Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 169: Tuyên bố, phụ tá của Sở Chích Thiên
Sở Chích Thiên chỉ lái dẫn Tiêu Tử Lăng vòng quanh trấn nhỏ một vòng ở xa xa, thoạt nhìn dường như trấn nhỏ không lớn, kỳ thực đi một vòng cũng tốn hơn nửa tiếng đồng hồ.
Tiêu Tử Lăng ở xa xa nhìn toàn cảnh trấn nhỏ không khỏi cảm thán, sở dĩ Sở Chích Thiên có thể quật khởi nhanh như vậy ở mạt thế, có quan hệ rất lớn tới việc cơ sở vốn dĩ của anh ta khá dày. Nơi đây rất ẩn mật, thoạt nhìn các phương diện phương tiện của trấn nhỏ đều rất tiên tiến đầy đủ, chuyển biến thành một căn cứ thành thục rất dễ, chỉ cần hậu kỳ xây dựng thêm một số công trình phòng ngự là được, then chốt nhất chính là, không gian phát triển của nơi đây rất lớn, chỉ cần về sau có thuốc giải độc cải thiện chất đất, không thể nghi ngờ nơi đây sẽ có thể trở thành một nơi sản xuất thức ăn, hơn nữa một vòng dãy núi hình thành tự nhiên phòng hộ bên ngoài, chỉ có một thông đạo duy nhất, để cho nơi đây trở nên dễ thủ khó công. Không thể nghi ngờ đã gia tăng bảo đảm an toàn cho nơi đây.
Hai người trò chuyện trên trời dưới đất chậm rãi lái về tới cửa thông đạo, Tiểu Thất buồn chán đánh cái ngáp bự, đây là trộm hoan? Vì sao nó cảm thấy buồn chán như thế? Bất quá hai người trước mắt sung sướng đầy mặt, rất siêng giao lưu ánh mắt, có lẽ vào lúc nó không chú ý đã trộm hoan thành công? Tiểu Thất hoang mang, quyết định lần sau tuyệt đối tuyệt đối không thể phân tâm ngủ gật.
Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng vừa về liền phát hiện công tác thanh lý đã ở vào giai đoạn cuối. Đoàn xe vào lúc chạng vạng toàn bộ thuận lợi thông qua hẻm núi lớn, Trần Cảnh Văn tìm một địa phương trống trải tiến hành dựng trại thu xếp ổn thoả, chuẩn bị tận tình nghỉ ngơi một chút, ngày mai tiếp tục.
Sau khi ăn xong cơm tối, gần tám giờ, hai vị phó đội nhận được thông tri của Sở Chích Thiên mang theo phó tổ trưởng của mỗi người đúng giờ xuất hiện trên xe Sở Chích Thiên.
Lúc này xe của Sở Chích Thiên biến thành một sở hội nghị tạm thời, mấy người tổ công kiên cũng đứng ở một bên kiên trì chờ.
Tiêu Tử Lăng vẫn đang làm công tác châm trà rót nước của cậu, Trần Cảnh Văn vừa mới ngồi xuống, Tiêu Tử Lăng liền tận dụng triệt để đưa lên một chén nước trà, Trần Cảnh Văn gật đầu tiếp nhận, nói giỡn: “Sở ca, anh thế nào có thể để cho Tiểu Lăng làm loại chuyện này, không phải Giang Khinh Ngữ đã được điều đến tổ công kiên rồi sao? Loại công việc này không phải hẳn là cô ta làm sao?”
Lời nói của Trần Cảnh Văn khiến cho trong lòng Tiêu Tử Lăng không có chút mùi vị. Trần phó đội vì sao luôn nhắc đến nữ nhân xuyên qua kia, chẳng lẽ không biết nữ nhân đó là một mầm tai hoạ, là đối thủ một mất một còn của cậu sao? Ách, dường như đối với mầm tai hoạ đó, cách nói đối đầu chỉ là đối với cậu mà nói, đối với Sở Chích Thiên mà nói Giang Khinh Ngữ chính là một đại đại vưu vật thập phần thích hợp làm ấm giường, là một loại diễm phúc a. Tiêu Tử Lăng vừa nghĩ đến điều này nhịn không được dùng ánh mắt hung hăng liếc Sở Chích Thiên một cái. Ý vị khinh bỉ nhanh chóng truyền đạt.
Sở Chích Thiên ngồi trên sô pha nhận được ánh mắt này, đã biết Tiêu Tử Lăng lại đang ngầm chít chít méo méo chuyện anh ngựa giống rồi, vì vậy nhàn nhạt đáp: “Tiểu Lăng là phụ tá của tôi, làm những chuyện này là đương nhiên.” Anh phải kiên định cho thấy lập trường, bản thân thực sự rất thuần khiết, hết thảy công việc cận thân anh đều do Tiêu Tử Lăng phụ trách, cơ hội ngựa giống bằng không, vì vậy xin đàn em nhà mình nghìn vạn lần đừng luôn hắt nước bẩn lên người anh.
Tuyên bố của Sở Chích Thiên khiến cho người toàn trường đứng hình, lực trùng kích mang đến rất lớn, đặc biệt là Lục Vân Đào với Ngô Khánh Vân đứng ở một bên. Sắc mặt hai người hơi đổi. Lục Vân Đào sau khi sửng sốt rất nhanh khôi phục nụ cười mỉm, anh nhìn Tiêu Tử Lăng vẫn còn đưa nước trà cho người khác, trong lòng có chút hiểu rõ, liền buông xuống một chút bất mãn cùng thất vọng trong lòng.
Ánh mắt Ngô Khánh Vân khói mù nhìn Tiêu Tử Lăng, trong lòng rất không có mùi vị, vốn tưởng rằng Lục Vân Đào là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn, tuy rằng hắn cũng từng nghĩ tới khả năng là Tiêu Tử Lăng, cũng vì khả năng đó hắn mới có thể đã từng động một chút tay chân, thế nhưng không ngờ tới đến sau cùng Tiêu Tử Lăng thực sự trỗi dậy, tỉnh bơ cướp đi vị trí hắn vẫn luôn kỳ vọng, sớm biết như thế, trước đây hắn nên làm động tác lớn một chút. . . Bất quá Ngô Khánh Vân rất rõ ràng Sở Chích Thiên là một người đã ra quyết định thì sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào vi phạm, vì vậy hắn chỉnh lý tâm tình, sắc mặt lần nữa khôi phục như thường, thật giống như hắn vui vẻ tiếp nhận đối với kết quả này.
Đám người Đổng Hạo Triết Trần Cảnh Văn cũng từng lén trò chuyện qua về việc lựa chọn người phụ tá của tổ công kiên, đều cho rằng cơ hội Lục Vân Đào thượng vị lớn nhất, Ngô Khánh Vân cũng có khả năng nhất định, nhưng Tiêu Tử Lăng, mọi người thực sự chưa từng nghĩ đến cậu.
Trần Cảnh Văn cảm thấy không ổn, không đợi anh mở miệng đề xuất phản đối, Đổng Hạo Triết ở bên cạnh đã ha ha cười ra tiếng, nói với Tiêu Tử Lăng: “Tiểu Lăng, chúc mừng em a! Không ngờ tới là tên nhóc em được Sở ca nhìn trúng. Bất quá làm phụ tá của Sở ca không dễ dàng a, chuyện cần quan tâm rất nhiều.” Anh lặng lẽ nắm nắm tay Trần Cảnh Văn, tỏ ý anh không nên nhiều lời.
Đới Hồng Phi đứng ở một bên còn chưa ngồi xuống tiếp nhận chén trà Tiêu Tử Lăng đưa tới, cười ha ha vỗ vỗ lưng Tiêu Tử Lăng, tán thưởng nói: “Tiểu Lăng, biểu hiện tốt a, nhân tài mới xuất hiện của chúng ta, về sau phải nghiêm túc kiên định mà làm, không thể đắc ý vênh váo, không nên khiến cho đội trưởng của chúng ta mất mặt a.” Lực lượng bàn tay đó lớn đến mức khiến cho Tiêu Tử Lăng không hề phòng bị thiếu chút nữa ngã quỵ, cũng khiến cho Sở Chích Thiên đang đặt lực chú ý trên người Tiêu Tử Lăng, tay không tự chủ được khẽ động.
Đới Hồng Phi nói lời này chính là lời tâm huyết của anh, ở trong những đội viên cũ Tiêu Tử Lăng là người lai lịch cạn nhất, cậu có thể thượng vị, đích xác được cho là nhân tài mới xuất hiện, bất quá rõ ràng, người không phục khẳng định sẽ có, Tiêu Tử Lăng có thể đảm nhiệm được chức vị này hay không, có thể phục chúng hay không, còn phải xem biểu hiện về sau của cậu.
Chân Nhất Long đối với Tiêu Tử Lăng vốn cũng rất có thiện cảm, hơn nữa anh trị liệu cho Tiêu Tử Lăng một đoạn thời gian rất dài, cảm tình của hai người rất tốt, thấy bầu không khí có chút xấu hổ, anh nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, vừa cười vừa nói: “Sắp xếp công việc giải ưu cho lãnh đạo nhà mình là công việc chính của người làm phụ tá chúng ta, Tiểu Lăng, làm không tồi, chính là trà này mà nói. Ha ha!” Lời nói có chứa chút chế nhạo này của Chân Nhất Long khiến cho tất cả mọi người nở nụ cười, bầu không khí vốn ngưng trọng thoáng cái khôi phục như thường.
Trần Cảnh Văn thấy thế chỉ có thể đè xuống ý kiến đầy bụng. Lập tức nghĩ đến, tổ công kiên vốn chính là Sở ca phụ trách, anh ta lựa chọn ai làm phụ tá đều là chuyện của chính anh ta, thật giống như phụ tá của mình cũng là do chính mình bổ nhiệm, sau đó thông tri Sở ca với Đổng Hạo Triết một chút là được, ban nãy anh thế nào lại muốn đề xuất ý kiến phản đối?
Vừa nghĩ đến đây, Trần Cảnh Văn liền ra một thân mồ hôi lạnh, xem ra anh trong bất tri bất giác lại đánh mất chừng mực, khó trách Hạo Triết vẫn luôn nhắc nhở anh không nên vượt quá giới hạn. Nghĩ tới đây, Trần Cảnh Văn lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Đổng Hạo Triết tùy tiện bên cạnh. May mà có cậu ta ngăn đúng lúc, bằng không mình đã mất điểm ở trong lòng Sở ca rồi.
Trần Cảnh Văn cảm kích nắm đáp lại Đổng Hạo Triết còn chưa muốn buông tay kia một chút, sau đó khi muốn kéo tay mình ra, phát hiện đã bị nắm rất chặt, anh vẫy một chút, không vẫy ra được, lại vẫy một chút, vẫn không vẫy ra được. Trần Cảnh Văn nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng không dám vẫy nữa, anh sợ bị người phát hiện, vì vậy chỉ có thể nghẹn khuất mặc cái tên đáng hận đó nắm.
Trong lòng anh chỉ có thể trấn an bản thân như vầy, ừ, đây là sự ban ân của anh, để thưởng cho Đổng Hạo Triết vì đúng lúc nhắc nhở ban nãy, không phải bị ăn đậu hũ. . . Ách, xùy xùy, câu bị ăn đậu hũ phải xóa đi.
Sự mờ ám của hai người bọn họ mấy người khác ngược lại thật không phát hiện, bởi vì lực chú ý của bọn họ đã bị lời nói kế tiếp của Sở Chích Thiên hấp dẫn.
Sở Chích Thiên nói: “Chỗ cách chúng ta ba km, có một tòa trấn nhỏ, Tiểu Lăng, lấy ra hết những bản vẽ tương quan đến trấn nhỏ.”
Tiêu Tử Lăng lấy ra bản vẽ đã sớm chuẩn bị, mở ra hết những bản vẽ đó trải trên bàn trà. Bản kết cấu của trấn nhỏ rất tường tận, có sơ đồ mặt bằng, bản khái quát, mặt cắt, bản kết cấu lập thể, những bản vẽ này so sánh đối chiếu lẫn nhau, rất nhanh toàn cảnh trấn nhỏ đã hiện ra trong đầu mọi người ở đây.
Sở Chích Thiên chỉ chỉ điểm trung tâm trấn nhỏ nói: “Nơi này là trung tâm nguồn năng lượng của toàn bộ trấn nhỏ, hy vọng còn có thể vận chuyển bình thường, như vậy chúng ta chỉ cần lắp đặt lên động cơ điện lực tiên tiến được mang đến, các loại phương tiện của toàn bộ trấn nhỏ sẽ có thể vận hành được bình thường.”
Theo lời nói của Sở Chích Thiên, Trần Cảnh Văn thoáng cái tiến vào chức trách, quên tay của mình vẫn còn ở trong tay người nào đó, anh suy nghĩ một chút kiến nghị: “Sở ca, chúng ta nhất định phải thanh lý trung tâm nguồn năng lượng đầu tiên, nếu muốn thanh lý sạch sẽ toàn bộ trấn nhỏ này, nhanh thế nào thuận lợi thế nào phỏng đoán cũng phải trên dưới nửa tháng, mà xăng gas các loại nguồn năng lượng chúng ta mang đến đã không còn nhiều, hiện thực đã không thể để cho chúng ta tiêu hao tiếp như vậy nữa, chúng ta phải nhanh chóng để cho động cơ điện lực vận chuyển, để cho trấn nhỏ nhận được điện lực, như vậy bất kể chúng ta thanh lý bao nhiêu, chúng ta đều có thể sử dụng được nguồn năng lượng điện lực, như vậy có thể giảm thiểu được sự tiêu hao nguồn năng lượng khác của chúng ta.”
Trải qua chứng thực, tia sáng vào ban đêm có thể khiến cho sinh vật biến dị tránh lui ba thước, vì bảo đảm sự an toàn của doanh địa, phòng ngừa sinh vật biến dị thừa bóng đêm đánh lén, buổi tối mỗi ngày xung quanh doanh địa đều sẽ được đặt lên đèn pha công suất cao tiến hành ngăn trở hù dọa, bất quá độ tiêu hao của nguồn năng lượng đó cũng khiến cho Trần Cảnh Văn rất lo lắng.
Đổng Hạo Triết gật đầu nói: “Cảnh Văn nói không sai, thanh lý trấn nhỏ không phải có thể hoàn thành trong thời gian ngắn, mà trong mạt thế hiện tại, nguồn năng lượng khuyết thiếu nhất, chúng ta đích xác không thể tiếp tục tiêu hao những nguồn năng lượng trân quý đó.”
Đới Hồng Phi với Chân Nhất Long lần lượt gật đầu, biểu thị tán thành phương án hành động này.
Sở Chích Thiên nhìn địa đồ, so sánh đối chiếu một chút cự ly giữa cửa vào trấn nhỏ với điểm trung tâm, anh gật gật đầu nói: “Kiến nghị này rất không tồi, bất quá tôi phải nói cho mọi người, tôi đã đến ngoại vi trấn nhỏ cảm thụ qua, bên trong có một luồng khí tức rất nguy hiểm, trực giác nói cho tôi biết, bên trong có một kẻ địch cường đại, cấp bậc sợ rằng chỉ cao hơn không thấp hơn so với tôi.”
Lời nói của Sở Chích Thiên khiến cho mọi người chấn kinh, chẳng lẽ trên thế giới này đã có tang thi hoặc là sinh vật biến dị trên cấp năm rồi sao? Nhân loại đang tiến hóa, xem ra tốc độ tiến hóa của mấy thứ đó tuyệt không chậm hơn so với bọn họ. Trong lòng mọi người nặng trịch, vốn tưởng rằng là một chuyện rất nhẹ nhàng, sự thực chứng minh, ông trời tuyệt không muốn để cho bọn họ sống quá tốt, đều sẽ tìm chút chuyện khó khăn cho bọn họ để tôi luyện bọn họ.
Tiêu Tử Lăng ngược lại không có cảm giác gì, sinh vật cấp năm cậu với Sở Chích Thiên đã từng sớm đụng phải, còn đại chiến một hồi. Vì vậy nội tâm cậu rất bình tĩnh, trên mặt vẫn một bộ dáng gặp biến không sợ.
Đổng Hạo Triết âm thầm quan sát thấy thế âm thầm gật đầu, mấy người của tổ công kiên, ngoại trừ Tiểu Lăng vẫn bình tĩnh, mấy người khác hoặc nhiều hoặc ít đều lộ ra thần sắc chấn kinh. Tiểu Lăng tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng phần tâm tính ổn định này quả nhiên nổi bật, Sở ca lựa chọn Tiểu Lăng làm phụ tá của anh ta, không phải không có đạo lý. Anh tuyệt không biết sự từng trải của Tiêu Tử Lăng với Sở Chích Thiên, nếu như không có đoạn từng trải đó, Tiêu Tử Lăng ổn định thế nào, cũng tránh không được sẽ biểu lộ một hai.
Tiêu Tử Lăng ở xa xa nhìn toàn cảnh trấn nhỏ không khỏi cảm thán, sở dĩ Sở Chích Thiên có thể quật khởi nhanh như vậy ở mạt thế, có quan hệ rất lớn tới việc cơ sở vốn dĩ của anh ta khá dày. Nơi đây rất ẩn mật, thoạt nhìn các phương diện phương tiện của trấn nhỏ đều rất tiên tiến đầy đủ, chuyển biến thành một căn cứ thành thục rất dễ, chỉ cần hậu kỳ xây dựng thêm một số công trình phòng ngự là được, then chốt nhất chính là, không gian phát triển của nơi đây rất lớn, chỉ cần về sau có thuốc giải độc cải thiện chất đất, không thể nghi ngờ nơi đây sẽ có thể trở thành một nơi sản xuất thức ăn, hơn nữa một vòng dãy núi hình thành tự nhiên phòng hộ bên ngoài, chỉ có một thông đạo duy nhất, để cho nơi đây trở nên dễ thủ khó công. Không thể nghi ngờ đã gia tăng bảo đảm an toàn cho nơi đây.
Hai người trò chuyện trên trời dưới đất chậm rãi lái về tới cửa thông đạo, Tiểu Thất buồn chán đánh cái ngáp bự, đây là trộm hoan? Vì sao nó cảm thấy buồn chán như thế? Bất quá hai người trước mắt sung sướng đầy mặt, rất siêng giao lưu ánh mắt, có lẽ vào lúc nó không chú ý đã trộm hoan thành công? Tiểu Thất hoang mang, quyết định lần sau tuyệt đối tuyệt đối không thể phân tâm ngủ gật.
Sở Chích Thiên Tiêu Tử Lăng vừa về liền phát hiện công tác thanh lý đã ở vào giai đoạn cuối. Đoàn xe vào lúc chạng vạng toàn bộ thuận lợi thông qua hẻm núi lớn, Trần Cảnh Văn tìm một địa phương trống trải tiến hành dựng trại thu xếp ổn thoả, chuẩn bị tận tình nghỉ ngơi một chút, ngày mai tiếp tục.
Sau khi ăn xong cơm tối, gần tám giờ, hai vị phó đội nhận được thông tri của Sở Chích Thiên mang theo phó tổ trưởng của mỗi người đúng giờ xuất hiện trên xe Sở Chích Thiên.
Lúc này xe của Sở Chích Thiên biến thành một sở hội nghị tạm thời, mấy người tổ công kiên cũng đứng ở một bên kiên trì chờ.
Tiêu Tử Lăng vẫn đang làm công tác châm trà rót nước của cậu, Trần Cảnh Văn vừa mới ngồi xuống, Tiêu Tử Lăng liền tận dụng triệt để đưa lên một chén nước trà, Trần Cảnh Văn gật đầu tiếp nhận, nói giỡn: “Sở ca, anh thế nào có thể để cho Tiểu Lăng làm loại chuyện này, không phải Giang Khinh Ngữ đã được điều đến tổ công kiên rồi sao? Loại công việc này không phải hẳn là cô ta làm sao?”
Lời nói của Trần Cảnh Văn khiến cho trong lòng Tiêu Tử Lăng không có chút mùi vị. Trần phó đội vì sao luôn nhắc đến nữ nhân xuyên qua kia, chẳng lẽ không biết nữ nhân đó là một mầm tai hoạ, là đối thủ một mất một còn của cậu sao? Ách, dường như đối với mầm tai hoạ đó, cách nói đối đầu chỉ là đối với cậu mà nói, đối với Sở Chích Thiên mà nói Giang Khinh Ngữ chính là một đại đại vưu vật thập phần thích hợp làm ấm giường, là một loại diễm phúc a. Tiêu Tử Lăng vừa nghĩ đến điều này nhịn không được dùng ánh mắt hung hăng liếc Sở Chích Thiên một cái. Ý vị khinh bỉ nhanh chóng truyền đạt.
Sở Chích Thiên ngồi trên sô pha nhận được ánh mắt này, đã biết Tiêu Tử Lăng lại đang ngầm chít chít méo méo chuyện anh ngựa giống rồi, vì vậy nhàn nhạt đáp: “Tiểu Lăng là phụ tá của tôi, làm những chuyện này là đương nhiên.” Anh phải kiên định cho thấy lập trường, bản thân thực sự rất thuần khiết, hết thảy công việc cận thân anh đều do Tiêu Tử Lăng phụ trách, cơ hội ngựa giống bằng không, vì vậy xin đàn em nhà mình nghìn vạn lần đừng luôn hắt nước bẩn lên người anh.
Tuyên bố của Sở Chích Thiên khiến cho người toàn trường đứng hình, lực trùng kích mang đến rất lớn, đặc biệt là Lục Vân Đào với Ngô Khánh Vân đứng ở một bên. Sắc mặt hai người hơi đổi. Lục Vân Đào sau khi sửng sốt rất nhanh khôi phục nụ cười mỉm, anh nhìn Tiêu Tử Lăng vẫn còn đưa nước trà cho người khác, trong lòng có chút hiểu rõ, liền buông xuống một chút bất mãn cùng thất vọng trong lòng.
Ánh mắt Ngô Khánh Vân khói mù nhìn Tiêu Tử Lăng, trong lòng rất không có mùi vị, vốn tưởng rằng Lục Vân Đào là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của hắn, tuy rằng hắn cũng từng nghĩ tới khả năng là Tiêu Tử Lăng, cũng vì khả năng đó hắn mới có thể đã từng động một chút tay chân, thế nhưng không ngờ tới đến sau cùng Tiêu Tử Lăng thực sự trỗi dậy, tỉnh bơ cướp đi vị trí hắn vẫn luôn kỳ vọng, sớm biết như thế, trước đây hắn nên làm động tác lớn một chút. . . Bất quá Ngô Khánh Vân rất rõ ràng Sở Chích Thiên là một người đã ra quyết định thì sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào vi phạm, vì vậy hắn chỉnh lý tâm tình, sắc mặt lần nữa khôi phục như thường, thật giống như hắn vui vẻ tiếp nhận đối với kết quả này.
Đám người Đổng Hạo Triết Trần Cảnh Văn cũng từng lén trò chuyện qua về việc lựa chọn người phụ tá của tổ công kiên, đều cho rằng cơ hội Lục Vân Đào thượng vị lớn nhất, Ngô Khánh Vân cũng có khả năng nhất định, nhưng Tiêu Tử Lăng, mọi người thực sự chưa từng nghĩ đến cậu.
Trần Cảnh Văn cảm thấy không ổn, không đợi anh mở miệng đề xuất phản đối, Đổng Hạo Triết ở bên cạnh đã ha ha cười ra tiếng, nói với Tiêu Tử Lăng: “Tiểu Lăng, chúc mừng em a! Không ngờ tới là tên nhóc em được Sở ca nhìn trúng. Bất quá làm phụ tá của Sở ca không dễ dàng a, chuyện cần quan tâm rất nhiều.” Anh lặng lẽ nắm nắm tay Trần Cảnh Văn, tỏ ý anh không nên nhiều lời.
Đới Hồng Phi đứng ở một bên còn chưa ngồi xuống tiếp nhận chén trà Tiêu Tử Lăng đưa tới, cười ha ha vỗ vỗ lưng Tiêu Tử Lăng, tán thưởng nói: “Tiểu Lăng, biểu hiện tốt a, nhân tài mới xuất hiện của chúng ta, về sau phải nghiêm túc kiên định mà làm, không thể đắc ý vênh váo, không nên khiến cho đội trưởng của chúng ta mất mặt a.” Lực lượng bàn tay đó lớn đến mức khiến cho Tiêu Tử Lăng không hề phòng bị thiếu chút nữa ngã quỵ, cũng khiến cho Sở Chích Thiên đang đặt lực chú ý trên người Tiêu Tử Lăng, tay không tự chủ được khẽ động.
Đới Hồng Phi nói lời này chính là lời tâm huyết của anh, ở trong những đội viên cũ Tiêu Tử Lăng là người lai lịch cạn nhất, cậu có thể thượng vị, đích xác được cho là nhân tài mới xuất hiện, bất quá rõ ràng, người không phục khẳng định sẽ có, Tiêu Tử Lăng có thể đảm nhiệm được chức vị này hay không, có thể phục chúng hay không, còn phải xem biểu hiện về sau của cậu.
Chân Nhất Long đối với Tiêu Tử Lăng vốn cũng rất có thiện cảm, hơn nữa anh trị liệu cho Tiêu Tử Lăng một đoạn thời gian rất dài, cảm tình của hai người rất tốt, thấy bầu không khí có chút xấu hổ, anh nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, vừa cười vừa nói: “Sắp xếp công việc giải ưu cho lãnh đạo nhà mình là công việc chính của người làm phụ tá chúng ta, Tiểu Lăng, làm không tồi, chính là trà này mà nói. Ha ha!” Lời nói có chứa chút chế nhạo này của Chân Nhất Long khiến cho tất cả mọi người nở nụ cười, bầu không khí vốn ngưng trọng thoáng cái khôi phục như thường.
Trần Cảnh Văn thấy thế chỉ có thể đè xuống ý kiến đầy bụng. Lập tức nghĩ đến, tổ công kiên vốn chính là Sở ca phụ trách, anh ta lựa chọn ai làm phụ tá đều là chuyện của chính anh ta, thật giống như phụ tá của mình cũng là do chính mình bổ nhiệm, sau đó thông tri Sở ca với Đổng Hạo Triết một chút là được, ban nãy anh thế nào lại muốn đề xuất ý kiến phản đối?
Vừa nghĩ đến đây, Trần Cảnh Văn liền ra một thân mồ hôi lạnh, xem ra anh trong bất tri bất giác lại đánh mất chừng mực, khó trách Hạo Triết vẫn luôn nhắc nhở anh không nên vượt quá giới hạn. Nghĩ tới đây, Trần Cảnh Văn lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Đổng Hạo Triết tùy tiện bên cạnh. May mà có cậu ta ngăn đúng lúc, bằng không mình đã mất điểm ở trong lòng Sở ca rồi.
Trần Cảnh Văn cảm kích nắm đáp lại Đổng Hạo Triết còn chưa muốn buông tay kia một chút, sau đó khi muốn kéo tay mình ra, phát hiện đã bị nắm rất chặt, anh vẫy một chút, không vẫy ra được, lại vẫy một chút, vẫn không vẫy ra được. Trần Cảnh Văn nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng không dám vẫy nữa, anh sợ bị người phát hiện, vì vậy chỉ có thể nghẹn khuất mặc cái tên đáng hận đó nắm.
Trong lòng anh chỉ có thể trấn an bản thân như vầy, ừ, đây là sự ban ân của anh, để thưởng cho Đổng Hạo Triết vì đúng lúc nhắc nhở ban nãy, không phải bị ăn đậu hũ. . . Ách, xùy xùy, câu bị ăn đậu hũ phải xóa đi.
Sự mờ ám của hai người bọn họ mấy người khác ngược lại thật không phát hiện, bởi vì lực chú ý của bọn họ đã bị lời nói kế tiếp của Sở Chích Thiên hấp dẫn.
Sở Chích Thiên nói: “Chỗ cách chúng ta ba km, có một tòa trấn nhỏ, Tiểu Lăng, lấy ra hết những bản vẽ tương quan đến trấn nhỏ.”
Tiêu Tử Lăng lấy ra bản vẽ đã sớm chuẩn bị, mở ra hết những bản vẽ đó trải trên bàn trà. Bản kết cấu của trấn nhỏ rất tường tận, có sơ đồ mặt bằng, bản khái quát, mặt cắt, bản kết cấu lập thể, những bản vẽ này so sánh đối chiếu lẫn nhau, rất nhanh toàn cảnh trấn nhỏ đã hiện ra trong đầu mọi người ở đây.
Sở Chích Thiên chỉ chỉ điểm trung tâm trấn nhỏ nói: “Nơi này là trung tâm nguồn năng lượng của toàn bộ trấn nhỏ, hy vọng còn có thể vận chuyển bình thường, như vậy chúng ta chỉ cần lắp đặt lên động cơ điện lực tiên tiến được mang đến, các loại phương tiện của toàn bộ trấn nhỏ sẽ có thể vận hành được bình thường.”
Theo lời nói của Sở Chích Thiên, Trần Cảnh Văn thoáng cái tiến vào chức trách, quên tay của mình vẫn còn ở trong tay người nào đó, anh suy nghĩ một chút kiến nghị: “Sở ca, chúng ta nhất định phải thanh lý trung tâm nguồn năng lượng đầu tiên, nếu muốn thanh lý sạch sẽ toàn bộ trấn nhỏ này, nhanh thế nào thuận lợi thế nào phỏng đoán cũng phải trên dưới nửa tháng, mà xăng gas các loại nguồn năng lượng chúng ta mang đến đã không còn nhiều, hiện thực đã không thể để cho chúng ta tiêu hao tiếp như vậy nữa, chúng ta phải nhanh chóng để cho động cơ điện lực vận chuyển, để cho trấn nhỏ nhận được điện lực, như vậy bất kể chúng ta thanh lý bao nhiêu, chúng ta đều có thể sử dụng được nguồn năng lượng điện lực, như vậy có thể giảm thiểu được sự tiêu hao nguồn năng lượng khác của chúng ta.”
Trải qua chứng thực, tia sáng vào ban đêm có thể khiến cho sinh vật biến dị tránh lui ba thước, vì bảo đảm sự an toàn của doanh địa, phòng ngừa sinh vật biến dị thừa bóng đêm đánh lén, buổi tối mỗi ngày xung quanh doanh địa đều sẽ được đặt lên đèn pha công suất cao tiến hành ngăn trở hù dọa, bất quá độ tiêu hao của nguồn năng lượng đó cũng khiến cho Trần Cảnh Văn rất lo lắng.
Đổng Hạo Triết gật đầu nói: “Cảnh Văn nói không sai, thanh lý trấn nhỏ không phải có thể hoàn thành trong thời gian ngắn, mà trong mạt thế hiện tại, nguồn năng lượng khuyết thiếu nhất, chúng ta đích xác không thể tiếp tục tiêu hao những nguồn năng lượng trân quý đó.”
Đới Hồng Phi với Chân Nhất Long lần lượt gật đầu, biểu thị tán thành phương án hành động này.
Sở Chích Thiên nhìn địa đồ, so sánh đối chiếu một chút cự ly giữa cửa vào trấn nhỏ với điểm trung tâm, anh gật gật đầu nói: “Kiến nghị này rất không tồi, bất quá tôi phải nói cho mọi người, tôi đã đến ngoại vi trấn nhỏ cảm thụ qua, bên trong có một luồng khí tức rất nguy hiểm, trực giác nói cho tôi biết, bên trong có một kẻ địch cường đại, cấp bậc sợ rằng chỉ cao hơn không thấp hơn so với tôi.”
Lời nói của Sở Chích Thiên khiến cho mọi người chấn kinh, chẳng lẽ trên thế giới này đã có tang thi hoặc là sinh vật biến dị trên cấp năm rồi sao? Nhân loại đang tiến hóa, xem ra tốc độ tiến hóa của mấy thứ đó tuyệt không chậm hơn so với bọn họ. Trong lòng mọi người nặng trịch, vốn tưởng rằng là một chuyện rất nhẹ nhàng, sự thực chứng minh, ông trời tuyệt không muốn để cho bọn họ sống quá tốt, đều sẽ tìm chút chuyện khó khăn cho bọn họ để tôi luyện bọn họ.
Tiêu Tử Lăng ngược lại không có cảm giác gì, sinh vật cấp năm cậu với Sở Chích Thiên đã từng sớm đụng phải, còn đại chiến một hồi. Vì vậy nội tâm cậu rất bình tĩnh, trên mặt vẫn một bộ dáng gặp biến không sợ.
Đổng Hạo Triết âm thầm quan sát thấy thế âm thầm gật đầu, mấy người của tổ công kiên, ngoại trừ Tiểu Lăng vẫn bình tĩnh, mấy người khác hoặc nhiều hoặc ít đều lộ ra thần sắc chấn kinh. Tiểu Lăng tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng phần tâm tính ổn định này quả nhiên nổi bật, Sở ca lựa chọn Tiểu Lăng làm phụ tá của anh ta, không phải không có đạo lý. Anh tuyệt không biết sự từng trải của Tiêu Tử Lăng với Sở Chích Thiên, nếu như không có đoạn từng trải đó, Tiêu Tử Lăng ổn định thế nào, cũng tránh không được sẽ biểu lộ một hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất