Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
Chương 54: Giám Định, sơ lộ tài năng!
Tiêu Tử Lăng chạy tới đại viện, bốn người Trần Cảnh Văn vừa vặn thoát ly khỏi phạm vi điện hồ quang. Đới Hồng Phi đỡ Đường Gia Anh, thấy Tiêu Tử Lăng đi tới vội hỏi: “Nhất Long ở chỗ nào?”
Tiêu Tử Lăng chỉ về phương hướng của Chân Nhất Long nói: “Ở bên kia, hiện tại tình hình thế nào?”
Vẻ mặt Trần Cảnh Văn ngưng trọng nhìn bên trong đại viện, có chút không xác định nói: “Sở ca đang chiến đấu với dây trường xuân biến dị, chúng ta căn bản chen tay vào không được trận chiến đấu này.”
Che trời chống lại lấp đất, đều là va chạm phạm vi lớn, khiến cho bọn họ thích hợp tác chiến đơn binh chỉ có thể không biết làm gì, không cách nào hạ thủ.
Trần Cảnh Văn biết hiện tại chỉ có thể chờ đợi, anh quay đầu phân phó: “Hồng Phi đại ca, phiền anh mang Đường Gia Anh với Tào Dương đến chỗ Chân Nhất Long trước, nơi đây quá nguy hiểm.”
Đới Hồng Phi nhìn thoáng qua Tào Dương, thấy sắc mặt cậu ta xám trắng, biết liên tục dẫn người ban nãy khiến cho cậu ta gánh vác không nhẹ, không cách nào tiếp tục chiến đấu, vội vàng gật đầu nói: “Được, tôi đưa bọn họ qua trước, lập tức sẽ quay lại.” Nói xong liền một tay túm một người, chạy đi phía phương hướng Chân Nhất Long.
Trần Cảnh Văn sau khi Đới Hồng Phi rời khỏi đã đem lực chú ý tập trung ở chỗ đại viện, không dám phân tâm, anh nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần điện hồ quang có xu thế yếu đi, liền xông vào yểm hộ Sở Chích Thiên suy yếu.
Tiêu Tử Lăng đối mặt đại viện bị điện hồ quang che kín toàn bộ, lặng lẽ mở ra Linh Nhãn, tình cảnh trong đại viện hiện ra rõ ràng ở trước mặt cậu.
Chỉ thấy trên mặt đất có vô số cành nhánh đột ngột mọc lên từ mặt đất điên cuồng đánh về phía Sở Chích Thiên, sau đó bị thiểm điện che trời của Sở Chích Thiên giật cháy khô héo, sau cùng hóa thành một bãi tro tàn. Có lẽ dây trường xuân hiểu rõ lùi bước thì sẽ không còn cơ hội ăn tươi được đối thủ cường đại này nữa, vì vậy nó nhịn xuống sự đau nhức toàn tâm đó, vẫn dùng năng lực sinh sôi nảy nở vô cùng của nó thúc sinh vô số cành nhánh lần nữa cuồn cuộn mà đến, muốn tiêu hao sạch những điện lực kia.
Cứ va chạm tiêu hao qua lại như vậy, thì phải xem bên trong ai chống không nổi trước.
Dù sao kém một cấp, tuy nói Sở Chích Thiên là song hệ cấp ba, thực lực gần với cấp bốn, nhưng dù sao không phải là cấp bốn chân chính, ở trên nội tình vẫn kém hơn một đoạn, vì vậy rất nhanh điện lực che trời của Sở Chích Thiên từ từ yếu bớt. Hiện tượng này khiến cho dây trường xuân cấp bốn hưng phấn, cành nhánh mọc lên như nấm liên miên không ngừng vững chắc mà ra từ trong đất, nhao nhao tuôn về phía con mồi mang cho nó đau đớn vô biên, nó hiện tại thầm muốn nhanh chóng hút sạch con mồi đáng hận đó, biến thành chất dinh dưỡng của nó.
Sở Chích Thiên chau mày, tuy rằng điện lực của Thiên La Địa Võng sắp tiêu hao sạch sẽ, nhưng anh không chút kinh hoảng, dù sao anh còn có tuyệt chiêu bảo mệnh, anh thấy quấy nhiễu chính là đã không còn loại kỹ năng công kích phạm vi lớn đó nữa, thế nào mới có thể thuận lợi ở trong sự quấy rầy của cành nhánh rậm rạp, tìm ra được bản thể của dây trường xuân biến dị đây.
Sở Chích Thiên biết bản thể của dây trường xuân khẳng định trốn ở sâu bên trong phiến thổ địa dưới chân mình, bởi vì hết thảy công kích đều đến từ dưới nền đất. Thế nhưng đến tột cùng ở góc nào, vẫn không có manh mối. Chỉ cần bản thể của dây trường xuân không đi ra, thì sẽ phải kéo dài, cho dù tiêu hao sạch năng lượng của dây trường xuân, chỉ cần nó co rụt lại xuống dưới nền đất. . . Cơ bản liền không có hy vọng tìm ra được nó.
Sở Chích Thiên tuyệt không muốn buông tha dây trường xuân này, thứ nhất đích xác là vì cho người nhà của đội viên hi sinh một sự giao phó, thứ hai tinh hạch cấp bốn rất có trợ giúp đối với việc đột phá cấp bốn của anh, anh không muốn bỏ qua cơ hội này, dù sao có thể tìm ra một con quái vật cấp bốn ở hiện tại vẫn rất khó. Ngoại trừ dây trường xuân này cũng chỉ có con tang thi hệ tinh thần ở bến tàu kia, bất quá con tang thi hệ tinh thần đó phi thường khủng bố, phỏng đoán thực lực của nó đã gần đến cấp 5, anh chỉ hy vọng con tang thi đó không nên tiến hóa quá nhanh, anh còn muốn nhanh chóng báo thù một tiễn trước đây.
Trong thời gian búng ngón tay, Thiên La Địa Võng của Sở Chích Thiên liền thu nhỏ lại tới một phần ba, mắt thấy sắp biến mất, Trần Cảnh Văn vẫn luôn kiên trì chờ đợi lúc này không chần chừ nữa, trực tiếp tiến vào trong đại viện.
Trần Cảnh Văn tới gần, khiến cho dây trường xuân biến dị phẫn nộ, ở trong mắt nó, khi lập tức đã sắp thu hoạch thành công, vậy mà lại chạy ra một tên Trình Giảo Kim, thúc thúc có thể nhịn, thẩm thẩm không thể nhịn, vì vậy, năm sáu cành nhánh đột nhiên rời khỏi đại bộ đội, mãnh liệt đánh tới phía Trần Cảnh Văn, chuẩn bị giết chết cái người chướng mắt này.
“Thủy Long Thuẫn!” Dòng nước lượn vòng cấp tốc bảo vệ lấy toàn thân Trần Cảnh Văn, đối mặt cành nhánh đột kích, mặt Trần Cảnh Văn không đổi sắc trực tiếp tông lên, cấp tốc tới gần Sở Chích Thiên.
Cành nhánh bị dòng nước xoay tròn đánh văng ra, dây trường xuân thấy vài cành nhánh không hữu dụng, vì vậy càng nhiều cành nhánh tuôn về phía Trần Cảnh Văn.
Lần này cuối cùng cũng thấy được hiệu quả, Trần Cảnh Văn bị cành nhánh rậm rạp đó quấn rắn rắn chắc chắc, cấp tốc biến thành một cái kén lớn do dây mây làm thành.
Tiêu Tử Lăng ở bên ngoài quan sát tuyệt không lo lắng, dưới trạng thái Linh Nhãn cậu thấy rất rõ hai tay Trần Cảnh Văn múa động, đang thi triển kỹ năng chuẩn bị đột phá, mà Sở Chích Thiên thì tuy rằng đã tiêu hao rất nhiều điện lực, nhưng biểu tình bình tĩnh trên mặt anh nói cho Tiêu Tử Lăng, anh đã phòng trước không hoạ.
“Thủy Long Bạo!” Kén dây mây lớn trong nháy mắt bị dòng nước mãnh liệt trướng nổ, cành lá ào ào đứt gãy kèm theo dòng nước bay vụt ra. Trần Cảnh Văn không dính một hạt nước lững thững đi ra, một bộ phong phạm nho nhã, phối hợp với những giọt nước tung toé xung quanh. . . Ách, có một bầu không khí quỷ dị nói không nên lời lan tràn ra.
Tiêu Tử Lăng thấy một màn như vậy thân thể nhịn không được run run lên, tóc gáy từng cọng dựng thẳng. Mạnh chà xát cánh tay mình hai cái, xua tan một chút rét lạnh, trong lòng Tiêu Tử Lăng nôn máng nói: quỷ khí yêu khí mọi thứ không thiếu, quả nhiên Trần phó đội không phải người, anh ta là yêu nghiệt.
Dây trường xuân biến dị thấy Trần Cảnh Văn cũng là một người khó đối phó, nó đơn giản không để ý tới nữa, buông tay chân toàn lực tiến công chỗ Sở Chích Thiên, ở trong mắt nó Sở Chích Thiên dễ gặm hơn một chút. Sự thực đích xác như nó tưởng tượng, công kích phạm vi lớn không sợ hi sinh, đã tiêu hao sạch toàn bộ điện năng còn lại của Sở Chích Thiên. Vì vậy, Sở Chích Thiên không có điện năng cứ như vậy bị nó trói lại rắn rắn chắc chắc, cấp tốc trở thành một cái kén lớn.
Giữa lúc nó cho rằng có thể thưởng thức thành quả thắng lợi, việc bất ngờ xảy ra. Không khí ngoài kén lớn đột nhiên vặn vẹo một chút, Sở Chích Thiên cứ như vậy đi ra. . .
Một màn bất ngờ này khiến cho dây trường xuân sửng sốt, trí tuệ vừa mới sản sinh của nó không cách nào lý giải được đến tột cùng đã xảy ra cái gì, nó chỉ có thể lý giải nó đã bị lừa. Vì vậy, nó bị chọc giận, nó không chịu bỏ qua để cho hết thảy cành nhánh cuộn trào mãnh liệt đánh tới phía Sở Chích Thiên, rõ ràng nhìn như nhào tới, sau cùng lại xuyên qua thân thể Sở Chích Thiên nện lên trên mặt đất.
Tiêu Tử Lăng rất rõ ràng khẳng định Sở Chích Thiên đã dùng dị năng không gian của anh ta, lần trước ở trung tâm hậu cần cũng như thế, rõ ràng nhìn như đã đánh trúng, trên thực tế chuyện gì cũng không có.
Trần Cảnh Văn tuyệt không kinh ngạc, ở trung tâm hậu cần khi quyết đấu với tang thi hệ hỏa cấp ba, lúc đó cũng là tình huống như vậy.
Rất nhanh Trần Cảnh Văn với Sở Chích Thiên đã hội hợp với nhau, Thủy Long Thuẫn trên người Trần Cảnh Văn đột nhiên mở rộng, đưa cả người Sở Chích Thiên vào trong phạm vi của Thủy Long Thuẫn bảo vệ lại.
Sở Chích Thiên tiến vào Thủy Long Thuẫn, vẻ mặt vốn bình tĩnh thoáng cái mệt mỏi lên, Trần Cảnh Văn lo lắng hỏi: “Sở ca, không có việc gì chứ!”
Sở Chích Thiên lắc đầu nói: “Không có việc gì, chẳng qua rất mệt, tôi phải nghỉ ngơi một chút, bên ngoài còn có ai?”
“Chỉ có Tiểu Lăng.” Trần Cảnh Văn một bên trả lời, một bên chỉ huy dòng nước đánh văng cành lá dây mây đánh tới.
“Chờ lát nữa khi tôi đi ra chiến đấu, kêu Tiểu Lăng nhanh chóng tìm ra bản thể của dây trường xuân.” Sở Chích Thiên thấp giọng phân phó câu này liền nhắm mắt suy tưởng, tranh thủ khôi phục dị năng hệ lôi điện.
Trần Cảnh Văn nghe nói như thế, vốn có chút kinh ngạc, nhưng anh lập tức nhớ lại tinh thần lực có năng lực cảm tri vật thể dị thường của Tiêu Tử Lăng (một loại thuyết pháp mà Sở Chích Thiên công bố ra vì che giấu năng lực Linh Nhãn của Tiêu Tử Lăng), cũng liền hiểu rõ.
Vì vậy anh hô to trong miệng, động tác trong tay lại không lộn xộn chút nào: “Tiểu Lăng, chờ lát nữa khi Sở ca chiến đấu, kêu cậu nhanh chóng tìm ra bản thể của dây trường xuân.” Trong lúc nói chuyện, lại đánh văng vô số cành lá dây mây đánh tới, anh tuyệt không muốn tiếp tục để cho dây trường xuân này vây quanh nữa, phải biết rằng sử dụng Thủy Long Bạo rất phí dị năng, hiện tại năng lượng còn lại anh chỉ có thể cầm cự được hai lần Thủy Long Bạo, vì vậy có thể tiết kiệm được một chút thì là một chút, dù sao ai cũng không biết kế tiếp sẽ đụng phải cái gì, chỉ có bảo lưu thực lực mới có thể ứng phó được chuyện đột phát.
“Hiểu rõ!” Tiêu Tử Lăng trả lời ngắn gọn lưu loát, lúc này lực chú ý của cậu đã tập trung tới dưới nền đất. Kinh nghiệm chiến đấu của 10 năm mạt thế, đương nhiên hiểu rõ bản thể của thực vật loại dây mây thường thường đều ẩn ở trong đất, chẳng qua trước đây tuy rằng biết, lại bó tay chịu trói, chỉ có thể giương mắt nhìn, mà hiện tại có Linh Nhãn, hẳn sẽ có điều bất đồng.
Phạm vi có thể nhìn dưới nền đất không hề sâu với rộng như trong tưởng tượng, khoảng chừng chỉ có thể nhìn được chỗ sâu ba mét, phạm vi 30 mét vuông. Mà ở chỗ Tiêu Tử Lăng đứng, trong phạm vi đó lại không hề thấy vật gì, có lẽ đi vào đại viện sẽ thu hoạch được nhiều hơn.
Tiêu Tử Lăng đang chuẩn bị đi vào đại viện tiếp tục quan sát, lại phát hiện thứ mắt phải thấy hình như có chút bất đồng, kia là cái gì?
Dưới nền đất có rất nhiều khối gì đó tương đồng phân bố ở mỗi một góc, mắt phải nhận dạng rõ ràng.
Giám Định: Phân thân của dây trường xuân biến dị (cấp bốn), kỹ năng: Thuấn Phát Đằng Biến, Hút Máu.
Phân Tích: tìm ra chân thân là có thể giải quyết.
Phắc, đây là cái phân tích quỷ gì vậy? Tiêu Tử Lăng vừa thấy phân tích này liền tức đến mức sắp thổ huyết. Cho dù không có phân tích này, cậu cũng biết phải tìm ra chân thân a. Mợ nó mày vì cái răng không trực tiếp nói cho tao biết chân thân ở đâu đi a. Tiêu Tử Lăng nhịn không được nôn máng.
Bất quá Giám Định vốn tưởng rằng vô dụng vậy mà có thể giám định ra được đẳng cấp với kỹ năng của quái vật. . . Tiêu Tử Lăng bị kinh hỉ bất ngờ này đập cho sửng sốt! Không biết có thể giám định được đẳng cấp với năng lực nhân vật hay không nhỉ? Tiêu Tử Lăng che miệng cười xấu xa chuyển đường nhìn qua trên người Trần Cảnh Văn.
Mắt phải quả nhiên nảy sinh tin tức mới: Trần Cảnh Văn, người dị năng hệ thủy (cấp ba); A a a! Hóa ra Trần phó đội đã cấp ba, quả nhiên là con hồ ly xảo trá, ẩn tàng sâu như vậy. Kỹ năng: Thủy Long Thuẫn, Thủy Long Bạo, Xuân Phong Hóa Vũ; Phân Tích: kiến nghị cậu trực tiếp từ bỏ!
Tiêu Tử Lăng đã thấy qua Thủy Long Thuẫn với Thủy Long Bạo của Trần Cảnh Văn, còn cái Xuân Phong Hóa Vũ kia lại là cái gì với cái gì a? Con hồ ly này thực sự quá giảo hoạt, bí mật ẩn tàng một cái tiếp một cái, đánh với anh ta khẳng định sẽ bị anh ta âm chết. (Thân, cậu không phải đang nói chính mình đấy chứ!) còn có cái Phân Tích kia, quả nhiên là gân gà, vốn tưởng rằng là kỹ năng tốt, hiện tại xem ra bản thân nghĩ sai rồi.
Lại nhìn nhìn Sở Chích Thiên ngồi ở kia suy tưởng, quả nhiên tin tức mắt phải lại cải biến: Sở Chích Thiên, người dị năng song hệ không gian lôi điện (cấp ba), kỹ năng: hệ lôi điện: Liệt Điện, Màn Điện, Điện Quang Hỏa Thạch (kỹ năng tự ngộ), Thiên La Địa Võng. Hệ không gian: Trữ Vật, Cấm, Cấm Không (kỹ năng tự ngộ), Hư Không. Phân Tích: thân, xin trực tiếp đầu hàng đi (Mày còn có thể vô sỉ hơn được chút nữa không? Tiêu Tử Lăng đã vô lực nôn máng, triệt để bị đánh bại)!
Kỳ quái, vì răng Sở Chích Thiên có kỹ năng tự ngộ? Chẳng lẽ kỹ năng còn có thể tự ngộ? Tiêu Tử Lăng chấn kinh, cậu chỉ biết mỗi khi đề thăng một cấp sẽ có một kỹ năng mới, lại không biết hóa ra người dị năng còn có thể tự ngộ kỹ năng ngoài định mức. Bất quá loại tự ngộ này khẳng định rất khó, ngay cả tên yêu nghiệt Trần Cảnh Văn cũng không có biện pháp tự ngộ, mà Sở Chích Thiên lại tự ngộ hai kỹ năng. Phắc! Đây còn là người sao? Ừ, lần nữa khẳng định, quả nhiên ông trời là cha ruột của anh ta.
Tuy rằng Tiêu Tử Lăng đố kị ngộ tính không phải người của Sở Chích Thiên, nhưng vẫn thỏa mãn len lén cười gian, cậu cũng không phải do mẹ kế nuôi. . . Có dị năng Giám Định này, còn có cái gì có thể giấu diếm được mình nữa? Đây thực sự là ‘kỹ năng ta có, thiên hạ khả thi’ a!
Bất quá, Tiêu Tử Lăng nhớ lại ban nãy khi dùng Linh Nhãn nhìn Sở Chích Thiên với dây trường xuân chiến đấu, tuyệt không có biểu hiện những nội dung này, như thế lại là vì nguyên nhân gì đây? Cậu thử đem lực chú ý tập trung ở tràng diện chiến đấu của Trần Cảnh Văn với dây trường xuân, phát hiện tin tức của mắt phải toàn bộ biến mất, chỉ có khi chuyên chú chăm chú vào trên người Trần Cảnh Văn ba giây sau, mắt phải mới có thể lần nữa xuất hiện tin tức ban nãy. Xem ra nếu muốn biết tin tức của đối phương, nhất định phải hết sức chăm chú nhìn thẳng đối phương trên ba giây mới có hiệu quả, bằng không vẫn là trống rỗng.
Sau khi đã biết phương pháp sử dụng như thế nào, Tiêu Tử Lăng thật muốn ngửa mặt lên trời cười dài để phát tiết tâm tình hưng phấn của bản thân, bất quá hiện tại không đúng thời cơ, chỉ có thể cố nén lòng tràn đầy vui mừng, lần nữa đem lực chú ý tập trung tới dưới nền đất. Mặc kệ thế nào, phải hoàn thành nhiệm vụ lão đại bàn giao trước, bằng không khẳng định sẽ không có trái cây ngon ăn.
Tiêu Tử Lăng chỉ về phương hướng của Chân Nhất Long nói: “Ở bên kia, hiện tại tình hình thế nào?”
Vẻ mặt Trần Cảnh Văn ngưng trọng nhìn bên trong đại viện, có chút không xác định nói: “Sở ca đang chiến đấu với dây trường xuân biến dị, chúng ta căn bản chen tay vào không được trận chiến đấu này.”
Che trời chống lại lấp đất, đều là va chạm phạm vi lớn, khiến cho bọn họ thích hợp tác chiến đơn binh chỉ có thể không biết làm gì, không cách nào hạ thủ.
Trần Cảnh Văn biết hiện tại chỉ có thể chờ đợi, anh quay đầu phân phó: “Hồng Phi đại ca, phiền anh mang Đường Gia Anh với Tào Dương đến chỗ Chân Nhất Long trước, nơi đây quá nguy hiểm.”
Đới Hồng Phi nhìn thoáng qua Tào Dương, thấy sắc mặt cậu ta xám trắng, biết liên tục dẫn người ban nãy khiến cho cậu ta gánh vác không nhẹ, không cách nào tiếp tục chiến đấu, vội vàng gật đầu nói: “Được, tôi đưa bọn họ qua trước, lập tức sẽ quay lại.” Nói xong liền một tay túm một người, chạy đi phía phương hướng Chân Nhất Long.
Trần Cảnh Văn sau khi Đới Hồng Phi rời khỏi đã đem lực chú ý tập trung ở chỗ đại viện, không dám phân tâm, anh nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần điện hồ quang có xu thế yếu đi, liền xông vào yểm hộ Sở Chích Thiên suy yếu.
Tiêu Tử Lăng đối mặt đại viện bị điện hồ quang che kín toàn bộ, lặng lẽ mở ra Linh Nhãn, tình cảnh trong đại viện hiện ra rõ ràng ở trước mặt cậu.
Chỉ thấy trên mặt đất có vô số cành nhánh đột ngột mọc lên từ mặt đất điên cuồng đánh về phía Sở Chích Thiên, sau đó bị thiểm điện che trời của Sở Chích Thiên giật cháy khô héo, sau cùng hóa thành một bãi tro tàn. Có lẽ dây trường xuân hiểu rõ lùi bước thì sẽ không còn cơ hội ăn tươi được đối thủ cường đại này nữa, vì vậy nó nhịn xuống sự đau nhức toàn tâm đó, vẫn dùng năng lực sinh sôi nảy nở vô cùng của nó thúc sinh vô số cành nhánh lần nữa cuồn cuộn mà đến, muốn tiêu hao sạch những điện lực kia.
Cứ va chạm tiêu hao qua lại như vậy, thì phải xem bên trong ai chống không nổi trước.
Dù sao kém một cấp, tuy nói Sở Chích Thiên là song hệ cấp ba, thực lực gần với cấp bốn, nhưng dù sao không phải là cấp bốn chân chính, ở trên nội tình vẫn kém hơn một đoạn, vì vậy rất nhanh điện lực che trời của Sở Chích Thiên từ từ yếu bớt. Hiện tượng này khiến cho dây trường xuân cấp bốn hưng phấn, cành nhánh mọc lên như nấm liên miên không ngừng vững chắc mà ra từ trong đất, nhao nhao tuôn về phía con mồi mang cho nó đau đớn vô biên, nó hiện tại thầm muốn nhanh chóng hút sạch con mồi đáng hận đó, biến thành chất dinh dưỡng của nó.
Sở Chích Thiên chau mày, tuy rằng điện lực của Thiên La Địa Võng sắp tiêu hao sạch sẽ, nhưng anh không chút kinh hoảng, dù sao anh còn có tuyệt chiêu bảo mệnh, anh thấy quấy nhiễu chính là đã không còn loại kỹ năng công kích phạm vi lớn đó nữa, thế nào mới có thể thuận lợi ở trong sự quấy rầy của cành nhánh rậm rạp, tìm ra được bản thể của dây trường xuân biến dị đây.
Sở Chích Thiên biết bản thể của dây trường xuân khẳng định trốn ở sâu bên trong phiến thổ địa dưới chân mình, bởi vì hết thảy công kích đều đến từ dưới nền đất. Thế nhưng đến tột cùng ở góc nào, vẫn không có manh mối. Chỉ cần bản thể của dây trường xuân không đi ra, thì sẽ phải kéo dài, cho dù tiêu hao sạch năng lượng của dây trường xuân, chỉ cần nó co rụt lại xuống dưới nền đất. . . Cơ bản liền không có hy vọng tìm ra được nó.
Sở Chích Thiên tuyệt không muốn buông tha dây trường xuân này, thứ nhất đích xác là vì cho người nhà của đội viên hi sinh một sự giao phó, thứ hai tinh hạch cấp bốn rất có trợ giúp đối với việc đột phá cấp bốn của anh, anh không muốn bỏ qua cơ hội này, dù sao có thể tìm ra một con quái vật cấp bốn ở hiện tại vẫn rất khó. Ngoại trừ dây trường xuân này cũng chỉ có con tang thi hệ tinh thần ở bến tàu kia, bất quá con tang thi hệ tinh thần đó phi thường khủng bố, phỏng đoán thực lực của nó đã gần đến cấp 5, anh chỉ hy vọng con tang thi đó không nên tiến hóa quá nhanh, anh còn muốn nhanh chóng báo thù một tiễn trước đây.
Trong thời gian búng ngón tay, Thiên La Địa Võng của Sở Chích Thiên liền thu nhỏ lại tới một phần ba, mắt thấy sắp biến mất, Trần Cảnh Văn vẫn luôn kiên trì chờ đợi lúc này không chần chừ nữa, trực tiếp tiến vào trong đại viện.
Trần Cảnh Văn tới gần, khiến cho dây trường xuân biến dị phẫn nộ, ở trong mắt nó, khi lập tức đã sắp thu hoạch thành công, vậy mà lại chạy ra một tên Trình Giảo Kim, thúc thúc có thể nhịn, thẩm thẩm không thể nhịn, vì vậy, năm sáu cành nhánh đột nhiên rời khỏi đại bộ đội, mãnh liệt đánh tới phía Trần Cảnh Văn, chuẩn bị giết chết cái người chướng mắt này.
“Thủy Long Thuẫn!” Dòng nước lượn vòng cấp tốc bảo vệ lấy toàn thân Trần Cảnh Văn, đối mặt cành nhánh đột kích, mặt Trần Cảnh Văn không đổi sắc trực tiếp tông lên, cấp tốc tới gần Sở Chích Thiên.
Cành nhánh bị dòng nước xoay tròn đánh văng ra, dây trường xuân thấy vài cành nhánh không hữu dụng, vì vậy càng nhiều cành nhánh tuôn về phía Trần Cảnh Văn.
Lần này cuối cùng cũng thấy được hiệu quả, Trần Cảnh Văn bị cành nhánh rậm rạp đó quấn rắn rắn chắc chắc, cấp tốc biến thành một cái kén lớn do dây mây làm thành.
Tiêu Tử Lăng ở bên ngoài quan sát tuyệt không lo lắng, dưới trạng thái Linh Nhãn cậu thấy rất rõ hai tay Trần Cảnh Văn múa động, đang thi triển kỹ năng chuẩn bị đột phá, mà Sở Chích Thiên thì tuy rằng đã tiêu hao rất nhiều điện lực, nhưng biểu tình bình tĩnh trên mặt anh nói cho Tiêu Tử Lăng, anh đã phòng trước không hoạ.
“Thủy Long Bạo!” Kén dây mây lớn trong nháy mắt bị dòng nước mãnh liệt trướng nổ, cành lá ào ào đứt gãy kèm theo dòng nước bay vụt ra. Trần Cảnh Văn không dính một hạt nước lững thững đi ra, một bộ phong phạm nho nhã, phối hợp với những giọt nước tung toé xung quanh. . . Ách, có một bầu không khí quỷ dị nói không nên lời lan tràn ra.
Tiêu Tử Lăng thấy một màn như vậy thân thể nhịn không được run run lên, tóc gáy từng cọng dựng thẳng. Mạnh chà xát cánh tay mình hai cái, xua tan một chút rét lạnh, trong lòng Tiêu Tử Lăng nôn máng nói: quỷ khí yêu khí mọi thứ không thiếu, quả nhiên Trần phó đội không phải người, anh ta là yêu nghiệt.
Dây trường xuân biến dị thấy Trần Cảnh Văn cũng là một người khó đối phó, nó đơn giản không để ý tới nữa, buông tay chân toàn lực tiến công chỗ Sở Chích Thiên, ở trong mắt nó Sở Chích Thiên dễ gặm hơn một chút. Sự thực đích xác như nó tưởng tượng, công kích phạm vi lớn không sợ hi sinh, đã tiêu hao sạch toàn bộ điện năng còn lại của Sở Chích Thiên. Vì vậy, Sở Chích Thiên không có điện năng cứ như vậy bị nó trói lại rắn rắn chắc chắc, cấp tốc trở thành một cái kén lớn.
Giữa lúc nó cho rằng có thể thưởng thức thành quả thắng lợi, việc bất ngờ xảy ra. Không khí ngoài kén lớn đột nhiên vặn vẹo một chút, Sở Chích Thiên cứ như vậy đi ra. . .
Một màn bất ngờ này khiến cho dây trường xuân sửng sốt, trí tuệ vừa mới sản sinh của nó không cách nào lý giải được đến tột cùng đã xảy ra cái gì, nó chỉ có thể lý giải nó đã bị lừa. Vì vậy, nó bị chọc giận, nó không chịu bỏ qua để cho hết thảy cành nhánh cuộn trào mãnh liệt đánh tới phía Sở Chích Thiên, rõ ràng nhìn như nhào tới, sau cùng lại xuyên qua thân thể Sở Chích Thiên nện lên trên mặt đất.
Tiêu Tử Lăng rất rõ ràng khẳng định Sở Chích Thiên đã dùng dị năng không gian của anh ta, lần trước ở trung tâm hậu cần cũng như thế, rõ ràng nhìn như đã đánh trúng, trên thực tế chuyện gì cũng không có.
Trần Cảnh Văn tuyệt không kinh ngạc, ở trung tâm hậu cần khi quyết đấu với tang thi hệ hỏa cấp ba, lúc đó cũng là tình huống như vậy.
Rất nhanh Trần Cảnh Văn với Sở Chích Thiên đã hội hợp với nhau, Thủy Long Thuẫn trên người Trần Cảnh Văn đột nhiên mở rộng, đưa cả người Sở Chích Thiên vào trong phạm vi của Thủy Long Thuẫn bảo vệ lại.
Sở Chích Thiên tiến vào Thủy Long Thuẫn, vẻ mặt vốn bình tĩnh thoáng cái mệt mỏi lên, Trần Cảnh Văn lo lắng hỏi: “Sở ca, không có việc gì chứ!”
Sở Chích Thiên lắc đầu nói: “Không có việc gì, chẳng qua rất mệt, tôi phải nghỉ ngơi một chút, bên ngoài còn có ai?”
“Chỉ có Tiểu Lăng.” Trần Cảnh Văn một bên trả lời, một bên chỉ huy dòng nước đánh văng cành lá dây mây đánh tới.
“Chờ lát nữa khi tôi đi ra chiến đấu, kêu Tiểu Lăng nhanh chóng tìm ra bản thể của dây trường xuân.” Sở Chích Thiên thấp giọng phân phó câu này liền nhắm mắt suy tưởng, tranh thủ khôi phục dị năng hệ lôi điện.
Trần Cảnh Văn nghe nói như thế, vốn có chút kinh ngạc, nhưng anh lập tức nhớ lại tinh thần lực có năng lực cảm tri vật thể dị thường của Tiêu Tử Lăng (một loại thuyết pháp mà Sở Chích Thiên công bố ra vì che giấu năng lực Linh Nhãn của Tiêu Tử Lăng), cũng liền hiểu rõ.
Vì vậy anh hô to trong miệng, động tác trong tay lại không lộn xộn chút nào: “Tiểu Lăng, chờ lát nữa khi Sở ca chiến đấu, kêu cậu nhanh chóng tìm ra bản thể của dây trường xuân.” Trong lúc nói chuyện, lại đánh văng vô số cành lá dây mây đánh tới, anh tuyệt không muốn tiếp tục để cho dây trường xuân này vây quanh nữa, phải biết rằng sử dụng Thủy Long Bạo rất phí dị năng, hiện tại năng lượng còn lại anh chỉ có thể cầm cự được hai lần Thủy Long Bạo, vì vậy có thể tiết kiệm được một chút thì là một chút, dù sao ai cũng không biết kế tiếp sẽ đụng phải cái gì, chỉ có bảo lưu thực lực mới có thể ứng phó được chuyện đột phát.
“Hiểu rõ!” Tiêu Tử Lăng trả lời ngắn gọn lưu loát, lúc này lực chú ý của cậu đã tập trung tới dưới nền đất. Kinh nghiệm chiến đấu của 10 năm mạt thế, đương nhiên hiểu rõ bản thể của thực vật loại dây mây thường thường đều ẩn ở trong đất, chẳng qua trước đây tuy rằng biết, lại bó tay chịu trói, chỉ có thể giương mắt nhìn, mà hiện tại có Linh Nhãn, hẳn sẽ có điều bất đồng.
Phạm vi có thể nhìn dưới nền đất không hề sâu với rộng như trong tưởng tượng, khoảng chừng chỉ có thể nhìn được chỗ sâu ba mét, phạm vi 30 mét vuông. Mà ở chỗ Tiêu Tử Lăng đứng, trong phạm vi đó lại không hề thấy vật gì, có lẽ đi vào đại viện sẽ thu hoạch được nhiều hơn.
Tiêu Tử Lăng đang chuẩn bị đi vào đại viện tiếp tục quan sát, lại phát hiện thứ mắt phải thấy hình như có chút bất đồng, kia là cái gì?
Dưới nền đất có rất nhiều khối gì đó tương đồng phân bố ở mỗi một góc, mắt phải nhận dạng rõ ràng.
Giám Định: Phân thân của dây trường xuân biến dị (cấp bốn), kỹ năng: Thuấn Phát Đằng Biến, Hút Máu.
Phân Tích: tìm ra chân thân là có thể giải quyết.
Phắc, đây là cái phân tích quỷ gì vậy? Tiêu Tử Lăng vừa thấy phân tích này liền tức đến mức sắp thổ huyết. Cho dù không có phân tích này, cậu cũng biết phải tìm ra chân thân a. Mợ nó mày vì cái răng không trực tiếp nói cho tao biết chân thân ở đâu đi a. Tiêu Tử Lăng nhịn không được nôn máng.
Bất quá Giám Định vốn tưởng rằng vô dụng vậy mà có thể giám định ra được đẳng cấp với kỹ năng của quái vật. . . Tiêu Tử Lăng bị kinh hỉ bất ngờ này đập cho sửng sốt! Không biết có thể giám định được đẳng cấp với năng lực nhân vật hay không nhỉ? Tiêu Tử Lăng che miệng cười xấu xa chuyển đường nhìn qua trên người Trần Cảnh Văn.
Mắt phải quả nhiên nảy sinh tin tức mới: Trần Cảnh Văn, người dị năng hệ thủy (cấp ba); A a a! Hóa ra Trần phó đội đã cấp ba, quả nhiên là con hồ ly xảo trá, ẩn tàng sâu như vậy. Kỹ năng: Thủy Long Thuẫn, Thủy Long Bạo, Xuân Phong Hóa Vũ; Phân Tích: kiến nghị cậu trực tiếp từ bỏ!
Tiêu Tử Lăng đã thấy qua Thủy Long Thuẫn với Thủy Long Bạo của Trần Cảnh Văn, còn cái Xuân Phong Hóa Vũ kia lại là cái gì với cái gì a? Con hồ ly này thực sự quá giảo hoạt, bí mật ẩn tàng một cái tiếp một cái, đánh với anh ta khẳng định sẽ bị anh ta âm chết. (Thân, cậu không phải đang nói chính mình đấy chứ!) còn có cái Phân Tích kia, quả nhiên là gân gà, vốn tưởng rằng là kỹ năng tốt, hiện tại xem ra bản thân nghĩ sai rồi.
Lại nhìn nhìn Sở Chích Thiên ngồi ở kia suy tưởng, quả nhiên tin tức mắt phải lại cải biến: Sở Chích Thiên, người dị năng song hệ không gian lôi điện (cấp ba), kỹ năng: hệ lôi điện: Liệt Điện, Màn Điện, Điện Quang Hỏa Thạch (kỹ năng tự ngộ), Thiên La Địa Võng. Hệ không gian: Trữ Vật, Cấm, Cấm Không (kỹ năng tự ngộ), Hư Không. Phân Tích: thân, xin trực tiếp đầu hàng đi (Mày còn có thể vô sỉ hơn được chút nữa không? Tiêu Tử Lăng đã vô lực nôn máng, triệt để bị đánh bại)!
Kỳ quái, vì răng Sở Chích Thiên có kỹ năng tự ngộ? Chẳng lẽ kỹ năng còn có thể tự ngộ? Tiêu Tử Lăng chấn kinh, cậu chỉ biết mỗi khi đề thăng một cấp sẽ có một kỹ năng mới, lại không biết hóa ra người dị năng còn có thể tự ngộ kỹ năng ngoài định mức. Bất quá loại tự ngộ này khẳng định rất khó, ngay cả tên yêu nghiệt Trần Cảnh Văn cũng không có biện pháp tự ngộ, mà Sở Chích Thiên lại tự ngộ hai kỹ năng. Phắc! Đây còn là người sao? Ừ, lần nữa khẳng định, quả nhiên ông trời là cha ruột của anh ta.
Tuy rằng Tiêu Tử Lăng đố kị ngộ tính không phải người của Sở Chích Thiên, nhưng vẫn thỏa mãn len lén cười gian, cậu cũng không phải do mẹ kế nuôi. . . Có dị năng Giám Định này, còn có cái gì có thể giấu diếm được mình nữa? Đây thực sự là ‘kỹ năng ta có, thiên hạ khả thi’ a!
Bất quá, Tiêu Tử Lăng nhớ lại ban nãy khi dùng Linh Nhãn nhìn Sở Chích Thiên với dây trường xuân chiến đấu, tuyệt không có biểu hiện những nội dung này, như thế lại là vì nguyên nhân gì đây? Cậu thử đem lực chú ý tập trung ở tràng diện chiến đấu của Trần Cảnh Văn với dây trường xuân, phát hiện tin tức của mắt phải toàn bộ biến mất, chỉ có khi chuyên chú chăm chú vào trên người Trần Cảnh Văn ba giây sau, mắt phải mới có thể lần nữa xuất hiện tin tức ban nãy. Xem ra nếu muốn biết tin tức của đối phương, nhất định phải hết sức chăm chú nhìn thẳng đối phương trên ba giây mới có hiệu quả, bằng không vẫn là trống rỗng.
Sau khi đã biết phương pháp sử dụng như thế nào, Tiêu Tử Lăng thật muốn ngửa mặt lên trời cười dài để phát tiết tâm tình hưng phấn của bản thân, bất quá hiện tại không đúng thời cơ, chỉ có thể cố nén lòng tràn đầy vui mừng, lần nữa đem lực chú ý tập trung tới dưới nền đất. Mặc kệ thế nào, phải hoàn thành nhiệm vụ lão đại bàn giao trước, bằng không khẳng định sẽ không có trái cây ngon ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất