Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 102: Hứa hẹn? Anh ta là người hôn ước của anh?
Tiêu Tử Lăng nhìn đứa trẻ đáng yêu như thiên sứ trên giường ngủ, nhẹ nhàng đâm một chút khuôn mặt của nó oán hận thấp giọng nói:
“Người xuyên qua thời không a. . . Đừng tìm anh đối nghịch là được!” Cái gì xóa bỏ các loại không quan hệ với cậu, chỉ cần đừng làm trở ngại cậu làm đàn em đắc lực của Sở Chích Thiên, kỳ thực ý kiến gì cậu cũng hổng có.
Tiêu Tử Lăng trở lại ngồi xuống bên kia sô pha, bắt đầu nhắm mắt tu luyện. Từng cái từng cái lỗ thủng đều đã xuất hiện, hơn nữa càng ngày càng lợi hại, ai biết tiếp theo xuất hiện sẽ là ai, mình nhất định phải nỗ lực tu luyện, bằng không đừng nói cái gì mà vật hy sinh phản kích, cho dù kết cục vật hy sinh vốn dĩ cũng không thay đổi được. . . Mạt thế, thực lực quan trọng nhất.
Tiêu Tử Lăng rất nhanh tiến vào trong tu luyện sâu, dưới áp lực trầm trọng, vậy mà để cho hiệu quả tu luyện của cậu gia tăng rất lớn, vì vậy nói người ở dưới áp lực nặng có thể phát huy tiềm lực siêu cường, lời này đã đạt được chứng thực trên người Tiêu Tử Lăng.
0007 trên giường khi Tiêu Tử Lăng tiến hành tu luyện, liền lặng lẽ mở mắt, nó quay đầu nhìn Tiêu Tử Lăng trên sô pha, hai mắt vốn không mang theo một tia cảm tình vậy mà hiện lên một tia mê mang nghi hoặc.
Kỳ thực lần đầu tiên Tiêu Tử Lăng đâm mặt nó nó đã tỉnh, là một người trưởng thành trong hoàn cảnh từ khi bắt đầu có ký ức đã phải phòng bị ám sát, thế nào có thể hôn mê quá lâu, càng không thể ngủ quá trầm.
Nó vốn là người ngàn năm sau, từ khi sinh ra đã ở trong phòng thí nghiệm, ngoại trừ hai chuyện giết người với chờ đợi bị giết, còn lại thì không còn việc gì để làm. Nó buồn chán phi thường có hứng thú đối với bá chủ truyền kỳ của thế giới mới gần như có diện mạo tương đồng với nó - Sở Chích Thiên, rảnh rỗi tìm đọc hết thảy tư liệu của vị bá chủ này trong phòng tư liệu ở ngay trong phòng thí nghiệm của căn cứ, bất kể chính sử dã sử lời đồn bí văn, nó gần như đều không bỏ sót, tra cứu toàn bộ cũng ghi tạc trong đầu. Thế nhưng, trong hết thảy tư liệu lại chưa từng xuất hiện ai tương tự như thiếu niên tuổi tác tuyệt không lớn trước mắt này. . . Chẳng lẽ còn có đoạn lịch sử bị bao phủ sao?
Cũng tốt, mình đã giải quyết địa phương đáng hận kia, lại đã rời khỏi niên đại đáng ghét kia, dù sao không có việc gì, ở lại chỗ này có thể chứng kiến được một đời truyền kỳ của Sở Chích Thiên một chút. Thuận tiện đào móc một số sự thật lịch sử không còn tồn tại trong tư liệu nữa, đã mai một trong sông dài thời gian.
Bất quá, dường như thiếu niên này có một loại năng lực, có thể nhìn thấu lai lịch của nó. . . Khó trách trên sách viết, khi mạt thế bắt đầu thì dị năng thần kỳ tầng tầng lớp lớp, trái lại phát triển đến ngàn năm sau, rất nhiều dị năng thần kỳ đã biến mất trong năm tháng dài dòng, đây cũng là nguyên nhân những người đáng ghét trong phòng thí nghiệm kia nuôi cấy lượng lớn những vật phẩm thí nghiệm như bọn nó, bọn họ hy vọng có thể một lần nữa thu được dị năng nào đó trong truyền thuyết. . . Bao gồm cả dị năng hệ lôi điện của Sở Chích Thiên được xưng chỉ có thần mới có thể nắm giữ.
0007 đã có quyết đoán, tâm thần cả người buông lỏng, sự mệt mỏi lặng yên tới. Nó không biết đã bao lâu không có tận tình nhắm mắt ngủ. . . Khí tức của nơi đây thực khiến người ta cảm thấy an tâm a! Ý lạnh trên mặt 0007 tiêu tán đi một chút, chân chính tiến vào mộng đẹp. Đây là một lần ngủ thiết thực nhất, từ khi nó có ký ức đến giờ.
Tiêu Tử Lăng mở mắt ra, phát hiện Sở Chích Thiên đã trở về, lúc này đang ngồi ở bên cạnh cậu mắt to trừng mắt nhỏ với 0007 đối diện, hai người mỗi người toả ra hàn khí, khiến cho Tiêu Tử Lăng cảm giác toàn bộ không gian đều lạnh đi rất nhiều.
“Làm sao vậy?” Tiêu Tử Lăng không hiểu ra sao, vì sao cậu vừa tỉnh, lại khôi phục như lúc đầu rồi.
Hổng có người trả lời cậu, xem ra hai người này thực sự muốn quyết ra thắng bại, đến tột cùng ai lạnh hơn có tính nhẫn nại hơn.
Tiêu Tử Lăng đơn giản mặc kệ, cậu tìm ra kem ly từ trong tủ lạnh, bưng trong tay ngồi bên cạnh Sở Chích Thiên một bên ăn một bên ngắm bọn họ vài lần. Cậu hạ quyết tâm, phải kiên trì chờ đợi kết cục cuối cùng xuất hiện. (em ngồi ăn vặt xem phim đấy à =)))
Có lẽ việc làm của Tiêu Tử Lăng khiến cho hai người có loại ảo giác, bản thân tựa như trở thành vật thưởng thức của người nào đó. Không hẹn mà cùng, hai người thu hồi hàn khí, đem lực chú ý tập trung tới trên người Tiêu Tử Lăng.
Tiêu Tử Lăng đang hết sức chuyên chú vùi đầu ăn cật lực, đột nhiên cảm giác thấy hàn khí bên người càng nặng, ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện lực chú ý của hai người kia thế nào lại tập trung đến trên người cậu?
Cậu nhìn nhìn bản thân trên dưới trái phải, phát hiện hổng có chỗ nào đáng cho bọn họ chú ý a, sau cùng thấy kem ly trong tay, nhất thời bừng tỉnh, cậu nâng nâng kem ly trong tay, hỏi: “Hai người muốn ăn cái này?”
Vẻ mặt Sở Chích Thiên ghét bỏ, xem thường nói: “Chỉ có con nít mới muốn ăn.”
Sở Chích Thiên cho rằng 0007 cũng sẽ nghĩ như anh, lại không ngờ rằng cử động của 0007 lại rất ngoài dự liệu của anh, chỉ thấy nó hồ nghi nhìn nhìn thứ trong tay Tiêu Tử Lăng, vậy mà hiếu kỳ hỏi: “Cái đó có thể ăn?” Được rồi, đồ ăn 1000 năm sau đều là các loại dịch dinh dưỡng, nó chưa từng thấy qua thứ như vậy.
“Đúng vậy!” Tiêu Tử Lăng múc ra một muỗng cực bự để vào trong miệng, híp mắt vẻ mặt phi thường thỏa mãn.
“Tôi có thể thử xem không?” Khi thấy 0007 mang khuôn mặt cực giống mình, mặt không biểu cảm nói ra những lời này, Sở Chích Thiên có chút thác loạn.
“Được a!” Tiêu Tử Lăng nhanh chóng múc một muỗng, chuyển đưa qua, liền thấy 0007 cẩn cẩn thận thận dùng đầu lưỡi liếm một chút, tư vị lành lạnh ngòn ngọt đó khiến cho ánh mắt nó sáng lên, giây tiếp theo cấp tốc nuốt nguyên một muỗng kem kia vào miệng, động tác đó thực sự rất manh.
Sở Chích Thiên vì động tác này của 0007 mà trán xuất hiện hắc tuyến, khuôn mặt cực giống mình kia làm ra loại động tác đó. . . Anh thực sự cảm thấy rất mất mặt a.
Tiêu Tử Lăng đắc ý nói: “Ăn ngon đúng không, 0007, trong tủ lạnh còn có, anh đi lấy một ly nhỏ cho cậu.”
Miệng Sở Chích Thiên động động, lại không mở miệng, anh chỉ có thể xem như cái gì cũng chưa từng nghe thấy.
Vì vậy 0007 không còn có tâm tư mắt to trừng mắt nhỏ với Sở Chích Thiên nữa, chỉ thấy Tiêu Tử Lăng với 0007 hai đứa ngồi trên một chiếc sô pha, mỗi đứa bưng một ly kem nhỏ, vẻ mặt say sưa ăn.
Sở Chích Thiên đột nhiên cảm thấy vứt 0007 cho Tiêu Tử Lăng, có lẽ là một quyết định rất không xong, trong đầu, 0007 mang khuôn mặt của anh làm ra động tác của Tiêu Tử Lăng. . . Bỗng nhiên cảm thấy sởn tóc gáy.
“Đừng cho 0007 ăn đồ lạnh, sẽ ăn hư bụng.” Vì cứu lại hình tượng của bản thân trong đầu, Sở Chích Thiên rốt cục mở miệng ngăn chặn.
Tiêu Tử Lăng quăng một ánh mắt khinh bỉ bự cho Sở Chích Thiên: “Sở ca anh đã nói, đây là cho con nít ăn. . .” Sở Chích Thiên nhất thời có một loại cảm giác lấy tảng đá đập chân mình.
0007 đột nhiên ngẩng đầu nói một câu: “Tôi là hệ băng!” Tiếp theo lại tiếp tục cúi đầu cật lực ăn.
Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng nhất thời sửng sốt, lại đã hiểu được.
Tiêu Tử Lăng chỉ vào lão đại nhà mình ôm bụng cười ha hả, lời này không chút nào lưu tình bác bỏ lời nói của Sở Chích Thiên a. . . Sở Chích Thiên bất đắc dĩ gãi gãi mi tâm. Phát hiện anh đều hổng có biện pháp đối với vị thành niên, Tiêu Tử Lăng như thế, đứa nhỏ hơn này cũng như thế.
Tiêu Tử Lăng rốt cục cũng ngừng cười, cậu thấy 0007 đang chuyên tâm ăn kem ly bên người. Tuy rằng vẫn là mặt không biểu cảm, thế nhưng từ trong động tác đã biết cậu nhóc thực sự siêu thích món ăn này, khiến người ta cảm thấy rất manh. Trong lòng có chút mềm nhũn, kỳ thực xuyên hay không xuyên qua có vấn đề gì chứ, chỉ cần vô hại với cậu không hẳn không thể ở chung hòa bình.
Được rồi, tâm đại thúc 34 tuổi nổi lên tình thương của cha, khi cậu mỉm cười đưa tay chuẩn bị sờ đầu 0007, đột nhiên cứng đờ, sau đó nhanh chóng thu hồi.
Tiêu Tử Lăng nôn máng trong lòng nói: “Cái gì đáng yêu cái gì manh. Đều là giả, quả nhiên không khiến người ta ưa y chang Sở Chích Thiên.”
0007 hài lòng thu hồi gai băng chống trên thắt lưng Tiêu Tử Lăng, tiếp tục ăn kem ly của nó.
Hai người cầm kem ly trong tay ăn xong, 0007 quay đầu nhìn cậu, tuy rằng không có mở miệng, tuy rằng mặt không biểu cảm, nhưng Tiêu Tử Lăng lại chính xác thu được tin tức mà cậu nhóc truyền đưa qua -- tôi còn muốn thêm một ly.
Tiêu Tử Lăng chuyển đầu đi, tức giận nói: “Hết rồi!” Thằng nít ranh chết bằm này, sờ cũng không cho sờ, hiện tại muốn ăn, muộn rồi.
0007 quả quyết quay đầu, nhìn cái tủ lạnh kia, Tiêu Tử Lăng đoạt trước một bước nhanh chóng ngăn ở phía trước tủ lạnh, cả giận nói: “Thứ bên trong đều là của anh. Không trải qua chủ nhân đồng ý một mình lấy, là trộm cắp, tuyệt đối khiến người ta phỉ nhổ. . .”
Sở Chích Thiên bên cạnh câm nín, hình như thứ bên trong đều là của anh đi, thế nào thành của Tiêu Tử Lăng? (Không phải anh lấy ra là cho Tiêu Tử Lăng ăn sao!)
Không hề nghi ngờ uy hiếp của Tiêu Tử Lăng không có tác dụng, 0007 tới gần từng bước một. Nó chuẩn bị bạo lực cướp đoạt.
“Nếu như cậu làm bừa, cậu cứ chuẩn bị bị Sở ca trục xuất khỏi tiểu đội đi!” Tiêu Tử Lăng rốt cục dùng ra đòn sát thủ. Chiêu này thật đúng là hữu dụng, trước mắt 0007 còn chưa muốn rời khỏi Sở Chích Thiên, nghe xong câu uy hiếp này, nó lập tức dừng bước, quay đầu nhìn về phía Sở Chích Thiên, hy vọng nhận được sự xác nhận của Sở Chích Thiên.
Sở Chích Thiên buồn cười nhìn Tiêu Tử Lăng phía sau 0007 đang làm các loại động tác cầu xin, sau cùng chỉ có thể gật đầu nói: “Tôi không hy vọng thấy cậu trái với hết thảy chuyện Tiểu Lăng nói, cậu nhất định phải nghe cậu ấy.”
Lúc này 0007 mới từ bỏ, trở về sô pha ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn nhìn Sở Chích Thiên lại nhìn nhìn Tiêu Tử Lăng, suy tư một chút, chỉ chỉ Tiêu Tử Lăng nói với Sở Chích Thiên: “Anh ta là người hôn ước của anh sao?”
Hai người nhất thời ho khan kịch liệt, Sở Chích Thiên bình ổn tâm thần, lúc này mới trả lời: “Cậu ấy là nam.” Phát hiện dường như còn chưa có giải thích rõ ràng, lại tiếp một câu, “Chúng tôi đều là nam.”
Ánh mắt 0007 hiện lên một mạt xem thường, nó đương nhiên thấy rất rõ giới tính của hai người, không cần Sở Chích Thiên phải đặc biệt giải thích, nó lạnh lùng thốt: “Tôi đương nhiên biết điều đó, bất quá người hôn ước có thể không nhìn giới tính.”
Ngôn ngữ dũng mãnh của 0007 khiến cho hai người chấn kinh, đứa trẻ này tới cùng từ đâu tới đây, tới cùng phòng thí nghiệm kia đã quán thâu tư tưởng gì cho cậu ta a.
Sở Chích Thiên mở miệng giải thích: “Người hôn ước chỗ chúng tôi đều là khác phái. . .”
0007 trải tay một chút (╮(╯_╰)╭), ngắt lời nói: “Hiểu rõ, quan hệ của các anh tôi sẽ không nói ra.”
Tiêu Tử Lăng cả giận nói: “Bọn anh không có quan hệ gì, không đúng, bọn anh chỉ là quan hệ đại ca với tiểu đệ.”
“Các anh có quan hệ huyết thống?” 0007 tìm chứng cứ.
“Không có!” Tiêu Tử Lăng sửng sốt, nhưng vẫn trả lời như thực chất.
“Hiểu rõ, quan hệ của các anh tôi khẳng định sẽ không nói ra, các anh yên tâm.” 0007 lần nữa hứa hẹn.
A a a! Thằng nít ranh chết bằm này vì sao khó giao tiếp như vậy, vì sao luôn nghĩ về hướng đó chứ? Tiêu Tử Lăng bị đánh bại, vứt ánh mắt qua tỏ ý Sở Chích Thiên phụ trách việc này.
Sở Chích Thiên ngược lại không cường ngạnh đi giải thích nói rõ, trái lại hỏi: “Vì sao cậu cho rằng tôi với Tiểu Lăng là loại quan hệ đó?”
“Chỉ có người hôn ước mới có thể đại biểu đôi bên, ban nãy anh kêu tôi nghe anh ta, bằng không sẽ trục xuất tôi ra khỏi tiểu đội, không phải là như vậy sao?” Lý do của 0007 rất dũng mãnh, khiến cho Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng đồng thời câm nín.
Sở Chích Thiên vứt một ánh mắt chính cậu lựa chọn, lại vứt chuyện này cho Tiêu Tử Lăng.
Tiêu Tử Lăng quấn quýt, nếu như phủ định, vậy biểu thị về sau tên nhóc này khẳng định sẽ không nghe cậu, mà Sở Chích Thiên lại vứt tên nhóc này cho cậu phụ trách. . . Ô ô ô, vì về sau có thể khống chế được tên nhóc này, cậu nhịn.
Tiêu Tử Lăng thận trọng nói: “Cậu nhất định phải hứa hẹn tuyệt đối không nói ra lời ban nãy cậu nói cho người thứ hai nghe!”
0007 lạnh lùng thốt: “Yên tâm, tôi đã sớm hứa hẹn, sẽ không, đây là chuẩn tắc của tôi.” Quả nhiên là người hôn ước a, trên lịch sử người hôn ước của Sở Chích Thiên vẫn luôn là một bí mật, hóa ra nguyên nhân ở chỗ này, xem ra nó lại đào ra được một lịch sử chân thực bị ẩn tàng.
Vẻ mặt Tiêu Tử Lăng đau khổ, vì sao cậu lại ù ù cạc cạc đeo lên xưng hào người hôn ước chứ? Hơn nữa là của Sở Chích Thiên? Nhìn nhìn khuôn mặt băng hàn kia, thân thể Tiêu Tử Lăng lần nữa run run một chút, đây tuyệt đối là một loại trừng phạt. . .
Mà Sở Chích Thiên thì băng hàn cả mặt câm nín, tên nhóc này vậy mà không trải qua anh đồng ý, đã nhận chuyện này. . . Hình như anh là một trong những đương sự đi!
“Người xuyên qua thời không a. . . Đừng tìm anh đối nghịch là được!” Cái gì xóa bỏ các loại không quan hệ với cậu, chỉ cần đừng làm trở ngại cậu làm đàn em đắc lực của Sở Chích Thiên, kỳ thực ý kiến gì cậu cũng hổng có.
Tiêu Tử Lăng trở lại ngồi xuống bên kia sô pha, bắt đầu nhắm mắt tu luyện. Từng cái từng cái lỗ thủng đều đã xuất hiện, hơn nữa càng ngày càng lợi hại, ai biết tiếp theo xuất hiện sẽ là ai, mình nhất định phải nỗ lực tu luyện, bằng không đừng nói cái gì mà vật hy sinh phản kích, cho dù kết cục vật hy sinh vốn dĩ cũng không thay đổi được. . . Mạt thế, thực lực quan trọng nhất.
Tiêu Tử Lăng rất nhanh tiến vào trong tu luyện sâu, dưới áp lực trầm trọng, vậy mà để cho hiệu quả tu luyện của cậu gia tăng rất lớn, vì vậy nói người ở dưới áp lực nặng có thể phát huy tiềm lực siêu cường, lời này đã đạt được chứng thực trên người Tiêu Tử Lăng.
0007 trên giường khi Tiêu Tử Lăng tiến hành tu luyện, liền lặng lẽ mở mắt, nó quay đầu nhìn Tiêu Tử Lăng trên sô pha, hai mắt vốn không mang theo một tia cảm tình vậy mà hiện lên một tia mê mang nghi hoặc.
Kỳ thực lần đầu tiên Tiêu Tử Lăng đâm mặt nó nó đã tỉnh, là một người trưởng thành trong hoàn cảnh từ khi bắt đầu có ký ức đã phải phòng bị ám sát, thế nào có thể hôn mê quá lâu, càng không thể ngủ quá trầm.
Nó vốn là người ngàn năm sau, từ khi sinh ra đã ở trong phòng thí nghiệm, ngoại trừ hai chuyện giết người với chờ đợi bị giết, còn lại thì không còn việc gì để làm. Nó buồn chán phi thường có hứng thú đối với bá chủ truyền kỳ của thế giới mới gần như có diện mạo tương đồng với nó - Sở Chích Thiên, rảnh rỗi tìm đọc hết thảy tư liệu của vị bá chủ này trong phòng tư liệu ở ngay trong phòng thí nghiệm của căn cứ, bất kể chính sử dã sử lời đồn bí văn, nó gần như đều không bỏ sót, tra cứu toàn bộ cũng ghi tạc trong đầu. Thế nhưng, trong hết thảy tư liệu lại chưa từng xuất hiện ai tương tự như thiếu niên tuổi tác tuyệt không lớn trước mắt này. . . Chẳng lẽ còn có đoạn lịch sử bị bao phủ sao?
Cũng tốt, mình đã giải quyết địa phương đáng hận kia, lại đã rời khỏi niên đại đáng ghét kia, dù sao không có việc gì, ở lại chỗ này có thể chứng kiến được một đời truyền kỳ của Sở Chích Thiên một chút. Thuận tiện đào móc một số sự thật lịch sử không còn tồn tại trong tư liệu nữa, đã mai một trong sông dài thời gian.
Bất quá, dường như thiếu niên này có một loại năng lực, có thể nhìn thấu lai lịch của nó. . . Khó trách trên sách viết, khi mạt thế bắt đầu thì dị năng thần kỳ tầng tầng lớp lớp, trái lại phát triển đến ngàn năm sau, rất nhiều dị năng thần kỳ đã biến mất trong năm tháng dài dòng, đây cũng là nguyên nhân những người đáng ghét trong phòng thí nghiệm kia nuôi cấy lượng lớn những vật phẩm thí nghiệm như bọn nó, bọn họ hy vọng có thể một lần nữa thu được dị năng nào đó trong truyền thuyết. . . Bao gồm cả dị năng hệ lôi điện của Sở Chích Thiên được xưng chỉ có thần mới có thể nắm giữ.
0007 đã có quyết đoán, tâm thần cả người buông lỏng, sự mệt mỏi lặng yên tới. Nó không biết đã bao lâu không có tận tình nhắm mắt ngủ. . . Khí tức của nơi đây thực khiến người ta cảm thấy an tâm a! Ý lạnh trên mặt 0007 tiêu tán đi một chút, chân chính tiến vào mộng đẹp. Đây là một lần ngủ thiết thực nhất, từ khi nó có ký ức đến giờ.
Tiêu Tử Lăng mở mắt ra, phát hiện Sở Chích Thiên đã trở về, lúc này đang ngồi ở bên cạnh cậu mắt to trừng mắt nhỏ với 0007 đối diện, hai người mỗi người toả ra hàn khí, khiến cho Tiêu Tử Lăng cảm giác toàn bộ không gian đều lạnh đi rất nhiều.
“Làm sao vậy?” Tiêu Tử Lăng không hiểu ra sao, vì sao cậu vừa tỉnh, lại khôi phục như lúc đầu rồi.
Hổng có người trả lời cậu, xem ra hai người này thực sự muốn quyết ra thắng bại, đến tột cùng ai lạnh hơn có tính nhẫn nại hơn.
Tiêu Tử Lăng đơn giản mặc kệ, cậu tìm ra kem ly từ trong tủ lạnh, bưng trong tay ngồi bên cạnh Sở Chích Thiên một bên ăn một bên ngắm bọn họ vài lần. Cậu hạ quyết tâm, phải kiên trì chờ đợi kết cục cuối cùng xuất hiện. (em ngồi ăn vặt xem phim đấy à =)))
Có lẽ việc làm của Tiêu Tử Lăng khiến cho hai người có loại ảo giác, bản thân tựa như trở thành vật thưởng thức của người nào đó. Không hẹn mà cùng, hai người thu hồi hàn khí, đem lực chú ý tập trung tới trên người Tiêu Tử Lăng.
Tiêu Tử Lăng đang hết sức chuyên chú vùi đầu ăn cật lực, đột nhiên cảm giác thấy hàn khí bên người càng nặng, ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện lực chú ý của hai người kia thế nào lại tập trung đến trên người cậu?
Cậu nhìn nhìn bản thân trên dưới trái phải, phát hiện hổng có chỗ nào đáng cho bọn họ chú ý a, sau cùng thấy kem ly trong tay, nhất thời bừng tỉnh, cậu nâng nâng kem ly trong tay, hỏi: “Hai người muốn ăn cái này?”
Vẻ mặt Sở Chích Thiên ghét bỏ, xem thường nói: “Chỉ có con nít mới muốn ăn.”
Sở Chích Thiên cho rằng 0007 cũng sẽ nghĩ như anh, lại không ngờ rằng cử động của 0007 lại rất ngoài dự liệu của anh, chỉ thấy nó hồ nghi nhìn nhìn thứ trong tay Tiêu Tử Lăng, vậy mà hiếu kỳ hỏi: “Cái đó có thể ăn?” Được rồi, đồ ăn 1000 năm sau đều là các loại dịch dinh dưỡng, nó chưa từng thấy qua thứ như vậy.
“Đúng vậy!” Tiêu Tử Lăng múc ra một muỗng cực bự để vào trong miệng, híp mắt vẻ mặt phi thường thỏa mãn.
“Tôi có thể thử xem không?” Khi thấy 0007 mang khuôn mặt cực giống mình, mặt không biểu cảm nói ra những lời này, Sở Chích Thiên có chút thác loạn.
“Được a!” Tiêu Tử Lăng nhanh chóng múc một muỗng, chuyển đưa qua, liền thấy 0007 cẩn cẩn thận thận dùng đầu lưỡi liếm một chút, tư vị lành lạnh ngòn ngọt đó khiến cho ánh mắt nó sáng lên, giây tiếp theo cấp tốc nuốt nguyên một muỗng kem kia vào miệng, động tác đó thực sự rất manh.
Sở Chích Thiên vì động tác này của 0007 mà trán xuất hiện hắc tuyến, khuôn mặt cực giống mình kia làm ra loại động tác đó. . . Anh thực sự cảm thấy rất mất mặt a.
Tiêu Tử Lăng đắc ý nói: “Ăn ngon đúng không, 0007, trong tủ lạnh còn có, anh đi lấy một ly nhỏ cho cậu.”
Miệng Sở Chích Thiên động động, lại không mở miệng, anh chỉ có thể xem như cái gì cũng chưa từng nghe thấy.
Vì vậy 0007 không còn có tâm tư mắt to trừng mắt nhỏ với Sở Chích Thiên nữa, chỉ thấy Tiêu Tử Lăng với 0007 hai đứa ngồi trên một chiếc sô pha, mỗi đứa bưng một ly kem nhỏ, vẻ mặt say sưa ăn.
Sở Chích Thiên đột nhiên cảm thấy vứt 0007 cho Tiêu Tử Lăng, có lẽ là một quyết định rất không xong, trong đầu, 0007 mang khuôn mặt của anh làm ra động tác của Tiêu Tử Lăng. . . Bỗng nhiên cảm thấy sởn tóc gáy.
“Đừng cho 0007 ăn đồ lạnh, sẽ ăn hư bụng.” Vì cứu lại hình tượng của bản thân trong đầu, Sở Chích Thiên rốt cục mở miệng ngăn chặn.
Tiêu Tử Lăng quăng một ánh mắt khinh bỉ bự cho Sở Chích Thiên: “Sở ca anh đã nói, đây là cho con nít ăn. . .” Sở Chích Thiên nhất thời có một loại cảm giác lấy tảng đá đập chân mình.
0007 đột nhiên ngẩng đầu nói một câu: “Tôi là hệ băng!” Tiếp theo lại tiếp tục cúi đầu cật lực ăn.
Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng nhất thời sửng sốt, lại đã hiểu được.
Tiêu Tử Lăng chỉ vào lão đại nhà mình ôm bụng cười ha hả, lời này không chút nào lưu tình bác bỏ lời nói của Sở Chích Thiên a. . . Sở Chích Thiên bất đắc dĩ gãi gãi mi tâm. Phát hiện anh đều hổng có biện pháp đối với vị thành niên, Tiêu Tử Lăng như thế, đứa nhỏ hơn này cũng như thế.
Tiêu Tử Lăng rốt cục cũng ngừng cười, cậu thấy 0007 đang chuyên tâm ăn kem ly bên người. Tuy rằng vẫn là mặt không biểu cảm, thế nhưng từ trong động tác đã biết cậu nhóc thực sự siêu thích món ăn này, khiến người ta cảm thấy rất manh. Trong lòng có chút mềm nhũn, kỳ thực xuyên hay không xuyên qua có vấn đề gì chứ, chỉ cần vô hại với cậu không hẳn không thể ở chung hòa bình.
Được rồi, tâm đại thúc 34 tuổi nổi lên tình thương của cha, khi cậu mỉm cười đưa tay chuẩn bị sờ đầu 0007, đột nhiên cứng đờ, sau đó nhanh chóng thu hồi.
Tiêu Tử Lăng nôn máng trong lòng nói: “Cái gì đáng yêu cái gì manh. Đều là giả, quả nhiên không khiến người ta ưa y chang Sở Chích Thiên.”
0007 hài lòng thu hồi gai băng chống trên thắt lưng Tiêu Tử Lăng, tiếp tục ăn kem ly của nó.
Hai người cầm kem ly trong tay ăn xong, 0007 quay đầu nhìn cậu, tuy rằng không có mở miệng, tuy rằng mặt không biểu cảm, nhưng Tiêu Tử Lăng lại chính xác thu được tin tức mà cậu nhóc truyền đưa qua -- tôi còn muốn thêm một ly.
Tiêu Tử Lăng chuyển đầu đi, tức giận nói: “Hết rồi!” Thằng nít ranh chết bằm này, sờ cũng không cho sờ, hiện tại muốn ăn, muộn rồi.
0007 quả quyết quay đầu, nhìn cái tủ lạnh kia, Tiêu Tử Lăng đoạt trước một bước nhanh chóng ngăn ở phía trước tủ lạnh, cả giận nói: “Thứ bên trong đều là của anh. Không trải qua chủ nhân đồng ý một mình lấy, là trộm cắp, tuyệt đối khiến người ta phỉ nhổ. . .”
Sở Chích Thiên bên cạnh câm nín, hình như thứ bên trong đều là của anh đi, thế nào thành của Tiêu Tử Lăng? (Không phải anh lấy ra là cho Tiêu Tử Lăng ăn sao!)
Không hề nghi ngờ uy hiếp của Tiêu Tử Lăng không có tác dụng, 0007 tới gần từng bước một. Nó chuẩn bị bạo lực cướp đoạt.
“Nếu như cậu làm bừa, cậu cứ chuẩn bị bị Sở ca trục xuất khỏi tiểu đội đi!” Tiêu Tử Lăng rốt cục dùng ra đòn sát thủ. Chiêu này thật đúng là hữu dụng, trước mắt 0007 còn chưa muốn rời khỏi Sở Chích Thiên, nghe xong câu uy hiếp này, nó lập tức dừng bước, quay đầu nhìn về phía Sở Chích Thiên, hy vọng nhận được sự xác nhận của Sở Chích Thiên.
Sở Chích Thiên buồn cười nhìn Tiêu Tử Lăng phía sau 0007 đang làm các loại động tác cầu xin, sau cùng chỉ có thể gật đầu nói: “Tôi không hy vọng thấy cậu trái với hết thảy chuyện Tiểu Lăng nói, cậu nhất định phải nghe cậu ấy.”
Lúc này 0007 mới từ bỏ, trở về sô pha ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn nhìn Sở Chích Thiên lại nhìn nhìn Tiêu Tử Lăng, suy tư một chút, chỉ chỉ Tiêu Tử Lăng nói với Sở Chích Thiên: “Anh ta là người hôn ước của anh sao?”
Hai người nhất thời ho khan kịch liệt, Sở Chích Thiên bình ổn tâm thần, lúc này mới trả lời: “Cậu ấy là nam.” Phát hiện dường như còn chưa có giải thích rõ ràng, lại tiếp một câu, “Chúng tôi đều là nam.”
Ánh mắt 0007 hiện lên một mạt xem thường, nó đương nhiên thấy rất rõ giới tính của hai người, không cần Sở Chích Thiên phải đặc biệt giải thích, nó lạnh lùng thốt: “Tôi đương nhiên biết điều đó, bất quá người hôn ước có thể không nhìn giới tính.”
Ngôn ngữ dũng mãnh của 0007 khiến cho hai người chấn kinh, đứa trẻ này tới cùng từ đâu tới đây, tới cùng phòng thí nghiệm kia đã quán thâu tư tưởng gì cho cậu ta a.
Sở Chích Thiên mở miệng giải thích: “Người hôn ước chỗ chúng tôi đều là khác phái. . .”
0007 trải tay một chút (╮(╯_╰)╭), ngắt lời nói: “Hiểu rõ, quan hệ của các anh tôi sẽ không nói ra.”
Tiêu Tử Lăng cả giận nói: “Bọn anh không có quan hệ gì, không đúng, bọn anh chỉ là quan hệ đại ca với tiểu đệ.”
“Các anh có quan hệ huyết thống?” 0007 tìm chứng cứ.
“Không có!” Tiêu Tử Lăng sửng sốt, nhưng vẫn trả lời như thực chất.
“Hiểu rõ, quan hệ của các anh tôi khẳng định sẽ không nói ra, các anh yên tâm.” 0007 lần nữa hứa hẹn.
A a a! Thằng nít ranh chết bằm này vì sao khó giao tiếp như vậy, vì sao luôn nghĩ về hướng đó chứ? Tiêu Tử Lăng bị đánh bại, vứt ánh mắt qua tỏ ý Sở Chích Thiên phụ trách việc này.
Sở Chích Thiên ngược lại không cường ngạnh đi giải thích nói rõ, trái lại hỏi: “Vì sao cậu cho rằng tôi với Tiểu Lăng là loại quan hệ đó?”
“Chỉ có người hôn ước mới có thể đại biểu đôi bên, ban nãy anh kêu tôi nghe anh ta, bằng không sẽ trục xuất tôi ra khỏi tiểu đội, không phải là như vậy sao?” Lý do của 0007 rất dũng mãnh, khiến cho Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng đồng thời câm nín.
Sở Chích Thiên vứt một ánh mắt chính cậu lựa chọn, lại vứt chuyện này cho Tiêu Tử Lăng.
Tiêu Tử Lăng quấn quýt, nếu như phủ định, vậy biểu thị về sau tên nhóc này khẳng định sẽ không nghe cậu, mà Sở Chích Thiên lại vứt tên nhóc này cho cậu phụ trách. . . Ô ô ô, vì về sau có thể khống chế được tên nhóc này, cậu nhịn.
Tiêu Tử Lăng thận trọng nói: “Cậu nhất định phải hứa hẹn tuyệt đối không nói ra lời ban nãy cậu nói cho người thứ hai nghe!”
0007 lạnh lùng thốt: “Yên tâm, tôi đã sớm hứa hẹn, sẽ không, đây là chuẩn tắc của tôi.” Quả nhiên là người hôn ước a, trên lịch sử người hôn ước của Sở Chích Thiên vẫn luôn là một bí mật, hóa ra nguyên nhân ở chỗ này, xem ra nó lại đào ra được một lịch sử chân thực bị ẩn tàng.
Vẻ mặt Tiêu Tử Lăng đau khổ, vì sao cậu lại ù ù cạc cạc đeo lên xưng hào người hôn ước chứ? Hơn nữa là của Sở Chích Thiên? Nhìn nhìn khuôn mặt băng hàn kia, thân thể Tiêu Tử Lăng lần nữa run run một chút, đây tuyệt đối là một loại trừng phạt. . .
Mà Sở Chích Thiên thì băng hàn cả mặt câm nín, tên nhóc này vậy mà không trải qua anh đồng ý, đã nhận chuyện này. . . Hình như anh là một trong những đương sự đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất