Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 137: Chạy trốn? Bị tóm được.

Trước Sau
La Hinh Nhi không ngờ tới cô nói ra lời kia, Sở Chích Thiên còn có thể lãnh tĩnh như vậy, thật giống như người mà cô nói căn bản không có nửa điểm quan hệ tới anh ta. Ánh mắt của anh ta không có nửa điểm dao động, ánh mắt nhìn cô thật giống như nhìn một người chết, loại ánh mắt đó khiến cho cô không khỏi run rẩy toàn thân, một luồng hàn khí đánh thẳng trong lòng.

Sở Chích Thiên bị La Hinh Nhi dây dưa làm cho không còn bất kỳ kiên trì nào, anh không nhắc lại nữa, trực tiếp búng ngón tay vang một cái, đột nhiên bầu trời ở khu vực của chiến đội Hoài Thành bắt đầu mây đen cuồn cuộn, loáng thoáng truyền đến tiếng lôi điện, năng lượng nồng đậm khiến cho mặt của người phía dưới thất sắc, trong lòng nhất thời trầm xuống.

Thủ lĩnh căn cứ Huy Hoàng thấy thế đã biết người trước mắt này tuyệt đối không phải người hiện tại bọn họ có thể đối phó, gã vội vã hô to: “Vị huynh đệ này, chuyện gì cũng từ từ, khoan hãy động thủ, đồ chúng tôi từ bỏ, chúng tôi lập tức rút lui. . .”

Sở Chích Thiên băng lãnh nhìn bọn chúng, tuyệt không đáp lại, mà năng lượng ở không trung càng ngày càng nồng đậm, tất cả người Hoài Thành đều run như cầy sấy, chỉ sợ cường giả trước mắt sẽ cự tuyệt bọn họ, trực tiếp để cho luồng năng lượng đó phóng thích, trong lòng mọi người đều rõ, nếu như năng lượng đó thực sự tập kích bọn họ, bọn họ ngoại trừ mấy người cấp cao, những người khác sẽ bị diệt toàn quân.

Sở Chích Thiên rốt cục mở miệng: “Hạn cho mấy người trong vòng ba phút, cút ra khỏi đường nhìn của tôi, không làm được, thì ở dài lại nơi đây đi.” Lời nói lãnh khốc bá đạo khiến cho người của Hoài Thành không dám đề xuất nửa điểm bất mãn, bọn họ nghe thấy Sở Chích Thiên lên tiếng, liền ngã nhào nhanh chóng rời đi, chạy trối chết tựa như phía sau có quỷ quái đáng sợ nào đó vậy.

Những người đó tới đột nhiên, đi cũng rất nhanh chóng, vậy mà không đến ba phút đã toàn bộ rút lui khỏi nơi đây. Thực sự là đến cũng vội vã đi cũng vội vã. Nhóm đội viên tổ chiến đấu thấy chiến đội Hoài Thành như chó nhà có tang kẹp đuôi chạy trốn, nhịn không được cao giọng hoan hô lên, trong lòng tin phục vì sự uy vũ khí phách của thủ lĩnh doanh địa nhà mình.

Về phần cái chuyện cầm thú làm kia. . . Được rồi, là người thì luôn có chút ham mê nhỏ. Thủ lĩnh nhà mình chỉ là có ham mê luyến đồng, cũng không tính là chuyện lớn gì. Nhóm đội viên của tổ chiến đấu vẫn rất biết tìm lý do cho thủ lĩnh doanh địa nhà mình.

Về phần nhóm những đội viên trong nhà có con gái vị thành niên thì chuẩn bị trở về phải giấu con gái nhà mình đi, tuyệt đối không cho mấy cô bé lộ mặt ở trước mặt thủ lĩnh. Bọn họ tin tưởng chỉ cần ngăn cách thì sẽ không xảy ra chuyện gì. . .

Cứ như vậy, Sở Chích Thiên dưới tình huống bản thân không biết, có cái gọi là ham mê luyến đồng. . .

Sở Chích Thiên đứng ở đỉnh chóp kho hàng thấy người Hoài Thành đã toàn bộ rút lui, lúc này mới tung người xuống, đi tới bên người Đổng Hạo Triết.

Đổng Hạo Triết khó nhịn hiếu kỳ trong lòng, nhỏ giọng hỏi: “Sở ca, Tiểu Thất thực sự là ra từ như thế?”

Sở Chích Thiên lãnh nhãn đảo qua, trong mắt có sự bất mãn, anh lạnh lùng nói: “Cậu cũng tin loại lời nói đó?” Trần Cảnh Văn Đổng Hạo Triết chính là người cùng anh lớn lên, chẳng lẽ bọn họ còn không biết anh?

Đổng Hạo Triết cười hắc hắc nói: “Tôi thì không tin, bất quá thấy nữ nhân kia nói rất chuẩn xác, liền hiếu kỳ hỏi một chút đến tột cùng là chuyện thế nào.” Đổng Hạo Triết hiểu rõ cách làm người của Sở Chích Thiên, khẳng định sẽ không làm ra chuyện khiến người ta giận sôi như vậy, trừ phi là xảy ra chuyện ngoài ý liệu nào đó.

Sở Chích Thiên vừa định mở miệng giải thích nguyên do mọi chuyện, nói đến bên miệng lại thu trở lại. Có một số việc giải thích chỉ phí công, tin tưởng thì bản thân không giải thích cũng sẽ tin tưởng, tin tưởng lời đồn đãi thì giải thích thế nào cũng sẽ cho rằng là một loại che giấu. . . Huống hồ anh không muốn dính dáng ra Tiêu Tử Lăng.

Đội viên tổ chiến đấu lần nữa dưới sự an bài của tổ trưởng nhà mình tiến hành thanh lý kho hàng, lúc này, Sở Chích Thiên liền chú ý tới Tiêu Tử Lăng lén lút đi theo phía sau mọi người, đã biết cậu ta muốn thừa cơ chuồn đi, để trốn tránh sự chỉ trích của anh.



Tuy rằng Sở Chích Thiên biểu hiện ra một mảnh lạnh nhạt, nhưng lửa giận trong lòng còn chưa biến mất, lúc này thấy bộ dáng tên đầu sỏ gây nên kia thế mà muốn vỗ vỗ cái mông chạy trốn, nhất thời khiến cho lửa trong tim anh tăng tăng tăng bốc lên đầu.

Anh thế nào có thể buông tha tên nhóc gây sự này chứ, bôi đen hình tượng của anh lại muốn chạy trốn, nào có dễ như vậy, vì vậy thuấn di một cái liền lóe đến phía sau Tiêu Tử Lăng. Nhìn tên nhóc này không có chút cảm giác nào mà thập thập thò thò, nhìn ngang nhìn dọc, sau đó nhón chân nhón tay biến người, bộ dạng này không biết vì sao thế mà khiến cho anh nhớ tới chuột trộm dầu. . . (1 câu truyện cổ tích =)))

Lúc này Tiêu Tử Lăng đang ngồi xổm phía dưới cục đá cảnh nào đó ẩn núp, cậu cẩn cẩn thận thận nhô đầu ra kiểm tra lộ tuyến chuồn đi kế tiếp. Lúc này lão đại nhà cậu khẳng định đang trong cơn giận dữ, nếu như hiện tại bị tóm được, kết cục của cậu không cần nghĩ cũng biết khẳng định sẽ cực kỳ bi thảm, lúc này không chạy trốn thì khi nào chạy chứ.

Lần nữa liếc liếc mắt nhìn chỗ Sở Chích Thiên đứng một cái, hử? Thế nào hổng có người chứ? Cậu quay đầu hỏi Sở Tiểu Thất theo bên cạnh: “Tiểu Thất, nhóc nhìn thấy lão đại không? Thế nào không thấy nữa?”

Sở Tiểu Thất liếc liếc Sở Chích Thiên phía sau Tiêu Tử Lăng một cái, trong ánh mắt của Sở Chích Thiên có sự cảnh cáo rõ ràng, kêu nó không nên nhiều lời, vì vậy nó chỉ có thể lắc lắc đầu. Nó thương xót nhìn Tiêu Tử Lăng sau khi nhận được đáp án của nó lại đặt lực chú ý ở giữa sân trước mắt, anh ta làm sao lại không nghĩ ra nhìn nhìn phía sau chứ, thực sự là một tên nhóc trì độn.

Tiêu Tử Lăng lại nhìn một vòng chiến trường xung quanh, vẫn không tìm được thân ảnh của Sở Chích Thiên, cậu hồ nghi nói: “Chẳng lẽ lão đại đi rồi? Hay là làm chuyện khác? Mặc kệ, lão đại không ở đây thì là chuyện tốt, không cần lén lút chuồn. . .”

“Vậy là cậu muốn quang minh chính đại chuồn?” Một thanh âm u u truyền đến từ phía sau, trong giọng nói có sự bất đắc dĩ.

“Đều đã quang minh chính đại, còn cần phải chuồn sao? Đương nhiên là đường đường chính chính. . .” Tiêu Tử Lăng không hề nghĩ ngợi trực tiếp quay đầu lại phản bác, khi thấy thân ảnh của Sở Chích Thiên, đầu lưỡi của cậu nhất thời bị mèo càm đi, mặt nhất thời suy sụp xuống, biểu tình ủy khuất dường như bị ai hãm hại vậy.

Sở Chích Thiên cười lạnh nói: “Thế nào, muốn chuồn bị tóm được, còn ủy khuất hay sao?”

Tiêu Tử Lăng lập tức đứng dậy, bộ dạng vẻ mặt phục tùng dễ nghe chờ đợi giáo huấn miễn bàn ngoan bao nhiêu, thật giống như hành vi cậu muốn chuồn đi ban nãy chỉ là một loại ảo giác, kỳ thực cậu chỉ đứng ngốc ở chỗ này chờ đợi lão đại lại đây xử phạt mà thôi.

Sở Chích Thiên vừa thấy bộ dạng này của Tiêu Tử Lăng, đã biết cậu lại bắt đầu giả vô tội cho anh, anh phát hiện chiêu này Tiêu Tử Lăng sử dụng rất tự nhiên, căn bản không có nửa điểm không thoải mái, liền biết Tiêu Tử Lăng bình thường dùng không ít, quả nhiên là mình quá phóng túng cậu ta, lần này không thể để cho cậu ta hồ lộng qua nữa. Vì vậy hừ lạnh một tiếng nói: “Chúng ta trở lại!” Đương nhiên muốn giáo huấn thì đóng cửa lại giáo huấn, Sở Chích Thiên không muốn người của mình mất mặt mũi ở bên ngoài.

Tiêu Tử Lăng nghe vậy nhanh chóng kéo Tiểu Thất đi theo phía sau Sở Chích Thiên, đương nhiên cậu không quên dùng nhãn đao hung hăng lăng trì tên nít ranh không mật báo này, nha nhìn thấy lão đại ở phía sau vì sao không ám chỉ một chút, khiến cho cậu mất mặt lớn rồi.

Sở Tiểu Thất rất vô tội, nói đến lão đại ở ngay trước mặt, nó ám chỉ thế nào? Lão đại cũng không phải người mù, chỉ có thể nói Tiêu Tử Lăng quá trì độn, phải biết rằng ánh mắt của Sở lão đại rất băng lãnh nha, không phải nhìn chăm chú nó mà cũng cảm thấy toàn thân không ngừng tỏa ra hàn khí, mà Tiêu Tử Lăng thế mà không có bất kỳ cảm giác nào, thần kinh quả nhiên rất thô.

Một đường không nói chuyện, ba người lên phòng xe của Sở Chích Thiên, Tiêu Tử Lăng biểu hiện ra một bộ dạng ngoan ngoãn nhận tội, trong lòng lại còn muốn chạy trốn kiếp nạn này, hơn nữa cậu lại không phải cố ý, cậu nào biết đâu rằng đoạn lời nói đuổi người trước đây sau cùng sẽ diễn biến thành loại cục diện khó có thể thu trận này, cậu cũng không phải thần đúng không?

Hơn nữa trước đây Sở Chích Thiên cũng phối hợp a, không thấy anh ta có gì không vui. Vì sao khi xảy ra chuyện thì muốn tìm cậu tính sổ chứ, nếu muốn tính thì mọi người cùng tính a, ngay cả Tiểu Thất cũng có phần.



Thấy bộ dáng sợ hãi rụt rè của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên hừ lạnh nói: “Hừ, hiện tại biết sợ rồi? Trước đây cậu chơi cao hứng lắm a, nói dối phải nói là thiên mã hành không.”

Nghe vậy Tiêu Tử Lăng nhanh chóng đẩy lên nụ cười lấy lòng nói: “Trước đây khi nói những lời đó, em không ngờ tới cô ta sẽ xuất hiện ở chỗ này a, em cho rằng cả đời cũng sẽ không thấy mặt lại chứ, Sở ca, em thực sự không phải cố ý, xin không nên tức giận a!” Nói xong liền lủi qua bắt đầu phục vụ cho lão đại nhà mình, cậu nhanh nhẹn đặt Sở Chích Thiên trên sô pha, vừa là xoa bóp vừa là đấm lưng, bộ dáng nịnh nọt mười phần một tên chó săn.

“Tôi đương nhiên biết cậu không phải cố ý, bằng không cậu cho là cậu còn có thể sống được dễ chịu như thế?” Sở Chích Thiên lần nữa liếc liếc Tiêu Tử Lăng hiếm thấy chịu khó như thế trước mắt một cái, trong lòng vừa bực mình vừa buồn cười. Tác phong của tên nhóc này chính là vậy, chuyện làm trước đây thoạt nhìn không có vấn đề gì, thế nhưng trải qua thời gian lên men, chậm rãi sẽ có chuyện xấu.

Lúc này Tiêu Tử Lăng đã ngồi vào bên cạnh Sở Chích Thiên, bắt đầu xoa bóp cánh tay cho anh, có lẽ đụng phải cái gì đó, phần eo của Sở Chích Thiên đột nhiên nổi lên một khối, một tiếng meo ô phẫn nộ vang lên.

Tiêu Tử Lăng sửng sốt, liền thấy trong áo khoác của Sở Chích Thiên đột nhiên bò ra một con mèo nhỏ rất khó coi. Nó bò lên trên vai Sở Chích Thiên, rống giận với Tiêu Tử Lăng, dường như phi thường phẫn nộ đối với sự quấy rầy của Tiêu Tử Lăng.

Mèo này rất nhỏ, cuộn mình lại chỉ bằng nắm tay người trưởng thành, tướng mạo có chút xấu, không phải, là rất xấu, khô khô xơ xác không nói, lông còn thưa thớt, thật giống như bị bệnh ghẻ chốc nào đó. Ở niên đại bình an, mèo này vứt ở bên ngoài, tuyệt đối là loại khiến người ta phỉ nhổ chán ghét, dậy không nổi chút tâm tình trìu mến nào của bất kỳ ai, có thể thấy được khó coi bao nhiêu.

Tiêu Tử Lăng chấn kinh chỉ chỉ con mèo đó nói: “Con tang thi cấp bốn kia?”

Sở Chích Thiên liếc liếc Tiêu Tử Lăng một cái, như cười như không nói: “Hóa ra cậu biết đó là một con tang thi mèo a!” Vốn biết Tiêu Tử Lăng giấu anh một số chuyện, thoạt nhìn hẳn là chuyện này.

Tiêu Tử Lăng ngẩng đầu nhìn trần xe, a, trần xe này thực tốt a, mỗi một góc độ được làm không một khe hở, màu sắc kia thực sự là. . . Vì cái răng mình lại không cẩn thận nói ra miệng chứ.

Sở Chích Thiên thấy Tiêu Tử Lăng lại đang làm bộ nghiên cứu trần xe để tránh né vấn đề của anh, giả ngu cộng ngơ ngẩn vận dụng dày công tôi luyện, anh chỉ có thể xoa trán câm lặng.

“Cậu nói, tôi nên làm gì cậu giờ đây?” Sở Chích Thiên xa xôi hỏi, nên xử phạt Tiêu Tử Lăng thế nào anh nhất thời vậy mà không nghĩ ra được, nhẹ thì không có hiệu quả gì, nặng thì. . .

Tiêu Tử Lăng vừa nghe nhanh chóng tiếp lời lấy lòng nói: “Sở ca, vậy thì cái gì cũng không làm, lần này em biết sai rồi, về sau cái gì em cũng nghe đại ca anh.”

Sở Chích Thiên nghe thấy lời nói này của Tiêu Tử Lăng, yên lặng nhìn cậu một cái, khóe miệng anh lộ ra một nụ cười không rõ hàm nghĩa: “Thực sự cái gì cũng nghe tôi?”

Tiêu Tử Lăng gật đầu cái rụp, cứ như vậy hoàn toàn bán bản thân cho Sở Chích Thiên.

Nụ cười của Sở Chích Thiên càng sâu, anh nhớ tới khi tang thi cấp bốn mê hoặc anh, một màn huyễn cảnh mà anh đã thấy kia. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau