Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 204: Tâm tình, cơ duyên cấp sáu.

Trước Sau
Tiêu Tử Lăng nằm trên sô pha, thấy sắc mặt Sở Chích Thiên đột ngột đỏ lên lại nhanh chóng chuyển thành trắng xanh, một đường máu màu đỏ gai mắt chảy xuống nơi khóe miệng, không chỉ như thế, Sở Chích Thiên đã chống đỡ không được thân thể của chính mình nữa, cả người vô lực ngã sấp xuống trên người cậu.

Tiêu Tử Lăng khẩn trương ôm lấy Sở Chích Thiên, lo lắng hỏi: “Sở ca, anh không sao chứ.”

Sắc mặt Sở Chích Thiên gần như không có huyết sắc, bởi vì cường hành áp chế dị năng bạo động, chịu phản phệ, nhưng sau khi hòa hoãn lại thì tốt hơn nhiều, rất nhanh sắc mặt của anh khôi phục bình thường, lắc đầu nói cho Tiêu Tử Lăng anh vẫn mạnh khỏe.

Tinh thần tra xét bao phủ nơi đây đã biến mất vô tung vô ảnh, tuy rằng không biết là nguyên nhân gì tạo thành, nhưng không thể nghi ngờ đây là một chuyện tốt, bằng không anh không cách nào giải thích được vì sao anh sẽ làm tình làm đến mức nôn máu. Lúc này Sở Chích Thiên còn chưa biết, bởi vì dị năng của anh bạo động, tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng luồng năng lượng cường đại đó vẫn đủ để xé rách luồng năng lượng thể tinh thần kia.

Tuy rằng trực giác nói cho Sở Chích Thiên hiện tại hẳn không có vấn đề gì, nhưng căn cứ suy nghĩ cẩn thận sẽ không sai nhiều, anh vẫn kêu Tiêu Tử Lăng dưới thân mở ra Linh Nhãn, kiểm tra bốn phía có phải thực sự an toàn hay không.

Kỳ thực ngay từ đầu, Sở Chích Thiên có thể nhận thấy được tinh thần điều tra của đối phương, cũng là may nhờ Linh Nhãn của Tiêu Tử Lăng. Bởi vì Linh Nhãn của Tiêu Tử Lăng, có một kỹ năng bị động gọi là Phá Manh, nó có thể phản kích hết thảy công kích hệ tinh thần, lực độ phản kích phải xem lực độ công kích của đối phương, đối phương công kích càng mạnh, lực lượng phản kích của Phá Manh lại càng mạnh.

Tuy rằng thoạt nhìn tinh thần điều tra dường như không có quan hệ với công kích, kỳ thực đó cũng là một loại thủ đoạn công kích. Chẳng qua trọng điểm thiên về của nó bất đồng mà thôi. Vì vậy Phá Manh vẫn làm ra phản kích, nhưng lực độ công kích của tinh thần tra xét chưa đủ, vì vậy Phá Manh chỉ có thể làm ra một bước phản chấn tinh thần lực, đây cũng là điểm Vu Thiếu Hoa không ngờ tới, hắn không biết trên thế giới này còn có loại năng lực như Phá Manh.

Đương nhiên vì Phá Manh là tự động phản kích, nên Tiêu Tử Lăng làm chủ nhân trái lại không nhận thấy được luồng tinh thần lực kia, đương nhiên còn có một nguyên nhân là cấp bậc của đối phương cao hơn so với cậu, hơn nữa vận dụng không phải là tinh thần công kích hung ác gì.

Thế nhưng khi Phá Manh phản chấn luồng tinh thần lực kia, dao động năng lượng toả ra lại để cho Sở Chích Thiên đã cấp năm đỉnh cấp cảm nhận được, dị năng của anh trực tiếp cảnh cáo, đối phương rất nguy hiểm. Vì vậy mới khiến cho Sở Chích Thiên trong nháy mắt lựa chọn hành động che giấu, kêu Tiêu Tử Lăng nhanh chóng đóng Linh Nhãn ẩn giấu.

Quyết định này khiến cho bọn họ không còn năng lực phản kích nữa, chỉ có thể trần trùi trụi bại lộ dưới tinh thần điều tra của đối phương, nhưng cũng để cho đối phương tiêu trừ hoài nghi.

Tiêu Tử Lăng nghe theo chỉ thị của Sở Chích Thiên mở ra Linh Nhãn, nhất thời nhíu mày, bởi vì trong mắt tất cả đều là tràng diện tục tĩu. Điều này làm cho cậu cảm thấy rất buồn nôn, rất muốn lập tức rời khỏi nơi khiến cho người ta buồn nôn này. Bất quá cậu vẫn cố nén sự không thoải mái, biểu thị với Sở Chích Thiên hết thảy bên ngoài đều bình thường. Ngoại trừ trong nhã gian có người, bên ngoài có trực ban bình thường, không còn người nào khác.

Dường như Sở Chích Thiên hiểu rõ Tiêu Tử Lăng nhìn thấy gì. Anh xấu hổ ho khan vài tiếng, ban nãy anh gần như cũng giống như những người đó, rơi vào trong bể dục. Tâm tư Sở Chích Thiên quay về lại điểm này cảm nhận được khối thân thể ấm mềm dưới thân, xúc cảm tuyệt vời khiến cho anh có chút khống chế không được nữa. . . Dục vọng dường như đang tro tàn lại cháy.



Sở Chích Thiên nhanh chóng nhấc thân lên, lặng lẽ che giấu một chút, liền mặt không biểu cảm kéo Tiêu Tử Lăng đang nằm trên sô pha lên, chuẩn bị dẫn cậu rời khỏi nơi đây.

Mượn lực lượng của Sở Chích Thiên, Tiêu Tử Lăng ngồi dậy, liền thấy mảnh vụn trên sàn nhà, mặt của cậu thoáng cái vừa xanh vừa đỏ, nhịn không được hung hăng trừng Sở Chích Thiên một cái, biểu đạt sự bất mãn của cậu, những mảnh vụn đó không phải vật gì khác, chính là sịp bé xinh của cậu. Lúc này cậu mới nhớ tới, thân dưới cậu cái gì cũng không mặc, gió rất mát a.

Nhận được cái trừng mắt của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên cũng nhớ lại chuyện xấu anh làm, anh rất nhanh dùng áo khoác của mình bao lấy Tiêu Tử Lăng, che giấu chứng cứ phạm tội, sau đó là một kiểu ôm công chúa ôm ngang Tiêu Tử Lăng lên.

Tiêu Tử Lăng kinh ngạc, cậu giãy dụa nói: “Sở ca, anh, anh còn bị thương kìa.” Mợ nó, cậu hận nhất ôm kiểu công chúa, vì sao Sở Chích Thiên luôn làm như vậy chứ?

Sở Chích Thiên nói: “Không có việc gì, ban nãy chỉ là dị năng bạo động, sau khi tôi cưỡng chế áp xuống bị phản phệ mà thôi, hiện tại đã không có việc gì, cho dù cậu nặng hơn gấp trăm lần nữa, đại ca tôi đây vẫn có thể ôm cậu lên.”

Nói xong anh như cười như không liếc người trong lòng một cái, trêu đùa: “Hơn nữa, Tiểu Lăng trải qua sự thấm nhuần của tôi, làm sao có thể bình yên đi ra ngoài chứ? Như vậy không phải nói cho mọi người, tôi quá vô dụng sao? Hay là Tiểu Lăng cậu muốn tự mình thử một chút sự uy vũ của đại ca?”

Sắc mặt Tiêu Tử Lăng năm màu rực rỡ, cậu không ngờ tới Sở Chích Thiên sẽ nói ra loại lời này, chẳng lẽ anh ta không biết, thế này rõ ràng là có ý ve vãn, chẳng lẽ lão đại nhà mình vẫn còn diễn kịch? Bởi vì không phải địa phương an toàn?

Tiêu Tử Lăng không biết Sở Chích Thiên đánh chủ ý gì chỉ có thể câm nín rúc vào trong lòng đại ca nhà mình, rời đi nơi ô uế này, về tới nơi ở của bọn họ, Sở Chích Thiên mới đóng cửa lại, cả người bộc phát ra năng lượng lôi điện cường đại, áp nổ hết thảy thiết bị điện trong phòng, lúc này mới khẽ động tâm niệm, đến trên chiếc giường lớn bạch ngọc trong Tử Phủ.

Trong lòng Tiêu Tử Lăng lộp bộp một chút, di chứng do hành động của Sở Chích Thiên trong nhã gian mang đến chính là khiến cho cậu thấy bất kỳ cái giường nào cũng sẽ có cảm giác không tốt. Huống hồ trên chiếc giường này còn đã từng phát sinh qua loại chuyện đó, không thể không khiến cho tâm Tiêu Tử Lăng sinh ra cảnh giác, chẳng lẽ Sở Chích Thiên dục hỏa đốt người? Muốn kêu cậu dùng tay giúp anh ta giải quyết thêm một lần nữa? Vậy có phải cậu nên kiên định lập trường, kiên quyết phản đối hay không? Tiêu Tử Lăng bắt đầu quấn quýt.

Vẻ mặt Sở Chích Thiên nghiêm túc nói với Tiêu Tử Lăng trong lòng: “Tiểu Lăng giúp tôi. . .”

A a a!!! Thực sự tới rồi, cậu nên làm gì? Cự tuyệt? Không cự tuyệt? Tiêu Tử Lăng điên cuồng cào tóc, việc này quá khó cho cậu.

“Dị năng của tôi bạo động càng ngày càng mãnh liệt, chỉ sợ là muốn trùng kích cấp sáu, Tiểu Lăng, cần phải nhờ cậu giúp tôi một phen.” Sở Chích Thiên đã cảm nhận thấy dị năng bạo động càng ngày càng mạnh, đây cũng là lý do vì sao anh vừa vào cửa phòng đã trắng trợn phá hư đồ trong phòng, chính là sợ để sót thiết bị giám thị nào, khiến cho bại lộ việc bọn họ có đại sát khí là không gian.



Hử ~~! Cấp. . . Cấp sáu ~! Tiêu Tử Lăng bị nội dung nói chuyện bất ngờ này chấn động mờ mịt luôn.

Đoạn thời gian trước Sở Chích Thiên đã tới cấp năm đỉnh cấp, nhưng vẫn luôn không tìm được phương pháp trùng kích cấp sáu, mấy ngày hôm trước Sở Chích Thiên đã từng nói lần này anh ta xông cấp phải xem cơ duyên xảo hợp, có lẽ càng cần phải ‘tích dày phát mỏng’, chỉ sợ anh ta sẽ phải ngưng lại ở giai đoạn này một đoạn thời gian rất dài. Thế nhưng vì sao chưa qua mấy ngày, Sở Chích Thiên đã nói cho cậu đã có thể thăng cấp rồi?

Chẳng lẽ anh ta thật là một con đại yêu nghiệt? Quả nhiên ông trời là cha ruột của anh ta. . . Tiêu Tử Lăng khó tránh khỏi lại có các loại đố kị hận, hừ, cậu vất vả đuổi theo, vẫn không kéo gần được đẳng cấp, phải biết rằng càng về sau thăng cấp lại càng trắc trở, vì cái răng lão đại nhà mình sẽ không có các loại bình cảnh chứ, nếu có thể kẹt một năm nửa quý gì đó thì tốt rồi, cậu cũng có thể theo kịp được một chút.

Sở Chích Thiên mặc kệ cảm nhận chấn kinh vì tin tức này của Tiêu Tử Lăng, anh trực tiếp ôm Tiêu Tử Lăng đã ngây ngốc trong lòng lên giường, đầu óc Tiêu Tử Lăng có chút chậm chạp chờ khi cậu khôi phục thần trí, phát hiện cậu thế mà đã song tu với Sở Chích Thiên, lần nữa làm người cung cấp năng lượng cho Sở Chích Thiên. . .

Bất quá lúc này, Tiêu Tử Lăng muốn mặc kệ cũng không được, Thanh Tâm Thuật của cậu hiện tại càng ngày càng không nghe lời cậu, mỗi lần hai người ở cùng chỗ, chỉ cần Sở Chích Thiên vừa mở ra dị năng tu luyện, Thanh Tâm Thuật sẽ tự phát vận chuyển, sau đó lon ton lon ton sáp qua, trình độ thân mật lấy lòng đó, quả thực cho rằng Sở Chích Thiên mới là chủ nhân chân chính của nó. . . Điều này làm cho Tiêu Tử Lăng rất phiền muộn, đây đến tột cùng là bàn tay vàng của cậu, hay là của Sở Chích Thiên?

Quá trình thăng cấp lần này của Sở Chích Thiên có thể nói là nước chảy thành sông, trên cơ bản không gặp phải cửa ải khó khăn nào. Sở Chích Thiên biết thăng cấp dị năng có quan hệ tới tâm tình, không ngờ lại liên quan sâu như vậy. Lần này hoàn toàn là bởi vì anh đã quét sạch sự mê mang trong lòng, anh đã có quyết đoán phá giải được gông xiềng ràng buộc nội tâm anh, để cho toàn bộ lòng dạ anh sáng tỏ thông suốt, do đó tâm tình nhận được bước nhảy vọt, không ngờ tới cơ duyên xông cấp vẫn luôn khổ tìm không được cứ như vậy mà đến.

Lần này Sở Chích Thiên thăng cấp không có hung hiểm như cấp năm, trái lại rất thuận lợi, bất quá dù sao cũng là cấp năm tấn cấp cấp sáu, hơn nữa còn là song hệ, chờ Sở Chích Thiên ổn định được cảnh giới, cũng tốn mất thời gian ba ngày ba đêm của Sở Chích Thiên, bất quá may là xông cấp trong Tử Phủ, thời gian bên trong nhiều hơn gấp mười so với thời gian bên ngoài, chờ Sở Chích Thiên tu luyện kết thúc, lại luyện tập thông thấu kỹ năng cấp sáu, tính tính thời gian, lúc này mới mang Tiêu Tử Lăng ra khỏi Tử Phủ, vừa vặn là hừng đông năm giờ, không có ảnh hưởng đến hoạt động lôi đài ngày hôm nay.

Chiến lôi đài ngày hôm nay là chiến đấu 8 tiến 4, bởi vì thao tác ngầm của Viên thiếu tướng, căn cứ Lăng Thiên với căn cứ Kình Thiên công bằng đối mặt ở trận chiến lôi đài này. Tin tức này công bố, mọi người của căn cứ Lăng Thiên đều đã sớm dự liệu được, tuyệt không hề kinh ngạc, trái lại phần lớn thủ lĩnh căn cứ đều bóp cổ tay, đều cho rằng căn cứ Lăng Thiên chỉ có thể dừng lại tại đây. Phải biết rằng người chiến lôi của căn cứ Kình Thiên chính là người dị năng hệ phong cao cấp trong cấp bốn Thu Thiên Ảnh, là chiến tướng thực lực xếp top ba trong lần chiến lôi đài này, căn cứ Lăng Thiên căn bản không có nửa điểm cơ hội.

Đương nhiên vẫn có căn cứ vẫn tin tưởng căn cứ Lăng Thiên sẽ không đơn giản bị đánh bại như vậy, một là căn cứ Phượng Lâm, một là căn cứ Hoài Thành, thủ lĩnh hai căn cứ hoặc nhiều hoặc ít đều biết thực lực của Sở Chích Thiên, đều không tin người cường đại như vậy, thủ hạ phái ra sẽ là người tầm thường.

Trận chiến đấu của căn cứ Lăng Thiên với căn cứ Kình Thiên được định là trận thứ hai buổi sáng, trận chiến lôi đài đầu tiên bởi vì thực lực tương đương, đánh rất vất vả thời gian cũng lâu, sau cùng do người chiến lôi của căn cứ Nam Đô may mắn thắng một chiêu, thẳng vào bán kết.

Tiếp theo là Đổng Hạo Triết xuất chiến, Trần Cảnh Văn khi Đổng Hạo Triết đi qua bên người anh, đột nhiên một phen túm lấy cổ áo anh ta, anh tàn bạo nói: “Hạo Triết, biểu hiện tốt chút cho tớ, trận này nhất định phải thắng, bằng không tớ sẽ cho cậu đẹp mặt.”

Trần Cảnh Văn mặc váy dài gợi cảm cho dù giả làm một bộ hung ác, ở trong mắt Đổng Hạo Triết tất cả đều là yêu mị gợi cảm hồn xiêu phách lạc, khiến cho anh tâm động hồn lay, thiếu chút nữa đã muốn giam người trước mắt vào trong ngực, mặc sức hôn cho đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau