Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 111: Bạn bè? Lai lịch của Sở Chích Thiên! (hạ)

Trước Sau
Trần Cảnh Văn âm thầm lật cho ánh mắt xem thường, trong lòng tức cực rồi lại rất bất đắc dĩ, nếu không phải vì bảo trì hình tượng, khẳng định bé sẽ hất tay cậu ta đi, sau đó tàn bạo đạp lên thêm mấy đạp để phát tiết phiền muộn trong lòng bản thân một chút. Còn có, bé đặc biệt muốn gõ mở cái đầu ngu ngốc đó ra, xem đến tột cùng cậu ta đang suy nghĩ cái gì, lấy lòng mình hữu dụng sao? Kính nhờ, bé cũng là tham gia tuyển chọn, mọi người là đối thủ có được không?

Dường như cảm thụ được lửa giận ẩn tàng của Trần Cảnh Văn, thanh niên tuấn mỹ như cười như không nhìn bé một cái, khóe miệng mang theo một chút biên độ nho nhỏ, thoạt nhìn lần này sẽ có chút thu hoạch nhỏ.

Anh thấy mấy đứa trẻ đều đã ngồi hết, liền quay đầu nói với trợ lý trẻ tuổi bên người: “A Hàm, đi phòng luyện công kêu Thiên nhi lại đây.”

Trợ lý của anh chính là người thanh niên dẫn bọn nhỏ vào, anh ta nghe thấy phân phó, lập tức cúi người nói: “Vâng, Khôi Thủ đại nhân!” Nói xong liền rời khỏi thư phòng, dẫn tiểu chủ nhân của anh lại đây.

Trần Cảnh Văn cả kinh, không ngờ tới Khôi Thủ đại nhân mà ngay cả phụ thân đều phải ngước nhìn chínnh là thanh niên tuấn mỹ này, khí tức ấm áp khiến người ta như tắm gió xuân kia, có một loại khát vọng luôn muốn đứng ở bên cạnh người đó.

Chỉ thấy người đó cười giới thiệu bản thân: “Chú kêu Sở Thừa Vân, các cháu có thể kêu chú là Sở thúc thúc, lần này phiền các cháu lại đây là vì muốn tăng thêm mấy đồng bọn nhỏ cho con của chú Sở Chích Thiên, hy vọng các cháu có thể ở chung vui vẻ với con trai của chú, trở thành đồng bọn tri kỷ.”

Nói xong mỉm cười với hết thảy những đứa trẻ, biểu hiện hòa ái dễ gần bình dị gần gũi của Khôi Thủ đại nhân, khiến cho tâm tình của những đứa trẻ kia có chút kích động, cũng bắt đầu chờ mong đối với tiểu chủ nhân tương lai.

Trần Cảnh Văn bị nụ cười của Khôi Thủ đại nhân đầu độc, tâm vốn cảnh giác bắt đầu thả lỏng, bé cũng giống như những đứa trẻ khác bắt đầu chờ mong tiểu đồng bọn tiểu chủ nhân tương lai của bé. Có lẽ tiểu chủ nhân bé phải đi theo kia cũng có khí tức ấm áp như vậy, theo lý con trai hẳn là sẽ cực giống cha, như vậy ở cùng bạn ấy hẳn là sẽ rất vui vẻ, rất thư thái đi. Ừm, Trần Cảnh Văn nói cho bản thân, bé nhất định phải trở thành đồng bọn tri kỷ nhất của tiểu chủ nhân.

Lúc này, cửa thư phòng được mở ra một góc, chỉ thấy người thanh niên kia lau lau mồ hôi lạnh trên trán. Có chút cứng ngắc báo cáo với Khôi Thủ đại nhân của anh: “Khôi Thủ đại nhân, tiểu chủ nhân đã tới.” Nói xong, thân thể đứng thẳng tắp, hoàn toàn không có bộ dáng thả lỏng ban nãy, vẻ mặt nghiêm túc đẩy cửa rộng ra. Không có biện pháp, khí thế của tiểu chủ nhân mạnh hơn nhiều so với Khôi Thủ đại nhân, anh không dám làm càn a!

Trần Cảnh Văn còn chưa thấy được người, đã cảm thấy một luồng khí lạnh che trời lấp đất đánh tới, khiến cho bé nhịn không được rùng mình một cái. Bé giữ vững tâm thần, nhìn chăm chú qua, liền nhìn thấy một đứa trẻ mặt không biểu cảm, toàn thân băng lãnh tuổi tác xấp xỉ bé đứng thẳng chỗ cửa.

Ánh mắt băng lãnh vô tình của cậu ta thẳng tắp quét qua, hàn ý đâm người khiến cho những đứa trẻ trong thư phòng gần như đều bị đóng băng, thậm chí có một đứa trẻ bị kinh hách khóc tại chỗ. Đứa trẻ toàn thân bốc lên hàn khí đó chính là Sở Chích Thiên. Tiểu chủ nhân mà tương lai bọn nó phải cùng bồi bạn trưởng thành.

Thanh niên tuấn mỹ phía sau bàn làm việc chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi, tỏ ý người hầu bên cạnh dẫn đứa trẻ khóc kia đi, chịu không nổi khí lạnh của con anh, thì không có tư cách đứng ở bên người con anh.

Trong những đứa trẻ có duy nhất một đứa biểu hiện rất khác thường, cậu ta giương mắt to hiếu kỳ, nhìn đứa trẻ băng lãnh kia, mở miệng hỏi: “Trên người bạn giấu khối băng sao? Bạn không sợ lạnh sao?”

Trần Cảnh Văn nghe xong lời này sắc mặt đại biến, bé lần đầu tiên làm một động tác nhanh hơn suy nghĩ của bé, theo tính phản xạ vững vàng chặn lại cái miệng thối kia của Đổng Hạo Triết. Trong miệng hét lớn: “Ngu ngốc. Cậu đang nói cái gì đấy?”



Một tiếng rống to này khiến cho thanh niên tuấn mỹ sau bàn làm việc kinh ngạc, anh thấy phi thường thú vị nhìn Trần Cảnh Văn, nụ cười nơi khóe miệng càng sâu. Không ngờ tới còn có đứa trẻ đáng yêu như thế, vậy mà lo lắng cho đối thủ cạnh tranh. Còn có đứa trẻ thần kinh tương đối thô kia cũng không tồi. Có thể xem nhẹ khí lạnh của con trai nhà mình, cũng là một lựa chọn tốt.

Trần Cảnh Văn rống xong mới phát hiện sự thất thường của bản thân, mặt của bé nhất thời đỏ lên, thoáng cái lại trở nên trắng bệch, bé biết lần này xong rồi, Khôi Thủ đại nhân tuyệt đối sẽ không lựa chọn một đứa trẻ phân không rõ trường hợp la to mất đúng mực để bồi bạn con chú ấy.

Trong lòng bé khó chịu một trận, cảm thấy hành vi hôm nay của bản thân rất mất tiêu chuẩn, bé có lỗi với sự nhắc nhở của cha bé, có lỗi với sự kỳ vọng của gia tộc, mà để cho bé thất thường như thế đều là tên Đổng Hạo Triết đáng hận trước mắt này. Trong lòng Trần Cảnh Văn hận chết cậu ta, đều là tên đại ngu ngốc này, cậu ta đã hủy tiền đồ của bé, đã hủy gia tộc của bé. . .

Trần Cảnh Văn khó nhịn bi thương rốt cục viền mắt thoáng đỏ, nước mắt soạt rớt xuống, nức nở không thành tiếng, không cách nào đình chỉ được. Điều này khiến cho Đổng Hạo Triết bên cạnh hoang mang, cậu vò đầu bứt tai liên tục nhận lỗi cầu xin tha thứ: “Đừng khóc a, đều trách tớ không tốt, đều trách tớ không tốt. . .”

Sở Chích Thiên nhìn thoáng qua hai người cái gì cũng không để ý, trầm tĩnh trong thế giới của bản thân kia, đối mặt sự nhắc nhở của cha, liền gật gật đầu nói: “Vậy hai người bọn họ đi. . .” Nói xong không hề quay đầu lại mà đi, cậu đến chính là vì hoàn thành nhiệm vụ, nếu đã chọn người xong, còn lưu lại làm gì? Bất quá hai người mà cha ám chỉ kia coi như thú vị, thoạt nhìn cũng rất thuận mắt, cậu không ghét.

Sự tùy hứng của Sở Chích Thiên, khiến cho nam nhân tuấn mỹ làm cha kia bất đắc dĩ lần nữa thở dài một hơi, anh phủ phủ cái trán của mình, có chút khổ não. Nói đến anh là một người ôn hòa như thế, thế nào sinh ra đứa trẻ băng lãnh như thế? Nói đến momy của nó cũng là một nữ nhân hoạt bát đáng yêu a. . . Chỉ có thể nói là đột biến gien đi.

Anh kêu người hầu chờ một bên dẫn những đứa trẻ thất vọng tới cực điểm còn lại đi, chỉ để lại đứa bé xinh đẹp khóc ‘hoa lê ngậm mưa’ không biết phát sinh chuyện gì với đứa trẻ trì độn sốt ruột nhận lỗi không biết phát sinh chuyện gì.

Thấy hai đứa trẻ đến bây giờ còn chưa phản ứng lại, anh chỉ có thể đứng lên, kêu người hầu bên người đưa lên một chén nước ấm, cầm trong tay.

Anh đi tới bên người hai đứa trẻ, hòa ái nhẹ giọng nhẹ lời nói: “Đừng khóc, không có gì phải khóc, cháu cũng là vì bạn bè không phải sao? Thúc thúc sẽ không trách các cháu. Nha, có phải khát hay không? Uống chút nước ấm trước nhuận nhuận cổ họng đi.” Nói xong liền đưa nước ấm trong tay qua.

Trần Cảnh Văn nghe thấy thanh âm nhỏ nhẹ lời nói ôn hòa đó, rốt cục nâng lên hai mắt khóc có chút sưng đỏ, hai mắt bị nước mắt cọ rửa qua có vẻ rất sáng sủa, khiến cho cả người Trần Cảnh Văn linh động hơn, không còn là bộ dáng khô khan cố nén tâm tình trong lòng vừa rồi kia nữa, có sự ngây thơ chất phác mà một đứa trẻ sáu tuổi nên có.

Thanh niên tuấn mỹ hài lòng lộ ra nụ cười ấm áp, khiến cho Trần Cảnh Văn sửng sốt, mặt của bé cấp tốc đỏ lên, nói đến bé còn chưa từng được thấy qua người xinh đẹp như thế, bất kể nam hay là nữ, nụ cười kia. . . Bé nghĩ tới nghiêng nước nghiêng thành.

Bé ngơ ngác tiếp nhận chén nước, mê muội nhìn chằm chằm nụ cười của thanh niên tuấn mỹ kia, trong lúc nhất thời quên bản thân thân ở phương nào.

Một bàn tay to ấm áp sờ sờ đầu của bé, Trần Cảnh Văn liền cảm thấy được một loại ấm áp khôn kể vây quanh, an toàn khiến người ta quên hết thảy, thoáng cái cảm thấy yên tĩnh an tường. Lúc này nghe thấy một âm thanh trong trẻo hòa ái vang lên ở trên đầu bé: “Về sau, phải làm phiền hai người các cháu rồi, chú giao đứa con trai phiền phức kia của chú cho các cháu chiếu cố. . .”

Hửm? Khôi Thủ đại nhân đã nói gì đó sao? Trần Cảnh Văn vẫn luôn ở vào trong thần hồn điên đảo, nhất thời không phản ứng lại.



Lúc này một cái ôm cường hữu lực đánh thức bé: “Trần Cảnh Văn, bọn mình trúng tuyển rồi, bọn mình có thể ở lại chỗ này.” Đổng Hạo Triết hưng phấn ôm Trần Cảnh Văn lên, xoay tròn. Cậu rất cao hứng, vừa hoàn thành được nhắc nhở của cha, lại có thể ở cùng đứa bé xinh đẹp này.

A, trúng tuyển rồi, thực sự đã trở thành tiểu đồng bọn của tiểu chủ nhân? Trần Cảnh Văn bị kinh hỉ này làm cho trực tiếp cả kinh sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn quên bé đang bị cái tên đáng ghét nào đó ôm.

Nhìn biểu tình kinh hỉ của hai đứa trẻ, thanh niên tuấn mỹ cũng nhịn không được cười ra tiếng, anh vỗ vỗ tay nói: “Được rồi, chú cho các cháu thời gian một tháng để tụ họp với cha mẹ một chút, sau đó phải lại đây, bất quá yên tâm, mỗi tháng đều có ngày nghỉ có thể trở lại.”

Lời nói của anh khiến cho ánh mắt của hai đứa trẻ đều sáng, không ngờ tới còn có những phúc lợi này, phải biết rằng tuy rằng bọn nó thông minh trí tuệ thậm chí có chút trưởng thành sớm, thế nhưng có thể cùng sinh hoạt với cha mẹ vẫn rất hấp dẫn bọn nó.

Đương nhiên đứa khác người nào đó thì ngoại lệ, Sở Chích Thiên trong phòng luyện công phỉ nhổ đầy mặt, chỉ cần lão ba không nên không có việc gì mà đến phiền cậu, lão mẹ không nên xem cậu là món đồ chơi mà chơi, cậu liền yên vui.

Trần Cảnh Văn nhìn Khôi Thủ đại nhân khí chất văn nhã ôn hòa, ý cười đầy mặt có phong phạm trang nhã vô thượng kia, bé cảm thấy bản thân đã bị luồng phong phạm đó mê hoặc. Bé lặng lẽ hạ một quyết tâm, đó chính là bé nhất định phải học tập Khôi Thủ đại nhân, nhất định phải học được loại phong thái mê người trên người chú ấy, cái loại bình tĩnh ‘trong đàm tiếu hết thảy đều ở trong nắm bắt’ đó.

Hai bé cảm thấy mỹ mãn chắp tay đi ra thư phòng, nhìn nhau cười, làm đồng bọn hợp tác tương lai, Trần Cảnh Văn chỉ có thể buông tha cái tên nhóc đáng hận này, bất quá bé biết bé phải tận tình dạy dỗ cái tên đại ngu ngốc này, miễn cho lại làm ra chuyện gì mất đúng mực.

Trần Cảnh Văn đang chuẩn bị trở về nói cho cha mình tin tức tốt, mới đi vài bước lại đột nhiên dừng bước, sắc mặt bé tái nhợt đứng ngốc lăng không nhúc nhích.

Đổng Hạo Triết sốt ruột, đứa bé xinh đẹp này lại làm sao vậy? Vội vã hỏi: “Trần Cảnh Văn, bạn thế nào vậy?”

Trần Cảnh Văn nói lắp: “Tiểu, tiểu chủ nhân, có phải không giống với Khôi Thủ đại nhân hay không?”

Đổng Hạo Triết nghĩ nghĩ nói: “Ừm, tiểu chủ nhân thực băng lãnh a, một chút cũng không có hòa ái như Khôi Thủ đại nhân, bất quá mùa hè bọn mình sẽ không nóng, vậy cũng không tồi.” Nói xong, lộ ra nụ cười đắc ý, tự hào vì bản thân đã tìm được phương pháp có thể hạ nhiệt độ.

Mợ nó, biết ngay tên nhóc này không đáng tin cậy mà, nghĩ như thế nào đến vấn đề mùa hè, sao không ngẫm lại mùa đông bọn nó chịu qua được thế nào? Ách, bị Đổng Hạo Triết làm lẹo luôn.

Tâm tình vốn cao hứng của Trần Cảnh Văn thoáng cái suy sụp, bé cảm thấy ngày tháng tương lai của mình sẽ không quá dễ chịu, phải sinh hoạt chung với một khối băng, thời khắc chịu đựng rét lạnh tập kích. Thế còn chưa nói, bé còn phải hợp tác với một tên đại ngu ngốc, bé cảm thấy ngày tháng tương lai triệt để bê kệch.

Được rồi, coi như là sự hi sinh tất yếu vì vinh quang của gia tộc, vẻ mặt Trần Cảnh Văn nghiêm túc, nắm nắm tay nhỏ của bản thân, âm thầm động viên cho chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau