Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 141: Phản kích, làm Sở Chích Thiên buồn nôn!

Trước Sau
Tiêu Tử Lăng cúi đầu thấy tay của Sở Chích Thiên dừng trên làn váy rốt cục cũng thu hồi, thầm nghĩ: Lần này xong rồi chứ, có thể khai ân thả cậu trở lại thay quần áo hay không?

Không ngờ tới lão đại nhà mình còn chưa chịu bỏ qua, Sở Chích Thiên nhích tới bên mặt Tiêu Tử Lăng, bàn tay ấm áp lượn một vòng qua phần eo của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên thở dài nhẹ một hơi tiếp tục nói: “Tiểu Lăng, cậu biết nơi hoàn mỹ nhất của con gái là gì không? Chính là nơi đây, eo nhỏ thon thon, không gió tự động tự có tư thái phong lưu, mà cậu thì sao? Nửa điểm phong tư cũng không có.” Dứt lời còn không quên vỗ nhẹ vài cái trên thắt lưng, để biểu thị sự tiếc nuối của anh.

Cho dù lực nhẫn nại của Tiêu Tử Lăng tốt thế nào, nghe đến đó cũng nhịn không được khó chịu trong lòng, mợ nó, lão đại khốn nạn luôn đem cậu ra so sánh với nữ nhân, anh có thể để cho một người nam nhân với một nữ nhân so sánh xem ai nữ nhân hơn không? Ngoại trừ ẻo lả với bóng lộ.

Còn có, cậu có kém như vậy sao? Mặt ngoài của cậu trưởng thành thiên hướng lão mẹ cậu, cho dù mặc vào trang phục nữ thoạt nhìn có chút không thích hợp tương đối quái dị, nhưng cũng không đến mức không thể chấp nhận như lão đại nói chứ, chẳng lẽ lão đại cố ý đả kích cậu, để trả thù cậu bôi đen hình tượng của anh ta?

Nghĩ tới đây, Tiêu Tử Lăng ngẩng đầu, hồ nghi liếc liếc Sở Chích Thiên một cái, muốn tìm được từ trên mặt Sở Chích Thiên dụng ý chân chính của hành vi kia. Thì thấy biểu tình Sở Chích Thiên vẫn như thường ngày nhìn không ra một chút tin tức, chỉ có ánh mắt có chút khiếp người.

Tinh thần của Sở Chích Thiên lúc này đang hết sức chăm chú ở trên người Tiêu Tử Lăng, đương nhiên phát hiện được động tác lén lút của Tiêu Tử Lăng, vì vậy anh nhàn nhạt hỏi: “Thế nào? Không phục?” Tay anh thu trở về từ trên thắt lưng của Tiêu Tử Lăng, thấy một sợi tóc mái trên trán Tiêu Tử Lăng che khuất ánh mắt, liền nhẹ nhàng đẩy ra cho cậu.

Cẩn thận tỉ mỉ lấy ngón tay xen vào sau tai cậu, có lẽ là vô ý, bụng ngón tay của Sở Chích Thiên hơi hơi ma sát một chút trên vành tai, gương mặt lỗ tai của Tiêu Tử Lăng thoáng cái trở nên đỏ bừng. Chỗ đó cũng là một trong những điểm mẫn cảm của cậu, đây là phản ứng tự nhiên của thân thể không phải Tiêu Tử Lăng có thể khống chế.

Tiêu Tử Lăng bởi vì động tác của Sở Chích Thiên mà mặt đỏ tới mang tai, nghe thấy câu hỏi của Sở Chích Thiên, tuy rằng trong lòng khó chịu nhưng cũng không muốn đối nghịch với lão đại, vì vậy liền lắc lắc đầu biểu thị bản thân ý kiến gì cũng không có, hiện tại cậu chỉ muốn lập tức trở lại trong phòng tắm, có thể tránh khỏi đường nhìn lấp lánh hữu thần, cùng với lời nói ác độc không chút nào lưu tình của Sở Chích Thiên.

Bất quá dường như Sở Chích Thiên phê phán Tiêu Tử Lăng nghiện rồi, không muốn đơn giản tha cho cậu như vậy. Chỉ thấy anh đi đến bên sô pha ngồi xuống, nói với Tiêu Tử Lăng còn đứng ngốc một bên: “Đứng nơi đây!” Phương hướng Sở Chích Thiên chỉ chính là chính diện phía trước anh, quá gần với sô pha mà anh ngồi, gần như vừa chạm là có thể đụng.

Tiêu Tử Lăng đành phải lết qua một chút, lại lết qua một chút, không biết vì sao, đối mặt Sở Chích Thiên hai tay khoanh ngực tựa trên sô pha, đang chuyên chú nhìn cậu tới gần ở đối diện, trong lòng Tiêu Tử Lăng vậy mà có một loại cảm giác ngượng ngùng, cậu dùng sức kéo làn váy xuống, muốn tận lực che khuất một chút gì đó, đây là tâm lý của nữ nhân sao?

Phắc, bản thân mặc vào y phục của nữ nhân chẳng lẽ ngay cả tâm của nữ nhân cũng kế thừa luôn? Tiêu Tử Lăng, mày quá kém, tất cả mọi người đều là nam nhân, coi như là tắm nhà tắm công cộng đi. Thời điểm đó toàn thân mọi người chỉ vây một cái khăn mặt, đều không thấy có vấn đề gì, mày sợ cái gì?

Cuối cùng Tiêu Tử Lăng cũng bơm đủ hơi cho mình, cũng rốt cục lết tới trước mặt Sở Chích Thiên.

Sở Chích Thiên nhìn chằm chằm Tiêu Tử Lăng chậm rãi lết qua, bộ dạng mặt đỏ tới mang tai đó vậy mà khiến cho anh có một luồng xung động, muốn thấy bộ dáng Tiêu Tử Lăng ủy khuất đáng thương hai mắt đẫm lệ mông lung. Trong lòng anh vang lên hồi chuông cảnh báo, biết mọi chuyện có chút không khống chế được. Tay giấu dưới sườn mở ra lại xiết chặt, liên tục nhiều lần mới khiến cho tâm tình của anh hơi bình phục được một chút. Anh biết cách làm sáng suốt nhất là kêu Tiêu Tử Lăng trở lại thay y phục, để kết thúc trò khôi hài đối với anh cùng với Tiêu Tử Lăng đều là một loại giày vò này.

Thế nhưng, anh lại không nỡ cứ kết thúc như vậy, anh luôn luôn có năng lực tự khống chế nhưng ở trên chuyện này lại lựa chọn bỏ mặc bản thân, sa vào trong loại kích thích khôn kể này. Có lẽ anh thực sự cần thiết một nữ nhân để điều hòa một chút, mà không nên uống rượu độc giải khát như vậy.



“Tiểu Lăng, cho dù cậu mài mài lết lết thế nào đi nữa, đều không có sự ngượng ngùng nữ nhân nên có, làm như vậy, không chỉ khó coi còn rất buồn nôn.” Lời nói của Sở Chích Thiên vẫn ác độc như trước, lời này khiến cho Tiêu Tử Lăng nhất thời nổi sung, nếu không phải lão đại khốn nạn này muốn cậu mặc bộ quần áo này, cậu có cần thiết như vậy không, khó coi buồn nôn vậy không nên nhìn, để cho cậu quay về phòng tắm thay lại là được, hà tất nói chuyện khó nghe như vậy?

Chờ một chút, lão đại nói cái gì đó? Buồn nôn? Đúng vậy, mình không phải là vì làm lão đại nhà mình buồn nôn sao?

Thế nào quên chuyện này chứ? Tiêu Tử Lăng đột nhiên nhớ tới dự định lúc mới đầu, bắt đầu ảo não thế nào lại quên điều đó, mà bị lão đại dắt đi một đường. Cậu quyết định phải tuyệt địa phản công, triệt để buồn nôn chết lão đại nhà mình, để cho anh ta không bao giờ muốn thấy cậu mặc y phục nữ nhân nữa.

Tiêu Tử Lăng đã có mục tiêu, dũng khí thoáng cái tăng lên, cảm giác ngượng ngùng vốn dĩ thoáng cái bay sạch, trực tiếp đi đến trước mặt Sở Chích Thiên, giơ chân lên cao giẫm lên trên sô pha, hơi cúi thân xuống từ trên cao nhìn xuống nói: “Sở ca, thực sự rất khó coi?”

Hành động đột nhiên này của Tiêu Tử Lăng dường như đã đánh cho Sở Chích Thiên trở tay không kịp, ánh mắt của anh thoáng cái thâm trầm lên, đột nhiên ngậm miệng không nói.

Biết ngay lúc trước biểu hiện của mình quá kém mà, Tiêu Tử Lăng đắc ý nói: “Em là nam, đương nhiên so không bằng nữ nhân, bất quá có phải Sở ca anh nói quá mức hay không, lại nói, em mặc bộ quần áo này chính là dựa theo yêu cầu của anh, dù không đẹp thế nào đi nữa, Sở ca anh cũng phải chừa chút mặt mũi cho em a.”

Động tác này của Tiêu Tử Lăng là rất uy phong, bất quá động tác này khiến cho cái quần sịp chặt đến mức không thể chặt hơn thắt lấy cậu, nhịn không được vươn tay phải lấy ngón tay kéo kéo rìa quần sịp, hy vọng có thể kéo ra một chút, thoải mái một chút, cậu không chú ý tới động tác này của cậu, khiến cho Sở Chích Thiên dùng sức mân chặt miệng, cơ bắp trên mặt cũng có chút cứng ngắc.

Sở Chích Thiên phục hồi tinh thần lại dùng thanh âm có chút khàn khàn, ẩn hàm giận dữ trách mắng: “Động tác này của cậu, ra thể thống gì? Còn không thả chân xuống.” Tư thế Tiêu Tử Lăng nhấc chân, ở góc độ của Sở Chích Thiên, quần sịp hồng nhạt như ẩn như hiện dưới làn váy, hơn nữa Tiêu Tử Lăng còn không tự giác lấy ngón tay kéo kéo nơi đó, Sở Chích Thiên luôn luôn cho rằng định lực của bản thân vượt xa người thường, lúc này cũng tránh không được có chút không khống chế được.

Tiêu Tử Lăng thấy mặt khối băng của Sở Chích Thiên rốt cục cũng bị phá công, lại càng hưng phấn đắc ý, thật vất vả mới chiếm được thượng phong, cứ như vậy thu tay lại? Cậu cũng không muốn từ bỏ cục diện tốt như vậy, lại nói, không phải trước đó Sở Chích Thiên nói lời ác độc rất cao hứng sao? Hiện tại cũng nên đến phiên cậu trả thù một chút.

Tiêu Tử Lăng có ý nghĩ này đương nhiên sẽ không thu tay lại, trái lại ngày càng táo tợn, cậu đột nhiên thay đổi thành bộ dạng ngồi xổm, leo lên trên sô pha, hai tay khoác lên trên vai Sở Chích Thiên, xấu xa cười nói: “Vậy Sở ca anh dạy em đi, thế nào mới tính là có bộ dáng?”

Cậu nhất định phải thừa cơ hội này tận tình trêu chọc lão đại xấu xa này nhà cậu một chút, cho anh ta biết đàn em cũng không phải dễ khi dễ, bị chọc xù lông cũng sẽ phản kích.

Sở Chích Thiên híp lại hai mắt, hai tay giấu dưới sườn nắm chặt, anh nhìn khuôn mặt cười dựa vào rất gần trước mắt, thầm nghĩ thế này có tính là tự tìm tội chịu hay không?

Thấy Sở Chích Thiên rốt cục trầm mặc không nói một tiếng, Tiêu Tử Lăng đắc ý, xem đi, không còn gì để nói đúng không, biết ngay lão đại đang chỉnh cậu mà, thế nào ngay từ đầu mình không phản ứng lại chứ, vậy mà bị lão đại nhà mình nói á khẩu không trả lời được, chỉ có thể chịu không công, bất quá giác ngộ còn chưa tính là muộn, cuối cùng cũng báo được thù. Tâm tình Tiêu Tử Lăng thư sướng, khi đang chuẩn bị leo xuống sô pha, Sở Chích Thiên lên tiếng.



Chỉ thấy khóe miệng Sở Chích Thiên đột nhiên lộ ra nụ cười tà khí, anh thấp giọng hỏi: “Tiểu Lăng nói lời này, có thể lý giải là cậu đang mê hoặc đại ca tôi đây hay không?”

Tiêu Tử Lăng nghe xong lời này, trực tiếp ngã quỵ ở trong lòng Sở Chích Thiên, cậu chật vật bò dậy từ trong lòng Sở Chích Thiên, giữa lúc đó tựa hồ nghe thấy một số tiếng kêu rên rất nhỏ.

Cậu cuối cùng cũng ổn định được thân thể của mình, quỳ thẳng, vừa nhấc đầu liền thấy Sở Chích Thiên nhắm mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu xa dường như đang thưởng thức dư vị gì đó. Tiêu Tử Lăng lập tức nghĩ đến mấy lần tình cảnh trước đây, đều là Sở Chích Thiên đang trêu chọc cậu, chẳng lẽ lần này cũng vậy, khó trách vẻ mặt lão đại nhà mình là thưởng thức dư vị, hóa ra lại nghĩ đến mấy chuyện đó.

Không được, lần này không thể bị lão đại đùa bỡn trong tay nữa, nhất định phải ổn định, vì vậy cậu cười ngọt ngào nói: “Sở ca, anh nghĩ sao?”

Lời nói của Tiêu Tử Lăng khiến cho Sở Chích Thiên mở mắt, ánh mắt anh thâm trầm khiến người ta sợ hãi, ít nhất Tiêu Tử Lăng nhìn thì trong lòng có chút rét lạnh, chung quy cảm thấy có một số đại sự hình như không ổn.

Không đợi Tiêu Tử Lăng hiểu rõ, liền thấy Sở Chích Thiên vươn ngón tay nhẹ nhàng ấn ấn đôi môi hồng nhuận của cậu, thanh âm khàn khàn nói: “Chỉ như vậy, thì mê hoặc không được đại ca nhà cậu.”

Tiêu Tử Lăng chỉ có thể kiên trì diễn tiếp, lão đại chết bằm này không thể chịu thua một lần sao? Còn có, đến bây giờ mà còn chưa buồn nôn chết được anh ta?

“Vậy đại ca nói xem, cần đàn em em đây làm như thế nào?”

Sở Chích Thiên như cười như không: “Vậy phải xem ý của bản thân Tiểu Lăng, đến tột cùng có muốn mê hoặc đại ca tôi đây hay không?” Được rồi, Sở Chích Thiên vốn giảo hoạt, vứt vấn đề lại. Lựa chọn tiếp tục diễn kịch, hay là kêu thu binh tất cả đều ở trên người Tiêu Tử Lăng.

Tiêu Tử Lăng nào chịu bỏ dở nửa chừng, huống hồ cậu nghẹn một cục tức chuẩn bị phản kích một lần, vì vậy cậu cắn răng một cái, quyết định học tập mấy động tác xem trên phim A trước đây, cậu trực tiếp đưa chân ngồi dang chân trên đùi Sở Chích Thiên, hai tay ôm cổ Sở Chích Thiên.

Động tác này khiến cho toàn thân Sở Chích Thiên nhẹ nhàng run lên, Tiêu Tử Lăng chậm rãi tới gần chỗ cổ Sở Chích Thiên, đối lỗ tai của anh, nhẹ nhàng thổi một hơi, nói: “Sở ca, hiện tại thế nào?”

“Cậu cho rằng như vậy là đủ rồi sao?” Thanh âm của Sở Chích Thiên gần như là chen ra từ trong hàm răng, anh đang cố nhịn cái gì đó. Là buồn nôn sao? Rốt cục sắp nhịn không được nữa? Tiêu Tử Lăng cảm thấy như uống thuốc kích thích, thoáng cái kích động lên.

“Chưa đủ sao?” Tiêu Tử Lăng nghĩ nghĩ, lúc đó trong phim A còn nhìn thấy gì? Nữ kia kế tiếp làm như thế nào? Cởi quần áo? Hình như là nam chủ động, đúng rồi, nữ thì đang hôn miệng a ngực các loại của nam.

Tiêu Tử Lăng liếc liếc Sở Chích Thiên trước mắt một cái, phát hiện mình rất khó làm động tác đó, bởi vì không buồn nôn chết Sở Chích Thiên, cũng sẽ buồn nôn chết chính cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau