nhiệm vụ lần này cũng là do bản thân tranh thủ. Có lẽ người khác không biết, nhưng hắn lại rất rõ ràng, từ sau khi trải qua mạt thế hắn đã nắm rõ – muốn ở thế giới này sống sót, trở thành cường giả chân chính, chỉ có thể dựa vào thực lực bản thân.
Hắn là nhóm người đầu tiên có được dị năng, cũng là tiên phong nghĩ ra biện pháp sử dụng dị năng trong chiến đấu, cho nên hắn mới có địa vị hôm nay. Cùng đám người chỉ biết trốn trong căn cứ, cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước chỉ biết bạo ngược gia đình hoàn toàn bất đồng. Bọn họ để người khác đi vì mình mà liều mạng, bản thân thì ngồi mát ăn bát vàng mơ mộng, lại không biết thế giới này đã hoàn toàn thay đổi.
Nhiệm vụ lần này là một nguy cơ, nhưng đồng dạng cũng là một cơ hội. Chỉ cần hắn có thể sống sót dẫn dắt đội ngũ trở lại căn cứ. Vô luận nhiệm vụ hoàn thành như thế nào, hắn đều có đầy đủ tư sản – cùng vài tên trốn trong căn cứ, hoặc một nhóm người thường tổ đội cùng nhau ra ngoài hoàn toàn khác nhau, bọn họ mỗi một ngày đều vượt qua giây phút sinh tử, người có thể sống sót trở về không thể nghi ngờ chính là cường giả chân chính.
Cơ bản là ai có thể chiến đấu đều xuống xe, lúc này số lượng tang thi tấn công tuy rằng không nhiều như trước, nhưng đại đa số trong đó đều là dư lại của vụ nổ vừa rồi, trên người ít nhiều đều không trọn vẹn. Tương đối khó đối phó là đám chui lên từ dưới đất, không cẩn thận sẽ mắc bẫy đám tang thi thổ hệ.
Hạ Tử Trọng như trước cùng Phương Hách hành động, sau khi dị năng Hạ Tử Trọng lên tới cấp bốn, phong hệ dị năng vận dụng càng thêm tự nhiên, tốc độ cũng nhanh hơn, tốc độ tương đương với Phương Hách cấp ba, với lại hắn dùng hệ phong hình thành một tầng màng mỏng, bao lấy quanh thân, có thể khiến tang thi không biết hắn tồn tại, tấn công tang thi dứt khoát như mãnh hổ vào núi, làm chúng không thể đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất