Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 4: Không gian? Phương thức tồn trữ kỳ quái.
Tiêu Tử Lăng kết thúc trò chuyện, bắt đầu nghiên cứu không gian của cậu, là một không gian có thể dự trữ vật tư, không thể nghi ngờ là chỗ dựa lớn nhất của Tiêu Tử Lăng, đương nhiên phải nghiên cứu món đồ này triệt để mới được.
Tiêu Tử Lăng lấy ra một cái áo sơmi của mình, âm thầm nghĩ đi vào đi vào, quả nhiên người với áo đều cùng vào, Tiêu Tử Lăng trực tiếp quăng áo sơmi, chuyện kỳ dị xảy ra, áo sơmi không phải vứt ở nơi nào thì ở nơi đó, mà là trực tiếp bay đến một góc trong cùng, trải bằng ở nơi đó.
Chẳng lẽ đồ vật là tự động sắp xếp? Tiêu Tử Lăng như cầu sự chứng thực mà cầm một cái quần, lần nữa đi vào vứt ra, quả nhiên, quần vẫn tự thành một đường quỹ tích bay đi. Bay đến bên cạnh áo sơmi, nhưng cách nhau một chút cự ly.
Tiêu Tử Lăng lần nữa đi ra ngoài, khi chuẩn bị lấy đồ tiếp tục thí nghiệm, lại nghĩ đến vẫn luôn cả người ra vào không gian như vậy, không được ẩn mật với an toàn cho lắm, có thể dùng ý niệm dự trữ hay không?
Tiêu Tử Lăng lại cầm lấy vài món áo khoác với vớ giày, nghĩ đồ vật đi vào người không vào, lại không thành công. Lần này ngay cả người cũng không tiến vào, vậy nên làm gì? Tiêu Tử Lăng nghĩ đến một số tiểu thuyết khoa học viễn tưởng từng xem, huyễn tưởng về không gian đều là dùng tinh thần lực mở ra với đóng không gian, có phải thực sự là như thế hay không?
Tiêu Tử Lăng nhìn hết sức chăm chú vào áo khoác với vớ giày trong tay, mặc niệm một câu, thu.
Thành công rồi, quả nhiên đồ vật biến mất không còn thấy ở trước mắt. Như vậy không tiếp xúc đồ vật trực tiếp vận vào có thể được không? Tiêu Tử Lăng nhìn chằm chằm một bộ áo da phía trước, nửa ngày không có phản ứng, Tiêu Tử Lăng đi qua lấy mu bàn tay chạm vào một chút, áo da liền không thấy tăm hơi. Thoạt nhìn nhất định phải là vật do mình đụng vào mới có thể để vào không gian. Đáng tiếc! Nếu không có sự hạn chế này, thấy là có thể thu vậy không phải càng ẩn mật hơn sao, cơ bản không có khả năng bại lộ, nếu như có thêm không gian loại làm ruộng vậy thì càng tốt.
Tiêu Tử Lăng tự giễu mà cười, quá lòng tham rồi, đã có thiết bị không gian nghịch thiên như vậy vậy mà còn muốn có thứ tốt hơn, nên thấy đủ đi.
Nhắm mắt kiểm tra không gian, chỉ thấy toàn bộ không gian hiện lên trong đầu cậu, mà mấy thứ vừa rồi cũng ở bên trong. Chỉ thấy các loại áo khoác tây trang thì bay đến góc của áo sơmi, các loại áo khoác ngoài dài hơn một chút thì đến một khối địa phương khác, tuyệt không hỗn hợp với nhóm của áo sơmi tây trang. Cùng một nguyên lý, giầy chiếm một khối địa phương, bít tất cũng như thế.
Dường như không gian này có công năng dự trữ phân loại, hơn nữa mỗi một loại đều không khác biệt nhau chiếm một không gian một mét vuông, nhìn cặp bít tất lẻ loi trên diện tích một mét vuông kia, Tiêu Tử Lăng đi qua kéo giầy bên cạnh qua một chút, không ngờ tới vừa buông tay giầy liền tự động về lại địa phương vốn có của nó.
Xem ra quả nhiên thuộc về dự trữ phân loại, tin tức này đối với Tiêu Tử Lăng mà nói nửa tốt nửa xấu, một mặt tốt chính là lấy đồ vật tương đối thuận tiện, sẽ không gặp phải trường hợp cần loại đồ vật nào đó mà lại không biết đi nơi nào tìm, hơn nữa cùng chủng loại có thể tích lũy, trước mắt chưa rõ cực hạn tích lũy của cậu là bao nhiêu, tin tức xấu là không thể tuỳ ý dự trữ đồ vật, dựa theo diện tích không gian mà nói, không gian này của cậu nhiều nhất chỉ có thể dự trữ được 100 loại.
Không biết có hạn chế kích cỡ vật phẩm hay không? Tiêu Tử Lăng lập tức dời giường lớn 6 thước của mình vào, di động lần này vậy mà khiến cho tinh thần của cậu thoáng cái không còn, thoạt nhìn kích cỡ với trọng lượng vật phẩm chịu tinh thần lực hạn chế, không biết sau khi trải qua tu luyện tinh thần lực mạnh lên thì có phải dự trữ đồ vật cũng sẽ tương ứng biến lớn biến nặng hơn hay không?
Tiếp tục quan sát không gian, chỉ thấy giường lớn trong nháy mắt thu nhỏ lại dựa theo tỉ lệ thành một giường nhỏ mini kích cỡ trên dưới một mét, vẫn chiếm cứ một ô vuông một thước vuông, đích thực là một tin tức tốt, như vậy vật phẩm thể tích lớn sẽ không chiếm mất quá nhiều không gian.
Thời gian trôi qua rất nhanh, vừa mới quen được cách vận dụng không gian, đã đến buổi trưa, dựa theo kế hoạch của Tiêu Tử Lăng, buổi chiều ngày hôm nay trước hết phải đi ngân hàng, lấy ra tiền gửi ngân hàng trong nhà sớm một chút, thì sẽ bắt đầu dự trữ được vật tư sớm một chút, may mắn cách mạt thế giáng lâm còn có nửa năm, có thể mua từng chút từng chút tích lũy, như vậy thì sẽ không khiến người khác chú ý.
Tiêu Tử Lăng ăn xong bữa trưa liền bắt đầu hành động, đến bãi đỗ xe tầng hầm của tiểu khu, lái xe trực tiếp đi ngân hàng.
Tiêu Tử Lăng vốn chuẩn bị lập tức rút ra hết toàn bộ tiền gửi, nhưng bởi vì số tiền khá lớn, ngân hàng cho biết cần sớm hẹn trước, hôm nay thì không cách nào lấy ra, rơi vào đường cùng, chỉ có thể hẹn trước ngày mai lại đây lấy tiền. Trước mắt, trong tay Tiêu Tử Lăng có gần 60 vạn tiền mặt, trong đó 40 vạn là tiền bảo hiểm tai nạn của cha mẹ, 15 vạn là tiền gửi cha mẹ lưu lại, bản thân thì ngược lại trong 3 năm nay mới tích trữ được trên dưới 4 vạn, thế vẫn là do mình không có tiêu phí gì, bằng không khẳng định còn lại không được bao nhiêu.
Trước tiên lấy ra toàn bộ tiền gửi của bản thân, liền giết vào trong siêu thị Auchan mua 5 túi gạo 5 kg, lại cầm một số thịt heo với thịt bò tươi, cùng với thức ăn khác, rau củ hoa quả cũng cầm đi không ít, xe mua sắm chứa đầy ắp rắn rắn chắc chắc thì đi ra ngoài tính tiền, sau đó đến bãi đỗ xe bỏ vào trong xe, qua lại vài lần như vậy, rốt cục nhét xe đầy ắp, lúc này mới nghỉ tay.
Không phải là Tiêu Tử Lăng không thể trực tiếp để đồ vật vào không gian ở bãi đỗ xe siêu thị, nhưng cậu không xác định có phải có giám thị thăm dò hay không, hơn nữa mua quá độ sợ rằng sẽ khiến người có tâm chú ý, dù sao có rất nhiều siêu thị, chờ lát nữa có thể đi siêu thị khác mua nữa.
Tiêu Tử Lăng lái xe trực tiếp quay về tiểu khu, dừng xe lại trước tiên cần bỏ đồ vật trong xe vào không gian. Thấy bốn phía không người, Tiêu Tử Lăng mở ra cốp sau, lặng lẽ dời vật nặng vào không gian trước, chỉ để lại các loại rau củ với bánh mì nhìn thì thể tích lớn nặng, kỳ thực phân lượng không nặng, nhấc ra bốn năm bọc to to nhỏ nhỏ, lúc này mới thong dong đi thang máy về trong nhà mình.
Vào cửa khóa lại, trước tiên để lại thức ăn cho buổi tối, sáng sớm ngày mai, cái khác thì đều bỏ vào không gian. Tiêu Tử Lăng tuyệt không có lập tức đi ra ngoài, mà là tiếp tục tu luyện Thanh Tâm Thuật, một ngày hôm nay thí nghiệm không gian nhiều lần, đầu Tiêu Tử Lăng có chút ẩn ẩn đau đớn co rút, tinh thần dường như tiêu hao, cả người thập phần mệt mỏi, sử dụng không gian không phải không có điều kiện, dựa theo năng lực của Tiêu Tử Lăng trước mắt, đại khái một ngày chỉ có thể mở ra không gian trên dưới 20 lần.
Lần nữa tỉnh lại, lại qua một ngày, tinh thần Tiêu Tử Lăng rất no đủ, lại bắt đầu quan sát không gian của mình, xem xem không gian của mình có phải có công năng giữ tươi hay không.
Hử? Tiêu Tử Lăng kinh ngạc nhìn mấy cái túi lớn kích cỡ tương đồng trên cùng một diện tích, bên trong có rất nhiều thức ăn bất đồng, có đồ hộp có thịt tươi có thực phẩm đông lạnh rau củ hoa quả vân vân. Ngày hôm qua do quá mệt mỏi, Tiêu Tử Lăng trực tiếp dời túi vào không gian, vốn tưởng rằng sẽ được không gian tự động phân loại, không ngờ tới không gian cho cậu một kinh hỉ lớn, trực tiếp phân loại mấy thứ đó thành một loại, chiếm cứ một góc không gian.
Chẳng lẽ túi chứa cũng chỉ cho rằng là một đồ vật thôi sao? Quả nhiên, 5 bao túi chứa gạo 5 kg cũng chiếm cứ cùng một góc, đây thực sự là một tin tức tốt, chỉ cần mình chứa trong túi, hoặc là chứa đồ vào rương, thì sẽ không bị chiếm mất quá nhiều không gian.
Lập tức, Tiêu Tử Lăng dời hết thảy vật trong không gian ra, may mắn dù lấy bao nhiêu đồ vật, cũng chỉ tính là mở ra một lần, bằng không thoáng cái lấy ra nhiều đồ vật như vậy sợ rằng trực tiếp rút sạch tinh thần lực của Tiêu Tử Lăng.
Thịt tươi trong túi vẫn mang theo hàn khí vốn có trong tủ lạnh, rau củ vẫn non mọng ướt át, vẫn là bộ dáng như mới mua. Xem ra thời gian trong không gian đích xác bất động, như vậy chứa vào nhiều thức ăn bao nhiêu cũng không cần lo lắng vấn đề hư thối với quá thời hạn.
Tiêu Tử Lăng tìm ra 3 cái rương dung lượng dự trữ tương đồng trong nhà, để hết giày bít tất quần áo của mình vào một rương giữ đồ, nhét đầy ắp, một cái thì nhét sách vở vào, một cái thì để nồi bát gáo chậu vào. Sau đó lại thu rương vào không gian, quả nhiên 3 cái rương chất đống trong cùng một không gian một thước vuông, tuyệt không bởi vì đồ vật để vào bất đồng mà tách xa.
Ha ha, quá tốt rồi, vốn còn lo lắng vấn đề chủng loại, hiện tại đã giải quyết, chỉ cần có rương với túi, có thể không nhìn vấn đề này. Hơn nữa vật phẩm lớn hơn diện tích một mét vuông cũng sẽ tự động thu nhỏ lại thành một mét vuông, như vậy có phải biểu thị nếu có năng lực, những container trên bến tàu cũng có thể chứa vào không gian, hơn nữa chỉ chiếm không gian một mét vuông hay không?
Không biết một mét vuông có thể tích lũy vào bao nhiêu đồ vật, Tiêu Tử Lăng như là nghĩ tới cái gì, cười xấu xa, nếu có người khác ở đây, nhất định bị biểu tình của Tiêu Tử Lăng manh ngã, bất kể Tiêu Tử Lăng làm dạng biểu tình gì, đáng yêu là cái nhãn duy nhất của cậu, cho dù hiểu rõ cậu đang đánh chủ ý xấu xa, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy tinh ranh, sẽ không khiến người ta chán ghét không thích.
Tiêu Tử Lăng trực tiếp đem vại gạo nhà mình ra, bắt đầu đếm gạo, đủ 100 thu một lần, vào lần thu thứ 10, không gian có biến hóa, một hạt gạo trong đó tự động phân ra, bay đến trên một đất trống khác. Xem ra lượng dự trữ của một thước vuông là 999 phần. Số phần này đã rất cao, cơ bản được cho là dung lượng siêu cấp lớn.
Tiêu Tử Lăng lại nghĩ đến container, một thước vuông thì có 999 container, oa phắc, nghĩ thôi cũng đủ đã nghiền rồi, điều này gần như đại biểu không gian của cậu có thể dự trữ vô hạn. Đương nhiên những điều này chỉ có thể YY một chút, dựa theo năng lực trước mắt của Tiêu Tử Lăng, thì căn bản thu không được thứ lớn như container, không thấy cậu thu cái giường lớn 6 thước thôi mà đã tiêu hao sạch tinh thần lực của cậu rồi sao, nếu muốn đến được mức độ kia, không biết cậu phải tu luyện bao lâu, không biết trước khi mạt thế giáng lâm có thể thành công hay không?
Tiêu Tử Lăng cảm thấy hy vọng không lớn, dù sao bản thân rất phế tài. Bỏ xuống huyễn tưởng của bản thân, Tiêu Tử Lăng tiếp tục nhiệm vụ ngày hôm nay, lấy ra toàn bộ tiền gửi của cậu. Sau đó tìm một nhà xưởng sản xuất danh dự tốt ở trên mạng đặt hàng 5 vạn cái bao tải to kiểu tương đồng, 20000 cái rương chứa đồ bằng nhựa loại lớn, đồng thời tìm được một trung tâm hậu cần nào đó ở vùng ngoại thành, nhìn trúng một kho hàng lớn, tại chỗ làm xong thủ tục thuê tương quan. Hiện tại Tiêu Tử Lăng có thể lớn mật nhập hàng rồi.
Tiêu Tử Lăng lấy ra một cái áo sơmi của mình, âm thầm nghĩ đi vào đi vào, quả nhiên người với áo đều cùng vào, Tiêu Tử Lăng trực tiếp quăng áo sơmi, chuyện kỳ dị xảy ra, áo sơmi không phải vứt ở nơi nào thì ở nơi đó, mà là trực tiếp bay đến một góc trong cùng, trải bằng ở nơi đó.
Chẳng lẽ đồ vật là tự động sắp xếp? Tiêu Tử Lăng như cầu sự chứng thực mà cầm một cái quần, lần nữa đi vào vứt ra, quả nhiên, quần vẫn tự thành một đường quỹ tích bay đi. Bay đến bên cạnh áo sơmi, nhưng cách nhau một chút cự ly.
Tiêu Tử Lăng lần nữa đi ra ngoài, khi chuẩn bị lấy đồ tiếp tục thí nghiệm, lại nghĩ đến vẫn luôn cả người ra vào không gian như vậy, không được ẩn mật với an toàn cho lắm, có thể dùng ý niệm dự trữ hay không?
Tiêu Tử Lăng lại cầm lấy vài món áo khoác với vớ giày, nghĩ đồ vật đi vào người không vào, lại không thành công. Lần này ngay cả người cũng không tiến vào, vậy nên làm gì? Tiêu Tử Lăng nghĩ đến một số tiểu thuyết khoa học viễn tưởng từng xem, huyễn tưởng về không gian đều là dùng tinh thần lực mở ra với đóng không gian, có phải thực sự là như thế hay không?
Tiêu Tử Lăng nhìn hết sức chăm chú vào áo khoác với vớ giày trong tay, mặc niệm một câu, thu.
Thành công rồi, quả nhiên đồ vật biến mất không còn thấy ở trước mắt. Như vậy không tiếp xúc đồ vật trực tiếp vận vào có thể được không? Tiêu Tử Lăng nhìn chằm chằm một bộ áo da phía trước, nửa ngày không có phản ứng, Tiêu Tử Lăng đi qua lấy mu bàn tay chạm vào một chút, áo da liền không thấy tăm hơi. Thoạt nhìn nhất định phải là vật do mình đụng vào mới có thể để vào không gian. Đáng tiếc! Nếu không có sự hạn chế này, thấy là có thể thu vậy không phải càng ẩn mật hơn sao, cơ bản không có khả năng bại lộ, nếu như có thêm không gian loại làm ruộng vậy thì càng tốt.
Tiêu Tử Lăng tự giễu mà cười, quá lòng tham rồi, đã có thiết bị không gian nghịch thiên như vậy vậy mà còn muốn có thứ tốt hơn, nên thấy đủ đi.
Nhắm mắt kiểm tra không gian, chỉ thấy toàn bộ không gian hiện lên trong đầu cậu, mà mấy thứ vừa rồi cũng ở bên trong. Chỉ thấy các loại áo khoác tây trang thì bay đến góc của áo sơmi, các loại áo khoác ngoài dài hơn một chút thì đến một khối địa phương khác, tuyệt không hỗn hợp với nhóm của áo sơmi tây trang. Cùng một nguyên lý, giầy chiếm một khối địa phương, bít tất cũng như thế.
Dường như không gian này có công năng dự trữ phân loại, hơn nữa mỗi một loại đều không khác biệt nhau chiếm một không gian một mét vuông, nhìn cặp bít tất lẻ loi trên diện tích một mét vuông kia, Tiêu Tử Lăng đi qua kéo giầy bên cạnh qua một chút, không ngờ tới vừa buông tay giầy liền tự động về lại địa phương vốn có của nó.
Xem ra quả nhiên thuộc về dự trữ phân loại, tin tức này đối với Tiêu Tử Lăng mà nói nửa tốt nửa xấu, một mặt tốt chính là lấy đồ vật tương đối thuận tiện, sẽ không gặp phải trường hợp cần loại đồ vật nào đó mà lại không biết đi nơi nào tìm, hơn nữa cùng chủng loại có thể tích lũy, trước mắt chưa rõ cực hạn tích lũy của cậu là bao nhiêu, tin tức xấu là không thể tuỳ ý dự trữ đồ vật, dựa theo diện tích không gian mà nói, không gian này của cậu nhiều nhất chỉ có thể dự trữ được 100 loại.
Không biết có hạn chế kích cỡ vật phẩm hay không? Tiêu Tử Lăng lập tức dời giường lớn 6 thước của mình vào, di động lần này vậy mà khiến cho tinh thần của cậu thoáng cái không còn, thoạt nhìn kích cỡ với trọng lượng vật phẩm chịu tinh thần lực hạn chế, không biết sau khi trải qua tu luyện tinh thần lực mạnh lên thì có phải dự trữ đồ vật cũng sẽ tương ứng biến lớn biến nặng hơn hay không?
Tiếp tục quan sát không gian, chỉ thấy giường lớn trong nháy mắt thu nhỏ lại dựa theo tỉ lệ thành một giường nhỏ mini kích cỡ trên dưới một mét, vẫn chiếm cứ một ô vuông một thước vuông, đích thực là một tin tức tốt, như vậy vật phẩm thể tích lớn sẽ không chiếm mất quá nhiều không gian.
Thời gian trôi qua rất nhanh, vừa mới quen được cách vận dụng không gian, đã đến buổi trưa, dựa theo kế hoạch của Tiêu Tử Lăng, buổi chiều ngày hôm nay trước hết phải đi ngân hàng, lấy ra tiền gửi ngân hàng trong nhà sớm một chút, thì sẽ bắt đầu dự trữ được vật tư sớm một chút, may mắn cách mạt thế giáng lâm còn có nửa năm, có thể mua từng chút từng chút tích lũy, như vậy thì sẽ không khiến người khác chú ý.
Tiêu Tử Lăng ăn xong bữa trưa liền bắt đầu hành động, đến bãi đỗ xe tầng hầm của tiểu khu, lái xe trực tiếp đi ngân hàng.
Tiêu Tử Lăng vốn chuẩn bị lập tức rút ra hết toàn bộ tiền gửi, nhưng bởi vì số tiền khá lớn, ngân hàng cho biết cần sớm hẹn trước, hôm nay thì không cách nào lấy ra, rơi vào đường cùng, chỉ có thể hẹn trước ngày mai lại đây lấy tiền. Trước mắt, trong tay Tiêu Tử Lăng có gần 60 vạn tiền mặt, trong đó 40 vạn là tiền bảo hiểm tai nạn của cha mẹ, 15 vạn là tiền gửi cha mẹ lưu lại, bản thân thì ngược lại trong 3 năm nay mới tích trữ được trên dưới 4 vạn, thế vẫn là do mình không có tiêu phí gì, bằng không khẳng định còn lại không được bao nhiêu.
Trước tiên lấy ra toàn bộ tiền gửi của bản thân, liền giết vào trong siêu thị Auchan mua 5 túi gạo 5 kg, lại cầm một số thịt heo với thịt bò tươi, cùng với thức ăn khác, rau củ hoa quả cũng cầm đi không ít, xe mua sắm chứa đầy ắp rắn rắn chắc chắc thì đi ra ngoài tính tiền, sau đó đến bãi đỗ xe bỏ vào trong xe, qua lại vài lần như vậy, rốt cục nhét xe đầy ắp, lúc này mới nghỉ tay.
Không phải là Tiêu Tử Lăng không thể trực tiếp để đồ vật vào không gian ở bãi đỗ xe siêu thị, nhưng cậu không xác định có phải có giám thị thăm dò hay không, hơn nữa mua quá độ sợ rằng sẽ khiến người có tâm chú ý, dù sao có rất nhiều siêu thị, chờ lát nữa có thể đi siêu thị khác mua nữa.
Tiêu Tử Lăng lái xe trực tiếp quay về tiểu khu, dừng xe lại trước tiên cần bỏ đồ vật trong xe vào không gian. Thấy bốn phía không người, Tiêu Tử Lăng mở ra cốp sau, lặng lẽ dời vật nặng vào không gian trước, chỉ để lại các loại rau củ với bánh mì nhìn thì thể tích lớn nặng, kỳ thực phân lượng không nặng, nhấc ra bốn năm bọc to to nhỏ nhỏ, lúc này mới thong dong đi thang máy về trong nhà mình.
Vào cửa khóa lại, trước tiên để lại thức ăn cho buổi tối, sáng sớm ngày mai, cái khác thì đều bỏ vào không gian. Tiêu Tử Lăng tuyệt không có lập tức đi ra ngoài, mà là tiếp tục tu luyện Thanh Tâm Thuật, một ngày hôm nay thí nghiệm không gian nhiều lần, đầu Tiêu Tử Lăng có chút ẩn ẩn đau đớn co rút, tinh thần dường như tiêu hao, cả người thập phần mệt mỏi, sử dụng không gian không phải không có điều kiện, dựa theo năng lực của Tiêu Tử Lăng trước mắt, đại khái một ngày chỉ có thể mở ra không gian trên dưới 20 lần.
Lần nữa tỉnh lại, lại qua một ngày, tinh thần Tiêu Tử Lăng rất no đủ, lại bắt đầu quan sát không gian của mình, xem xem không gian của mình có phải có công năng giữ tươi hay không.
Hử? Tiêu Tử Lăng kinh ngạc nhìn mấy cái túi lớn kích cỡ tương đồng trên cùng một diện tích, bên trong có rất nhiều thức ăn bất đồng, có đồ hộp có thịt tươi có thực phẩm đông lạnh rau củ hoa quả vân vân. Ngày hôm qua do quá mệt mỏi, Tiêu Tử Lăng trực tiếp dời túi vào không gian, vốn tưởng rằng sẽ được không gian tự động phân loại, không ngờ tới không gian cho cậu một kinh hỉ lớn, trực tiếp phân loại mấy thứ đó thành một loại, chiếm cứ một góc không gian.
Chẳng lẽ túi chứa cũng chỉ cho rằng là một đồ vật thôi sao? Quả nhiên, 5 bao túi chứa gạo 5 kg cũng chiếm cứ cùng một góc, đây thực sự là một tin tức tốt, chỉ cần mình chứa trong túi, hoặc là chứa đồ vào rương, thì sẽ không bị chiếm mất quá nhiều không gian.
Lập tức, Tiêu Tử Lăng dời hết thảy vật trong không gian ra, may mắn dù lấy bao nhiêu đồ vật, cũng chỉ tính là mở ra một lần, bằng không thoáng cái lấy ra nhiều đồ vật như vậy sợ rằng trực tiếp rút sạch tinh thần lực của Tiêu Tử Lăng.
Thịt tươi trong túi vẫn mang theo hàn khí vốn có trong tủ lạnh, rau củ vẫn non mọng ướt át, vẫn là bộ dáng như mới mua. Xem ra thời gian trong không gian đích xác bất động, như vậy chứa vào nhiều thức ăn bao nhiêu cũng không cần lo lắng vấn đề hư thối với quá thời hạn.
Tiêu Tử Lăng tìm ra 3 cái rương dung lượng dự trữ tương đồng trong nhà, để hết giày bít tất quần áo của mình vào một rương giữ đồ, nhét đầy ắp, một cái thì nhét sách vở vào, một cái thì để nồi bát gáo chậu vào. Sau đó lại thu rương vào không gian, quả nhiên 3 cái rương chất đống trong cùng một không gian một thước vuông, tuyệt không bởi vì đồ vật để vào bất đồng mà tách xa.
Ha ha, quá tốt rồi, vốn còn lo lắng vấn đề chủng loại, hiện tại đã giải quyết, chỉ cần có rương với túi, có thể không nhìn vấn đề này. Hơn nữa vật phẩm lớn hơn diện tích một mét vuông cũng sẽ tự động thu nhỏ lại thành một mét vuông, như vậy có phải biểu thị nếu có năng lực, những container trên bến tàu cũng có thể chứa vào không gian, hơn nữa chỉ chiếm không gian một mét vuông hay không?
Không biết một mét vuông có thể tích lũy vào bao nhiêu đồ vật, Tiêu Tử Lăng như là nghĩ tới cái gì, cười xấu xa, nếu có người khác ở đây, nhất định bị biểu tình của Tiêu Tử Lăng manh ngã, bất kể Tiêu Tử Lăng làm dạng biểu tình gì, đáng yêu là cái nhãn duy nhất của cậu, cho dù hiểu rõ cậu đang đánh chủ ý xấu xa, cũng sẽ khiến người ta cảm thấy tinh ranh, sẽ không khiến người ta chán ghét không thích.
Tiêu Tử Lăng trực tiếp đem vại gạo nhà mình ra, bắt đầu đếm gạo, đủ 100 thu một lần, vào lần thu thứ 10, không gian có biến hóa, một hạt gạo trong đó tự động phân ra, bay đến trên một đất trống khác. Xem ra lượng dự trữ của một thước vuông là 999 phần. Số phần này đã rất cao, cơ bản được cho là dung lượng siêu cấp lớn.
Tiêu Tử Lăng lại nghĩ đến container, một thước vuông thì có 999 container, oa phắc, nghĩ thôi cũng đủ đã nghiền rồi, điều này gần như đại biểu không gian của cậu có thể dự trữ vô hạn. Đương nhiên những điều này chỉ có thể YY một chút, dựa theo năng lực trước mắt của Tiêu Tử Lăng, thì căn bản thu không được thứ lớn như container, không thấy cậu thu cái giường lớn 6 thước thôi mà đã tiêu hao sạch tinh thần lực của cậu rồi sao, nếu muốn đến được mức độ kia, không biết cậu phải tu luyện bao lâu, không biết trước khi mạt thế giáng lâm có thể thành công hay không?
Tiêu Tử Lăng cảm thấy hy vọng không lớn, dù sao bản thân rất phế tài. Bỏ xuống huyễn tưởng của bản thân, Tiêu Tử Lăng tiếp tục nhiệm vụ ngày hôm nay, lấy ra toàn bộ tiền gửi của cậu. Sau đó tìm một nhà xưởng sản xuất danh dự tốt ở trên mạng đặt hàng 5 vạn cái bao tải to kiểu tương đồng, 20000 cái rương chứa đồ bằng nhựa loại lớn, đồng thời tìm được một trung tâm hậu cần nào đó ở vùng ngoại thành, nhìn trúng một kho hàng lớn, tại chỗ làm xong thủ tục thuê tương quan. Hiện tại Tiêu Tử Lăng có thể lớn mật nhập hàng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất