Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách
Chương 95: Tang thi triều (IV)
Đơn giản ăn ít thứ, Hạ Tử Trọng dựa lưng vào tường nhắm mắt uống nước. Khi tinh thần lực bị tiêu hao sạch sẽ, tựa hồ mỗi một hớp nước đều có thể làm ấm lòng, hơn nữa, trong thân thể có một loại cảm giác rất kỳ diệu, khiến hắn cảm giác được nhưng không thể nói.
Có tiếng bước chân truyền đến, Phương Hách ngẩng đầu thấy người đến là Quách Binh, vội vã đẩy đẩy Hạ Tử Trọng.
“Các cậu nghỉ ngơi đi.” Quách Binh vung tay, hắn cũng không có khí lực, bất quá lui ra ngoài nghỉ một lát cũng phục hồi được chút đỉnh, hắn không có dị năng, vừa nãy cơ bản đều là dùng súng bắn giết, cho nên không giống dị năng giả hoặc người lần đầu tiên tiếp xúc vũ khí mất hết lý trí, hoặc không thể chịu được nổi khổ của phản lực.
Sau khi ngồi xuống, hắn nhìn hai bên một chút, thấy phụ cận không có người mới nói khẽ với Hạ Tử Trọng: “Vừa nãy lúc tụi tôi đánh tang thi, bọn Mãnh Tử không dùng được dị năng, tụi tôi liền cho bọn họ dùng tinh hạch hấp thu, kết quả – ba người Mãnh Tử, Đinh Minh Cương, Lưu Giang Phong thăng cấp dị năng.”
Hạ Tử Trọng bỗng nhiên ngồi thẳng người nhìn về phía hắn: “Bao nhiêu?”
“Năm trăm, tuy rằng số lượng cụ thể không nhớ rõ lắm, nhưng ít nhất là năm trăm.” Tiểu đội bọn họ lấy được tinh hạch cũng rất khó khăn, hai người Yên Nhạc và Trần Ninh đều là không gian dị năng giả, vừa nãy chiến đấu, cơ bản không vận dụng dị năng, bởi vậy liền tăng cường tinh hạch cho ba người kia sử dụng trước, nên mới trực tiếp đẩy đẳng cấp dị năng bọn họ tới cấp hai.
Hạ Tử Trọng tỉ mỉ suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Nói như vậy từ cấp hai lên cấp ba khẳng định không chỉ có một ngàn.”
Quách Binh cau mày hỏi: “Không chỉ có một ngàn? Vậy gấp ba? Gấp bốn? Dù thế nào cũng sẽ không tới mười mấy lần ha?”
Hạ Tử Trọng cười vỗ vai hắn: “Cho dù muốn mười mấy lần chúng ta cũng không phải thăng lên không nổi. Nếu như lần này phòng thủ thành công, nói không chừng căn cứ sẽ lưu thông tinh hạch. Không phải trước khi khai chiến người phân phối nói sẽ phân một phần tinh hạch làm phần thưởng hả? Đến lúc đó chúng ta ngoại trừ tự mình đánh, còn có thể đổi một ít về dùng thử coi mất bao nhiêu cái. Anh xem như một viên tinh hạch là một đồng, năm trăm viên thăng lên cấp một, cho dù mấy ngàn viên mà thăng một cấp tính ra cũng không nhiều đúng không?”
Quách Binh lắc đầu nở nụ cười: “Điều này cũng đúng, các cậu nghỉ ngơi trước đi, xong việc tụi tôi chuẩn bị cho Trần Ninh, Yên Nhạc tăng cấp, chờ sau này làm nhiệm vụ cũng có thể mang nhiều đồ hơn.” Nói rồi nhìn về phía hai người họ phất tay một cái, quay người đi về chỗ tiểu đội Luân Hồi nghỉ ngơi.
“Phải dùng năm trăm cái?” Phương Hách lúc này mới thấp giọng hỏi Hạ Tử Trọng.
Hạ Tử Trọng cau mày suy nghĩ một hồi, thấp giọng nói: “Hắn nói con số không sai biệt lắm, không gian chúng ta thăng cấp… E rằng số lượng cũng không kém người hấp thu tinh hạch, lúc lên cấp một tuy chúng ta không tính, nhưng khi đó trong không gian có không ít tinh hạch, ngọc khí, bảo thạch. Những thứ này tính gộp lại, chỉ sợ năng lượng cũng bằng năm trăm viên tinh hạch.”
“Vậy lúc cấp hai…” Phương Hách suy nghĩ một chút, có chút bận tâm: “Nếu như người thăng cấp không khác gì không gian, vậy tính ra cũng khoảng năm ngàn đúng không?” Hai người tuy rằng không thể tính chính xác mình đã bỏ bao nhiêu viên tinh hạch cấp một vào không gian, ngẫm lại e rằng con số không khác bao nhiêu. Đặc biệt là trong lần thứ hai thăng cấp, bọn họ bởi vì thời gian eo hẹp mà không đi tìm những cửa hàng châu báu, cơ bản đều dựa vào tinh hạch mà thăng cấp.
“Chắc cũng cỡ đó, hơn nữa đừng quên, bạch cầu mấy lần nuốt tinh hạch cấp hai. Anh nghĩ dị năng giả nếu muốn lên tới cấp ba, chỉ sợ nhất định phải hấp thu một ít tinh hạch cấp hai mới được.” Nói rồi, hắn lắc lắc đầu, uống hai ngụm nước trong không gian, bỗng nhiên sắc mặt khẽ thay đổi.
“Làm sao vậy?” Phương Hách luôn nhìn hắn, thấy biểu tình hắn nháy mắt đọng lại liền vội vàng hỏi.
“… Anh vào không gian một chút, anh cảm thấy… anh nghĩ, anh sắp thăng cấp.” Cái cảm giác này không thể nói rõ cũng không thể tả được. Kỳ thực hai ngày nay hắn mơ hồ cảm thấy năng lượng trong người dao động khác thường, vừa nãy tiêu hết dị năng rồi bổ sung nước không gian, cái cảm giác này lại càng rõ ràng hơn. Nếu như không phải Quách Binh đi đến, hắn vừa nãy đã tìm cơ hội vào không gian một chút rồi.
“Đi ra sau!” Phương Hách vội vã chỉ ra phía sau đống đá gạch gần hai người, nơi đó vừa vặn có thể che khuất tầm mắt của người khác.
Hạ Tử Trọng vào không gian trước, Phương Hách ẩn ẩn nhìn thấy ánh sáng màu xanh và màu vàng giao hòa trên thân thể hắn, chờ hắn đi vào Phương Hách liền ôm bạch cầu giấu trong balô sau lưng, đưa tinh thần lực vào không gian thăm dò.
Hạ Tử Trọng vào không gian liền đi đến thẳng phòng tắm, đây là một loại trực giác, trực giác nói cho hắn biết hiện tại tốt nhất là tắm suối nước nóng một cái.
Dòng nước ấm áp làm lỗ chân lông trên người hắn mở ra, không giống lúc hắn kích phát dị năng hay khi Phương Hách thăng cấp, một luồng ánh sáng màu xanh quấn lấy màu vàng từ trong lỗ chân lông hắn nháy mắt tràn ra, cuốn dòng nước bắn ra bốn phía! Giống như một cơn lốc xoáy nháy mắt bị đánh tan, những mảnh vụn màu xanh và vàng bay lả tả trong phòng tắm, thật lâu chưa tắt.
Quá đẹp.
Khác với hiệu ứng lần trước mình thăng cấp, Phương Hách mê say ‘nhìn’ Hạ Tử Trọng trong không gian, trên cánh tay trơn bóng của anh ấy còn tán loạn các giọt nước, cơ bắp trên người anh cũng tăng cường. Không phải loại cơ bắp như mấy kẻ khoa trương khác, mà là tứ chi thon dài nhìn qua cảm thấy tràn đầy sức mạnh.
Phương Hách biết cái cảm giác chạm vào những thớ bắp thịt này mê người đến thế nào, không kiềm chế được sự mê muội và yêu thương mà say đắm nhìn…
Mặt hơi đỏ lên, thấy Hạ Tử Trọng đã thăng cấp xong tùy ý hất một vốc nước lên mặt, liền vội vàng rút tinh thần lực ra, không nhìn nữa.
Khoảng chừng mười phút sau, Hạ Tử Trọng xuất hiện sau đống đá, bởi vì trên đầu có đội mũ phòng mưa cho nên người cách khá xa không thể nào nhìn ra trên đầu hắn còn có hơi nước.
“Thăng cấp thành công?” Phương Hách hai mắt sáng trong nhìn hắn, chỉ thấy trong mắt hắn ẩn chứa một loại lưu quang, khiến người đối diện chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy liền chìm đắm trong đó. Đó là một loại ánh sáng lộng lẫy từ màu vàng và màu xanh đan dệt mà thành.
“Ừ, cấp ba, vừa nãy anh ở trong thử một chút, chân có thể cách không một tấc trôi nổi chừng nửa phút.” Hạ Tử Trọng vui vẻ ngồi bên cạnh Phương Hách: “Mặt khác lúc rơi xuống đất, cũng có thể tạm dừng một lát, chỉ là thời gian quá ngắn, hiệu quả không rõ ràng.”
Dị năng phong hệ cấp ba vẫn không thể bay trên không trung, còn dị năng hệ kim, Hạ Tử Trọng còn chưa nghiên cứu.
Phương Hách hai mắt cong cong: “Tinh thần lực của anh bây giờ cũng khôi phục rồi đúng không?” Thấy Hạ Tử Trọng gật đầu cười liền kéo tay hắn: “Vậy tốt quá, kiên trì xong lần này chúng ta về nhà nghiên cứu.”
“Được.” Vươn tay vuốt tóc cậu, lúc này mưa vẫn đang rơi, trên đầu cũng không có vật che. Cũng may hai người đều mặc áo mưa, đội nón.
“Đôi mắt của anh để như vậy luôn sao?” Phương Hách nhìn kỹ đôi mắt Hạ Tử Trọng, quả nhiên, tròng mắt màu nâu phản chiếu lưu quang hai màu sắc hệ kim và phong.
Hạ Tử Trọng bất đắc dĩ cau mày: “Xem ra tạm thời phải mang kính râm… không biết lên cấp bốn còn bị như vậy không? Nếu như tới cấp bốn có thể ẩn đi thì tốt rồi.”
“Em thấy, không chừng khi đó còn rõ hơn bây giờ nữa đó.” Phương Hách mím môi nở nụ cười: “Vẫn nên đeo kính râm thôi.” Như vậy liền không có ai nhớ thương đến người đàn ông của mình.
Hạ Tử Trọng bật cười xoa xoa hai gò má mềm mịn của cậu: “Cười thành như vậy, em cũng sắp thăng cấp rồi, lúc đó cũng phải mang mắt kính cho anh.”
Phương Hách cau mày: “Mang thì mang, hệ chữa lành là màu trắng, vậy hệ tốc độ là màu gì nhỉ? Phỏng chừng đến lúc đó của em không có dễ thấy như anh đâu.”
“Ai mà biết được.”
Hạ Tử Trọng thăng cấp xong, Phương Hách tỏ vẻ mình không cần về không gian tắm rửa nghỉ ngơi – Hạ Tử Trọng vào không gian do phải thăng cấp, là chuyện bất đắc dĩ, cậu đi theo góp vui làm gì?
Hai tiếng đối với người được thay ra như một cái chớp mắt, lần thứ hai trở lại tuyến phòng thủ đầu tiên mọi người phát hiện, lần hành động này khác với lần trước. Cơ hồ tất cả dị năng giả hệ thổ đều bị tập trung một chỗ, từ phía trên chuyển tới chỗ thấp nhất trên tường thành gần đất mới có thể phát động dị năng, chậm rãi tạo thành từng sóng đất đẩy tang thi ra xa.
Dị năng hệ thủy và hệ băng phối hợp làm chậm động tác của tang thi.
Tầng cao nhất chỉ còn mấy người bình thường bắn súng và dị năng giả công kích tầm xa.
Phòng thủ một khi được sắp xếp lại, sẽ không như trước toàn một đám ô hợp chia năm xẻ bảy, không cách nào hình thành thế công kích hữu hiệu.Việc ai người ấy làm, rất nhanh, tuyến hỏa lực liền bảo trì vị trí cách tường thành ba mét, làm đám tang thi cấp một không thể tiến thêm một bước.
Dị năng của Hạ Tử Trọng thăng cấp, lần thứ hai tham gia tuyến phòng thủ hiệu quả tăng trên diện rộng. Mỗi một lần phòng thủ xong một đợt, số đạn lĩnh được còn dư không ít, bất quá đạn của Phương Hách vẫn tiêu hết như cũ, đống đạn dư lại liền tiến vào cái kho nhỏ của hai người, chờ lúc nguy cấp vạn nhất không đủ dùng còn có thể lấy ra tiếp viện, góp cho đủ số.
Lúc hai người về tới căn cứ đã là sáng sớm, sau đó liền tham gia phòng thủ căn cứ. Buổi trưa căn cứ tổ chức cho cũng người già trẻ con may mắn sống sót đến đưa cơm tập thể cho những người phòng thủ.
Bánh bột ngô cứng có thể chọi chết người, cháo nước lã, và dưa muối mặn đến chết người.
Phương Hách nhận đồ của căn cứ phát liền bỏ hết vào không gian, đổi lấy thức ăn mình đã tự chuẩn bị, lương khô tự chế thành bánh bột ngô có nhân, cháo nước lã thành cháo thịt, và dưa muối ngon lấy được trong mấy cửa hàng lúc tận thế – trông coi thành là việc rất tốn sức, cậu cũng không thể để người yêu bị đói.
Có tiếng bước chân truyền đến, Phương Hách ngẩng đầu thấy người đến là Quách Binh, vội vã đẩy đẩy Hạ Tử Trọng.
“Các cậu nghỉ ngơi đi.” Quách Binh vung tay, hắn cũng không có khí lực, bất quá lui ra ngoài nghỉ một lát cũng phục hồi được chút đỉnh, hắn không có dị năng, vừa nãy cơ bản đều là dùng súng bắn giết, cho nên không giống dị năng giả hoặc người lần đầu tiên tiếp xúc vũ khí mất hết lý trí, hoặc không thể chịu được nổi khổ của phản lực.
Sau khi ngồi xuống, hắn nhìn hai bên một chút, thấy phụ cận không có người mới nói khẽ với Hạ Tử Trọng: “Vừa nãy lúc tụi tôi đánh tang thi, bọn Mãnh Tử không dùng được dị năng, tụi tôi liền cho bọn họ dùng tinh hạch hấp thu, kết quả – ba người Mãnh Tử, Đinh Minh Cương, Lưu Giang Phong thăng cấp dị năng.”
Hạ Tử Trọng bỗng nhiên ngồi thẳng người nhìn về phía hắn: “Bao nhiêu?”
“Năm trăm, tuy rằng số lượng cụ thể không nhớ rõ lắm, nhưng ít nhất là năm trăm.” Tiểu đội bọn họ lấy được tinh hạch cũng rất khó khăn, hai người Yên Nhạc và Trần Ninh đều là không gian dị năng giả, vừa nãy chiến đấu, cơ bản không vận dụng dị năng, bởi vậy liền tăng cường tinh hạch cho ba người kia sử dụng trước, nên mới trực tiếp đẩy đẳng cấp dị năng bọn họ tới cấp hai.
Hạ Tử Trọng tỉ mỉ suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Nói như vậy từ cấp hai lên cấp ba khẳng định không chỉ có một ngàn.”
Quách Binh cau mày hỏi: “Không chỉ có một ngàn? Vậy gấp ba? Gấp bốn? Dù thế nào cũng sẽ không tới mười mấy lần ha?”
Hạ Tử Trọng cười vỗ vai hắn: “Cho dù muốn mười mấy lần chúng ta cũng không phải thăng lên không nổi. Nếu như lần này phòng thủ thành công, nói không chừng căn cứ sẽ lưu thông tinh hạch. Không phải trước khi khai chiến người phân phối nói sẽ phân một phần tinh hạch làm phần thưởng hả? Đến lúc đó chúng ta ngoại trừ tự mình đánh, còn có thể đổi một ít về dùng thử coi mất bao nhiêu cái. Anh xem như một viên tinh hạch là một đồng, năm trăm viên thăng lên cấp một, cho dù mấy ngàn viên mà thăng một cấp tính ra cũng không nhiều đúng không?”
Quách Binh lắc đầu nở nụ cười: “Điều này cũng đúng, các cậu nghỉ ngơi trước đi, xong việc tụi tôi chuẩn bị cho Trần Ninh, Yên Nhạc tăng cấp, chờ sau này làm nhiệm vụ cũng có thể mang nhiều đồ hơn.” Nói rồi nhìn về phía hai người họ phất tay một cái, quay người đi về chỗ tiểu đội Luân Hồi nghỉ ngơi.
“Phải dùng năm trăm cái?” Phương Hách lúc này mới thấp giọng hỏi Hạ Tử Trọng.
Hạ Tử Trọng cau mày suy nghĩ một hồi, thấp giọng nói: “Hắn nói con số không sai biệt lắm, không gian chúng ta thăng cấp… E rằng số lượng cũng không kém người hấp thu tinh hạch, lúc lên cấp một tuy chúng ta không tính, nhưng khi đó trong không gian có không ít tinh hạch, ngọc khí, bảo thạch. Những thứ này tính gộp lại, chỉ sợ năng lượng cũng bằng năm trăm viên tinh hạch.”
“Vậy lúc cấp hai…” Phương Hách suy nghĩ một chút, có chút bận tâm: “Nếu như người thăng cấp không khác gì không gian, vậy tính ra cũng khoảng năm ngàn đúng không?” Hai người tuy rằng không thể tính chính xác mình đã bỏ bao nhiêu viên tinh hạch cấp một vào không gian, ngẫm lại e rằng con số không khác bao nhiêu. Đặc biệt là trong lần thứ hai thăng cấp, bọn họ bởi vì thời gian eo hẹp mà không đi tìm những cửa hàng châu báu, cơ bản đều dựa vào tinh hạch mà thăng cấp.
“Chắc cũng cỡ đó, hơn nữa đừng quên, bạch cầu mấy lần nuốt tinh hạch cấp hai. Anh nghĩ dị năng giả nếu muốn lên tới cấp ba, chỉ sợ nhất định phải hấp thu một ít tinh hạch cấp hai mới được.” Nói rồi, hắn lắc lắc đầu, uống hai ngụm nước trong không gian, bỗng nhiên sắc mặt khẽ thay đổi.
“Làm sao vậy?” Phương Hách luôn nhìn hắn, thấy biểu tình hắn nháy mắt đọng lại liền vội vàng hỏi.
“… Anh vào không gian một chút, anh cảm thấy… anh nghĩ, anh sắp thăng cấp.” Cái cảm giác này không thể nói rõ cũng không thể tả được. Kỳ thực hai ngày nay hắn mơ hồ cảm thấy năng lượng trong người dao động khác thường, vừa nãy tiêu hết dị năng rồi bổ sung nước không gian, cái cảm giác này lại càng rõ ràng hơn. Nếu như không phải Quách Binh đi đến, hắn vừa nãy đã tìm cơ hội vào không gian một chút rồi.
“Đi ra sau!” Phương Hách vội vã chỉ ra phía sau đống đá gạch gần hai người, nơi đó vừa vặn có thể che khuất tầm mắt của người khác.
Hạ Tử Trọng vào không gian trước, Phương Hách ẩn ẩn nhìn thấy ánh sáng màu xanh và màu vàng giao hòa trên thân thể hắn, chờ hắn đi vào Phương Hách liền ôm bạch cầu giấu trong balô sau lưng, đưa tinh thần lực vào không gian thăm dò.
Hạ Tử Trọng vào không gian liền đi đến thẳng phòng tắm, đây là một loại trực giác, trực giác nói cho hắn biết hiện tại tốt nhất là tắm suối nước nóng một cái.
Dòng nước ấm áp làm lỗ chân lông trên người hắn mở ra, không giống lúc hắn kích phát dị năng hay khi Phương Hách thăng cấp, một luồng ánh sáng màu xanh quấn lấy màu vàng từ trong lỗ chân lông hắn nháy mắt tràn ra, cuốn dòng nước bắn ra bốn phía! Giống như một cơn lốc xoáy nháy mắt bị đánh tan, những mảnh vụn màu xanh và vàng bay lả tả trong phòng tắm, thật lâu chưa tắt.
Quá đẹp.
Khác với hiệu ứng lần trước mình thăng cấp, Phương Hách mê say ‘nhìn’ Hạ Tử Trọng trong không gian, trên cánh tay trơn bóng của anh ấy còn tán loạn các giọt nước, cơ bắp trên người anh cũng tăng cường. Không phải loại cơ bắp như mấy kẻ khoa trương khác, mà là tứ chi thon dài nhìn qua cảm thấy tràn đầy sức mạnh.
Phương Hách biết cái cảm giác chạm vào những thớ bắp thịt này mê người đến thế nào, không kiềm chế được sự mê muội và yêu thương mà say đắm nhìn…
Mặt hơi đỏ lên, thấy Hạ Tử Trọng đã thăng cấp xong tùy ý hất một vốc nước lên mặt, liền vội vàng rút tinh thần lực ra, không nhìn nữa.
Khoảng chừng mười phút sau, Hạ Tử Trọng xuất hiện sau đống đá, bởi vì trên đầu có đội mũ phòng mưa cho nên người cách khá xa không thể nào nhìn ra trên đầu hắn còn có hơi nước.
“Thăng cấp thành công?” Phương Hách hai mắt sáng trong nhìn hắn, chỉ thấy trong mắt hắn ẩn chứa một loại lưu quang, khiến người đối diện chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy liền chìm đắm trong đó. Đó là một loại ánh sáng lộng lẫy từ màu vàng và màu xanh đan dệt mà thành.
“Ừ, cấp ba, vừa nãy anh ở trong thử một chút, chân có thể cách không một tấc trôi nổi chừng nửa phút.” Hạ Tử Trọng vui vẻ ngồi bên cạnh Phương Hách: “Mặt khác lúc rơi xuống đất, cũng có thể tạm dừng một lát, chỉ là thời gian quá ngắn, hiệu quả không rõ ràng.”
Dị năng phong hệ cấp ba vẫn không thể bay trên không trung, còn dị năng hệ kim, Hạ Tử Trọng còn chưa nghiên cứu.
Phương Hách hai mắt cong cong: “Tinh thần lực của anh bây giờ cũng khôi phục rồi đúng không?” Thấy Hạ Tử Trọng gật đầu cười liền kéo tay hắn: “Vậy tốt quá, kiên trì xong lần này chúng ta về nhà nghiên cứu.”
“Được.” Vươn tay vuốt tóc cậu, lúc này mưa vẫn đang rơi, trên đầu cũng không có vật che. Cũng may hai người đều mặc áo mưa, đội nón.
“Đôi mắt của anh để như vậy luôn sao?” Phương Hách nhìn kỹ đôi mắt Hạ Tử Trọng, quả nhiên, tròng mắt màu nâu phản chiếu lưu quang hai màu sắc hệ kim và phong.
Hạ Tử Trọng bất đắc dĩ cau mày: “Xem ra tạm thời phải mang kính râm… không biết lên cấp bốn còn bị như vậy không? Nếu như tới cấp bốn có thể ẩn đi thì tốt rồi.”
“Em thấy, không chừng khi đó còn rõ hơn bây giờ nữa đó.” Phương Hách mím môi nở nụ cười: “Vẫn nên đeo kính râm thôi.” Như vậy liền không có ai nhớ thương đến người đàn ông của mình.
Hạ Tử Trọng bật cười xoa xoa hai gò má mềm mịn của cậu: “Cười thành như vậy, em cũng sắp thăng cấp rồi, lúc đó cũng phải mang mắt kính cho anh.”
Phương Hách cau mày: “Mang thì mang, hệ chữa lành là màu trắng, vậy hệ tốc độ là màu gì nhỉ? Phỏng chừng đến lúc đó của em không có dễ thấy như anh đâu.”
“Ai mà biết được.”
Hạ Tử Trọng thăng cấp xong, Phương Hách tỏ vẻ mình không cần về không gian tắm rửa nghỉ ngơi – Hạ Tử Trọng vào không gian do phải thăng cấp, là chuyện bất đắc dĩ, cậu đi theo góp vui làm gì?
Hai tiếng đối với người được thay ra như một cái chớp mắt, lần thứ hai trở lại tuyến phòng thủ đầu tiên mọi người phát hiện, lần hành động này khác với lần trước. Cơ hồ tất cả dị năng giả hệ thổ đều bị tập trung một chỗ, từ phía trên chuyển tới chỗ thấp nhất trên tường thành gần đất mới có thể phát động dị năng, chậm rãi tạo thành từng sóng đất đẩy tang thi ra xa.
Dị năng hệ thủy và hệ băng phối hợp làm chậm động tác của tang thi.
Tầng cao nhất chỉ còn mấy người bình thường bắn súng và dị năng giả công kích tầm xa.
Phòng thủ một khi được sắp xếp lại, sẽ không như trước toàn một đám ô hợp chia năm xẻ bảy, không cách nào hình thành thế công kích hữu hiệu.Việc ai người ấy làm, rất nhanh, tuyến hỏa lực liền bảo trì vị trí cách tường thành ba mét, làm đám tang thi cấp một không thể tiến thêm một bước.
Dị năng của Hạ Tử Trọng thăng cấp, lần thứ hai tham gia tuyến phòng thủ hiệu quả tăng trên diện rộng. Mỗi một lần phòng thủ xong một đợt, số đạn lĩnh được còn dư không ít, bất quá đạn của Phương Hách vẫn tiêu hết như cũ, đống đạn dư lại liền tiến vào cái kho nhỏ của hai người, chờ lúc nguy cấp vạn nhất không đủ dùng còn có thể lấy ra tiếp viện, góp cho đủ số.
Lúc hai người về tới căn cứ đã là sáng sớm, sau đó liền tham gia phòng thủ căn cứ. Buổi trưa căn cứ tổ chức cho cũng người già trẻ con may mắn sống sót đến đưa cơm tập thể cho những người phòng thủ.
Bánh bột ngô cứng có thể chọi chết người, cháo nước lã, và dưa muối mặn đến chết người.
Phương Hách nhận đồ của căn cứ phát liền bỏ hết vào không gian, đổi lấy thức ăn mình đã tự chuẩn bị, lương khô tự chế thành bánh bột ngô có nhân, cháo nước lã thành cháo thịt, và dưa muối ngon lấy được trong mấy cửa hàng lúc tận thế – trông coi thành là việc rất tốn sức, cậu cũng không thể để người yêu bị đói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất