Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 154: Trầm Thành, dấu vết của kiếp trước.

Trước Sau
Sở Tiểu Thất nhìn vật thể bất minh đã nhìn không ra là thứ gì gắp trong đũa, trong lòng đang quấn quýt có nên đề xuất kháng nghị gì gì đó hay không? Hoặc là trực tiếp cự tuyệt ăn?

Tiểu Thất do dự bất định quyết định hành động theo hành động của Sở lão đại, vì vậy nó len lén liếc về phía Sở Chích Thiên bên cạnh, liền thấy Sở lão đại mặt không đổi sắc, từng miếng từng miếng ăn thức ăn cháy đen có chút nhìn không ra hình dạng kia, thật giống như thức ăn ăn vào trong miệng vẫn mỹ vị vô cùng.

Sở lão đại quả nhiên không hổ là lão đại, vậy mà có thể bình tĩnh đến mức như thế, không lộ chút nét mặt nào. Sở Tiểu Thất trong sự thán phục thu hồi đường nhìn của mình, nó biết hai ý nghĩ ban nãy của mình đều không thể hành động rồi, vì vậy lần nữa ném đường nhìn vào thức ăn trên đũa, thầm nghĩ: Đây là mỹ vị, là những cơm nước mỹ vị trước đây Tiêu Tử Lăng nấu.

Sở Tiểu Thất rốt cục kiến thiết xong tâm lý của mình, trong lòng mặc niệm một hai ba. . . Dùng tinh thần anh dũng hy sinh, nhắm mắt lại một ngụm nuốt vào thức ăn trên đũa.

Sau đó, cả khuôn mặt nhanh chóng suy sụp xuống, nó không muốn ăn miếng thứ hai nữa. Nói thật mùi vị này không tính là quá khó ăn, chẳng qua, vì cái răng khẩu vị của nó đã bị Tiêu Tử Lăng nuôi thành kén ăn rồi? Thế mà cảm thấy ăn thứ này thực thống khổ. Tiểu Thất vì thế rơi lệ đầy mặt, trong lòng phi thường phỉ nhổ bản thân, nó thực sự sa đoạ rồi.

Nhớ trước đây, khi những vật thí nghiệm bọn nó tiến hành đại đào vong chém giết tàn khốc ở dã ngoại, vì có thể sống sót, vì có thể bảo chứng thể năng của mình, có thể duy trì trạng thái công kích tốt nhất, bọn nó ngay cả giun trong đất cũng có thể đào ra ăn sống. Nó khi đó, ăn vẫn ngon lành, nửa điểm cảm giác khó ăn cũng không có. Vì vậy nói. Người quả nhiên là sa đoạ trong sự hưởng thụ xa xỉ mà.

Tiểu Thất là bộ biểu tình thống khổ quấn quýt này, hai con manh vật nào đó dưới bàn trà cũng không khác biệt. Tiểu Mao đưa đầu qua ngửi ngửi, vẻ mặt ghét bỏ chuyển đầu đi, nó rất ưu thưn a. Chẳng lẽ bữa trưa của nó cũng chỉ có thể ăn cái này?

Cẩu ngốc Tiếu Tiếu lại không thông minh như Tiểu Mao, nó vội rống rống tiến lên táp một ngụm, sau đó phun ra, trực tiếp văng lên bộ lông của Tiểu Mao.

Tiểu Mao nhất thời nổi giận, nó chỉ có vài cọng lông nên trân quý ghê gớm, mỗi lần nó chải vuốt đều cẩn thận rồi lại cẩn thận, không ngờ đến con cẩu ngốc này thế mà làm dơ, tuyệt đối không thể tha thứ. Vì vậy, nhấc chân đạp một cước, lần nữa đạp Tiếu Tiếu đi. Chỉ thấy Tiếu Tiếu trực tiếp lăn ra khỏi bàn trà, trực tiếp đụng vào dưới đáy ngăn tủ bên cạnh, sau đó lảo đảo đứng lên, rõ ràng là bị đụng vào đầu, trực tiếp choáng váng.

Lúc này Tiểu Mao mới rung vẩy bộ lông không có mấy cọng trên người, cao ngạo ngẩng đầu. Dùng mũi cười nhạo một cái với Tiếu Tiếu, nha chính là muốn để cho nó biết đại ca không phải dễ chọc.

Tiếu Tiếu thật vất vả đứng vững được thân mình, tìm về lại cân đối, vì song trọng đả kích là thức ăn với Tiểu Mao, tâm linh trẻ thơ của nó lần nữa bị thương, nó chồng chất vết thương lập tức viền mắt ướt át nhào tới trên đùi Sở Chích Thiên, ngẩng đầu kêu ô ô, bộ dạng ủy khuất đó miễn bàn đáng thương bao nhiêu, nào có khí thế gì của khuyển biến dị cấp ba. (Trước đó không lâu Tiếu Tiếu mới đột phá. Không biết vì sao, tên nhóc này không có bất kỳ bình cảnh nào, không thấy nó tu luyện gì gì đó, thuận buồm xuôi gió, trong lúc ăn uống ngủ chơi mà dị năng cứ tăng tăng tăng sinh trưởng lên. Chẳng lẽ cẩu ngốc có phúc ngốc? Tiêu Tử Lăng có các loại đố kị hận a, quả quyết không vừa mắt nó.)

Sở Chích Thiên khẽ cau mày, không nói gì nhìn Tiêu Tử Lăng ngồi trên sô pha đối diện. Lúc này cậu đang nâng bát cơm, hai mắt dại ra, dường như bị chuyện gì quấy nhiễu. Mà đũa trong tay giơ cao ở bên cạnh, căn bản vô ý thức vấn đề hiện tại cậu đang ăn cơm.

Kỳ thực bắt đầu từ ngày hôm qua, Tiêu Tử Lăng đã có chút không thích hợp, chẳng qua sự không thích hợp đó cho tới buổi trưa hôm nay nhanh chóng tăng lên đến loại tình trạng này, ngay cả cơm nước sở trường của cậu cũng có thể nấu thành giống như cho cẩu ăn. . . Không, hẳn là loại ngay cả cẩu cũng không muốn ăn. Sở Chích Thiên sờ sờ Tiếu Tiếu trong lòng, nghĩ như thế.

Anh đương nhiên biết khẳng định trong lòng Tiêu Tử Lăng có chuyện, vốn muốn chờ cậu chính miệng nói cho anh, đáng tiếc tên nhóc này đến bây giờ đều không có quyết định đó, việc này thực khiến cho Sở Chích Thiên có chút buồn bực, cảm thấy mình ở trong lòng đàn em nhà mình tuyệt không phải quan trọng như trong tưởng tượng của mình, có chuyện cũng không muốn tìm anh thương lượng.



Sở Chích Thiên kông thể nhịn được nữa rốt cục mở miệng nói: “Tiểu Lăng, từ khi cậu tiến vào khu vực Trầm Thành, cậu liền suy sụp tâm tình, tới cùng xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Tử Lăng nghe xong lời nói của Sở Chích Thiên, cuối cùng cũng có phản ứng, cậu thở dài thấp một hơi, buông bát đũa trong tay xuống, đỡ mặt quấn quýt nói: “Sở ca, sư phụ của em ở ngay Trầm Thành, thế nhưng em rõ ràng đi ngang qua, lại không thể đi xem ông cụ một cái có phải an toàn hay không. . . Trong lòng em rất bức bối.”

Sở Chích Thiên nhìn Tiêu Tử Lăng, nhàn nhạt hỏi: “Chính là người dạy cậu kiếm pháp?”

Tiêu Tử Lăng gật đầu, vẻ mặt hoài niệm nói: “Đã rất lâu rất lâu không gặp, lâu đến mức dường như là chuyện của kiếp trước.”

Lời này vừa nói ra, trực tiếp nhận được một cái búng trán vô tình của Sở Chích Thiên: “Nít ranh, nói tầm bậy gì đó.” Sở Chích Thiên không thích nghe cái gì mà kiếp trước kiếp sau, trải qua kiếp này không phải tốt rồi sao?

Tiêu Tử Lăng xoa trán của mình, không có nhảy lên kháng nghị như mấy lần trước, ánh mắt cậu có chút mê mang. Tiêu Tử Lăng càng tới gần Trầm Thành, chuyện kiếp trước lại càng rõ ràng hơn, Trầm Thành, là nơi cậu gặp phải hãm hại, thống khổ tuyệt vọng, lưu lại trong nội tâm cậu một dấu vết vĩnh không biến mất. Vốn tưởng rằng, cậu đã quên những chuyện đó, dù sao từng trải mười năm mạt thế lâu đến mức khiến cho cậu quên mất đoạn thời gian lúc ban đầu mạt thế, cậu cho rằng tâm của cậu đã sớm bị giày vò chết lặng.

Thế nhưng hiện tại cậu mới biết được, những quá khứ đó chưa bao giờ bị lãng quên, chẳng qua trước đây vẫn luôn bị chôn thật sâu trong nội tâm, không dám đụng vào mà thôi. Mà hiện tại, kiếp này mình lần nữa đi ngang qua địa phương trước đây, triệt để khiến cho những vết thương đó bại lộ ra.

Sư phụ dạy cho cậu kiếm pháp, sau cùng đem hy vọng sống sót tặng cho mình, để cho mình có thể an ổn sinh tồn mười năm trong mạt thế, kiếp này cho dù mình chưa bao giờ gặp được ông ấy, cũng không thể thực sự làm như cái gì cũng chưa từng phát sinh, cậu nhất định phải báo ân này.

Tiêu Tử Lăng đã có quyết định trong lòng không còn thấy mê mang nữa, ánh mắt trong trẻo vô cùng, cậu nói với Sở Chích Thiên: “Sở ca, em muốn xin anh nghỉ phép, đêm nay em nhất định phải đến chỗ sư phụ em, em phải biết tình hình hiện tại của ông ấy, bằng không cả đời em sẽ không an tâm.” Ánh mắt Tiêu Tử Lăng kiên định vô cùng, có một loại kiên quyết không đáp ứng cũng phải đi.

Sở Chích Thiên nghe nói như thế, tuyệt không lập tức trả lời, mà trầm mặc một chút, lúc này mới chậm rãi nhắc nhở: “Tiểu Lăng, cậu phải hiểu rõ nếu cậu không trở về đúng giờ, đoàn xe sẽ không vì cậu mà dừng lại, như vậy cậu sẽ tụt lại phía sau.”

Tiêu Tử Lăng sửng sốt, nghĩ nghĩ lúc này mới nói: “Nếu như trước khi đoàn xe xuất phát còn không kịp trở lại, em nhất định sẽ nhanh chóng theo kịp, xin Sở ca yên tâm.”

“Cậu đã hạ quyết tâm?” Sở Chích Thiên lần nữa hỏi.

Tiêu Tử Lăng kiên định gật đầu, có một số việc là nhất định phải làm, có một số tín niệm nhất định phải thủ vững.



Ngón tay Sở Chích Thiên gõ nhẹ, dường như đang quyết định gì đó, sau đó hỏi cậu: “Sư phụ cậu ở nơi nào của Trầm Thành?”

“Trung tâm thành thị Trầm Thành. Hoa viên Quần Trung.” Tiêu Tử Lăng không cần suy nghĩ, nói thẳng ra địa chỉ, đó là địa phương kiếp trước cậu với sư phụ lần đầu tiên gặp nhau, cậu sẽ không quên.

“Tiểu Thất, tìm ra địa đồ Trầm Thành.” Sở Chích Thiên đột nhiên quay đầu phân phó Sở Tiểu Thất còn đang nhìn chằm chằm cơm nước trước mặt mình, hy vọng nó có thể biến thành mỹ thực.

Sở Tiểu Thất lập tức gật đầu, rất nhanh đã tìm ra địa đồ Trầm Thành giao cho Sở Chích Thiên.

Sở Chích Thiên mở ra địa đồ, chỉ chỉ vị trí đoàn xe của mình, rồi so sánh đối chiếu điểm trung tâm Trầm Thành, anh tính toán nói: “Dựa theo tốc độ xe hiện tại, đến lúc chạng vạng khi tìm địa phương nghỉ ngơi hồi phục, hẳn là đã rất gần vị trí trung tâm. Nói như vậy, chờ buổi tối tôi với cậu cùng đi Trầm Thành xem một chút.”

“A. . .” Tiêu Tử Lăng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía lão đại nhà cậu, không nghĩ tới lão đại sẽ an bài như vậy, cậu vốn thầm muốn xin nghỉ với lão đại nhà mình một mình đi.

“Trần phó đội sẽ không đồng ý.” Tiêu Tử Lăng nghĩ đến con hồ ly yêu nghiệt kia, thốt ra.

Khóe miệng Sở Chích Thiên hơi hơi cong lên: “Vậy không cần nói cho cậu ta.” Vẻ mặt đó vậy mà khiến cho Tiêu Tử Lăng có một loại cảm giác cố ý giở trò xấu, Tiêu Tử Lăng nhanh chóng quăng đi loại ý nghĩ đó trong đầu, lão đại nhà mình là một người chín chắn như thế, thế nào có thể làm ra loại hành động mang tính trẻ con này chứ, xem ra mình tới gần Trầm Thành, hết thảy đều trở nên không bình thường hơn.

Chạng vạng, hai người chỉ mặc một thân y phục thường đơn giản, không làm các loại che giấu gì liền lặng lẽ rời khỏi đoàn xe, một người ôm Tiếu Tiếu, trong túi một người cất Tiểu Mao. Về phần Tiểu Thất, đứa trẻ đáng thương bị hai người trực tiếp vứt bỏ. Sở Tiểu Thất một mình bị để lại đoàn xe, làm tấm mộc cho bọn họ, phàm bất kỳ ai tìm đến Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng, do Sở Tiểu Thất phụ trách đuổi khéo.

Sở Tiểu Thất biết sự an bài này, nhất thời rơi lệ đầy mặt. Nó bi phẫn trong lòng, mợ nó, hai người Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng đi ra hẹn hò yêu đương vụng trộm tìm vui sướng, lại bỏ lại cục diện rối rắm này cho nó, thực sự quá đáng mà. . . Chẳng lẽ bọn họ không biết sử dụng lao động trẻ em là phạm pháp sao? Trước đó không lâu Tiểu Thất mới gặm xong một quyển pháp luật hiện đại dày, rốt cục cũng biết từ lao động trẻ em.

Sở Chích Thiên mang theo Tiêu Tử Lăng thuấn di đi, rất nhanh đã né qua người phụ trách cảnh giới tuần tra của đoàn xe. Hai người lén lút rời khỏi đại bản doanh, nhanh chóng chạy mấy nghìn mét về phía trước. Khi dưới xác nhận của Linh Nhãn của Tiêu Tử Lăng hết thảy đều an toàn, lúc này Sở Chích Thiên mới tìm ra một chiếc xe việt dã tương đối bình thường từ trong không gian.

Đương nhiên xe việt dã này vừa ra đã bị Tiêu Tử Lăng nôn máng thật sâu, có phải trong không gian của lão đại không có xe bình dân hay không? Nếu cái gọi là xe bình thường chính là xe mấy trăm vạn, vậy có phải mấy xe tốt hơn đều là trên chục tỷ hay không? Quả nhiên người không thể so với người, trong không gian của mình một chiếc xe cũng không có. . . Được rồi, Tiêu Tử Lăng tuyệt đối không thừa nhận, cậu hoàn toàn quên chuyện chuẩn bị xe cộ.

Hai người ngồi trên xe, bắt đầu dọc theo hướng chỉ thị của địa đồ xuất phát đến hoa viên Quần Trung trung tâm Trầm Thành.

Một đường đi tới, do năng lực của Tiểu Mao, tang thi đối với bọn họ căn bản không nhìn, bọn họ dọc đường không hề trở ngại rất nhanh đã tiếp cận trung tâm thành thị Trầm Thành. Khi muốn đến hoa viên Quần Trung, bọn họ lại phát hiện thành thị vốn tối đen một mảnh, vậy mà xuất hiện một đường ánh đèn u ám.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau