Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 168: Trộm hoan? Để cho anh ta nắm đủ đi!
Đoàn xe một đường chậm rãi hướng bắc, thời gian hơn một tháng cứ qua như thế, trong đó đã trải qua trọng trọng trắc trở, vượt núi cao, qua vùng tuyết, trảm quái vật, trừ tang thi, trả giá đắt máu và nước mắt, sau một phen giãy dụa rốt cục cũng vào ngày nào đó, Tiêu Tử Lăng nghe được một câu nói cậu đặc biệt muốn nghe ở trong miệng Sở Chích Thiên.
Sáng sớm hôm nay, Sở Chích Thiên kéo cửa sổ xe ra, thấy cảnh tượng bên ngoài, tâm tình vô cùng tốt. Anh nói với Tiêu Tử Lăng đang ra sức làm bữa sáng: “Tiểu Lăng, nếu như hết thảy thuận lợi, chúng ta rất nhanh sẽ có thể đến mục tiêu của chúng ta.”
Căn cứ Lăng Thiên trong truyền thuyết? Tiêu Tử Lăng kích động nhanh chóng giơ xẻng nấu ăn từ nhà bếp chạy ra, cậu tựa lên cửa sổ xe nhìn nhìn đông nhìn nhìn tây ra phía ngoài, ngoại trừ một mảnh hoang mạc không có một ngọn cỏ, căn bản nhìn không ra có gì giống nhau với thế ngoại đào nguyên trong truyền thuyết kiếp trước. Khó trách nói mộng tưởng là tốt đẹp, hiện thực là tàn khốc.
Nhìn ra vẻ mặt thất vọng của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên cười sờ sờ đầu Tiêu Tử Lăng một phen, thở dài nói: “Tôi cũng không nói ở chỗ này, tôi chỉ nói là sắp tới.” Tên nhóc này thế nào cứ vội như vậy? Nghe lời nói đều chỉ nghe phân nửa.
Lời này đương nhiên rước lấy ánh mắt khinh bỉ của Tiêu Tử Lăng, cậu phẫn nộ giơ xẻng nấu ăn trở lại nhà bếp tiếp tục làm bữa sáng, trong lòng nôn máng lão đại nhà mình không thể đến nơi rồi hẵng nói sao? Hại cậu kích động uổng một trận.
Đoàn xe tiếp tục đi tới nửa ngày, sau giờ ngọ liền thấy được một dãy núi liên miên không dứt, sau khi đoàn xe chạy dọc theo dãy núi một đoạn thời gian, liền ngừng lại. Sau đó liền thấy đội viên tuần tra thông tri từng chiếc xe, mọi người an vị tại chỗ, không được đi lại, kiên trì chờ đợi mệnh lệnh mới.
Lúc này, Sở Chích Thiên lại đứng lên, phủ thêm đồng phục của mình, nói với Tiêu Tử Lăng: “Chúng ta qua xem là tình hình gì.”
Tiêu Tử Lăng nhanh chóng buông xuống chuyện trong tay, mặc vào đồng phục, vừa định rời đi, liền cảm thấy vạt áo khoác của cậu bị lực mạnh nào đó túm lại. Cậu cúi đầu nhìn, liền thấy Sở Tiểu Thất nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm Tiêu Tử Lăng, cái miệng nhỏ nhắn của nhóc ta mân rất chặt, đương nhiên tay phải của nhóc ta túm càng chặt, tuy rằng không mở miệng khẩn cầu, nhưng tư thế này biểu tình này liền tinh tường nói cho Tiêu Tử Lăng, nhóc ta cũng muốn đi.
Sở Chích Thiên chờ một bên thấy được một màn này, liền nhàn nhạt nói một câu: “Tiểu Thất cũng cùng qua đi.” Tuy rằng ngữ khí rất hờ hững, nhưng Tiểu Thất vẫn nghe ra được một chút miễn cưỡng, xem ra đôi người hôn ước này quả nhiên lại chuẩn bị đi trộm hoan như nó dự liệu.
Gần đây Tiểu Thất xem sách rất tạp (bởi vì mỗi lần Sở Tiểu Thất đòi sách, Sở Chích Thiên rất tùy ý lấy vài quyển sách cho nó từ trong không gian, mà Tiểu Thất là loại cho cái gì thì xem cái đó), không biết thấy được từ đó trong quyển sách nào, quả quyết cho rằng bình thường Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng bỏ lại nó chạy loạn dạo loạn, chính là thể hiện của trộm hoan. Nó đắc ý buông tay ra, lần này may mắn nó thông minh, biết túm người, bằng không lại sẽ bị bọn họ bỏ rơi, nó cũng muốn đi trộm hoan một chút. . . . Len lén ra ngoài tìm chuyện vui làm, sau đó len lén bản thân vui vẻ, đây là hàm nghĩa của trộm hoan mà Tiểu Thất lý giải.
Tiêu Tử Lăng dắt tay Tiểu Thất, theo Sở Chích Thiên xuống xe, đương nhiên sẽ không quên mang bộ kính râm siêu lớn của cậu, không có biện pháp, ai kêu chuyện xấu của cậu với lão đại nhà mình truyền bay đầy trời, vì tránh né ánh mắt hiếu kỳ của những người đó, đặc biệt là ánh mắt nóng rực đáng sợ của một số nữ nhân, mang kính râm đó là an toàn nhất.
Rất nhanh bọn họ đã đi tới phía trước nhất đoàn xe, trong vòng phòng thủ của tổ chiến đấu xung quanh, hai người Trần Cảnh Văn với Đổng Hạo Triết đang mặt đối mặt thương lượng chuyện gì đó.
“Đội trưởng!” Sở Chích Thiên một đường đi ngang qua, nhóm đội viên thấy anh đều đứng thẳng thân hỏi thăm anh, Sở Chích Thiên nhàn nhạt gật đầu, động tĩnh bên này, hấp dẫn lực chú ý của Đổng Hạo Triết với Trần Cảnh Văn qua, thấy là Sở Chích Thiên tới, liền cùng nghênh đón Sở Chích Thiên qua.
Tiêu Tử Lăng đi theo phía sau Sở Chích Thiên liếc mắt một cái đã bị hẻm núi lớn phía trước hấp dẫn, giữa hai tòa núi cao hình thành một màn kỳ cảnh này, khiến cho Tiêu Tử Lăng không thể không cảm thán sự thần kỳ của thiên nhiên.
Trong hẻm núi đá vụn đầy đất, có vài tảng đá cực đại tán loạn ở trong đó, đoàn xe muốn tiếp tục đi tới, nhất định phải thanh lý những tảng đá đó trước.
Sở Chích Thiên đi đến cửa hẻm núi thấy tình hình này, đã biết Đổng Hạo Triết với Trần Cảnh Văn đang thương lượng chuyện gì. Những tảng đá lớn đó rõ ràng là sau khi mạt thế mới từ trên ngọn núi rơi xuống, bởi vì mặt đất hẻm núi đã được xử lý qua, trải một tầng cát đá. Vì vậy xử lý những tảng đá đó, không cần lo lắng ảnh hưởng đối với thể núi.
Vì vậy anh kêu Trần Cảnh Văn an bài trù tính chung, Đổng Hạo Triết hiệp trợ, để cho hai người bọn họ cùng phụ trách thanh lý chuyện thông đạo. Những hòn đá nhỏ thì còn dễ nói, mấy khối đá bự kia không có người thức tỉnh phối hợp, chỉ dựa vào người sống sót bình thường, sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn cũng dời không ra được. Huống chi bọn họ nhất định phải thanh lý ra một con đường có thể để cho đoàn xe thông qua, nhiệm vụ tuyệt không nhẹ nhàng.
Sở Chích Thiên xử lý xong hết thảy việc này liền mang theo Tiêu Tử Lăng với Tiểu Thất tiến vào hẻm núi lớn. Trần Cảnh Văn dùng ánh mắt thâm trầm nhìn bóng lưng bọn họ, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Lúc này một bàn tay to ngăm đen nâng lên hàm dưới của Trần Cảnh Văn, xoay đầu của anh trở về.
Thấy vẻ mặt Trần Cảnh Văn mê mang nghi hoặc nhìn anh, Đổng Hạo Triết nói: “Hiện tại lực chú ý của cậu phải ở trên người tớ, nếu như đặt ở trên người không liên quan khác, tớ sẽ ăn dấm đó.”
Ăn mẹ cậu chứ dấm, Trần Cảnh Văn nổi giận, không chút nào lưu tình hung hăng giẫm lên nam nhân đáng hận trước mắt một cước, cả giận nói: “Đổng Hạo Triết, cậu nghiêm chỉnh chút cho tôi.”
Đổng Hạo Triết tiếc nuối nhún vai, rất vô tội nói: “Tớ không đứng đắn chỗ nào?”
Trần Cảnh Văn dùng ánh mắt lăng trì bắn phá Đổng Hạo Triết, lạnh lùng nói: “Gần đây cậu luôn chọc tớ tức giận, tớ ngược lại muốn hỏi là cậu có ý gì.”
Đổng Hạo Triết yên lặng nhìn chăm chú vào Trần Cảnh Văn, không nói một tiếng, thời gian lâu đến mức khiến cho Trần Cảnh Văn có chút thấp thỏm bất an, đột nhiên Đổng Hạo Triết bước lên thêm một bước, gần như dán sát vào thân thể Trần Cảnh Văn, anh ghé vào lỗ tai Trần Cảnh Văn nhẹ nhàng nói: “Cảnh Văn a, chỉ có khi cậu tức giận, mới là bản thân cậu chân chính, tớ chỉ là đang giúp cậu, cho cậu không nên đánh mất chính mình. . . Cậu nghĩ rằng tớ đang suy nghĩ cái gì. . . Ha ha ha!” Đổng Hạo Triết đột nhiên cười to, khiến cho hết thảy đội viên đều nhìn qua.
Trần Cảnh Văn thở gấp, trực tiếp hô: “Thủy Long Bạo!” Một con rồng nước đột nhiên bạo liệt đánh về phía Đổng Hạo Triết, bất quá Đổng Hạo Triết nhanh hơn một bước so với Trần Cảnh Văn, đã chạy thoát đi, chợt nghe thấy ở xa xa lớn tiếng nói: “Cảnh Văn, chờ lát nữa tớ lại đến tiếp cậu, cậu không nên tức giận a!”
Trần Cảnh Văn hổn hển thu hồi rồng nước, thấy đội viên xung quanh đang hiếu kỳ đầy mặt nhìn anh, lại càng thống hận Đổng Hạo Triết bại hoại sự thuần khiết của anh.
Rất nhanh trong tiểu đội truyền lưu một lời đồn đãi mới, đó chính là dường như hai người Trần phó đội với Đổng phó đội có tư tình. . .
Hẻm núi lớn rất sâu, quanh co khúc khuỷu kéo dài vào bên trong, khoảng chừng có ba bốn trăm mét, độ rộng lớn nhất của nó ước chừng trên dưới bốn năm mươi mét, độ rộng ít nhất lại không đến hai mươi mét.
Ba người đều là tốc độ cực nhanh, Sở Chích Thiên với Sở Tiểu Thất có thuấn di, tốc độ của Tiêu Tử Lăng là số một số hai ở trong căn cứ, đương nhiên cái này không thể so sánh với biến thái có thuấn di.
Bọn họ rất nhanh đã ra hẻm núi lớn, ánh vào mi mắt chính là một mảnh thảo nguyên mênh mông vô bờ, cùng với dãy núi liên miên không ngừng xa xa.
Tiêu Tử Lăng nhịn không được tán thưởng, đây tuyệt đối là một bảo địa phong thuỷ, bên ngoài dãy núi là hoang mạc không có một ngọn cỏ, mà bên trong dãy núi lại là một mảnh xanh um tươi tốt, bóng xanh dạt dào.
“Nơi này chỉ có cửa vào kia sao?” Tiêu Tử Lăng nhịn không được hỏi, không biết phương hướng khác có cửa vào hay không, có phải còn có người tranh đoạt khối bảo địa bí ẩn này với bọn họ hay không.
Sở Chích Thiên gật đầu nói: “Không sai, thổ địa này, bọn tôi đã mua của chính phủ một trăm năm quyền sử dụng.” Anh tiếc nuối nói “Sớm biết mạt thế sắp tới, liền mua mười năm tám năm là được rồi, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.”
Tiêu Tử Lăng xem thường liếc nhìn lão đại nhà mình một cái, cho dù lưu lại số tiền đó, sau khi mạt thế còn có tác dụng sao?
Sở Chích Thiên tới nơi đây tâm tình rất tốt, trực tiếp lấy ra xe việt dã, mang Tiêu Tử Lăng tận tình hóng gió ở chỗ này một chút.
Tiểu Thất rất tự giác leo đến ghế sau, chỗ ngồi phó lái để lại cho Tiêu Tử Lăng.
Sở Chích Thiên lái dọc theo dãy núi đi vào trong, bởi vì không có trở ngại gì, Sở Chích Thiên lái xe rất cuồng dã, khiến cho Tiêu Tử Lăng không thể không nắm chặt tay vịn, rất nhanh một khối màu lam khác biệt với thảo nguyên nhảy vào mi mắt, Tiêu Tử Lăng kinh ngạc nói: “Hồ nước?”
“Ừ, nơi này có hồ nước lớn, nguồn nước là những đồi tuyết trên dãy núi.” Sở Chích Thiên một bên lái xe một bên giải thích.
Đây là một hồ nước khổng lồ, hồ nước phiếm màu lam nhạt, trong suốt thấy đáy, nó yên lặng phủ phục dưới chân dãy núi, tú lệ đoan trang. Điều này làm cho Tiêu Tử Lăng nguyên một đường đến đây thấy đều là hồ nước màu đen có một loại dục vọng muốn nhảy vào trong hồ tận tình giỡn nước một phen.
Sở Chích Thiên thấy Tiêu Tử Lăng động tâm, vội vàng cảnh cáo: “Còn chưa biết hồ nước này có bệnh độc hay không, vẫn nên cẩn thận một chút.” Tuy rằng người thức tỉnh có năng lực chống lại bệnh độc, nhưng cường độ chống lại đó đến tột cùng tới mức nào, tất cả mọi người đều không rõ, vì vậy Sở Chích Thiên tuyệt không muốn Tiêu Tử Lăng đi làm vật thí nghiệm.
“Nơi này thực đẹp, đáng tiếc cái gì cũng không có, hết thảy phải dựa vào bản thân xây dựng, chỉ có bấy nhiêu người chúng ta có được không?” Tiêu Tử Lăng có chút lo lắng, dù sao nơi đây trống rỗng một mảnh, không giống căn cứ khác cơ bản đều đã được xây dựng xong, chỉ cần chỉnh lý thêm một chút là có thể hình thành một căn cứ thành thục.
Sở Chích Thiên cười nói: “Tôi lựa chọn nơi đây xây dựng căn cứ, đồng thời ngàn dặm bôn ba dời đến đây, thế nào có thể chỉ có mấy thứ này chứ. Tôi mang cậu đi một chỗ nữa.”
Loại biểu hiện này của Sở Chích Thiên khiến cho Sở Tiểu Thất ở ghế sau nhịn không được bĩu môi, nó không ngờ Sở Chích Thiên cơ trí khí phách cũng sẽ làm ra loại chuyện tư duy điên cuồng vì tình yêu này, trông thần thái kia, sáng loáng chính là khoe khoang thành tích của bản thân trước mặt người yêu trong lòng a, không kém nửa phần với hình dung trong tiểu thuyết.
Sở Chích Thiên rất nhanh đổi đầu xe, lái về phía dãy núi phương hướng khác, khoảng chừng hơn mười phút sau, một tòa thành trấn nhỏ vậy mà xuất hiện ở trước mắt Tiêu Tử Lăng.
Tiêu Tử Lăng kinh ngạc nói: “Không ngờ tới nơi đây cũng có thành trấn, có người cư trú.”
“Ừ, là đội công tác mà nhà tôi điều động đến chỗ này, nơi này là địa phương bọn họ với người nhà cư trú. Chẳng qua không biết bây giờ còn có người sống hay không.” Vẻ mặt Sở Chích Thiên thoáng chút trở nên cô đơn, trước đây nơi đây có gần vạn nhân viên, đáng tiếc hiện tại không biết những người đó còn sống hay đã chết.
Tiêu Tử Lăng nhận thấy được tâm tình Sở Chích Thiên trở nên kém đi, lặng lẽ cầm tay Sở Chích Thiên đang đặt trên tay lái, sự an ủi không tiếng động để cho ánh mắt Sở Chích Thiên động động, không đợi Tiêu Tử Lăng thu hồi tay, đã bị Sở Chích Thiên trở tay nắm chặt.
Tiêu Tử Lăng sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Sở Chích Thiên, phát hiện Sở Chích Thiên chuyên chú nhìn phía trước, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười, tâm tình vốn trầm thấp thoáng cái không còn.
Được rồi, nếu có thể để cho tâm tình lão đại nhà mình thư sướng, Tiêu Tử Lăng quyết định cứ kính dâng tay trái của mình một chút, để cho lão đại nhà mình nắm đủ đi.
Sáng sớm hôm nay, Sở Chích Thiên kéo cửa sổ xe ra, thấy cảnh tượng bên ngoài, tâm tình vô cùng tốt. Anh nói với Tiêu Tử Lăng đang ra sức làm bữa sáng: “Tiểu Lăng, nếu như hết thảy thuận lợi, chúng ta rất nhanh sẽ có thể đến mục tiêu của chúng ta.”
Căn cứ Lăng Thiên trong truyền thuyết? Tiêu Tử Lăng kích động nhanh chóng giơ xẻng nấu ăn từ nhà bếp chạy ra, cậu tựa lên cửa sổ xe nhìn nhìn đông nhìn nhìn tây ra phía ngoài, ngoại trừ một mảnh hoang mạc không có một ngọn cỏ, căn bản nhìn không ra có gì giống nhau với thế ngoại đào nguyên trong truyền thuyết kiếp trước. Khó trách nói mộng tưởng là tốt đẹp, hiện thực là tàn khốc.
Nhìn ra vẻ mặt thất vọng của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên cười sờ sờ đầu Tiêu Tử Lăng một phen, thở dài nói: “Tôi cũng không nói ở chỗ này, tôi chỉ nói là sắp tới.” Tên nhóc này thế nào cứ vội như vậy? Nghe lời nói đều chỉ nghe phân nửa.
Lời này đương nhiên rước lấy ánh mắt khinh bỉ của Tiêu Tử Lăng, cậu phẫn nộ giơ xẻng nấu ăn trở lại nhà bếp tiếp tục làm bữa sáng, trong lòng nôn máng lão đại nhà mình không thể đến nơi rồi hẵng nói sao? Hại cậu kích động uổng một trận.
Đoàn xe tiếp tục đi tới nửa ngày, sau giờ ngọ liền thấy được một dãy núi liên miên không dứt, sau khi đoàn xe chạy dọc theo dãy núi một đoạn thời gian, liền ngừng lại. Sau đó liền thấy đội viên tuần tra thông tri từng chiếc xe, mọi người an vị tại chỗ, không được đi lại, kiên trì chờ đợi mệnh lệnh mới.
Lúc này, Sở Chích Thiên lại đứng lên, phủ thêm đồng phục của mình, nói với Tiêu Tử Lăng: “Chúng ta qua xem là tình hình gì.”
Tiêu Tử Lăng nhanh chóng buông xuống chuyện trong tay, mặc vào đồng phục, vừa định rời đi, liền cảm thấy vạt áo khoác của cậu bị lực mạnh nào đó túm lại. Cậu cúi đầu nhìn, liền thấy Sở Tiểu Thất nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm Tiêu Tử Lăng, cái miệng nhỏ nhắn của nhóc ta mân rất chặt, đương nhiên tay phải của nhóc ta túm càng chặt, tuy rằng không mở miệng khẩn cầu, nhưng tư thế này biểu tình này liền tinh tường nói cho Tiêu Tử Lăng, nhóc ta cũng muốn đi.
Sở Chích Thiên chờ một bên thấy được một màn này, liền nhàn nhạt nói một câu: “Tiểu Thất cũng cùng qua đi.” Tuy rằng ngữ khí rất hờ hững, nhưng Tiểu Thất vẫn nghe ra được một chút miễn cưỡng, xem ra đôi người hôn ước này quả nhiên lại chuẩn bị đi trộm hoan như nó dự liệu.
Gần đây Tiểu Thất xem sách rất tạp (bởi vì mỗi lần Sở Tiểu Thất đòi sách, Sở Chích Thiên rất tùy ý lấy vài quyển sách cho nó từ trong không gian, mà Tiểu Thất là loại cho cái gì thì xem cái đó), không biết thấy được từ đó trong quyển sách nào, quả quyết cho rằng bình thường Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng bỏ lại nó chạy loạn dạo loạn, chính là thể hiện của trộm hoan. Nó đắc ý buông tay ra, lần này may mắn nó thông minh, biết túm người, bằng không lại sẽ bị bọn họ bỏ rơi, nó cũng muốn đi trộm hoan một chút. . . . Len lén ra ngoài tìm chuyện vui làm, sau đó len lén bản thân vui vẻ, đây là hàm nghĩa của trộm hoan mà Tiểu Thất lý giải.
Tiêu Tử Lăng dắt tay Tiểu Thất, theo Sở Chích Thiên xuống xe, đương nhiên sẽ không quên mang bộ kính râm siêu lớn của cậu, không có biện pháp, ai kêu chuyện xấu của cậu với lão đại nhà mình truyền bay đầy trời, vì tránh né ánh mắt hiếu kỳ của những người đó, đặc biệt là ánh mắt nóng rực đáng sợ của một số nữ nhân, mang kính râm đó là an toàn nhất.
Rất nhanh bọn họ đã đi tới phía trước nhất đoàn xe, trong vòng phòng thủ của tổ chiến đấu xung quanh, hai người Trần Cảnh Văn với Đổng Hạo Triết đang mặt đối mặt thương lượng chuyện gì đó.
“Đội trưởng!” Sở Chích Thiên một đường đi ngang qua, nhóm đội viên thấy anh đều đứng thẳng thân hỏi thăm anh, Sở Chích Thiên nhàn nhạt gật đầu, động tĩnh bên này, hấp dẫn lực chú ý của Đổng Hạo Triết với Trần Cảnh Văn qua, thấy là Sở Chích Thiên tới, liền cùng nghênh đón Sở Chích Thiên qua.
Tiêu Tử Lăng đi theo phía sau Sở Chích Thiên liếc mắt một cái đã bị hẻm núi lớn phía trước hấp dẫn, giữa hai tòa núi cao hình thành một màn kỳ cảnh này, khiến cho Tiêu Tử Lăng không thể không cảm thán sự thần kỳ của thiên nhiên.
Trong hẻm núi đá vụn đầy đất, có vài tảng đá cực đại tán loạn ở trong đó, đoàn xe muốn tiếp tục đi tới, nhất định phải thanh lý những tảng đá đó trước.
Sở Chích Thiên đi đến cửa hẻm núi thấy tình hình này, đã biết Đổng Hạo Triết với Trần Cảnh Văn đang thương lượng chuyện gì. Những tảng đá lớn đó rõ ràng là sau khi mạt thế mới từ trên ngọn núi rơi xuống, bởi vì mặt đất hẻm núi đã được xử lý qua, trải một tầng cát đá. Vì vậy xử lý những tảng đá đó, không cần lo lắng ảnh hưởng đối với thể núi.
Vì vậy anh kêu Trần Cảnh Văn an bài trù tính chung, Đổng Hạo Triết hiệp trợ, để cho hai người bọn họ cùng phụ trách thanh lý chuyện thông đạo. Những hòn đá nhỏ thì còn dễ nói, mấy khối đá bự kia không có người thức tỉnh phối hợp, chỉ dựa vào người sống sót bình thường, sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn cũng dời không ra được. Huống chi bọn họ nhất định phải thanh lý ra một con đường có thể để cho đoàn xe thông qua, nhiệm vụ tuyệt không nhẹ nhàng.
Sở Chích Thiên xử lý xong hết thảy việc này liền mang theo Tiêu Tử Lăng với Tiểu Thất tiến vào hẻm núi lớn. Trần Cảnh Văn dùng ánh mắt thâm trầm nhìn bóng lưng bọn họ, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Lúc này một bàn tay to ngăm đen nâng lên hàm dưới của Trần Cảnh Văn, xoay đầu của anh trở về.
Thấy vẻ mặt Trần Cảnh Văn mê mang nghi hoặc nhìn anh, Đổng Hạo Triết nói: “Hiện tại lực chú ý của cậu phải ở trên người tớ, nếu như đặt ở trên người không liên quan khác, tớ sẽ ăn dấm đó.”
Ăn mẹ cậu chứ dấm, Trần Cảnh Văn nổi giận, không chút nào lưu tình hung hăng giẫm lên nam nhân đáng hận trước mắt một cước, cả giận nói: “Đổng Hạo Triết, cậu nghiêm chỉnh chút cho tôi.”
Đổng Hạo Triết tiếc nuối nhún vai, rất vô tội nói: “Tớ không đứng đắn chỗ nào?”
Trần Cảnh Văn dùng ánh mắt lăng trì bắn phá Đổng Hạo Triết, lạnh lùng nói: “Gần đây cậu luôn chọc tớ tức giận, tớ ngược lại muốn hỏi là cậu có ý gì.”
Đổng Hạo Triết yên lặng nhìn chăm chú vào Trần Cảnh Văn, không nói một tiếng, thời gian lâu đến mức khiến cho Trần Cảnh Văn có chút thấp thỏm bất an, đột nhiên Đổng Hạo Triết bước lên thêm một bước, gần như dán sát vào thân thể Trần Cảnh Văn, anh ghé vào lỗ tai Trần Cảnh Văn nhẹ nhàng nói: “Cảnh Văn a, chỉ có khi cậu tức giận, mới là bản thân cậu chân chính, tớ chỉ là đang giúp cậu, cho cậu không nên đánh mất chính mình. . . Cậu nghĩ rằng tớ đang suy nghĩ cái gì. . . Ha ha ha!” Đổng Hạo Triết đột nhiên cười to, khiến cho hết thảy đội viên đều nhìn qua.
Trần Cảnh Văn thở gấp, trực tiếp hô: “Thủy Long Bạo!” Một con rồng nước đột nhiên bạo liệt đánh về phía Đổng Hạo Triết, bất quá Đổng Hạo Triết nhanh hơn một bước so với Trần Cảnh Văn, đã chạy thoát đi, chợt nghe thấy ở xa xa lớn tiếng nói: “Cảnh Văn, chờ lát nữa tớ lại đến tiếp cậu, cậu không nên tức giận a!”
Trần Cảnh Văn hổn hển thu hồi rồng nước, thấy đội viên xung quanh đang hiếu kỳ đầy mặt nhìn anh, lại càng thống hận Đổng Hạo Triết bại hoại sự thuần khiết của anh.
Rất nhanh trong tiểu đội truyền lưu một lời đồn đãi mới, đó chính là dường như hai người Trần phó đội với Đổng phó đội có tư tình. . .
Hẻm núi lớn rất sâu, quanh co khúc khuỷu kéo dài vào bên trong, khoảng chừng có ba bốn trăm mét, độ rộng lớn nhất của nó ước chừng trên dưới bốn năm mươi mét, độ rộng ít nhất lại không đến hai mươi mét.
Ba người đều là tốc độ cực nhanh, Sở Chích Thiên với Sở Tiểu Thất có thuấn di, tốc độ của Tiêu Tử Lăng là số một số hai ở trong căn cứ, đương nhiên cái này không thể so sánh với biến thái có thuấn di.
Bọn họ rất nhanh đã ra hẻm núi lớn, ánh vào mi mắt chính là một mảnh thảo nguyên mênh mông vô bờ, cùng với dãy núi liên miên không ngừng xa xa.
Tiêu Tử Lăng nhịn không được tán thưởng, đây tuyệt đối là một bảo địa phong thuỷ, bên ngoài dãy núi là hoang mạc không có một ngọn cỏ, mà bên trong dãy núi lại là một mảnh xanh um tươi tốt, bóng xanh dạt dào.
“Nơi này chỉ có cửa vào kia sao?” Tiêu Tử Lăng nhịn không được hỏi, không biết phương hướng khác có cửa vào hay không, có phải còn có người tranh đoạt khối bảo địa bí ẩn này với bọn họ hay không.
Sở Chích Thiên gật đầu nói: “Không sai, thổ địa này, bọn tôi đã mua của chính phủ một trăm năm quyền sử dụng.” Anh tiếc nuối nói “Sớm biết mạt thế sắp tới, liền mua mười năm tám năm là được rồi, có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.”
Tiêu Tử Lăng xem thường liếc nhìn lão đại nhà mình một cái, cho dù lưu lại số tiền đó, sau khi mạt thế còn có tác dụng sao?
Sở Chích Thiên tới nơi đây tâm tình rất tốt, trực tiếp lấy ra xe việt dã, mang Tiêu Tử Lăng tận tình hóng gió ở chỗ này một chút.
Tiểu Thất rất tự giác leo đến ghế sau, chỗ ngồi phó lái để lại cho Tiêu Tử Lăng.
Sở Chích Thiên lái dọc theo dãy núi đi vào trong, bởi vì không có trở ngại gì, Sở Chích Thiên lái xe rất cuồng dã, khiến cho Tiêu Tử Lăng không thể không nắm chặt tay vịn, rất nhanh một khối màu lam khác biệt với thảo nguyên nhảy vào mi mắt, Tiêu Tử Lăng kinh ngạc nói: “Hồ nước?”
“Ừ, nơi này có hồ nước lớn, nguồn nước là những đồi tuyết trên dãy núi.” Sở Chích Thiên một bên lái xe một bên giải thích.
Đây là một hồ nước khổng lồ, hồ nước phiếm màu lam nhạt, trong suốt thấy đáy, nó yên lặng phủ phục dưới chân dãy núi, tú lệ đoan trang. Điều này làm cho Tiêu Tử Lăng nguyên một đường đến đây thấy đều là hồ nước màu đen có một loại dục vọng muốn nhảy vào trong hồ tận tình giỡn nước một phen.
Sở Chích Thiên thấy Tiêu Tử Lăng động tâm, vội vàng cảnh cáo: “Còn chưa biết hồ nước này có bệnh độc hay không, vẫn nên cẩn thận một chút.” Tuy rằng người thức tỉnh có năng lực chống lại bệnh độc, nhưng cường độ chống lại đó đến tột cùng tới mức nào, tất cả mọi người đều không rõ, vì vậy Sở Chích Thiên tuyệt không muốn Tiêu Tử Lăng đi làm vật thí nghiệm.
“Nơi này thực đẹp, đáng tiếc cái gì cũng không có, hết thảy phải dựa vào bản thân xây dựng, chỉ có bấy nhiêu người chúng ta có được không?” Tiêu Tử Lăng có chút lo lắng, dù sao nơi đây trống rỗng một mảnh, không giống căn cứ khác cơ bản đều đã được xây dựng xong, chỉ cần chỉnh lý thêm một chút là có thể hình thành một căn cứ thành thục.
Sở Chích Thiên cười nói: “Tôi lựa chọn nơi đây xây dựng căn cứ, đồng thời ngàn dặm bôn ba dời đến đây, thế nào có thể chỉ có mấy thứ này chứ. Tôi mang cậu đi một chỗ nữa.”
Loại biểu hiện này của Sở Chích Thiên khiến cho Sở Tiểu Thất ở ghế sau nhịn không được bĩu môi, nó không ngờ Sở Chích Thiên cơ trí khí phách cũng sẽ làm ra loại chuyện tư duy điên cuồng vì tình yêu này, trông thần thái kia, sáng loáng chính là khoe khoang thành tích của bản thân trước mặt người yêu trong lòng a, không kém nửa phần với hình dung trong tiểu thuyết.
Sở Chích Thiên rất nhanh đổi đầu xe, lái về phía dãy núi phương hướng khác, khoảng chừng hơn mười phút sau, một tòa thành trấn nhỏ vậy mà xuất hiện ở trước mắt Tiêu Tử Lăng.
Tiêu Tử Lăng kinh ngạc nói: “Không ngờ tới nơi đây cũng có thành trấn, có người cư trú.”
“Ừ, là đội công tác mà nhà tôi điều động đến chỗ này, nơi này là địa phương bọn họ với người nhà cư trú. Chẳng qua không biết bây giờ còn có người sống hay không.” Vẻ mặt Sở Chích Thiên thoáng chút trở nên cô đơn, trước đây nơi đây có gần vạn nhân viên, đáng tiếc hiện tại không biết những người đó còn sống hay đã chết.
Tiêu Tử Lăng nhận thấy được tâm tình Sở Chích Thiên trở nên kém đi, lặng lẽ cầm tay Sở Chích Thiên đang đặt trên tay lái, sự an ủi không tiếng động để cho ánh mắt Sở Chích Thiên động động, không đợi Tiêu Tử Lăng thu hồi tay, đã bị Sở Chích Thiên trở tay nắm chặt.
Tiêu Tử Lăng sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Sở Chích Thiên, phát hiện Sở Chích Thiên chuyên chú nhìn phía trước, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười, tâm tình vốn trầm thấp thoáng cái không còn.
Được rồi, nếu có thể để cho tâm tình lão đại nhà mình thư sướng, Tiêu Tử Lăng quyết định cứ kính dâng tay trái của mình một chút, để cho lão đại nhà mình nắm đủ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất