Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách
Chương 175: Vào núi
Editor: Ken Le
Beta: Rosaline
Một chiếc xe đầy hài cốt không biết bị thứ gì làm cho lộn xộn, trên thân xe, bùn đất đều là dấu vết màu nâu đen.
Chiếc xe kia nhìn rất quen – là chiếc xe tải của nhóm người phân đội.
Không chút nào ngoài ý muốn, bộ đàm truyền ra mệnh lệnh toàn đội dừng xe, nâng cao cảnh giác.
Diêm Tân cầm ống kính cẩn thận quan sát hồi lâu, bỗng nhiên mở ra một góc cửa sổ xe, trên tay ngưng tụ quả cầu điện màu tím, ánh sáng quả cầu vặn vẹo, trở nên càng ngày càng nhỏ, nhưng lại càng sáng hơn. Cho đến khi quang cầu thu nhỏ lại chỉ bằng một phần ba quả ban đầu mới dừng lại. Sau đó, Diêm Tân đem quang cầu ném vào vị trí kia – ầm một tiếng, đất rung núi chuyển! Mặt đất bị tạc ra một cái hố to thập phần khoa trương.
Mà trong cái hố kia truyền ra tiếng hét làm điếc tai mọi người, một thân cây biến dị thực vật chỉ còn một nửa thân hình dữ tợn vặn vẹo, muốn bứt thể thoát ra, đổi chỗ khác để sống.
“Hỏa.” Trên xe chỉ huy còn có vài dị năng giả hệ hỏa, lúc Diêm Tân động thủ cũng đã chuẩn bị tốt, lúc này mọi người tập trung phô diễn kĩ năng vào cái hố kia.
Nhìn trụ thực vật kia bị tạc toàn bộ thất linh bát lạc, bộ phận trên người đa số đều bị thiêu đốt, Diêm Tân lại cầm lấy bộ đàm: “Các đơn vị chuẩn bị đối phó với địch.”
Nơi này là đường núi, hắn không tin nơi này chỉ có một cây biến dị thực vật phục kích – cho dù có, thì tiếng nổ lớn như vậy, rất có khả năng sẽ đưa tới những thứ khác.
Quả nhiên, không lâu sau, trong rừng núi hoang vu, phía sau núi truyền đến thanh âm sột soạt – tang thi động vật đến!
Sau khi vào núi đường không dễ đi, nhân loại khó qua được đường núi chủ yếu là do có biến dị thực vật và tang thi động vật mai phục!
Đoàn xe trên đường vào núi có gặp biến dị động vật hay không mọi người cũng không biết, tuy nhiên động vật tới đây đều là đi từng đám, từng đám, ai thấy rõ con nào là biến dị? Con nào là tang thi? Cho dù trong đó có động vật biến dị thì bị mọi người oanh tạc cũng khó phân biệt được, chỉ có khi bộ hậu cần thu thập tinh hạch ngẫu nhiên sẽ phát hiện dấu vết máu tươi.
Trận chiến này so với trận chiến một tuần trong nội thành trước đó mọi người có vẻ hung mãnh hơn, mỗi chiếc xe… Hoặc là nói, mỗi người trong đội không ai là không bị thương.
May mắn, trong đoàn xe bọn họ có mang theo dị năng giả hệ trị liệu. Càng may mắn là – trong đội bọn họ có một dị năng giả cấp ba hệ trị liệu.
Trong trận chiến này, có mấy đội viên vận khí thật sự không tốt, cánh tay đứt một nửa, ngực bị thủng lỗ lớn, chân bị xé đi. Hệ trị liệu cấp hai đối với cái này bất lực, chỉ có thể chậm rãi trị liệu hơn nữa không thể nối lại phần bị lìa khỏi thân thể, một khi mất máu quá nhiều, bị thương quá nặng rất có khả năng mất đi tính mạng.
Nhưng dị năng giả cấp ba lại có thể ứng đối! Tuy rằng vợ Uông Đồng trị liệu cho mấy người này suýt nữa mất hết sức lực, may mà lúc trước trong nội thành đánh tang thi bộ hậu cần phát hiện có mấy tinh hạch nhìn như hệ trị liệu, mấy tinh hạch đó thống nhất phân cho nàng cùng một số hệ trị liệu khác. Hôm nay rốt cuộc cũng có thể đem mấy người kia cứu về.
Trịnh thiếu úy nhìn cái người bị xé chân kia đã được chữa khỏi, trong mắt nhịn không được đều là hâm mộ – nếu lúc ấy hắn có thể nhặt chân mình về, có phải hay không…
Nghĩ đến đây lại lắc lắc đầu, không, lúc ấy căn cứ A thị chỉ có một dị năng giả hệ trị liệu, hơn nữa người nọ chỉ là cấp hai, không có khả năng nối lại, cho dù mình nhặt về đi nữa chỉ sợ cũng không có biện pháp, cho dù còn mang theo, cho dù lúc đó căn cứ A thị có dị năng giả hệ trị liệu cấp ba, chân mình chỉ sợ cũng sớm bị hoại tử không có biện pháp nối lại đi…
Trận chiến này giằng co một ngày một đêm, đến ngày hôm sau buổi sáng tám chín giờ, trời còn chưa sáng hết mới kết thúc.
Thu thập quét tước chiến trường, sửa chữa thiết bị xe, dị năng giả hệ trị liệu tốc độ chữa lành miệng vết thương nhanh hơn. Mọi người kiểm tra hành lý của mình, trang bị, phụ giúp bộ hậu cần nấu cơm…
Cho dù tính toán rất tốt, mỗi người trong đội đều biết sau khi vào núi có khả năng sẽ gặp biến dị thực vật và tang thi động vật, nhưng sau khi đối thủ xuất hiện trước mắt mọi người, trình độ của đối phương vẫn khiến mọi người trong lòng kêu gào. Phương thức mấy thứ này công kích cùng tang thi hoàn toàn không giống nhau.
Bởi vì người bị thương thật sự quá nhiều – có thể nói là mỗi người đều bị thương. Phương Hách cũng âm thầm giúp trị liệu cho một ít người của tiểu đội Luân Hồi, cùng vết thương nhỏ trên người cậu và Hạ Tử Trọng, để vợ Uông Đồng thoải mái một ít. May mà lúc ấy người của tiểu đội Bá chủ không ở phụ cận, bọn họ trên xe lặng lẽ điều trị tốt. Vợ Uông Đồng sau khi dị năng thăng cấp tốc độ trị liệu cũng nhanh hơn rất nhiều, lúc bọn Duẫn Đông trở về cũng không phát hiện dị thường gì.
Diêm Tân phái ra một vài người đi kiểm tra chiếc xe tải hài cốt thất linh bát lạc kia, xác nhận chính là chiếc xe lúc ấy bị lưu lại. Bên trong đã sớm không có nửa bóng người, cũng không có thi hài, chỉ còn lại một ít máu đen – nơi này có biến dị thực, sau khi người chết không có khả năng lưu lại thi thể, đáng sợ nhất là đã bị thực vật “Ăn” sạch sẽ đi?
Ngô Canh dẫn người vào núi tình huống hiện tại mọi người đã rõ ràng, tuy rằng ngoài miệng không ai nói gì, nhưng trong lòng đều vạn phần cẩn thận.
Lúc đầu từ căn cứ đi ra, người trong đội ngũ đương nhiên sẽ có tâm tư khác nhau, lúc gặp nguy hiểm chiến đấu rất tốt, đa số người vẫn có thể cùng nhau giải quyết mục tiêu mà thượng cấp phân phó. Nhưng thời gian đi đường nhàm chán, đặc biệt là những người đã từng đi chung xe với nhóm người ở lại với Ngô Canh, nhóm người nháo muốn phân đội đó cũng không ai lưu lại ấn tượng tốt, thường xuyên xung đột với nhau.
Mọi người trong tình huống quá căng thẳng rất ít khi có thể bảo trì tâm tính bình tĩnh, vài người trong tiểu đội và chiến sĩ quân đội thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ thì tốt, đã sớm hình thành thói quen điều tiết trạng thái tâm lý bản thân. Còn người bình thường đều ở lại căn cứ làm hậu cần, tán gẫu bát quái ăn lương thực nộp thuế thì không thể bình tĩnh như vậy. Thời gian đi đường càng dài, những người đó chỉ có thể nghỉ ngơi bên trong, hoặc là u buồn quá độ, rồi phát điên.
May mắn, từ khi những người đó nháo muốn lưu lại, đem mấy người không ổn định loại bỏ đi, hôm nay trên đoàn xe những người lưu lại mặc kệ trong lòng muốn thế nào, ít ra bọn họ đều có cùng một mục tiêu – sống sót tới SH thị, sau đó trở về căn cứ A thị.
Yên lặng đem chiếc xe tải chôn trong hố to kia, đoàn xe lại lần nữa khởi hành.
Từ giờ phút này đường xá phá lệ mạo hiểm, trước khi đoàn xe đến được mục tiêu, bọn họ ước chừng có thể gặp tập kích nhiều gấp ba lần đợt này.
Biến dị thực vật, biến dị động vật, tang thi động vật, loại nào cũng không thiếu, cái nào cũng không đơn giản.
Có thể nói, sau khi sống sót tới căn cứ giấu vũ khí bí mật, mọi người cơ hồ có chút hoài nghi – bọn họ thế nhưng thật sự sống sót đi tới nơi này?
Không thể không nói, nếu không phải lần này trước khi vào núi trong đoàn xe ước chừng hơn một phần ba dị năng giả thăng lên cấp ba, bọn họ lần này sau khi vào núi thật đúng là không chắc sẽ có người sống đi ra.
Càng đáng ăn mừng là, trong đội bọn họ có một dị năng giả cấp ba hệ trị liệu, mà một hệ trị liệu khác mỗi ngày cũng trị liệu ở cường độ cao, năng lực cao thấp tạm thời không nói, nhưng tốc độ hắn trị liệu lại nhanh đến kinh người, vếtt thương hơi nhỏ tùy tay một cái liền sẽ biến mất.
May mắn, tốc độ trị liệu nhanh khả năng tiêu diệt virus tang thi lại không giảm, sau khi trị liệu không ai trúng virus biến thành tang thi.
“Gọi Khương Phong và Hạ Tử Trọng lại đây.” Diêm Tân nhìn xa quan sát một lát, phân phó với người bên cạnh.
Hai người đến lần lượt là Khương Phong căn bản nhìn không ra tình huống trong kho hàng: “Có ba tang thi, đều là cấp thấp.” Diêm Tân phỏng chừng ba tang thi kia hẳn là nhân viên trực ban trông coi kho hàng trước tận thế, sau khi tận thế biến dị nhưng không thể rời khỏi nơi này.
Hạ Tử Trọng cũng phát động phong hệ dị năng, từ khe hở mắt thường không thấy được luồn vào trong. Thực ra dựa theo kinh nghiệm của mọi người phán đoán, nếu kho hàng này còn tang thi, như vậy bên trong sẽ không có biến dị thực vật – biến dị thực vật sẽ săn tang thi ăn tinh hạch, nếu có thực vật, thì ba con tang thi này đã sớm bị ăn rồi.
Phong hệ dị năng đảo qua toàn bộ kho hàng xem xét tình huống bên trong, tinh tế đánh giá một chút Hạ Tử Trọng khẽ lắc đầu: “Không phát hiện gì trừ tang thi.” Về phần biến dị thực vật có trốn dưới đất hay không… Không ai có thể cam đoan.
“Chuẩn bị mở cửa.” Diêm Tân lập tức chỉ ra hai dị năng giả hệ tốc độ tạo thành tiểu đội, dẫn đầu tiến vào dò đường.
Ba con tang thi kia từ sau tận thế đã không rời đi nơi này nửa bước, một điểm kinh nghiệm chiến đấu cũng không có, là tang thi phổ thông cấp một.
Đoàn xe trước khi tới nơi này đã cùng biến dị thực vật, tang thi động vật xảy ra một hồi chiến đấu, đã đem tang thi động vật phụ cận có khả năng tồn tại tất cả đều diệt qua, vừa lúc khiến kho hàng phụ cận sạch sẽ, thứ gì cũng không có.
Tiểu đội điều tra nhanh chóng thăm dò tình huống bên trong, sau khi đã xác nhận an toàn thì ra dấu cho đội ngũ dị năng giả hệ lực lượng tiến vào kho hàng, bắt đầu chuyển mấy thứ ra bên ngoài – đầu năm nay chuyện xảy ra cho dù có đất che chắn cũng khó nói chỗ này có an toàn hay không, trời biết có bị tang thi hệ thổ, hay biến dị thực vật đột nhập vào không? So với trên mặt đất còn nguy hiểm hơn.
Từng thùng vũ khí đạn dược được chuyển ra, vội vàng kiểm tra xác nhận không bị ẩm, còn có thể sử dụng liền lập tức chuyển lên các chiếc xe.
Sau khi vũ khí tới tay đoàn xe liền lập tức lui lại, về chỗ lúc trước bọn họ đi qua, hạ trại chỗ bãi đất trống đã được thanh lý sạch sẽ, bắt đầu chờ Diêm Tân chỉ huy phân phối vũ khí.
Rất may mắn là, lúc này là tận thế trời lại không mưa, bằng không mấy thùng vũ khí này sẽ bị ẩm, còn bị gỉ sét.
Sau khi phân phối vũ khí xong, người phụ trách trên các xe chưa rời đi, mà bị giữ lại đến hơn bốn mươi phút mới về xe.
Sĩ quan phụ trách quản lý trên xe sau khi trở lại xe nói câu đầu tiên ra, liền làm cả đoàn xe sửng sốt hơn nửa ngày không thể hồi phục tinh thần – “Lãnh đạo quyết định, để mỗi người tự tạo vũ khí và đạn dược đặc thù.”
Beta: Rosaline
Một chiếc xe đầy hài cốt không biết bị thứ gì làm cho lộn xộn, trên thân xe, bùn đất đều là dấu vết màu nâu đen.
Chiếc xe kia nhìn rất quen – là chiếc xe tải của nhóm người phân đội.
Không chút nào ngoài ý muốn, bộ đàm truyền ra mệnh lệnh toàn đội dừng xe, nâng cao cảnh giác.
Diêm Tân cầm ống kính cẩn thận quan sát hồi lâu, bỗng nhiên mở ra một góc cửa sổ xe, trên tay ngưng tụ quả cầu điện màu tím, ánh sáng quả cầu vặn vẹo, trở nên càng ngày càng nhỏ, nhưng lại càng sáng hơn. Cho đến khi quang cầu thu nhỏ lại chỉ bằng một phần ba quả ban đầu mới dừng lại. Sau đó, Diêm Tân đem quang cầu ném vào vị trí kia – ầm một tiếng, đất rung núi chuyển! Mặt đất bị tạc ra một cái hố to thập phần khoa trương.
Mà trong cái hố kia truyền ra tiếng hét làm điếc tai mọi người, một thân cây biến dị thực vật chỉ còn một nửa thân hình dữ tợn vặn vẹo, muốn bứt thể thoát ra, đổi chỗ khác để sống.
“Hỏa.” Trên xe chỉ huy còn có vài dị năng giả hệ hỏa, lúc Diêm Tân động thủ cũng đã chuẩn bị tốt, lúc này mọi người tập trung phô diễn kĩ năng vào cái hố kia.
Nhìn trụ thực vật kia bị tạc toàn bộ thất linh bát lạc, bộ phận trên người đa số đều bị thiêu đốt, Diêm Tân lại cầm lấy bộ đàm: “Các đơn vị chuẩn bị đối phó với địch.”
Nơi này là đường núi, hắn không tin nơi này chỉ có một cây biến dị thực vật phục kích – cho dù có, thì tiếng nổ lớn như vậy, rất có khả năng sẽ đưa tới những thứ khác.
Quả nhiên, không lâu sau, trong rừng núi hoang vu, phía sau núi truyền đến thanh âm sột soạt – tang thi động vật đến!
Sau khi vào núi đường không dễ đi, nhân loại khó qua được đường núi chủ yếu là do có biến dị thực vật và tang thi động vật mai phục!
Đoàn xe trên đường vào núi có gặp biến dị động vật hay không mọi người cũng không biết, tuy nhiên động vật tới đây đều là đi từng đám, từng đám, ai thấy rõ con nào là biến dị? Con nào là tang thi? Cho dù trong đó có động vật biến dị thì bị mọi người oanh tạc cũng khó phân biệt được, chỉ có khi bộ hậu cần thu thập tinh hạch ngẫu nhiên sẽ phát hiện dấu vết máu tươi.
Trận chiến này so với trận chiến một tuần trong nội thành trước đó mọi người có vẻ hung mãnh hơn, mỗi chiếc xe… Hoặc là nói, mỗi người trong đội không ai là không bị thương.
May mắn, trong đoàn xe bọn họ có mang theo dị năng giả hệ trị liệu. Càng may mắn là – trong đội bọn họ có một dị năng giả cấp ba hệ trị liệu.
Trong trận chiến này, có mấy đội viên vận khí thật sự không tốt, cánh tay đứt một nửa, ngực bị thủng lỗ lớn, chân bị xé đi. Hệ trị liệu cấp hai đối với cái này bất lực, chỉ có thể chậm rãi trị liệu hơn nữa không thể nối lại phần bị lìa khỏi thân thể, một khi mất máu quá nhiều, bị thương quá nặng rất có khả năng mất đi tính mạng.
Nhưng dị năng giả cấp ba lại có thể ứng đối! Tuy rằng vợ Uông Đồng trị liệu cho mấy người này suýt nữa mất hết sức lực, may mà lúc trước trong nội thành đánh tang thi bộ hậu cần phát hiện có mấy tinh hạch nhìn như hệ trị liệu, mấy tinh hạch đó thống nhất phân cho nàng cùng một số hệ trị liệu khác. Hôm nay rốt cuộc cũng có thể đem mấy người kia cứu về.
Trịnh thiếu úy nhìn cái người bị xé chân kia đã được chữa khỏi, trong mắt nhịn không được đều là hâm mộ – nếu lúc ấy hắn có thể nhặt chân mình về, có phải hay không…
Nghĩ đến đây lại lắc lắc đầu, không, lúc ấy căn cứ A thị chỉ có một dị năng giả hệ trị liệu, hơn nữa người nọ chỉ là cấp hai, không có khả năng nối lại, cho dù mình nhặt về đi nữa chỉ sợ cũng không có biện pháp, cho dù còn mang theo, cho dù lúc đó căn cứ A thị có dị năng giả hệ trị liệu cấp ba, chân mình chỉ sợ cũng sớm bị hoại tử không có biện pháp nối lại đi…
Trận chiến này giằng co một ngày một đêm, đến ngày hôm sau buổi sáng tám chín giờ, trời còn chưa sáng hết mới kết thúc.
Thu thập quét tước chiến trường, sửa chữa thiết bị xe, dị năng giả hệ trị liệu tốc độ chữa lành miệng vết thương nhanh hơn. Mọi người kiểm tra hành lý của mình, trang bị, phụ giúp bộ hậu cần nấu cơm…
Cho dù tính toán rất tốt, mỗi người trong đội đều biết sau khi vào núi có khả năng sẽ gặp biến dị thực vật và tang thi động vật, nhưng sau khi đối thủ xuất hiện trước mắt mọi người, trình độ của đối phương vẫn khiến mọi người trong lòng kêu gào. Phương thức mấy thứ này công kích cùng tang thi hoàn toàn không giống nhau.
Bởi vì người bị thương thật sự quá nhiều – có thể nói là mỗi người đều bị thương. Phương Hách cũng âm thầm giúp trị liệu cho một ít người của tiểu đội Luân Hồi, cùng vết thương nhỏ trên người cậu và Hạ Tử Trọng, để vợ Uông Đồng thoải mái một ít. May mà lúc ấy người của tiểu đội Bá chủ không ở phụ cận, bọn họ trên xe lặng lẽ điều trị tốt. Vợ Uông Đồng sau khi dị năng thăng cấp tốc độ trị liệu cũng nhanh hơn rất nhiều, lúc bọn Duẫn Đông trở về cũng không phát hiện dị thường gì.
Diêm Tân phái ra một vài người đi kiểm tra chiếc xe tải hài cốt thất linh bát lạc kia, xác nhận chính là chiếc xe lúc ấy bị lưu lại. Bên trong đã sớm không có nửa bóng người, cũng không có thi hài, chỉ còn lại một ít máu đen – nơi này có biến dị thực, sau khi người chết không có khả năng lưu lại thi thể, đáng sợ nhất là đã bị thực vật “Ăn” sạch sẽ đi?
Ngô Canh dẫn người vào núi tình huống hiện tại mọi người đã rõ ràng, tuy rằng ngoài miệng không ai nói gì, nhưng trong lòng đều vạn phần cẩn thận.
Lúc đầu từ căn cứ đi ra, người trong đội ngũ đương nhiên sẽ có tâm tư khác nhau, lúc gặp nguy hiểm chiến đấu rất tốt, đa số người vẫn có thể cùng nhau giải quyết mục tiêu mà thượng cấp phân phó. Nhưng thời gian đi đường nhàm chán, đặc biệt là những người đã từng đi chung xe với nhóm người ở lại với Ngô Canh, nhóm người nháo muốn phân đội đó cũng không ai lưu lại ấn tượng tốt, thường xuyên xung đột với nhau.
Mọi người trong tình huống quá căng thẳng rất ít khi có thể bảo trì tâm tính bình tĩnh, vài người trong tiểu đội và chiến sĩ quân đội thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ thì tốt, đã sớm hình thành thói quen điều tiết trạng thái tâm lý bản thân. Còn người bình thường đều ở lại căn cứ làm hậu cần, tán gẫu bát quái ăn lương thực nộp thuế thì không thể bình tĩnh như vậy. Thời gian đi đường càng dài, những người đó chỉ có thể nghỉ ngơi bên trong, hoặc là u buồn quá độ, rồi phát điên.
May mắn, từ khi những người đó nháo muốn lưu lại, đem mấy người không ổn định loại bỏ đi, hôm nay trên đoàn xe những người lưu lại mặc kệ trong lòng muốn thế nào, ít ra bọn họ đều có cùng một mục tiêu – sống sót tới SH thị, sau đó trở về căn cứ A thị.
Yên lặng đem chiếc xe tải chôn trong hố to kia, đoàn xe lại lần nữa khởi hành.
Từ giờ phút này đường xá phá lệ mạo hiểm, trước khi đoàn xe đến được mục tiêu, bọn họ ước chừng có thể gặp tập kích nhiều gấp ba lần đợt này.
Biến dị thực vật, biến dị động vật, tang thi động vật, loại nào cũng không thiếu, cái nào cũng không đơn giản.
Có thể nói, sau khi sống sót tới căn cứ giấu vũ khí bí mật, mọi người cơ hồ có chút hoài nghi – bọn họ thế nhưng thật sự sống sót đi tới nơi này?
Không thể không nói, nếu không phải lần này trước khi vào núi trong đoàn xe ước chừng hơn một phần ba dị năng giả thăng lên cấp ba, bọn họ lần này sau khi vào núi thật đúng là không chắc sẽ có người sống đi ra.
Càng đáng ăn mừng là, trong đội bọn họ có một dị năng giả cấp ba hệ trị liệu, mà một hệ trị liệu khác mỗi ngày cũng trị liệu ở cường độ cao, năng lực cao thấp tạm thời không nói, nhưng tốc độ hắn trị liệu lại nhanh đến kinh người, vếtt thương hơi nhỏ tùy tay một cái liền sẽ biến mất.
May mắn, tốc độ trị liệu nhanh khả năng tiêu diệt virus tang thi lại không giảm, sau khi trị liệu không ai trúng virus biến thành tang thi.
“Gọi Khương Phong và Hạ Tử Trọng lại đây.” Diêm Tân nhìn xa quan sát một lát, phân phó với người bên cạnh.
Hai người đến lần lượt là Khương Phong căn bản nhìn không ra tình huống trong kho hàng: “Có ba tang thi, đều là cấp thấp.” Diêm Tân phỏng chừng ba tang thi kia hẳn là nhân viên trực ban trông coi kho hàng trước tận thế, sau khi tận thế biến dị nhưng không thể rời khỏi nơi này.
Hạ Tử Trọng cũng phát động phong hệ dị năng, từ khe hở mắt thường không thấy được luồn vào trong. Thực ra dựa theo kinh nghiệm của mọi người phán đoán, nếu kho hàng này còn tang thi, như vậy bên trong sẽ không có biến dị thực vật – biến dị thực vật sẽ săn tang thi ăn tinh hạch, nếu có thực vật, thì ba con tang thi này đã sớm bị ăn rồi.
Phong hệ dị năng đảo qua toàn bộ kho hàng xem xét tình huống bên trong, tinh tế đánh giá một chút Hạ Tử Trọng khẽ lắc đầu: “Không phát hiện gì trừ tang thi.” Về phần biến dị thực vật có trốn dưới đất hay không… Không ai có thể cam đoan.
“Chuẩn bị mở cửa.” Diêm Tân lập tức chỉ ra hai dị năng giả hệ tốc độ tạo thành tiểu đội, dẫn đầu tiến vào dò đường.
Ba con tang thi kia từ sau tận thế đã không rời đi nơi này nửa bước, một điểm kinh nghiệm chiến đấu cũng không có, là tang thi phổ thông cấp một.
Đoàn xe trước khi tới nơi này đã cùng biến dị thực vật, tang thi động vật xảy ra một hồi chiến đấu, đã đem tang thi động vật phụ cận có khả năng tồn tại tất cả đều diệt qua, vừa lúc khiến kho hàng phụ cận sạch sẽ, thứ gì cũng không có.
Tiểu đội điều tra nhanh chóng thăm dò tình huống bên trong, sau khi đã xác nhận an toàn thì ra dấu cho đội ngũ dị năng giả hệ lực lượng tiến vào kho hàng, bắt đầu chuyển mấy thứ ra bên ngoài – đầu năm nay chuyện xảy ra cho dù có đất che chắn cũng khó nói chỗ này có an toàn hay không, trời biết có bị tang thi hệ thổ, hay biến dị thực vật đột nhập vào không? So với trên mặt đất còn nguy hiểm hơn.
Từng thùng vũ khí đạn dược được chuyển ra, vội vàng kiểm tra xác nhận không bị ẩm, còn có thể sử dụng liền lập tức chuyển lên các chiếc xe.
Sau khi vũ khí tới tay đoàn xe liền lập tức lui lại, về chỗ lúc trước bọn họ đi qua, hạ trại chỗ bãi đất trống đã được thanh lý sạch sẽ, bắt đầu chờ Diêm Tân chỉ huy phân phối vũ khí.
Rất may mắn là, lúc này là tận thế trời lại không mưa, bằng không mấy thùng vũ khí này sẽ bị ẩm, còn bị gỉ sét.
Sau khi phân phối vũ khí xong, người phụ trách trên các xe chưa rời đi, mà bị giữ lại đến hơn bốn mươi phút mới về xe.
Sĩ quan phụ trách quản lý trên xe sau khi trở lại xe nói câu đầu tiên ra, liền làm cả đoàn xe sửng sốt hơn nửa ngày không thể hồi phục tinh thần – “Lãnh đạo quyết định, để mỗi người tự tạo vũ khí và đạn dược đặc thù.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất