Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách
Chương 18: Dị năng trị liệu
“Làm sao vậy?” Nhìn thấy trên mặt Phương Hách tràn đầy kinh hỉ, Hạ Tử Trọng vốn dĩ đang uể oải vì phải khom lưng thời gian dài trong nháy mắt đã tiêu biến.
Phương Hách mặt nở nụ cười sáng lạn, vươn tay trái duỗi về phía Hạ Tử Trọng, sau đó, tay phải cầm con dao giấu ở phía sau… Rạch một phát lên cánh tay nhỏ bé của mình, máu đỏ nhất thời tuông ra.
Hạ Tử Trọng….. “EM!!”
“Học trưởng, anh nhìn xem!” Phương Hách như trước cười xán lạn, đem con dao vừa mới tự hại mình nhét vào trong tay Hạ Tử Trọng, dùng tay phải che miệng vết thương trên tay trái.
Lòng bàn tay phải lóe lên bạch quang nhàn nhạt, vết thương kia lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được cấp tốc khép lại.
“Anh xem! Anh xem! Em cũng có dị năng!”
Phương Hách từ trong sự hưng phấn bình tĩnh lại, phát hiện Hạ Tử Trọng trước mặt nhếch môi lên, trong mắt lóe lửa giận. Lẽ nào học trưởng không cao hứng?
Trong lòng cậu khẽ run lên, đại não đang hưng phấn giống như bị giội nước lạnh, lập tức ủ rũ. “Lạch cạch” một tiếng, Hạ Tử Trọng ném mất con dao trên tay, kéo tay cậu qua nhìn, cho dù không xác định tận mắt, Hạ Tử Trọng cũng biết dị năng của Phương Hách có thể dễ dàng giải quyết vết thương lớn ngần ấy. Nhưng mà không thể phủ nhận một điều, khi hắn nhìn thấy người nào đó dùng dao tự mình hại mình, hắn… đau lòng.
“Sau này không cho làm vậy nữa!” Ngón tay hắn tại nơi vết cắt mới vừa lành vuốt ve, xác nhận nơi đó hiện tại ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại, Hạ Tử Trọng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chớp mắt mấy cái, Phương Hách như ý thức được cái gì, bởi vì thấp thỏm mà tâm tình khẩn trương lần thứ hai chuyển biến tốt, nụ cười trên mặt có chút ngại ngùng: “Vâng, em vừa nãy chỉ là quá vui nên… Sau này chắc chắn sẽ không lặp lại!”
Một con heo nhỏ đáng thương gần đó bị Hạ Tử Trọng quăng dao, con dao vô tình cắm lên người, nó kêu la thảm thiết, tay người chủ thứ nhất phát ra ánh sáng màu trắng chiếu xuống vết thương lại khôi phục như trước, bốn cái chân ngắn đạp đạp ý đồ chạy thoát khỏi hai chủ nhân bất lương, trong lòng thầm nghĩ – coi như hiện tại vết thương tốt rồi, nhưng cũng không có cách nào bù đắp được thống khổ mình mới trải qua!!
“Ừm, quả nhiên là năng lực chữa trị.” Hạ Tử Trọng làm bộ gật gật đầu, chỉ vào đầu heo nhỏ đáng thương kia: “Nhở kỹ, sau này có thêm chuyện như vậy phát sinh, thì em dùng chúng nó thí nghiệm là được.”
Phương Hách yên lặng gật đầu, có chút chột dạ nhìn con heo nhỏ vừa giãy dụa vừa gào thét – mình nhìn con heo bị người mang đi làm thí nghiệm còn thấy đáng thương, huống hồ là vừa nãy học trưởng nhìn mình?
“Em làm thế nào phát hiện được?” Buông tay ra, con lợn béo bốn chân vội vã chạy về phía đàn của nó, thành công gây hỗn loạn tưng bừng, đồng thời thể hiện thiên phú của gia tộc heo, khả năng chạy trốn đến cực hạn.
“À, vừa nãy lúc em làm cơm không cẩn thận cắt trúng tay, cho nên mới phát hiện.” Phương Hách vội vàng đuổi theo bước chân Hạ Tử Trọng, le lưỡi, ngượng ngùng giải thích.
Xem ra đời trước cậu cũng là như vậy mới phát hiện ra?
Nhìn dáng dấp cậu le lưỡi, làm Hạ Tử Trọng cảm thấy có chút mê say khó giải thích, đáy lòng dâng trào kích động muốn hôn cậu.
Bên hông nhà trúc, ẩn giấu sau giàn nho, một người đàn ông cao lớn hạ người hôn về phía cậu thanh niên thấp hơn.
Nụ hôn này rất ôn nhu, rất ấm áp, làm Phương Hách không tự chủ được chìm đắm vào, cậu cảm nhận được nụ hôn này quả nhiên giống như cảm giác bản thân Hạ Tử Trọng mang đến cho cậu, ôn nhu, thành thục, làm cậu có thể an tâm mà dựa vào.
Lúc chạng vạng, thành quả của Phương Hách cũng ra đời. Hơn ba mươi mâm cơm gạo nếp, chừng năm mươi cái cơm nắm, khoảng năm mươi ổ bánh mì loại lớn. Cậu còn dùng số thịt ba chỉ dư lại làm thêm vài cái bánh bao nhân thịt. Sau khi dùng hết thịt thì làm màn thầu.
Hai người chạy bốn, năm chuyến mới đem đồ ăn bỏ hết vào hầm phía dưới – người nào đó hoàn toàn quên mình có thế dùng ý niệm để điều khiển mang đồ lên xuống mà rất tự nguyện chạy đến chạy đi vô cùng vui vẻ.
Hạ Tử Trọng ngồi ghế sofa ở phòng khách, uống từng ngụm lớn nước giếng mới kéo lên, eo đau, người uể oải, cánh tay thì nhức mỏi, tất cả đều nhờ nước giếng mà chầm chậm biến mất.
Không biết có phải bời vì quá mức mệt mỏi hay không, Hạ Tử Trọng cảm thấy nước này ngọt hơn so với lúc trước.
“Học trưởng, em tắm xong rồi.” Phương Hách từ phía sau đi ra, trên đầu trùm cái khăn mặt.
Trong không gian theo phong cách cổ điển, nhưng bất ngờ lại có phòng tắm vô cùng tiên tiến. Phòng tắm ở phía sau phòng khách lầu một, phòng vệ sinh chếch về bên trái, bên trong tuy rằng cũng mang dáng dấp cổ điển, nhưng lại có một cái bồn cầu kỳ lạ…
Ây, nói là cái bô thì thích hợp hơn, nhưng nó lại có công năng làm sạch vô cùng thần kỳ, xong việc thi đóng nắp một cái, lần sau khi mở ra liền phát hiện – bên trong cái gì cũng không có … ngay cả mùi hôi cũng không có huống chi là cái khác?
Trong phòng tắm thì lại có một cái thác nước ấm, nước chảy quanh năm, đá cuội xếp chung quanh tạo thành một cái ao nhỏ nhìn sơ qua giống như suối nước nóng.
Phương Hách lần đầu tiên nhìn thấy rất phấn khích, cậu trước tận thế đã nói muốn tắm thử trong suối nước nóng, kết quả chưa kịp tắm thì tận thế đã tới rồi.
Hạ Tử Trọng vốn muốn cùng cậu tắm chung – cái đầm nước kia cũng khá lớn. Nhưng chợt nhớ tới sức hấp dẫn cường đại của người nào đó, mà thân thể hôm nay cũng rất mệt mỏi, hơn nữa ngày kế phải tiếp tục hành động, hắn vẫn quyết định tắm riêng thì hơn.
Nhưng chờ sau khi hắn tắm xong, cùng Phương Hách đi đến lầu hai, hắn nhìn chiếc giường cực lớn, rồi lại liếc qua Phương Hách đứng bên cạnh hơi cúi đầu…
Hắn khẽ thở dài một tiếng, kéo tay cậu cùng đi về phía cái giường lớn – nước trong không gian có công năng tiêu trừ mệt mỏi rất tốt, đúng không đúng không?
Áp sát vào trên người Hạ Tử Trọng, Phương Hách cố nén bồn chồn trong lòng? “Học trưởng… sắp đến mười hai giờ…” Cậu cũng không muốn từ bỏ cơ hội có thể cùng anh thân mật, nhưng hôm nay học trưởng đã rất mệt nhọc rồi, hơn nữa ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm, còn có còn có… anh những ngày qua đều phát sốt đúng giờ…
“Ừm.” Đáy lòng nhẹ đi, lại nhàn nhạt cảm thấy mất mát, tay thuận lợi luồn vào bên trong quần áo, ngón tay không thành thật miêu tả vòng eo cứng cỏi mà tinh tế.
Không mềm mại như con gái nhưng lại có sức hấp dẫn khác.
Phương Hách đỏ cả mặt, cằm bị nâng lên, môi nóng lên, môi lưỡi tương giao, lại thêm cánh tay không thành thật vuốt tới vuốt lui trên eo, trên lưng, trong chốc lát, cả người cậu liền mềm nhũn.
Đúng 12 giờ nhiệt độ chuẩn xác kéo đến, lúc này y phục của hai người cũng không biết bay đi góc nào.
Phương Hách đầu dựa vào ngực Hạ Tử Trọng, hô hấp càng ngày càng gấp gáp, cũng không lâu lắm, cả người không nhịn được mà bắt đầu run rẩy, trong đầu trống rỗng, phóng thích ở trong tay hắn. Đến nửa ngày sau, mới ngẩng đầu lên: “Học trưởng… Anh có phải phát sốt rồi?”
“Ừm.” Đến gần hôn cậu một chút: “Ngày hôm nay không khó chịu lắm, đầu cũng không choáng.”
Phương Hách gật gật đầu, âm thanh khàn khàn: “Em, em đi xử lý một chút…”
Phương Hách xuống lầu cọ rửa, Hạ Tử Trọng nhắm mắt lại, nằm ở trên giường, cảm giác được phía dưới của mình bởi vì phát sốt từ từ mềm nhũn xuống, phun ra một hơi thật dài. Vô luận nguyên nhân phát sốt là cái gì, hai người nhất trí cảm thấy Hạ Tử Trọng khi phát sốt lực miễn dịch cũng rất thấp, cho nên ngày hôm nay Hạ Tử Trọng chỉ giúp Phương Hách thư thả một chút.
Lúc bị sốt cũng không nhanh chóng hết ngay, chỉ có thể chờ ngày nào đó đi nghỉ sớm một chút, sau đó lại tiếp tục…
Nước trong không gian đối với cơn phát sốt có rất nhiều tác dụng, thời gian buổi tối phát sốt được rút ngắn đi rất nhiều. Cảm giác mệt mỏi sau khi sốt cũng không khó chịu như trước, tám giờ sáng ngày hôm sau cũng không có cảm giác gì. Để đảm bảo xuất phát an toàn, hai người ăn sáng xong, mãi cho đến tận chín giờ rưỡi mới từ trong không gian đi ra.
Quyết định này đúng là quyết định phi thường chính xác, bởi vì bọn họ vừa mới đi ra từ không gian, đang chuẩn bị xuống lầu lấy xe, liền nghe thấy âm thanh đập phá truyền đến từ lầu một.
Liếc mắt nhìn nhau, hai người cẩn thận cầm ống tuýp, hướng về phía phát ra âm thanh đi đến.
“Cậu có biết chạy xe không đó?”
“Tôi cũng không phải cố ý, ai biết được tự nhiên có người lao ra!” Một người khác không phục nói.
“Không biết là người hay là tang thi nữa?”
“Được rồi được rồi, người kia bò dậy rồi…”
Sau một lúc có tiếng người hét loạn lên một phen, mấy người dưới lầu mới xác định người suýt nữa bị tông trúng là người bình thường, nhưng bởi vì nơi này ồn ào mà dẫn tang thi ở vùng phụ cận tụ tập lại, mấy người mới vừa tông xe phá cửa không còn cách nào khác đành phải quay đầu xe, tiếp tục chạy về phía trước.
“Đi thôi, xem chừng tí nữa trên đường sẽ không dễ đi.” Bị những người kia quấy nhiễu một hồi, bọn họ không muốn đi cũng không được, cửa bị mấy người đó phá hư, năng lực phòng ngự của nơi này cơ hồ là con số không.
Hai người vừa đi xuống lầu vừa thuận tiện thu sách trong tầm tay vào không gian. Phát hiện bên trong nhà sách có người chạy ra, mấy người kia sợ hết hồn, sau khi phát hiện không phải tang thi mới thở phào nhẹ nhõm.
Lầu dưới không chỉ có một chiếc xe, ngoại trừ tang thi ở ngoài mới vừa bị hấp dẫn đến, còn thấy rất nhiều tang thi nghe tiếng xe ô tô mà đuổi theo đến đây.
Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách cấp tốc chạy đến hẻm nhỏ bên hông, mở xe mình ra, quẹo ra đường cái, nhìn thấy người vừa mới suýt bị đụng leo lên xe mình vừa chặn.
“Học trưởng, anh nghĩ bọn họ muốn đi đâu?” Phương Hách phát hiện xe hai bên đều đi cùng hướng với bọn họ, nhịn không được hỏi.
“Chỉ sợ bọn họ muốn đi tới cái siêu thị phía trước.” Hạ Tử Trọng thở dài.
“Vậy chúng ta đi công ty gas và quần áo hay là đi cùng bọn họ đến siêu thị trước?”
Hạ Tử Trọng trong đầu nhanh chóng xoay chuyển một phen, đi siêu thị cũng có chỗ tốt, nếu người ít thì mình hành động cũng không sợ bị phát hiện. Nhưng đồ vật e rằng cũng bị lấy lộn xộn hết rồi.
Bất quá…
“Trước tiên đi công ty gas.” Các loại thực phẩm mình đã có không ít trong không gian, lại gieo trồng thêm mấy loại hạt giống, rất nhanh sẽ có thể tự cung tự cấp. Tất cả đều có thể để trong không gian, không cần cùng bọn họ tranh giành mệt mỏi.
Hai người nửa đường quẹo tới quẹo lui, quanh co lòng vòng cũng chạy tới gần công ty gas, hai chiếc xe phía sau không hiểu rõ tình hình cũng chạy theo đuôi tới đây.
Hạ Tử Trọng cau mày, hai chiếc xe này rút cuộc định làm gì?
Lại quẹo một cái, dừng ở con đường nhỏ bên cạnh công ty gas, tang thi trên đường rải rác lắc lư đi tới đây, hai chiếc xe kia phát hiện xe phía trước dừng lại bắt đầu đánh tang thi, mới ý thức được bọn họ đi theo xe này là sai đường, vội vã hoang mang quay đầu lái về hướng ban đầu.
Phương Hách mặt nở nụ cười sáng lạn, vươn tay trái duỗi về phía Hạ Tử Trọng, sau đó, tay phải cầm con dao giấu ở phía sau… Rạch một phát lên cánh tay nhỏ bé của mình, máu đỏ nhất thời tuông ra.
Hạ Tử Trọng….. “EM!!”
“Học trưởng, anh nhìn xem!” Phương Hách như trước cười xán lạn, đem con dao vừa mới tự hại mình nhét vào trong tay Hạ Tử Trọng, dùng tay phải che miệng vết thương trên tay trái.
Lòng bàn tay phải lóe lên bạch quang nhàn nhạt, vết thương kia lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được cấp tốc khép lại.
“Anh xem! Anh xem! Em cũng có dị năng!”
Phương Hách từ trong sự hưng phấn bình tĩnh lại, phát hiện Hạ Tử Trọng trước mặt nhếch môi lên, trong mắt lóe lửa giận. Lẽ nào học trưởng không cao hứng?
Trong lòng cậu khẽ run lên, đại não đang hưng phấn giống như bị giội nước lạnh, lập tức ủ rũ. “Lạch cạch” một tiếng, Hạ Tử Trọng ném mất con dao trên tay, kéo tay cậu qua nhìn, cho dù không xác định tận mắt, Hạ Tử Trọng cũng biết dị năng của Phương Hách có thể dễ dàng giải quyết vết thương lớn ngần ấy. Nhưng mà không thể phủ nhận một điều, khi hắn nhìn thấy người nào đó dùng dao tự mình hại mình, hắn… đau lòng.
“Sau này không cho làm vậy nữa!” Ngón tay hắn tại nơi vết cắt mới vừa lành vuốt ve, xác nhận nơi đó hiện tại ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại, Hạ Tử Trọng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Chớp mắt mấy cái, Phương Hách như ý thức được cái gì, bởi vì thấp thỏm mà tâm tình khẩn trương lần thứ hai chuyển biến tốt, nụ cười trên mặt có chút ngại ngùng: “Vâng, em vừa nãy chỉ là quá vui nên… Sau này chắc chắn sẽ không lặp lại!”
Một con heo nhỏ đáng thương gần đó bị Hạ Tử Trọng quăng dao, con dao vô tình cắm lên người, nó kêu la thảm thiết, tay người chủ thứ nhất phát ra ánh sáng màu trắng chiếu xuống vết thương lại khôi phục như trước, bốn cái chân ngắn đạp đạp ý đồ chạy thoát khỏi hai chủ nhân bất lương, trong lòng thầm nghĩ – coi như hiện tại vết thương tốt rồi, nhưng cũng không có cách nào bù đắp được thống khổ mình mới trải qua!!
“Ừm, quả nhiên là năng lực chữa trị.” Hạ Tử Trọng làm bộ gật gật đầu, chỉ vào đầu heo nhỏ đáng thương kia: “Nhở kỹ, sau này có thêm chuyện như vậy phát sinh, thì em dùng chúng nó thí nghiệm là được.”
Phương Hách yên lặng gật đầu, có chút chột dạ nhìn con heo nhỏ vừa giãy dụa vừa gào thét – mình nhìn con heo bị người mang đi làm thí nghiệm còn thấy đáng thương, huống hồ là vừa nãy học trưởng nhìn mình?
“Em làm thế nào phát hiện được?” Buông tay ra, con lợn béo bốn chân vội vã chạy về phía đàn của nó, thành công gây hỗn loạn tưng bừng, đồng thời thể hiện thiên phú của gia tộc heo, khả năng chạy trốn đến cực hạn.
“À, vừa nãy lúc em làm cơm không cẩn thận cắt trúng tay, cho nên mới phát hiện.” Phương Hách vội vàng đuổi theo bước chân Hạ Tử Trọng, le lưỡi, ngượng ngùng giải thích.
Xem ra đời trước cậu cũng là như vậy mới phát hiện ra?
Nhìn dáng dấp cậu le lưỡi, làm Hạ Tử Trọng cảm thấy có chút mê say khó giải thích, đáy lòng dâng trào kích động muốn hôn cậu.
Bên hông nhà trúc, ẩn giấu sau giàn nho, một người đàn ông cao lớn hạ người hôn về phía cậu thanh niên thấp hơn.
Nụ hôn này rất ôn nhu, rất ấm áp, làm Phương Hách không tự chủ được chìm đắm vào, cậu cảm nhận được nụ hôn này quả nhiên giống như cảm giác bản thân Hạ Tử Trọng mang đến cho cậu, ôn nhu, thành thục, làm cậu có thể an tâm mà dựa vào.
Lúc chạng vạng, thành quả của Phương Hách cũng ra đời. Hơn ba mươi mâm cơm gạo nếp, chừng năm mươi cái cơm nắm, khoảng năm mươi ổ bánh mì loại lớn. Cậu còn dùng số thịt ba chỉ dư lại làm thêm vài cái bánh bao nhân thịt. Sau khi dùng hết thịt thì làm màn thầu.
Hai người chạy bốn, năm chuyến mới đem đồ ăn bỏ hết vào hầm phía dưới – người nào đó hoàn toàn quên mình có thế dùng ý niệm để điều khiển mang đồ lên xuống mà rất tự nguyện chạy đến chạy đi vô cùng vui vẻ.
Hạ Tử Trọng ngồi ghế sofa ở phòng khách, uống từng ngụm lớn nước giếng mới kéo lên, eo đau, người uể oải, cánh tay thì nhức mỏi, tất cả đều nhờ nước giếng mà chầm chậm biến mất.
Không biết có phải bời vì quá mức mệt mỏi hay không, Hạ Tử Trọng cảm thấy nước này ngọt hơn so với lúc trước.
“Học trưởng, em tắm xong rồi.” Phương Hách từ phía sau đi ra, trên đầu trùm cái khăn mặt.
Trong không gian theo phong cách cổ điển, nhưng bất ngờ lại có phòng tắm vô cùng tiên tiến. Phòng tắm ở phía sau phòng khách lầu một, phòng vệ sinh chếch về bên trái, bên trong tuy rằng cũng mang dáng dấp cổ điển, nhưng lại có một cái bồn cầu kỳ lạ…
Ây, nói là cái bô thì thích hợp hơn, nhưng nó lại có công năng làm sạch vô cùng thần kỳ, xong việc thi đóng nắp một cái, lần sau khi mở ra liền phát hiện – bên trong cái gì cũng không có … ngay cả mùi hôi cũng không có huống chi là cái khác?
Trong phòng tắm thì lại có một cái thác nước ấm, nước chảy quanh năm, đá cuội xếp chung quanh tạo thành một cái ao nhỏ nhìn sơ qua giống như suối nước nóng.
Phương Hách lần đầu tiên nhìn thấy rất phấn khích, cậu trước tận thế đã nói muốn tắm thử trong suối nước nóng, kết quả chưa kịp tắm thì tận thế đã tới rồi.
Hạ Tử Trọng vốn muốn cùng cậu tắm chung – cái đầm nước kia cũng khá lớn. Nhưng chợt nhớ tới sức hấp dẫn cường đại của người nào đó, mà thân thể hôm nay cũng rất mệt mỏi, hơn nữa ngày kế phải tiếp tục hành động, hắn vẫn quyết định tắm riêng thì hơn.
Nhưng chờ sau khi hắn tắm xong, cùng Phương Hách đi đến lầu hai, hắn nhìn chiếc giường cực lớn, rồi lại liếc qua Phương Hách đứng bên cạnh hơi cúi đầu…
Hắn khẽ thở dài một tiếng, kéo tay cậu cùng đi về phía cái giường lớn – nước trong không gian có công năng tiêu trừ mệt mỏi rất tốt, đúng không đúng không?
Áp sát vào trên người Hạ Tử Trọng, Phương Hách cố nén bồn chồn trong lòng? “Học trưởng… sắp đến mười hai giờ…” Cậu cũng không muốn từ bỏ cơ hội có thể cùng anh thân mật, nhưng hôm nay học trưởng đã rất mệt nhọc rồi, hơn nữa ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm, còn có còn có… anh những ngày qua đều phát sốt đúng giờ…
“Ừm.” Đáy lòng nhẹ đi, lại nhàn nhạt cảm thấy mất mát, tay thuận lợi luồn vào bên trong quần áo, ngón tay không thành thật miêu tả vòng eo cứng cỏi mà tinh tế.
Không mềm mại như con gái nhưng lại có sức hấp dẫn khác.
Phương Hách đỏ cả mặt, cằm bị nâng lên, môi nóng lên, môi lưỡi tương giao, lại thêm cánh tay không thành thật vuốt tới vuốt lui trên eo, trên lưng, trong chốc lát, cả người cậu liền mềm nhũn.
Đúng 12 giờ nhiệt độ chuẩn xác kéo đến, lúc này y phục của hai người cũng không biết bay đi góc nào.
Phương Hách đầu dựa vào ngực Hạ Tử Trọng, hô hấp càng ngày càng gấp gáp, cũng không lâu lắm, cả người không nhịn được mà bắt đầu run rẩy, trong đầu trống rỗng, phóng thích ở trong tay hắn. Đến nửa ngày sau, mới ngẩng đầu lên: “Học trưởng… Anh có phải phát sốt rồi?”
“Ừm.” Đến gần hôn cậu một chút: “Ngày hôm nay không khó chịu lắm, đầu cũng không choáng.”
Phương Hách gật gật đầu, âm thanh khàn khàn: “Em, em đi xử lý một chút…”
Phương Hách xuống lầu cọ rửa, Hạ Tử Trọng nhắm mắt lại, nằm ở trên giường, cảm giác được phía dưới của mình bởi vì phát sốt từ từ mềm nhũn xuống, phun ra một hơi thật dài. Vô luận nguyên nhân phát sốt là cái gì, hai người nhất trí cảm thấy Hạ Tử Trọng khi phát sốt lực miễn dịch cũng rất thấp, cho nên ngày hôm nay Hạ Tử Trọng chỉ giúp Phương Hách thư thả một chút.
Lúc bị sốt cũng không nhanh chóng hết ngay, chỉ có thể chờ ngày nào đó đi nghỉ sớm một chút, sau đó lại tiếp tục…
Nước trong không gian đối với cơn phát sốt có rất nhiều tác dụng, thời gian buổi tối phát sốt được rút ngắn đi rất nhiều. Cảm giác mệt mỏi sau khi sốt cũng không khó chịu như trước, tám giờ sáng ngày hôm sau cũng không có cảm giác gì. Để đảm bảo xuất phát an toàn, hai người ăn sáng xong, mãi cho đến tận chín giờ rưỡi mới từ trong không gian đi ra.
Quyết định này đúng là quyết định phi thường chính xác, bởi vì bọn họ vừa mới đi ra từ không gian, đang chuẩn bị xuống lầu lấy xe, liền nghe thấy âm thanh đập phá truyền đến từ lầu một.
Liếc mắt nhìn nhau, hai người cẩn thận cầm ống tuýp, hướng về phía phát ra âm thanh đi đến.
“Cậu có biết chạy xe không đó?”
“Tôi cũng không phải cố ý, ai biết được tự nhiên có người lao ra!” Một người khác không phục nói.
“Không biết là người hay là tang thi nữa?”
“Được rồi được rồi, người kia bò dậy rồi…”
Sau một lúc có tiếng người hét loạn lên một phen, mấy người dưới lầu mới xác định người suýt nữa bị tông trúng là người bình thường, nhưng bởi vì nơi này ồn ào mà dẫn tang thi ở vùng phụ cận tụ tập lại, mấy người mới vừa tông xe phá cửa không còn cách nào khác đành phải quay đầu xe, tiếp tục chạy về phía trước.
“Đi thôi, xem chừng tí nữa trên đường sẽ không dễ đi.” Bị những người kia quấy nhiễu một hồi, bọn họ không muốn đi cũng không được, cửa bị mấy người đó phá hư, năng lực phòng ngự của nơi này cơ hồ là con số không.
Hai người vừa đi xuống lầu vừa thuận tiện thu sách trong tầm tay vào không gian. Phát hiện bên trong nhà sách có người chạy ra, mấy người kia sợ hết hồn, sau khi phát hiện không phải tang thi mới thở phào nhẹ nhõm.
Lầu dưới không chỉ có một chiếc xe, ngoại trừ tang thi ở ngoài mới vừa bị hấp dẫn đến, còn thấy rất nhiều tang thi nghe tiếng xe ô tô mà đuổi theo đến đây.
Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách cấp tốc chạy đến hẻm nhỏ bên hông, mở xe mình ra, quẹo ra đường cái, nhìn thấy người vừa mới suýt bị đụng leo lên xe mình vừa chặn.
“Học trưởng, anh nghĩ bọn họ muốn đi đâu?” Phương Hách phát hiện xe hai bên đều đi cùng hướng với bọn họ, nhịn không được hỏi.
“Chỉ sợ bọn họ muốn đi tới cái siêu thị phía trước.” Hạ Tử Trọng thở dài.
“Vậy chúng ta đi công ty gas và quần áo hay là đi cùng bọn họ đến siêu thị trước?”
Hạ Tử Trọng trong đầu nhanh chóng xoay chuyển một phen, đi siêu thị cũng có chỗ tốt, nếu người ít thì mình hành động cũng không sợ bị phát hiện. Nhưng đồ vật e rằng cũng bị lấy lộn xộn hết rồi.
Bất quá…
“Trước tiên đi công ty gas.” Các loại thực phẩm mình đã có không ít trong không gian, lại gieo trồng thêm mấy loại hạt giống, rất nhanh sẽ có thể tự cung tự cấp. Tất cả đều có thể để trong không gian, không cần cùng bọn họ tranh giành mệt mỏi.
Hai người nửa đường quẹo tới quẹo lui, quanh co lòng vòng cũng chạy tới gần công ty gas, hai chiếc xe phía sau không hiểu rõ tình hình cũng chạy theo đuôi tới đây.
Hạ Tử Trọng cau mày, hai chiếc xe này rút cuộc định làm gì?
Lại quẹo một cái, dừng ở con đường nhỏ bên cạnh công ty gas, tang thi trên đường rải rác lắc lư đi tới đây, hai chiếc xe kia phát hiện xe phía trước dừng lại bắt đầu đánh tang thi, mới ý thức được bọn họ đi theo xe này là sai đường, vội vã hoang mang quay đầu lái về hướng ban đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất