Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 77: Nhân vật chính? Tử địch của vật hy sinh?

Trước Sau
Tiêu Tử Lăng thấy cách lúc ăn cơm chiều còn ước chừng một giờ, vì vậy đả tọa vận chuyển Thanh Tâm Thuật ngay trong phòng,

Thanh Tâm Thuật có tác dụng trị liệu, hy vọng đến lúc ăn cơm chiều có thể để cho bề ngoài thoạt nhìn không tàn tạ nữa, không phải cậu chú ý điểm này, mà là sợ tiểu cô thấy sẽ lo lắng.

Nửa giờ sau thu công, đến phòng tắm rửa mặt chỉnh lý một phen, tuy rằng trên mặt còn có chút xanh tím, nhưng không phải rõ ràng như trước nữa, không nhìn kỹ gần như có thể xem nhẹ. Cậu thay đồng phục của tổ công kiên, soi soi gương, rốt cục thỏa mãn gật gật đầu, quả nhiên phật cần kim trang, người cần ăn mặc, mặc vào một thân như thế, cảm giác có tinh thần hơn, chính là không giống trước đây nữa.

Cậu làm dáng một phen, cuối cùng cũng thỏa mãn, lúc này mới chuẩn bị đi ra cửa đón tiểu cô với Tiểu Duẫn Thư cùng đi ăn cơm chiều, đương nhiên quan trọng nhất là khoe khoang bộ đồng phục này của cậu, đây chính là tổ công kiên, đối tượng để cho mọi người đố kị hận.

Ách. . . Cậu hình như để quên Tiếu Tiếu ở trong phòng Sở Chích Thiên. Thôi đi, đêm nay để cho Tiếu Tiếu ở lại chỗ Sở Chích Thiên, ai biểu anh ta trêu đùa mình. . . Tốt nhất đêm nay Tiếu Tiếu liền tỉnh lại, sau đó tận tình lăn qua lăn lại Sở Chích Thiên một phen báo thù cho cậu.

Tiêu Tử Lăng lầm bà lầm bầm đi đến đầu cầu thang chuẩn bị xuống lầu, chợt nghe thấy bên gian phòng Sở Chích Thiên truyền đến động tĩnh. Quay đầu nhìn lại, hóa ra Sở Chích Thiên cũng vừa vặn đi ra, lúc này không cần nghĩ, chắc hẳn cũng là đi ăn cơm chiều.

Sở Chích Thiên mặc đồng phục đồng dạng, sự khác nhau duy nhất là đường cong màu bạc trên áo khoác biến thành đường cong màu vàng kim, đạo thiểm điện màu bạc trên phù hiệu cũng biến thành màu vàng kim. Vải vóc sát người thập phần hiển lộ vóc người thon dài cao lớn của Sở Chích Thiên, khí phách vốn dĩ có chút thu liễm, nhưng giá trị đẹp trai thì tăng lên thẳng tắp.

Nếu nói khí phách vô song vốn dĩ của Sở Chích Thiên khiến người ta tin phục, như vậy dưới sự hiển lộ của bộ quần áo này, thì lại đẹp trai vô địch, triệt để miểu sát* mọi người (*giết chết trong vòng 1s). Bao gồm cả Tiêu Tử Lăng, lúc này cũng bái phục dưới bộ đồng phục này của Sở Chích Thiên.

Cậu kinh thán, vì sao kiểu dáng y phục đều như nhau, Sở Chích Thiên mặc vào thì loá mắt như vậy chứ? Cậu vốn tưởng rằng mình mặc coi như không tồi, không khiến cho đồng phục mất mặt. Hiện tại thấy khí thế mà Sở Chích Thiên mang đến, cậu cảm thấy quá có lỗi với bộ đồng phục này.

Sở Chích Thiên thấy được Tiêu Tử Lăng đứng ở đầu cầu thang, đánh giá trên dưới một phen, khẽ cau mày, trong tay đột nhiên xuất hiện một cái kính râm siêu lớn có thể che khuất nửa khuôn mặt, thấu kính màu đen phối với gọng kính màu bạc, thập phần xứng hợp với đồng phục của bọn họ.

Khóe miệng Tiêu Tử Lăng hơi hơi giật, thập phần khinh bỉ Sở Chích Thiên, mợ nó cái tên này vậy mà còn muốn mang kính râm triệt để phá huỷ lòng tin của những nam nhân như bọn họ. Không ngờ tới khi Sở Chích Thiên đi ngang qua Tiêu Tử Lăng, liền chuyển đưa kính râm trong tay qua.

Ách? Tiêu Tử Lăng nghi hoặc nhìn Sở Chích Thiên, không hiểu ý tứ của động tác này của Sở Chích Thiên.

“Cho cậu mang.” Trên mặt Sở Chích Thiên có sự bất đắc dĩ, xem ra anh cũng bị người nào đó đả kích, “Bằng không cậu cứ như trẻ con trộm mặc quần áo của người lớn. . .”

Mợ nó, anh mới là trẻ con. . . Tiêu Tử Lăng nổi giận, lúc cậu mặc đồng phục, ở trong gương rõ ràng thấy rất. . . đáng yêu.

Được rồi, tuy rằng không đến mức không thể chịu nổi như Sở Chích Thiên nói, nhưng cái từ đẹp trai thì thật đúng là không dính dáng gì với cậu, bộ quần áo này mặc ở trên người cậu, ngược lại khiến cho cậu có vẻ càng manh (hãy tưởng tượng một chút tạo hình chibi manga, chính là cái loại manh đó).

Oán hận tiếp nhận kính râm, ẩn khuôn mặt nhỏ nhắn ấu trĩ dưới kính râm. Tiêu Tử Lăng nhìn nhìn xung quanh, rất là kinh ngạc, kính râm này bề ngoài thoạt nhìn một mạt đen, từ bên trong nhìn ra lại rõ ràng vô cùng, không thiếu ánh sáng, căn bản không có cảm giác mang kính râm.

Không biết mình mở Linh Nhãn, bên ngoài có thể thấy hay không? Nếu như nhìn không thấy, không phải mình có thể sử dụng được tùy thời tùy chỗ sao? Chẳng lẽ lão đại cho kính râm này, mục đích tiềm tàng chính vì điều này?

Như biết được nghi vấn của Tiêu Tử Lăng, Sở Chích Thiên nhàn nhạt giải thích: “Đây là thứ tiên tiến nhất trước mạt thế, bên ngoài nhìn không thấy bên trong, cậu muốn làm gì đều được.”

Tiêu Tử Lăng hưng phấn gật đầu, có tấm kính râm này, có sự cho phép của lão đại, cậu có thể tuỳ ý mở ra Linh Nhãn. Phải biết rằng cậu còn có hai họa lớn tâm phúc chưa xử lý, lần này có thể triệt để giải quyết rồi. Đối với Giang Khinh Ngữ với Trương Ngải Ngải, Tiêu Tử Lăng tuyệt không quên sự uy hiếp tiềm ẩn của mấy cô ả.

Hai người đi đến dưới lầu, phát hiện ở đại sảnh tầng dưới cùng, Lục Vân Đào, Tào Dương, Ngô Khánh Vân đã ngồi ở chỗ đó chờ bọn họ. Thấy Sở Chích Thiên xuống lầu, bọn họ nhanh chóng đứng dậy nghênh tiếp.

Sở Chích Thiên quét nhìn bọn họ một cái, mặt không biểu cảm nói: “Đi thôi!”

Ba người đồng thời cúi đầu cung kính đáp: “Vâng!”

Ở trước mặt Sở Chích Thiên, không ai có thể thả lỏng được (Tên khác người Tiêu Tử Lăng, không nhìn).



Mọi người cùng nhau rời khỏi nơi ở của tổ công kiên, đi đến căn tin lớn. Trên đường Tiêu Tử Lăng cáo biệt rồi rời khỏi đội ngũ, đi chỗ tổ hậu cần đón tiểu cô với Tiểu Duẫn Thư.

Rất nhanh, Tiêu Tử Lăng đã dẫn hai người tiểu cô với Tiểu Duẫn Thư tới căn tin lớn, do tiểu cô mới gia nhập, còn chưa có đồng phục của cô, Tiểu Duẫn Thư thì bởi vì tuổi quá nhỏ, chỉ có thể tính là đội viên ngoài biên chế của tổ hậu cần, vì vậy đồng phục tạm thời còn chưa được suy xét đến cô bé.

Ba người đi đến căn tin lớn, căn tin vốn ầm ĩ, bởi vì sự xuất hiện của bọn họ mà đột nhiên thoáng cái yên tĩnh xuống.

Ngồi trong đại sảnh đều là người sống sót bình thường, bởi vì bọn họ tham dự công tác xây dựng phòng thủ xưởng quân công, vì vậy được cho phép mỗi ngày ba bữa cơm có thể đến nơi đây ăn, thức ăn của bữa tối tuyệt không nhiều, một chén cháo coi như là đích thực, một cái bánh màn thầu cứng, cộng thêm canh thập cẩm đặc biệt nấu cho bọn họ, bên trong có khoai tây dễ dự trữ, còn thêm vài miếng thịt chân giò hun khói phi thường mỏng. . .

Mạt thế đã qua gần hai tháng, chủng loại thức ăn càng ngày càng ít, rau củ không dễ dự trữ cơ bản đã tuyệt tích, chỉ có các loại như khoai tây khoai lang củ cải còn có thể thấy, thịt tươi từ một tháng trước đã tìm không được nữa, chỉ có một số thịt chân giò hun khói, hoặc là thực phẩm đóng hộp dễ dự trữ. Vì vậy tổ hậu cần còn có thể bảo chứng được thức ăn cho nhiều người sống sót như vậy, không thể không bội phục tiểu đội Sở Chích Thiên trù bị vật tư phi thường đầy đủ ở giai đoạn trước.

Tiêu Tử Lăng nhìn xung quanh căn tin một vòng, không hề thấy thân ảnh quen thuộc, chẳng lẽ bọn Sở Chích Thiên không ăn cơm ở chỗ này?

Giữa lúc cậu nghi hoặc, một người thức tỉnh nào đó lưu thủ duy trì trật tự của căn tin hôm nay đi đến. Hắn mặc một thân trang phục vận động lam trắng giao nhau, bởi vì được Sở Chích Thiên nhắc nhở hôm nay là ngày thực hành chế độ đồng phục, vì vậy dọc đường đi tới Tiêu Tử Lăng có chú ý một chút.

Người thức tỉnh cậu gặp được gần như đều mặc trang phục vận động, chẳng qua kiểu dáng màu sắc có chút bất đồng. Về sau Tiêu Tử Lăng ngẫm lại cũng hiểu rõ, những người thức tỉnh đó phân thuộc mỗi một đội ngũ hợp tác, phỏng đoán mỗi một đội ngũ đều lựa chọn một kiểu dáng màu sắc khác nhau, vì vậy những người đó trộn lẫn với nhau mới có vẻ có chút mất trật tự, bởi vì phiên trực ở xưởng quân công, hết thảy đội ngũ phải chia nhỏ tổ đội.

Trần Cảnh Văn tuyệt đối sẽ không để cho một đội ngũ nào đó toàn quyền phụ trách vấn đề an toàn của xưởng quân công. Với anh ta mà nói, tín nhiệm là tương đối, phòng bị là nhất định.

Người nọ vừa tới gần Tiêu Tử Lăng, liền lộ ra ánh mắt kính nể, hắn đoan chính làm một lễ về phía Tiêu Tử Lăng, đây là sự tôn kính đối với cường giả. Đồng phục trên người Tiêu Tử Lăng đã nói cho hắn hết thảy, người trước mắt này khẳng định là một cường giả, tổ công kiên, đó là đoàn thể cường đại mà hết thảy người thức tỉnh của doanh địa này đều hướng tới gia nhập.

Tiêu Tử Lăng rất bị động đáp lại một cái, trạng thái đột phát này khiến cho động tác của cậu có chút cứng ngắc. Bất quá loại cứng ngắc này ở trong mắt người thức tỉnh kia, liền thành một loại phong phạm, một loại phong phạm của cường giả cường đại có thể coi rẻ hết thảy.

Được rồi, ở trong mắt người sùng bái, bất kể chuyện ngươi làm thất thố bao nhiêu, hắn cũng thấy ngươi vô cùng cool. . .

“Tiên sinh, thành viên của tổ công kiên ăn cơm ở trên lầu.” Người nọ nói cho Tiêu Tử Lăng tin tức cậu muốn biết.

Nhe răng cười, Tiêu Tử Lăng thái độ ôn hòa gật đầu cảm tạ: “Đa tạ anh.” Nói xong liền dẫn tiểu cô với Tiểu Duẫn Thư đi lên từ cầu thang bên cạnh.

Tuy rằng người thức tỉnh kia không thấy rõ khuôn mặt của Tiêu Tử Lăng, nhưng nụ cười của Tiêu Tử Lăng hắn vẫn thấy được. Thái độ hòa ái, nụ cười có chứa khí tức mùa xuân với lời nói cảm tạ tuyệt không có lệ của Tiêu Tử Lăng khiến cho trái tim chịu đủ khi nhục bị thương của hắn thoáng cái đã được trị liệu.

Hắn ở trong tiểu đội của hắn vẫn luôn là người bị ức hiếp nhục mạ, sở dĩ như vậy, là bởi vì dị năng hắn thức tỉnh chỉ là dị năng cường hóa thân thể rất bình thường, dị năng rất gân gà khiến cho hắn ở trong tiểu đội không được coi trọng, thậm chí có chút bị coi khinh, chỉ cần đội viên có chút gì khó chịu sẽ lấy hắn khai đao. Hắn cho rằng hết thảy cường giả đều là như thế, cá lớn nuốt cá bé, ức hiếp là sự thể hiện bình thường của mạt thế. Thế nhưng cử động của Tiêu Tử Lăng để cho hắn biết hóa ra không phải như thế.

Tổ công kiên là địa phương mà hết thảy người thức tỉnh đều hướng tới, cường giả trong đó vậy mà hòa ái có lễ độ như thế, cho dù một người yếu tới cực điểm như hắn cũng có thể được dành cho tôn trọng. Hắn cảm động, cũng kích động, hắn chưa từng có ý thức phản kháng đột nhiên rất muốn gia nhập tổ công kiên.

Tiêu Tử Lăng không ngờ đến một cử động trong lúc vô tình của cậu, vậy mà ảnh hưởng số phận của một người, chính bởi vì chuyện này, người thức tỉnh đó đụng phải vô số trắc trở vẫn tiếp tục kiên trì, cuối cùng thành công gia nhập tổ công kiên. Chẳng qua khi đó, Tiêu Tử Lăng đã không còn là một thành viên của tổ công kiên nữa.

Trong nháy mắt ba người Tiêu Tử Lăng đi lên trên lầu, căn tin lần nữa khôi phục tràng cảnh ầm ĩ huyên náo, chẳng qua chủ đề mà mọi người nghị luận, đa phần là suy đoán ba người Tiêu Tử Lăng là thần thánh phương nào.

Vừa đến trên lầu, Tiêu Tử Lăng liền thấy bên trong ngồi đầy rất nhiều người quen biết với không quen biết.

Người thuộc về tiểu đội Sở Chích Thiên cơ bản đều đã ở bên trong, một số người xa lạ phỏng đoán là về sau gia nhập, Tiêu Tử Lăng nghĩ vậy.

Tiểu Duẫn Thư vừa lên trên lầu, liền tự động kéo tiểu cô Tiêu Tình Vân đến ngồi xuống bên cạnh Chân Nhất Long, các cô là tổ hậu cần, đương nhiên lựa chọn ngồi cùng người đứng thứ hai của tổ hậu cần.



Sở Chích Thiên là người lóe sáng nhất, đặc biệt bắt mắt người, cơ hồ không cần tìm kiếm, người đầu tiên nhảy vào mi mắt chính là anh ta. Khi Tiêu Tử Lăng đang muốn đi lên, một người cậu thập phần không vừa mắt xuất hiện ở bên cạnh Sở Chích Thiên, bước chân cậu hơi chậm lại.

Là Giang Khinh Ngữ!

Chỉ thấy vẻ mặt Giang Khinh Ngữ đỏ ửng đứng ở bên cạnh Sở Chích Thiên, sự ái mộ trong mắt rõ ràng có thể thấy được, cô đang nói chuyện với Sở Chích Thiên, sau cùng liên tục gật đầu rời đi.

Tiêu Tử Lăng trong lúc đi lặng lẽ liếc liếc nhìn Giang Khinh Ngữ lúc này đang nhỏ giọng giao tiếp với nhân viên phục vụ căn tin, có chút hiếu kỳ đến tột cùng cô ta nói gì với Sở Chích Thiên, phải biết rằng Sở Chích Thiên không phải một người dễ đáp lời.

Bất quá lúc này là thời cơ tốt để Giám Định, Tiêu Tử Lăng không chút khách khí mở ra Linh Nhãn.

Tin tức chân thực của Giang Khinh Ngữ không chút nào bảo lưu rõ ràng xuất hiện ở trong mắt phải của cậu.

Giang Khinh Ngữ: Người dị năng, người xuyên qua thời không (lỗ thủng, xin loại bỏ) Đẳng cấp 0, kỹ năng: Vầng sáng nhân vật chính. Phân Tích: đang trong thức tỉnh dị năng, vầng sáng nhân vật chính của đối phương quá cường đại, xin tránh lui ba mét.

Người xuyên qua thời không. . . Thấy năm chữ này, Tiêu Tử Lăng nổi giận, thiếu chút nữa liền lật bàn dựng lên.

Mợ nó quá vô sỉ, có một người mang theo hệ thống trò chơi tranh đàn em với cậu, cậu nhịn. Lần này vậy mà còn có xuyên qua, ghê tởm hơn chính là còn có vầng sáng nhân vật chính, rõ ràng là nhằm vào vật hy sinh, Tiêu Tử Lăng cảm thấy đại thần xuyên qua làm ra cái đó chính là vì đối phó cậu.

Phải biết rằng cậu đã đắc tội thảm nữ nhân này, cô ta là nhân vật chính, không phải đại biểu cậu triệt để là vật hy sinh sao? Chẳng lẽ hình thức tốt mà cậu cay cay đắng đắng liều chết liều sống mới lấy được, liền bị hủy trong tay nữ nhân này?

Tiêu Tử Lăng sau kính râm, hai mắt lộ ra ánh rét lạnh rậm rạp, nữ nhân này muốn thượng Sở Chích Thiên lão đại cậu, cậu không ý kiến. Nếu muốn hủy sự nỗ lực của cậu, ngăn cản cậu thoát khỏi số phận vật hy sinh, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ qua nữ nhân này, cậu mới mặc kệ cái gì mà vầng sáng nhân vật chính, cho dù bởi vậy mà trả giá cả sinh mệnh, cậu cũng phải trả miếng lại.

Giang Khinh Ngữ bên kia còn chưa biết nội tình của cô đã bị Tiêu Tử Lăng biết rõ rõ ràng ràng, càng đang suy nghĩ có phải nên giải quyết cô hay không. Tâm tình cô lúc này vui sướng giao tiếp với nhân viên công tác căn tin, lúc này mới hài lòng trở về.

Không nhìn người mang kính râm đứng ở giữa đường, Giang Khinh Ngữ nhanh chóng chạy tới trước mặt Sở Chích Thiên, thấp giọng nói: “Sở ca, những thứ anh yêu cầu đều đã chuẩn bị xong, chờ lát nữa sẽ đưa đến chỗ tổ công kiên.”

Sở Chích Thiên hài lòng gật đầu nói: “Không tồi, cô tới tổ công kiên chúng tôi làm việc một đoạn thời gian trước, về phần có thể lưu lại hay không, tôi sẽ thông tri cô sau.”

Cái gì? Giang Khinh Ngữ muốn ở lại tổ công kiên? Tiêu Tử Lăng bản năng muốn phản đối, nhưng vẫn nhịn xuống, chuyện mà một khi Sở Chích Thiên đã quyết định, đó là tuyệt đối sẽ không thay đổi. Lúc này đề xuất phản đối, sẽ chỉ làm Sở Chích Thiên càng thêm coi trọng nữ nhân này. . . Cậu không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

Giang Khinh Ngữ bởi vì những lời đó của Sở Chích Thiên, rốt cục cao hứng bừng bừng quay về thu thập hành lý, Tiêu Tử Lăng lo lắng nhìn bóng lưng biến mất của Giang Khinh Ngữ, quay đầu nghi hoặc hỏi Sở Chích Thiên: “Sở ca? Vì sao muốn cô ta đến tổ công kiên chúng ta?”

Sở Chích Thiên nhàn nhạt nói: “Là Cảnh Văn kiến nghị, chỗ chúng ta đích xác cần một người chỉnh lý chỗ ở. . . Đều là đàn ông không biết tự mình động thủ, vì vậy để cho cô ta thử xem.”

Trần phó đội con hồ ly giảo hoạt đó. . . Tiêu Tử Lăng nghiến răng nghiến lợi. Khó trách lúc đó sảng khoái tiếp nhận tiểu cô tiến vào tổ hậu cần như vậy, hóa ra ở chỗ này chờ cậu, đây là sự trả thù của anh ta sao?

Trần Cảnh Văn chắc hẳn rất thỏa mãn, chuyện Giang Khinh Ngữ đến tổ công kiên làm việc, đích xác cho Tiêu Tử Lăng một kinh hỉ thật to. . . Bất quá Tiêu Tử Lăng sẽ ngồi mà đợi chết sao? Đáp án đương nhiên là phủ định. . .

Tiêu Tử Lăng không hé răng nữa, trực tiếp ngồi xuống ăn cơm tối của mình, lúc này, Sở Chích Thiên nhỏ giọng nói: “Tiểu Lăng, đêm nay cùng tôi hành động.”

Hai mắt Tiêu Tử Lăng lóe hoang mang, hy vọng Sở Chích Thiên giải thích nghi hoặc cho cậu.

“Tôi phỏng đoán thi triều sẽ phát sinh vào tối nay.” Lời nói của Sở Chích Thiên khiến cho tâm tư nhỏ trong lòng Tiêu Tử Lăng nhất thời tro tàn khói bay. Dưới tiền đề đại tồn vong của nhân loại, Giang Khinh Ngữ căn bản không đáng nhắc tới.

Sắc mặt Tiêu Tử Lăng ngưng trọng gật đầu, cậu biết bên nhẹ bên nặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau