Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 162: Hoàn thắng! Đại biến thân hoa lệ của Tiếu Tiếu!

Trước Sau
Giữa lúc Hồ Minh cho rằng chó con trước mắt chỉ biết sủa loạn, căn bản làm không được chuyện khác, sự thực nói cho gã, mắt thấy cũng có thể sẽ có sai lầm. Liền thấy Tiếu Tiếu đang há miệng sủa loạn, đột nhiên trong miệng bắn ra một nhánh băng tiễn.

Băng tiễn tới đột nhiên mà ẩn mật, thậm chí có thể nói là cực kỳ âm hiểm, bởi vì nó ẩn tàng trong lúc sủa, động tác của Tiếu Tiếu không có bất kỳ dị dạng nào. Hồ Minh đối diện hoàn toàn không ngờ tới Tiếu Tiếu cũng sẽ làm ra âm mưu thế này, gã căn bản không làm bất kỳ phòng bị nào.

Hồ Minh chỉ cảm thấy đối diện xuất hiện một đường ánh sáng trắng, nhanh chóng phóng tới trái tim mình, da thịt ở ngực gã gần như đã cảm thụ được luồng hàn ý âm trầm kia. Tập kích bất thình lình khiến cho hai mắt gã trừng trừng, trong miệng rống to một tiếng, chỉ xê xích nhỏ khó khăn lắm di động thân thể được nửa bước, cũng chính nửa bước này, đã cứu gã một mạng.

Băng tiễn đâm rách bờ vai Hồ Minh, máu tươi bắn ra, Hồ Minh dưới một chiêu âm hiểm này, bị thương! Càng khiến cho gã kinh hách ra một thân mồ hôi lạnh.

Khúc Lạc Dương bên cạnh biến sắc, lớn tiếng nhắc nhở: “Hồ Minh lão đệ, cẩn thận, là cẩu biến dị.”

Hồ Minh liên tục lùi lại mấy bước, kéo ra cự ly giữa gã với Tiếu Tiếu, lúc này mới cầm băng tiễn cắm ở đầu vai, rút nó ra. Một sợi máu tươi tràn ra theo băng tiễn rút ra, rơi trên mặt đất.

Gã âm trầm cả mặt, nhìn chằm chằm Tiếu Tiếu đang liếm móng vuốt nhỏ của mình, vẻ mặt thập phần vô tội đối diện, dường như đạo băng tiễn ban nãy chỉ là ảo giác của gã. Gã không ngờ con cẩu này vậy mà là cẩu biến dị, hơn nữa còn không có loại khí tức hung hãn của cẩu biến dị, đây cũng là nguyên nhân gã sơ sẩy. Không ngờ tới trên đời này còn có loại cẩu biến dị này, thể tích nhỏ như chấm điểm, thủ đoạn công kích ẩn mật, hoàn toàn là một loại thể hiện của thích khách.

Hồ Minh không ngờ tới gã thế mà bị lừa trúng chiêu, điều này làm cho gã cảm thấy thập phần mất mặt, một luồng lửa giận đánh thẳng trong lòng, tâm tư vốn muốn túm con chó con này lại chơi chơi đã không còn, hiện tại gã chỉ muốn nhanh chóng giết con cẩu biến dị xảo trá này, sau đó luộc ăn mới có thể xả được mối hận trong lòng gã.

Thấy một màn đắc lực như thế, Tiêu Tử Lăng âm thầm nắm tay hoan hô. Cậu đã nói rồi a, Tiếu Tiếu của cậu thế nào có thể chỉ biết bán manh làm nũng chứ, đương nhiên là thực lực với bán manh hai tay đều cứng.

Đương nhiên Tiếu Tiếu còn có năng lực nào, Tiêu Tử Lăng làm chủ nhân kỳ thực cũng không rõ, không phải cậu quên Giám Định cẩu sủng vật của mình, mà là căn bản Giám Định không ra được, lúc đó khi cậu Giám Định Tiếu Tiếu, mắt phải cho ra tin tức như vầy.

Tiếu Tiếu, cẩu biến dị cấp ba (trạng thái không hoàn toàn), kỹ năng: Băng Tiễn, ?

Phân Tích: . . . Giám Định đại nhân bãi công rồi? Ách, tôi chỉ có thể nói, không có tư liệu của Giám Định đại nhân, bản Phân Tích triệt để nghỉ chơi, lệ rơi! Thân a, kiến nghị lương tâm, xin dỗ dành về Giám Định đại nhân của chúng ta đi!

Lúc đó Tiêu Tử Lăng bị những nội dung này làm cho đầu đầy sương mù, không biết đến tột cùng là Giám Định xuất hiện vấn đề, hay là Phân Tích tự mình làm vớ vẩn, bất quá biểu hiện của Giám Định với Phân Tích đồng thời không đắc lực khiến cho Tiêu Tử Lăng đến nay còn chưa hiểu rõ được đối với năng lực của Tiếu Tiếu.

Hồ Minh trong sự phẫn nộ lập tức tiến vào chuẩn bị chiến đấu, hai tay gã đột nhiên biến thành một mảnh vàng óng ánh, dưới ngọn đèn, vậy mà có quang mang phản xạ, xem ra hai tay của gã đã thoát ly khái niệm máu thịt. Gã rống lớn một tiếng, quơ hai tay phi thân đánh tới phía Tiếu Tiếu, mắt thấy sắp đụng tới Tiếu Tiếu, bàn tay liền đập tới phía Tiếu Tiếu.

Tiếu Tiếu trong chiến đấu, sửa lại hoàn toàn hành động chậm chạp bình thường, tứ chi ngắn của nó đột nhiên đạp xuống, nhảy lên cao cao, nhanh nhẹn nhảy về phía bên cạnh, né qua một chưởng này của Hồ Minh.

Liền thấy bàn tay của Hồ Minh hung hăng kích lên trên mặt đất, một tiếng nổ bang, toàn bộ đại sảnh đều rung rung, mặt đất dùng đá cẩm thạch trải thành thế mà xuất hiện một dấu bàn tay rõ ràng, có thể thấy được uy lực của một chưởng này, mà trên dấu bàn tay hơi hơi bay lên khói xanh, hẳn là còn có nhiệt độ cao nhất định.

Bên này Tiếu Tiếu với Hồ Minh bắt đầu kích đấu, mà bên kia, Tiêu Tử Lăng với Khúc Lạc Dương cũng đã giao thủ.

Khúc Lạc Dương là người thức tỉnh hệ hỏa, liền thấy hai tay gã đột nhiên trống rỗng dấy lên hỏa diễm, một búng ngón tay một trái hỏa cầu liền bay ra. Tiêu Tử Lăng cẩn thận vận dụng dị năng tốc độ của mình né tránh, ánh mắt mật thiết chú ý động tác của đối phương, tuy rằng cậu biết kỹ năng của Khúc Lạc Dương, lại không biết đối phương sử dụng thế nào sử dụng khi nào, vì vậy hết thảy cần phải cẩn thận, chiến đấu của cấp ba không được phép nửa điểm sơ sẩy.



Tốc độ công kích của hỏa cầu của Khúc Lạc Dương rất nhanh, có thể thấy được đối phương nắm giữ rất thấu triệt đối với kỹ năng này, tuy rằng so không bằng loại phương thức sử dụng biến thái như của Sở Chích Thiên, bất kỳ một bộ phận nào của thân thể cũng tùy ý kích phát. Nhưng Khúc Lạc Dương cũng đạt được trình độ trong lúc búng ngón tay liền có một trái hỏa cầu bắn ra.

Tuy rằng hỏa cầu là phát xạ đơn nhất, nhưng loại phát xạ thần tốc này thế mà khiến cho hỏa cầu hình thành một công kích khu vực thập phần dày đặc, trực tiếp che phủ Tiêu Tử Lăng. Mà điểm rơi công kích của những hỏa cầu đó vừa vặn là điểm dừng chân né tránh của Tiêu Tử Lăng, điều này làm cho Tiêu Tử Lăng thoáng cái rơi vào khốn cảnh.

Tiêu Tử Lăng thấy đối phương nắm giữ điểm rơi né tránh của mình, bất kể mình né tránh thế nào, đều sẽ có hỏa cầu đánh tới. Khóe miệng cậu treo lên một mạt cười lạnh, Tiêu Tử Lăng cậu không phải người chỉ biết tránh né như vậy.

Tiêu Tử Lăng nhanh chóng nắm ngược lại đường đao trong tay, thoáng chém thoáng khẩy, đã khẩy đẩy đón đỡ được hai đại hỏa cầu đánh tới. Bất quá sau khi liên tục vài lần, Tiêu Tử Lăng phát hiện cậu vẫn bị đối phương tính kế. Hóa ra hỏa cầu của đối phương kèm theo nhiệt độ cao kịch liệt, vài lần liên tục khẩy đẩy đón đỡ hỏa cầu, lưỡi đường đao đã trở nên đỏ bừng một mảnh. Nếu không phải chuôi đao này đã trải qua người dị năng hệ kim gia trì, sợ rằng dưới nhiệt độ cao này có thể đã hóa thành nước thép, không ra được hình dáng rồi.

Nhưng cho dù như thế, Tiêu Tử Lăng vẫn cảm thấy lòng bàn tay nóng rực một mảnh, nhiệt độ cao trên lưỡi đao đã dần dần lan tới chuôi đao, xuyên qua tầng da bọc phần tay cầm truyền đến tay cậu.

Tiêu Tử Lăng lần nữa dùng đao đẩy ra hỏa cầu đánh tới, lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một luồng hơi nước, thậm chí còn phát ra một loại tiếng vang xèo xèo nhẹ. Hóa ra Tiêu Tử Lăng vì phòng ngừa nhiệt độ cao tổn thương lòng bàn tay của mình, dùng ra Thủy Linh Thuật của cậu, bao lấy hai tay cậu. Vì vậy, khi nước đụng phải nhiệt độ cao, trong nháy mắt hình thành hơi nước bay ra.

Khúc Lạc Dương vốn muốn chờ Tiêu Tử Lăng tự động từ bỏ sử dụng đường đao thấy thế vẻ mặt thoáng nghiêm túc, gã lạnh lùng thốt: “Không ngờ tới cô em còn là người thức tỉnh song hệ, hệ thủy sao? Hừ, chẳng lẽ cho rằng như vậy là có thể khắc được tôi?” Nói xong, khí thế cả người gã không giống trước nữa, Tiêu Tử Lăng thấy thế vẻ mặt đề phòng lên, trong lòng cậu biết, đối phương muốn phóng ra tuyệt chiêu.

Quả nhiên, Khúc Lạc Dương vung múa hai cánh tay, liền thấy hai con rồng lửa hiện ra giữa hai cánh tay vung múa, so sánh với kỹ năng Giám Định ra, chỉ sợ là Liệt Diễm Trận.

Sự thực chứng minh, Tiêu Tử Lăng phán đoán chính xác, liền thấy Khúc Lạc Dương hét lớn một tiếng: “Liệt Diễm Trận!” Hai con rồng lửa trên cánh tay đột nhiên rời khỏi hai cánh tay của gã, hung ác đánh tới Tiêu Tử Lăng. Tuy rằng rồng lửa cách Tiêu Tử Lăng còn có một khoảng cách, nhưng Tiêu Tử Lăng đã cảm thụ được năng lượng cực đại, cùng nhiệt độ cao tuyệt đối ẩn chứa trên người rồng lửa kia, nhiệt độ của toàn bộ đại sảnh thoáng cái tăng vọt, thật giống như đặt trong một cái lò lửa siêu cấp lớn.

Tiêu Tử Lăng biết một chiêu này không phải dễ đón, vì vậy dị năng tốc độ của cậu bùng nổ tốc độ cao nhất, liền thấy thân ảnh cậu như một đường điện quang nhanh chóng công tới phía Khúc Lạc Dương.

Một khắc đánh trúng Khúc Lạc Dương, toàn thân Khúc Lạc Dương đột nhiên dấy lên hỏa diễm, giúp gã đón đỡ kích ám sát dùng toàn lực của Tiêu Tử Lăng.

Hai con rồng lửa Liệt Diễm Trận lúc này đã khóa định cậu, thế mà theo phương hướng của cậu tiếp tục bám sát qua, rất có sự kiên quyết không giết không quay đầu lại. Tiêu Tử Lăng chỉ có thể tiếc nuối lần nữa né tránh, cậu biết ngay đối mặt cấp ba, tốc độ của mình nhanh thế nào thì vẫn không có biện pháp làm được một kích tất sát, người thức tỉnh cấp ba, hộ thuẫn tự thân là ở vào trạng thái thuấn phát, vừa có nguy hiểm sẽ kích phát đón đỡ, chính như công kích ban nãy của mình vậy, trong nháy mắt đánh trúng Khúc Lạc Dương, Tường Lửa của Khúc Lạc Dương đã kích phát, để cho cậu không công mà về.

Tốc độ của Tiêu Tử Lăng nhanh hơn so với công kích của rồng lửa, liền thấy trong sảnh, Tiêu Tử Lăng như một đường điện quang, tuỳ ý bay nhảy, mà hai con rồng lửa, cắn không tha theo sát sau đó.

Bên kia Tiêu Tử Lăng trong khoảng thời gian ngắn vô kế khả thi, mà bên này Tiếu Tiếu đang bị thương nặng. Tuy rằng tốc độ của Tiếu Tiếu rất nhanh, cũng có chút giảo hoạt âm hiểm, nhưng dù sao nó cũng là cẩu biến dị, trí tuệ của nó nhiều nhất chỉ đạt được tiêu chuẩn nhi đồng, lại thế nào so bằng được sự giảo hoạt của người trưởng thành chứ. Sau khi Hồ Minh từ từ nắm giữ được phương thức tránh né của Tiếu Tiếu, liền xuất một chiêu hờ, dụ dỗ Tiếu Tiếu né tránh đến phương hướng mà gã hy vọng, đột nhiên biến chiêu, trực tiếp một chưởng đánh tới vị trí Tiếu Tiếu né tránh.

Tiếu Tiếu ở không trung không có điểm mượn lực chỉ có thể cố nhịn trúng một kích này, nó bị một chưởng lực mạnh của Hồ Minh trực tiếp đánh bay đi, liền thấy thân thể nho nhỏ của Tiếu Tiếu té ngã xuống mặt đất, trượt ra sau chừng mười mét, mới dừng lại, trên mặt đất lưu lại một đường tàn ngân vạch ra.

Không thể nghi ngờ một kích này cực nghiêm trọng, Tiếu Tiếu rên đau, tứ chi có chút run rẩy, thống khổ bò lên từ trên mặt đất. Khó nhịn sự đau đớn của thân thể, nó ho khan một chút, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, xem ra một kích của Hồ Minh đã khiến cho nó bị nội thương nghiêm trọng.

Hồ Minh khinh bỉ nhổ một ngụm nước bọt lên mặt đất, nói: “Oắt con, biết né thì thế nào? Còn không phải trúng kế của bố mày, bị bố mày đánh trúng, ngày hôm nay, tao muốn băm sống mày.” Nói xong, bàn tay vốn còn ánh vàng rực rỡ của gã đột nhiên biến hóa thành một thanh đao màu vàng kim, xem ra gã muốn lập tức thực thi kế hoạch của gã.

Tiếu Tiếu đã bị thương nặng, lúc này không còn có nửa điểm dạng manh, mắt to vốn trơn trượt trượt của nó lúc này đã trở nên băng lãnh hung ác, thậm chí hiện lên một mạt ánh đỏ chỉ có cẩu tang thi mới có được, nó gắt gao nhìn chằm chằm Hồ Minh, toàn thân tràn ngập sát khí nồng đậm, thậm chí có một loại điên cuồng bạo ngược, Tiếu Tiếu rốt cục đã bị Hồ Minh chọc giận.



Chỉ thấy nó đột nhiên ngửa đầu gào dài, một tiếng này hoàn toàn không có sự non nớt của dĩ vãng, khí thế mười phần, sắc bén vô cùng. Một tiếng kết thúc, một chuyện khó tin xảy ra ngay trong đại sảnh này. Thân thể Tiếu Tiếu đột nhiên xảy ra biến hóa, đầu tiên thân thể nó bắt đầu gồ lên vô số huyết cầu, sau đó từ từ bành trướng lên, thịt khối đỏ như máu đó từng chút mở rộng ở trước mặt mọi người, một màn này khiến người ta phi thường kinh sợ, các nữ nhân trốn ở góc phòng nhao nhao sợ hãi hét rầm lên.

Rất nhanh, một màn kỳ dị kết thúc, lúc này, Tiếu Tiếu lần nữa bày ra ở trước mặt mọi người, không còn là con chó con đáng yêu bán manh bản bỏ túi kia nữa, mà là một con quái thú hung ác dữ tợn.

Chỉ thấy Tiếu Tiếu lúc này, thế mà cao một mét năm, chiều dài gần ba mét, tứ chi nó thập phần tráng kiện, móng vuốt phi thường sắc nhọn, hình thành một biên độ cong cong, phiếm ra một tầng sáng bóng kim loại, rõ ràng, móng vuốt này tuyệt đối sắc bén, phỏng đoán cào rách tấm thép các loại gì đó tuyệt đối không có vấn đề gì. Mà hấp dẫn nhãn cầu người nhất chính là bộ lông của nó, bộ lông của Tiếu Tiếu đã không thuộc về bộ lông nữa, trái lại càng như gai nhọn kim loại, từng cọng lóe khuynh hướng cảm xúc băng lãnh của kim loại, chính như mặc một thân khôi giáp có gai vậy, kéo dài đến tận cuối ngọn đuôi.

Tiếu Tiếu đã biến hình, tùy ý vung lên đuôi của mình, chợt nghe thấy ba một tiếng vang thanh thúy, như một dây roi kim loại dài nặng nề đánh lên mặt đất, trên mặt đất dễ dàng lưu lại một vết roi rất sâu. Dường như phi thường thỏa mãn đối với sự biến hình của bản thân, Tiếu Tiếu nhếch miệng cười, hơi hơi mở ra miệng rộng dữ tợn của nó, lộ ra hàm răng lớn toả ra hàn quang dày đặc kia, cùng với nước bọt vô ý thức rơi trên mặt đất phát sinh hàn khí nhè nhẹ.

Một màn trước mắt chứng minh lúc này đứng ở trước mặt mọi người không còn là một con cẩu biến dị bình thường nữa, mà là một con mãnh thú, một con quái thú đáng sợ.

Tiếu Tiếu cao ngạo hếch hếch đầu của mình, chậm rãi tới gần phía Hồ Minh, mỗi khi đi một bước, phạm vi ba mét xung quanh liền biến thành thế giới băng.

Hình tượng lúc này của Tiếu Tiếu, khiến cho Hồ Minh bất an, thậm chí có một loại cảm giác sợ hãi, gã cảm thấy một luồng áp lực vô hình lặng yên bao phủ trên người gã. Gã nghĩ không thông vì sao cẩu biến dị lúc đầu vô hại như vậy, sẽ biến thành bộ dạng khủng bố này, thân thể nó thế mà có thể biến lớn, sau khi biến lớn hình tượng hung hãn như thế, mà khí thế của nó vậy mà có thể tăng trưởng mấy lần trong nháy mắt, thoáng cái vượt qua gã, thậm chí khiến cho gã cảm thấy gã đối phó chính là một cường giả cấp bốn.

Ánh mắt của Tiếu Tiếu bày ra chính là một loại trêu tức, nó nhếch nhếch miệng, dường như lộ ra một nụ cười, nhưng nụ cười này thực sự vô cùng dữ tợn, khiến cho Hồ Minh trực diện nụ cười này càng cảm thấy sợ hãi vô cùng.

Gã đột nhiên hung hăng tát bản thân một bạt tai, dùng sự đau đớn đó để chống lại sự sợ hãi nơi đáy lòng. Bởi vì một bạt tai này, Hồ Minh cuối cùng cũng tìm về được sự lãnh tĩnh của bản thân, gã quyết định phải kích sát con cẩu biến dị này, bằng không, một màn ngày hôm nay sẽ trở thành tâm ma của gã, khiến cho gã mất đi khả năng tiến cấp. Đương nhiên gã càng không muốn để người ta biết, gã bị khí thế của một con cẩu biến dị kinh hách, đây là sự sỉ nhục của gã.

Hồ Minh nóng lòng gạt bỏ hết thảy điều này, khí thế toàn thân đột nhiên tăng, kỹ năng Bạo Vũ Lê Hoa sắp bùng nổ.

“Bạo Vũ Lê Hoa!” Hồ Minh gào thét tê tâm liệt phế, liền thấy vô số lưỡi đao sắc bén nhỏ như cánh hoa, che trời lấp đất công tới phía Tiếu Tiếu.

Liền thấy bộ lông như kim loại trên người Tiếu Tiếu đột nhiên dựng thẳng lên, đặc biệt là đầu, nó nhắm mắt lại thật giống như thành một tòa pháo đài hoàn toàn phong bế, liền nghe thấy một trận vang giòn lách cách, hết thảy lưỡi đao sắc bén Hồ Minh bắn ra đều bị tầng bộ lông đó cản lại, trên mặt đất phủ kín lưỡi đao sắc bén.

Tiếu Tiếu mở mắt, ánh mắt lộ ra một mạt châm chọc, nó há to miệng, một luồng năng lượng khổng lồ ngưng tụ ở bên trong.

Hồ Minh kinh ngạc đến ngây người bởi vì tuyệt chiêu của bản thân triệt để mất đi hiệu lực, vì luồng dao động năng lượng này mà bừng tỉnh, sắc mặt gã đại biến, phản ứng đầu tiên là muốn né tránh, trong miệng Tiếu Tiếu đã bắn ra một đạo lãnh quang, trực tiếp đánh trúng gã.

Hồ Minh trúng chiêu chạy vội mấy bước, phát hiện chân của mình không thể động, gã nhìn về phía dưới chân, lại thấy chân của mình đang từ từ biến thành trụ băng trong suốt, sau đó nhanh chóng lan tràn đến phần eo. . .

Gã kinh hoảng thê lương hô to: “Không. . .”

Tiếng la thê lương đột nhiên dừng bặt, liền thấy trong sảnh xuất hiện một tượng băng trong suốt trong trạng thái chạy, Hồ Minh cứ như vậy trở thành một tượng băng.

Trận chiến này, Hồ Minh bị trảm thủ! Tiếu Tiếu hoàn thắng!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau