Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 173: Tiểu Lăng, con trai nhà ta giao cho cậu.

Trước Sau
Sở Chích Thiên trong gian phòng liên tục né mấy lần công kích vô tình của lão ba nhà mình, đây còn là lão ba ruột sao? Tử địch mới có thể hạ thủ độc như vậy đi.

Sở Chích Thiên một bên né một bên nói thầm trong lòng, chợt nghe thấy oanh một tiếng nổ, một đường dây thiết bị bị lão ba nhà mình phá huỷ, đường dây đỏ trần trụi bên ngoài kia đang kể rõ sự bê kệch của nó, Sở Chích Thiên đau lòng a, nha, lần này, ít nhất một phần mười trấn nhỏ không có biện pháp mở điện. . . Chữa trị lại phải tốn bao nhiêu thời gian a.

Thấy lão ba nhà mình thực sự đánh ra cơn tức, cái gì cũng không để ý, nhanh chóng nhắc nhở: “Lão ba, đừng hủy nơi đây a, con trai ngài còn phải xây dựng căn cứ ở chỗ này nữa đó.” Chưa thấy qua lão ba nào dỡ chân tường như thế, con trai nhà mình muốn kiến công lập nghiệp không viện trợ còn làm hết mấy chuyện kéo chân sau, Sở Chích Thiên cảm thấy anh kỳ thực cũng rất bi ai.

“Con xây dựng căn cứ thì liên quan cái mông gì đến ta? Ai kêu con làm ta tức, cái thằng bất hiếu.” Kỳ thực Sở lão ba cũng có cùng ý nghĩ như Sở Chích Thiên, cảm thấy sinh ra đứa con trai đầu đất không chịu thông suốt như thế, nhân sinh của ông cũng rất bi ai.

Vì sao ông nhất định phải khiến cho Sở Chích Thiên nhận thức được điều đó chứ, đó là bởi vì đặc tính của người Sở gia là cùng tồn tại cả sự vô tình lẫn thâm tình. Nếu như cả đời Sở Chích Thiên không động tình, như vậy anh suốt đời sẽ là một lãng tử vô tình, bất kỳ kẻ nào cũng chỉ là đồ chơi của anh, đương nhiên, loại chuyện này Sở lão ba thấy không quan trọng, chỉ cần con trai nhà mình sống tốt, ngựa giống hay không ngựa giống đều không thành vấn đề. Nhưng nếu đã động tình. . . Được rồi, vậy anh cả đời này cơ bản đã định rồi, hai bên tình nguyện vậy chính là thần tiên quyến lữ, nếu như là một đầu lạnh một đầu nóng, không cần phải nói đó chính là cô đơn chung thân đến già.

Mà hiện tại trong ánh mắt con trai nhà mình tất cả đều là thâm tình, ông làm sao không biết đó là biểu hiện của động tình chứ, nếu như cứ để cho con trai nhà mình đần độn như vậy tiếp, lỡ mất tên nhóc bên ngoài kia. . . Được rồi, ông là một người cha hiền, không muốn thấy bộ dáng con trai nhà mình về sau chán chường uất ức không phấn chấn, vì vậy chỉ có thể phí sức cực nhọc cho tên nhóc thối nhà mình.

Sở lão ba càng nghĩ càng bi ai, uất khí trong lòng liền tăng lên, mắt bốc lên ánh đỏ muốn triệt để hủy diệt trung tâm nguồn năng lượng này, để cho con trai nhà mình đau lòng một chút. Vì vậy đường nhìn của ông bắt đầu liếc về phía thiết bị xung quanh, xem xem cái nào quý nhất, có thể khiến cho con trai nhà mình đau đến mức giậm chân nhất.

Thấy lực chú ý của lão ba nhà mình chuyển tới những thiết bị kia, Sở Chích Thiên nhất thời sốt ruột la lên: “Ba muốn con lấy đàn em nhà con, cũng phải lưu lại cho con một phần của cải dày chứ, bằng không nuôi không nổi đàn em con, khiến cho cậu ấy chạy mất, con đây phải kết hôn với ai a?” Tiểu Lăng, xin lỗi, vì căn cứ tương lai của chúng ta, cậu trước hết ủy khuất một chút đi.

Sở lão ba vừa nghe, lập tức thu tay lại, nghĩ thầm, cũng đúng a, nếu thực sự trở nên một nghèo hai trắng, không phải con trai đầu đất nhà mình sẽ càng không có ưu thế sao? Nếu như thực bởi vì nuôi không nổi, khiến con dâu chạy mất, không phải con trai nhà mình sẽ oán ông chết sao?

Sở lão ba nghĩ như thế, chỉ có thể oán hận từ bỏ phá hủy những thiết bị kia, tiến công lần nữa chuyên chú vào trên người Sở Chích Thiên. Thấy lão ba nhà mình không điên cuồng nữa, lúc này Sở Chích Thiên mới thở dài một hơi, trong lòng nhịn không được cảm kích đàn em nhà mình, chiêu bài này thực sự là dùng tốt a, nếu như thực xây dựng được căn cứ, ghi cho đàn em nhà mình một công lớn đi.

Liền thấy hai người có sự lo lắng, ở trong phòng này chỉ có thể dùng công kích cận thân để quyết đấu, ba tới con đi quyền đấm cước đá vui vẻ quên về, hai người trong lúc tranh đấu còn phải thời khắc khống chế biên độ tay chân công kích, phòng ngừa thiết bị bên cạnh bị bọn họ không cẩn thận làm hỏng, không thể không nói, trận này hai người đánh đều rất nghẹn khuất, thật giống như để cho hai đại hán dũng mãnh cầm kim thêu thêu hoa, muốn không được tự nhiên bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Vì vậy, trận chiến đấu của hai cha con kéo vào đánh lâu dài, phải xem người nào thoát lực trước.



Mà trận đấu của Tiêu Tử Lăng với nữ lụa trắng Lâm Gia Bảo trong thông đạo thì đánh hoàn toàn không giống với cha con Sở gia, phải nói là kích tình bốn phía lửa nóng sống động a, cơ bản đều là lâm li thoải mái, công kích dị năng mạnh mẽ làm cho cả thông đạo chưa từng được yên tĩnh, động tĩnh vô cùng lớn.

Phải nói, trong thông đạo nhỏ hẹp này, dị năng tốc độ của Tiêu Tử Lăng bị hạn chế, không có nhiều không gian để cho dị năng tốc độ của cậu bùng nổ lên được. Bất quá phản ứng cao tốc do dị năng tốc độ mang đến vẫn để cho Tiêu Tử Lăng tuyệt không thập phần cật lực khi đối mặt công kích của Lâm Gia Bảo, cộng thêm Tiếu Tiếu tranh thủ đánh lén. . . Được rồi, khiến cho Lâm Gia Bảo bốc lửa nhất là con khuyển biến dị âm hiểm kia, nó vẫn luôn ở cự ly xa chờ cơ hội, chỉ cần Lâm Gia Bảo thoáng không chú ý liền đánh tới một công kích im hơi lặng tiếng, hơn nữa công kích dị năng của nó rất khủng bố, vậy mà là đóng băng chùm sợi, khối địa phương bị công kích liền trực tiếp biến thành khối băng trong suốt, Lâm Gia Bảo tuyệt không dám lấy thân thử.

Nghĩ tới đây, bà tránh không được oán giận ông xã nhà bà, làm sao lại không cảm ứng ra được con cẩu sủng vật này chứ? Phối thêm cho bà một trợ thủ, bà cũng sẽ không có vẻ bị động như thế. Bất quá bà càng đánh càng hài lòng, bà tuyệt không thích hoa sen trắng mềm mại, bất kể chuyện gì cũng phải cần ông xã ra mặt đối phó, thực lực mạnh mẽ của Tiêu Tử Lăng khiến cho bà rất hài lòng, bà đã suy đoán ra, Tiêu Tử Lăng hẳn là cường nhân thứ hai của toàn bộ doanh địa, cường cường liên thủ là trong lý tưởng của bà.

Tiêu Tử Lăng thoáng chỉ mũi kiếm, lần nữa bức bách cô gái đối diện thu hồi Hỏa Long Chưởng công kích tới, Tiêu Tử Lăng càng đánh càng mơ hồ, bởi vì cậu căn bản không cảm nhận được sát khí của đối phương, có đôi khi mình chậm một bước, đối phương cũng sẽ chậm lại, lúc đầu cho rằng chỉ là trùng hợp, nhưng khi lần thứ hai lần thứ ba, Tiêu Tử Lăng liền cảm thấy không quá thích hợp.

Đến tận bây giờ, kỹ năng cường đại nhất của đối phương Liệt Diễm Phệ Thiên chưa hề thi triển ra, nhìn tên gọi thôi đã biết đó là một kỹ năng khủng bố, mà hiện tại thoạt nhìn, đối phương căn bản không nghĩ tới sử dụng chiêu đó (đương nhiên, nếu như không cẩn thận thương tổn đến con dâu, Lâm Gia Bảo làm mẹ chồng cũng sẽ áy náy).

Sau đó Tiêu Tử Lăng thu hồi một số chiêu thức hung ác, hai người thoạt nhìn đánh sinh động, nhưng so với lúc đầu thì lại ôn hòa hơn rất nhiều, Tiêu Tử Lăng kêu Tiếu Tiếu ở bên cạnh kiên trì phòng thủ, sau khi Lâm Gia Bảo đã không còn sự uy hiếp là Tiếu Tiếu nữa, công kích cũng thông thuận hơn rất nhiều so với lúc đầu.

Lâm Gia Bảo lần nữa đánh tới, Tiêu Tử Lăng trực tiếp bùng nổ tốc độ cấp bốn, mũi kiếm thoáng khều, khều lụa trắng chặn ở trên đầu Lâm Gia Bảo xuống, liền thấy một cô gái diện mạo đáng yêu xuất hiện ở trước mắt cậu. . .

Được rồi, sở dĩ Lâm Gia Bảo thích Tiêu Tử Lăng, bộ mặt của cậu cũng thêm được điểm không ít, bởi vì bà cũng là mặt búp bê, đụng được một con dâu cũng là mặt búp bê, bà cảm thấy đây là do ông trời đã an bài. Không chỉ như thế, mặt ngoài của Tiêu Tử Lăng hồn nhiên đáng yêu, nhưng tính cách trong nội tâm lại gian trá phúc hắc quả thực chính là phiên bản của bà. Bởi vì, bà chính là một nữ phúc hắc triệt triệt để để. Vì vậy con dâu cùng loại với bà, bà quá hài lòng. Về phần con trai có thể bởi vậy mà bị con dâu phúc hắc khi dễ ăn định hay không? Điều này không ở trong phạm vi suy nghĩ của bà.

Tiêu Tử Lăng thấy thế sửng sốt, cậu vốn tưởng rằng sẽ là một nữ nhân trưởng thành, không ngờ tới lại là một cô gái lớn hơn không được bao nhiêu so với cậu (tuổi tác hai đời cộng lại, có lẽ thực sự là lớn hơn không được bao nhiêu.)

Lâm Gia Bảo đáng yêu nở nụ cười, bà giơ lên một ngón tay cái nói: “Cậu kêu Tiểu Lăng có phải không? Cậu rất không tồi, ta rất thích cậu, con trai nhà ta liền giao cho cậu.”

Con trai? So sánh đối chiếu tuổi tác một chút, Tiêu Tử Lăng biến sắc, hừ lạnh nói: “Cô quá không có tâm trách nhiệm, đứa con trai đáng yêu như Tiểu Thất, cô cũng có thể nhẫn tâm vứt bỏ sao?” Không biết vì sao một luồng lệ khí đánh thẳng trong lòng.

Lâm Gia Bảo chớp chớp mắt, mê mang nghi hoặc nhìn Tiêu Tử Lăng, vì sao con dâu nhà bà nói lời khó hiểu như vậy? Tiểu Thất kia là ai a?

Tiêu Tử Lăng lạnh mặt hỏi: “Nói cho tôi biết, người cha vô lương của Tiểu Thất là ai?” Nha nếu như xác định là lão đại nhà cậu, cậu liền làm thịt anh ta. . . (Tiểu Lăng đồng hài, cậu quên Tiểu Thất là người xuyên qua thời không? Được rồi, người đố kị là không thể nói lý.)



Lâm Gia Bảo thấy Tiêu Tử Lăng có hiện tượng đen hóa, trực tiếp xua tay nói: “Chờ một chút, hỏi rõ ràng trước, Tiểu Thất cậu nói là ai?”

“Một đứa trẻ năm tuổi, nó là bị rơi. . . Ách, việc này không quan hệ với cô.” Tiêu Tử Lăng nói một hồi, tư liệu tỉ mỉ của Tiểu Thất lại lần nữa trở lại trong đầu cậu, mình sao lại đột nhiên không khống chế được chứ, thế nào quên Tiểu Thất là người xuyên qua thời không a.

Tiêu Tử Lăng biết bản thân trách oan người, cả gương mặt đều đỏ, càng thêm có vẻ đáng yêu vô cùng, dạng manh càng đậm, khiến cho tay chân Lâm Gia Bảo phát ngứa, rất muốn bóp bóp mặt cậu, ô ô ô, manh tiểu thụ đáng yêu tiêu chuẩn a phối với băng sơn công con trai nhà mình, thấy thế nào cũng xứng thế đó.

Được rồi, Lâm Gia Bảo trước mạt thế chính là một hủ nữ thâm niên, trước đây quen biết ông xã nhà mình, không phải bởi vì thích ông, mà là không chắc ông là ôn nhu thụ đây, hay là phúc hắc công. . . Vì vậy chủ động xuất kích tìm hiểu đến tột cùng, không ngờ tới ông xã nhà mình không phải như bà nghĩ, đó chính là một thẳng nam tiêu chuẩn. Ngay từ đầu bà có chút cảm thán, lãng phí tài nguyên tốt đẹp đó a. . . Bất quá thực sự đã thành ông xã nhà bà, vậy thì chính là vật phẩm chuyên thuộc thuộc về bà, bất kể nam nữ, một khi tới gần đều sẽ kích sát.

Tiêu Tử Lăng có chút ngượng ngùng nói xin lỗi: “Xin lỗi, ban nãy tôi nghĩ sai, không biết cô nói giao con trai cho tôi, ý chỉ là ai?”

Lâm Gia Bảo che miệng cười nói: “Còn có ai nữa? Chính là tên nhóc thối Sở Chích Thiên a!”

Lời này vừa nói ra, khiến cho Tiêu Tử Lăng thiếu chút nữa ngã quỵ xuống đất. Phắc, thiệt hay giả? Cô gái trước mắt vậy mà có thể sinh ra con trai lớn như Sở Chích Thiên? Cậu đột nhiên phát hiện tuy rằng ngoại hình của mình ấu trĩ ngây thơ chất phác, nhưng so sánh với người trước mắt, căn bản không đáng nhắc tới, đây mới là đồng nhan chân chính a, ngay cả con trai đều đã lớn như vậy, lại vẫn là một bộ dáng thiếu nữ tuổi thanh xuân, nha tới cùng bà mấy tuổi rồi?

Có lẽ tâm tình Tiêu Tử Lăng quấn quýt tuổi tác của bà quá cường liệt, Lâm Gia Bảo có điều cảm ngộ thấp giọng cười nói: “Đừng hoài nghi, thực sự, ta đều đã bốn mươi hai tuổi, già rồi. . .” Nói xong, thở dài một tiếng, thanh xuân không còn nữa a.

Phắc, như vậy tính ra không phải mười chín tuổi đã sinh con sao? Chẳng lẽ huyết thống của Sở gia đều thích luyến đồng? Chẳng phải trên người Sở Chích Thiên cũng đeo chuyện xấu dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên sinh con cho anh ta sao. . . Ách, việc này hình như là do cậu làm ra, không thể quy tội trên người Sở Chích Thiên, thu hồi.

Tiêu Tử Lăng nhanh chóng vứt những chuyện có hay không đó ra sau đầu, trên mặt nhất thời lộ ra nụ cười nịnh nọt: “Hóa ra là bác gái a, bác gái sao lại nói lời đó, đều là Sở ca chiếu cố bọn con, theo Sở ca mới là sự may mắn của bọn con.” Đương nhiên phải dỗ tốt cha mẹ của lão đại, đó là đại Boss đó.

“Cậu cũng thấy theo con trai nhà ta là cậu may mắn?” Lâm Gia Bảo trực tiếp lựa chọn điều bản thân muốn nghe, chọn chọn lựa lựa liền biến thành những lời này.

Tiêu Tử Lăng sửng sốt, nhưng ngẫm lại cũng đúng như thế, liền gật gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau