Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 84: Ôm? Chuyện này quá đáng sợ rồi.

Trước Sau
Một màn trước mắt, khiến cho vẻ mặt của Sở Chích Thiên càng thêm ngưng trọng, đầu mi của anh nhăn càng chặt, con tang thi cấp bốn đó có năng lực chữa trị này, sợ rằng một trận chiến này không dễ giải quyết, nếu có thể sử dụng vô hạn, trừ phi thoáng cái đánh chết nó, bằng không dù nó chịu thương nặng thế nào, cũng có thể để cho nó khôi phục được trong nháy mắt. Bất quá Sở Chích Thiên cũng không cho rằng, loại kỹ năng nghịch thiên đó không có hạn chế, anh chỉ hy vọng hạn chế đó lớn một chút, bằng không trận chiến đấu này thực sự nhìn không thấy một chút phần thắng.

Suy đoán của Sở Chích Thiên là chính xác, sự hạn chế của kỹ năng đó vẫn rất lớn.

Tang thi cấp bốn khôi phục thị lực rốt cục không bình tĩnh nữa, một cái sơ sẩy khiến cho nó bị thương nghiêm trọng như thế, nếu không có kỹ năng Chữa Trị Chi Đứt, sợ rằng nó sẽ triệt để nói tạm biệt với ánh sáng. Tuy rằng kỹ năng này rất nghịch thiên, nhưng hạn chế của nó cũng rất lớn, đầu tiên kỹ năng này bốn mươi tám tiếng đồng hồ mới có thể sử dụng được một lần, kỳ thực bộ vị bị hủy hư không thể vượt qua hai giờ, bằng không sẽ không có cách nào phục hồi. Điều này biểu thị bốn mươi tám tiếng đồng hồ kế tiếp, bất kỳ một bộ phận nào của thân thể nó đều không thể có tổn thương nữa, bằng không sẽ không còn khả năng chữa trị.

Thoáng cái đã dùng đi kỹ năng dùng để bảo mệnh, tang thi cấp bốn phẫn nộ không công kích mang tính thăm dò nữa, nó trực tiếp đánh về phía Sở Chích Thiên trên nóc nhà, một đạo Lĩnh Vực Tinh Thần cường hãn công kích tới phía Sở Chích Thiên.

Đây là một loại lĩnh vực bá đạo, nó bài trừ đi hết thảy năng lượng trong không khí, Sở Chích Thiên liền cảm thấy dị năng hệ lôi điện của bản thân dường như đột nhiên bị phong ấn, không có cách nào hưởng ứng với năng lượng hệ lôi điện quanh thân nữa.

Tang thi cấp bốn âm âm cười, vươn một cánh tay, cánh tay khô gầy đó cấp tốc biến hóa, biến thành một thanh đao tam lăng thứ đen sẫm không ánh sáng, hung hăng đâm tới Sở Chích Thiên. Đây là Thuật Thủ Nhận. Có thể cải tạo cánh tay biến hóa thành bất kỳ vũ khí nào.

Mọi người kinh hô, ngay cả mấy người quấn đấu với tang thi cấp ba cũng vì tiếng kinh hô của mọi người mà chậm lại thế tiến công trong tay. Chỉ có Tiêu Tử Lăng không hề bị ảnh hưởng, vẻ mặt hờ hững một mảnh. Cậu chuyên chú quấn đấu với tang thi cấp ba, tuyệt không phân tâm bởi chỗ Sở Chích Thiên.

Bởi vì sự lãnh tĩnh của cậu. Đúng lúc bù đắp lỗ thủng xuất hiện vì người khác thả chậm tốc độ, cuối cùng không để cho con tang thi cấp ba đó thừa cơ đột phá vòng vây đi ra hội hợp với tang thi cấp bốn.

Tiêu Tử Lăng không phải không quan tâm Sở Chích Thiên, mà là cậu biết rõ. Sở Chích Thiên chính là bá chủ của mạt thế mười năm sau, thế nào có thể chết trong lần thi triều nho nhỏ này chứ. Vì vậy cậu tin tưởng vững chắc, Sở Chích Thiên có thể dễ dàng giải quyết được khốn cảnh đó.

Quả nhiên, Sở Chích Thiên không cô phụ sự tín nhiệm của Tiêu Tử Lăng, tuy rằng trong không khí đã không còn năng lượng khác, thế nhưng dị năng không gian cực kỳ đặc thù, tuyệt không phải một lĩnh vực nho nhỏ là có thể phong ấn được. Sở Chích Thiên đột nhiên biến mất khỏi nóc nhà. Sau cùng địa điểm xuất hiện là bên tay trái Tiêu Tử Lăng.

Một màn ngoài dự đoán này khiến cho bốn người khác dừng lại thế tiến công, đường nhìn của Tiêu Tử Lăng với Sở Chích Thiên giao nhau, ngầm hiểu.

Tiêu Tử Lăng hơi hơi nghiêng thân, cầm tay trái đưa tới của Sở Chích Thiên, nhận lấy lực lượng đẩy lên của anh. Đột nhiên cả người bay lên trời, cậu nhường ra vị trí của bản thân. . .

“Thiên La Địa Võng!” Tay phải của Sở Chích Thiên thoáng mở thoáng nắm, trong nháy mắt liền dùng ra một chiêu này, toàn bộ bao trùm lấy tang thi cấp ba vốn ở trước người Tiêu Tử Lăng. . .

Anh ngay từ đầu ở trên nóc nhà không động, chính là vì bố cục này, đó chính là muốn dẫn con tang thi cấp bốn kia rời khỏi khu vực bên Tiêu Tử Lăng, tránh khỏi để cho nó có cơ hội dùng Công Kích Tinh Thần, anh lúc trước đã biết địa phương chiến đấu của Tiêu Tử Lăng với tang thi cấp ba, vừa vặn ở trong phạm vi Công Kích Tinh Thần của tang thi cấp bốn. Cho dù anh thuấn di qua. Giúp Tiêu Tử Lăng giải quyết tang thi cấp ba, khẳng định tang thi cấp bốn cũng sẽ trả thù dùng Công Kích Tinh Thần công kích bọn Tiêu Tử Lăng. Lưỡng bại câu thương không phải điều Sở Chích Thiên muốn, vì vậy anh vẫn luôn chờ đợi cơ hội này.

Không sai, dị năng không gian của Sở Chích Thiên đã lên tới cấp bốn, kỹ năng mới anh thu được chính là chuyển hoán không gian, chuyển hoán gần có thể làm được thuấn di. Chuyển hoán cự ly dài nhất định phải thỏa mãn mấy điều kiện, một cái là phải có tọa độ không gian, một cái là phải có đủ năng lượng tương xứng với đoạn cự ly đó, nếu như cự ly vượt xa năng lượng không gian mà bản thân có được, sẽ bị phản phệ, thậm chí sẽ bị không gian nuốt mất. Từ khi Sở Chích Thiên có được dị năng này, cũng chỉ từng tiến hành chuyển hoán qua cự ly dài một cây số, cho dù như thế, cũng khiến cho dị năng không gian của anh tiêu hao hơn phân nửa, phải biết rằng cự ly càng xa, dị năng tiêu hao sẽ tăng gấp bội.

Tang thi cấp ba không ngờ đến Sở Chích Thiên sẽ đột nhiên xuất hiện công kích nó, trực tiếp bị Thiên La Địa Võng bao rắn rắn chắc chắc, nhưng cho dù như thế, nó vẫn phản ứng nhanh chóng mở ra kỹ năng Thủy Hoàn, trực tiếp chắn Thiên La Địa Võng ngoài Thủy Hoàn.

Chênh lệch cấp bậc cứ như vậy hiện ra, Thủy Hoàn như thế nào có thể chống lại được Thiên La Địa Võng chứ, rất nhanh năng lượng của Thủy Hoàn đã bị tiêu hao sạch trực tiếp vỡ tan, dư uy của Thiên La Địa Võng để cho tang thi cấp ba thừa nhận toàn bộ.

Grào! Một tiếng kêu thê lương phát sinh từ trong miệng tang thi cấp ba, chính trong thời gian chớp mắt, tang thi cấp ba đã trọng thương, mà tang thi cấp bốn trên nóc nhà căn bản không kịp cứu viện. Hai mắt nó đỏ đậm biết bản thân đã trúng kế, khi đang chuẩn bị nhảy xuống mặt đất dùng Công Kích Tinh Thần để trả thù, một đạo Thiên La Địa Võng uy lực càng thêm khổng lồ trong nháy mắt giáng lâm lên trên đầu nó, hóa ra Sở Chích Thiên lại thuấn di trở về, trực tiếp dùng một chiêu này đánh tan dự định của tang thi cấp bốn.



Tang thi cấp bốn chỉ có thể ứng phó chuyện đột phát này trước, nó cáu giận cắn răng, bất quá nó biết rõ, nếu muốn giải cứu tang thi cấp ba, nếu muốn trả thù lại, đầu tiên phải giải quyết nhân loại đáng hận đều là cấp bốn trước mắt này.

Tấm Chắn Tinh Thần rất kiên cố, nhưng Thiên La Địa Võng uy lực càng cường đại vẫn đập tan lá chắn hộ thân của tang thi cấp bốn, nó tự thể nghiệm sự đau đớn bị điện quang đốt thân.

Nhưng cấp bốn dù sao cũng là cấp bốn, hơn nữa kỹ năng Hóa Cứng Chất Da trên thể chất đã để cho nó chống lại được công kích lôi điện cường đại này, chỉ chịu một chút vết thương nhẹ. Nhưng cho dù như thế, da thịt toàn thân tang thi cấp bốn cũng bị bao trùm bởi một tầng xám đen, thập phần chật vật.

Mà nữ tang thi cấp ba lại không có may mắn như tang thi cấp bốn, tuy rằng được Thủy Hoàn ngăn chặn phần lớn điện năng, nhưng dư uy của Thiên La Địa Võng vẫn khiến cho tang thi cấp ba thân bị trọng thương, thiếu chút nữa đã bị giết chết.

Dương Bình Chương thấy thế mừng cực, hô to một tiếng: “Tang thi đã trọng thương, mọi người gia tăng sức lực giết chết nó.” Tinh thần ba người khác rung lên, nhanh chóng tăng cường công kích trong tay, tranh thủ lúc con tang thi cấp ba đó còn chưa hồi thần lại liền giải quyết nó.

Chỉ có Tiêu Tử Lăng tuy rằng thế tiến công trong tay không ngừng, nhưng trong lòng lại cẩn thận lên, cậu không quên kỹ năng Thệ Thủy Lưu Tình từng thấy kia, chỉ cần đối thủ còn có con bài chưa lật. Cậu vĩnh viễn sẽ không coi thường đối thủ, bởi vì một cái sơ suất sẽ có thể bị lật bàn, Tiêu Tử Lăng cẩn thận sẽ không phạm sai lầm này.

Quả nhiên, tang thi cấp ba bị thương thảm trọng tuyệt không bó tay chịu trói như Dương Bình Chương tưởng tượng. Trái lại bắt đầu xoay tròn ở dưới công kích của bọn họ, nó nhẹ nhàng linh hoạt né tránh công kích, múa may thủy tụ phiêu dật. . .

Dương Bình Chương khổ chiến đã lâu. Rốt cục kiên định đập Thiên Ngoại Phi Thạch lên trên đầu tang thi, tang thi đã bị trảm thủ, ông vui cực mà khóc, ông không có cô phụ sự phó thác của Sở Chích Thiên, khu bắc vẫn kiên quyết bảo vệ được phòng tuyến của bản thân.

Lúc này, Sở Chích Thiên đã giải quyết con tang thi cấp bốn kia, đi tới khen ngợi vỗ vỗ bờ vai ông. Do tang thi cấp bốn đã bị trảm thủ. Tang thi cấp ba cũng chết trong tay ông, vì vậy toàn bộ tang thi phụ trách công kích khu bắc rời khỏi doanh địa, mọi người điên cuồng hô, điên cuồng chúc mừng sự kết thúc của thi triều. . .

Do ông chém giết tang thi cấp ba biểu hiện xuất sắc, ông trở thành anh hùng của doanh địa. Đã được Sở Chích Thiên mời, gia nhập tổ công kiên. . .

Nhiều năm sau, ông từng bước một bước đến đỉnh phong, bên người cũng có mấy hồng nhan tri kỷ, sau cùng được mọi người ủng hộ trở thành phó thủ lĩnh của doanh địa, khi ở trong nhà giăng đèn kết hoa tiếp nhận sự chúc phúc của hết thảy đàn em với các bằng hữu của ông, một thanh âm đinh tai nhức óc vang lên sát bên tai ông: “Cẩn thận!”

Dương Bình Chương nghi hoặc, vì sao phải cẩn thận? Đây vốn chính là một chuyện đáng ăn mừng, ông dựa vào thực lực với công trạng của ông đi tới được một bước này. . .

Dương Bình Chương còn chưa có phản ứng lại liền cảm thấy ngực dường như bị một khối cự thạch đập trúng. Cả người trực tiếp bay ngược đi, nện trên mặt đất, yết hầu thoáng ngọt, máu tươi trong miệng không cách nào khống chế phun ra.

Tràng cảnh vốn vui mừng một mảnh trước mắt biến mất, dần dần rõ ràng lên lại là tràng diện chiến đấu của ông cùng với tang thi cấp ba. Dương Bình Chương biết khẳng định bản thân đã trúng ảo thuật, hóa ra trong nội tâm ông cũng có mộng cường giả. Cũng muốn có được thực lực, quyền thế với nữ nhân như Sở Chích Thiên.

Tâm Dương Bình Chương trầm xuống, ba người thức tỉnh cấp hai đồng dạng hoàn cảnh với ông bên cạnh, cũng bị mê tâm trí, sau cùng bị đánh cho tàn phế triệt để mất đi năng lực tái chiến, mà ngăn chặn áp lực của con tang thi cấp ba kia toàn bộ đặt ở trên người Tiêu Tử Lăng.

Đúng vậy, hiện trường chỉ có Tiêu Tử Lăng vẫn còn thanh tỉnh, may mắn. Lúc này vẻ mặt cậu lạnh lùng nghiêm nghị ngăn ở phía trước tang thi cấp ba, cẩn thận phòng bị.

Kỹ năng Thệ Thủy Lưu Tình đó, cậu rốt cục đã kiến thức được. Dương Bình Chương khí thế hưng phấn, ba người khác không phải vẻ mặt say sưa, thì là nụ cười dâm đãng, hoặc là vẻ mặt cao ngạo, đã biết đó là một loại kỹ năng phóng đại vô hạn chấp niệm của nội tâm bản thân, khiến người ta rơi vào trong mỹ cảnh không cách nào tự kiềm chế. May mắn cậu vẫn luôn cảnh giác, Thanh Tâm Thuật thủy chung chưa từng đình chỉ vận chuyển, mới phát hiện không ổn, nhanh chóng rời khỏi phạm vi công kích của tang thi cấp ba, vọt đến bên cạnh.

Cậu vừa ra khỏi phạm vi đó, liền thấy bốn người mang vẻ mặt quái dị đứng bất động, nhưng cho dù như thế, cậu cũng không thể đúng lúc nhắc nhở bọn họ, công kích kế tiếp của tang thi quá nhanh. Nói cách khác thời gian phóng thích kỹ năng Thệ Thủy Lưu Tình rất ngắn, bọn họ chẳng qua chỉ mới ngốc lăng một chút, đã bị công kích.



Cứ như vậy cục diện vốn vẫn là năm người vây công, thoáng cái biến thành Tiêu Tử Lăng với tang thi cấp ba đơn đối đơn. Mà Sở Chích Thiên bắt đầu đại chiến với tang thi cấp bốn ngắm thấy cục diện này thì sắc mặt trầm xuống. Không ngờ tới sau cùng vẫn để cho Tiêu Tử Lăng quyết chiến đơn đối đơn với tang thi cấp ba, ưu thế anh khổ tâm an bài bởi vì mấy người khác không đắc lực, mà để cho con tang thi cấp ba kia đảo ngược được. Hiện tại chỉ có thể thấy may mắn rằng lúc này tang thi cấp ba đã thân bị trọng thương, áp lực của Tiêu Tử Lăng sẽ ít đi rất nhiều.

Tiêu Tử Lăng với tang thi cấp ba trong nháy mắt giao thủ mấy lượt, hai bên lại không có biện pháp gì với đối phương. Rất nhanh, Tiêu Tử Lăng liền cảm thấy có chút không thích hợp, bởi vì một đao lần này của cậu vậy mà đã đơn giản bổ xuống được đầu của tang thi cấp ba. . . Đây là tình hình gì? Chẳng lẽ thương thế của tang thi cấp ba đột nhiên nặng thêm, nhất thời tránh không được?

Bên Sở Chích Thiên cũng kết thúc chiến đấu, tang thi cấp bốn rốt cục đã bị trảm thủ, anh ta vậy mà nụ cười đầy mặt đi tới phía cậu, tất cả toát ra trong mắt đều là khen ngợi. . . Ách? Nam nhân mặt tê liệt đó đổi tính rồi?

Không đúng. . . Cho dù bản thân làm tốt thế nào, Sở Chích Thiên sẽ chỉ lạnh mặt giáo huấn mình, ở trong mắt Sở Chích Thiên, cậu chính là một đứa trẻ thấy thế nào cũng có vấn đề. . . Chẳng lẽ bởi vì Sở Chích Thiên đã giết được tang thi cấp bốn, tâm tình đặc biệt vui sướng, vì vậy lòng từ bi mà cho mình một khuôn mặt tươi cười?

Đột nhiên chuông cảnh báo kêu dài trong lòng. . . Chẳng lẽ bản thân cũng trúng chiêu? Lâm vào trong ảo cảnh? Đây là chấp niệm trong lòng ta, một lòng muốn đạt được sự tán thành khen ngợi của Sở Chích Thiên. . . Nhưng vì răng sẽ là nụ cười đầy mặt? Chẳng lẽ trong tiềm thức của ta muốn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Sở Chích Thiên?

Kế tiếp, một màn càng đáng sợ hơn xảy ra. Sở Chích Thiên làm ra động tác anh ta tuyệt đối sẽ không có khả năng làm, anh ta vậy mà. . . Một phen ôm lấy cậu, trong miệng còn lo lắng nói: “Tiểu Lăng, cậu biết tôi ban nãy có bao nhiêu lo lắng. . .”

OMG (oh my god), Tiêu Tử Lăng rùng mình một cái, chuyện này quá đáng sợ. Đây tuyệt đối không phải Sở Chích Thiên, Sở Chích Thiên thế nào có thể nói ra lời buồn nôn như thế. . . Chẳng lẽ trong nội tâm của ta vậy mà huyễn tưởng như vậy? Ta phắc, tuyệt đối không có khả năng!

Đường đao trong tay đột nhiên đảo ngược, Tiêu Tử Lăng hung ác độc địa đâm vào bắp đùi trái của mình.

Sự đau đớn truyền đến từ bắp đùi thiếu chút nữa khiến cho cậu ngất đi, nhưng Sở Chích Thiên ôm cậu lại biến mất, tình cảnh trước mắt lại về tới tràng diện chiến đấu với tang thi cấp ba, hết thảy khôi phục bình thường.

Đường nhìn của Tiêu Tử Lăng vừa mới rõ ràng, liền thấy một bóng đỏ đập thẳng vào mặt. . . Đó là thủy tụ của tang thi cấp ba, công kích của nó vừa vặn tới, Tiêu Tử Lăng ứng biến rất đúng lúc, vừa lúc ở thời khắc nguy hiểm nhất đã phá giải được Thệ Thủy Lưu Tình.

Tiêu Tử Lăng thần kinh phản xạ siêu cường lần nữa hữu kinh vô hiểm né qua được, cậu liên tục nhảy lùi lại hai cái, thoát ly phạm vi công kích của tang thi cấp ba.

Tay trái thi triển Thanh Tâm Thuật ấn xuống bắp đùi trái đang tuôn máu, hy vọng tranh thủ thời gian để cho vết thương khép kín, mất máu quá nhiều sẽ ảnh hưởng sức chiến đấu của cậu, tay phải nâng đao ngang cảnh giới, chỉ sợ tang thi cấp ba thừa cơ đánh lén.

Tiêu Tử Lăng mồ hôi lạnh đầy đầu, Thệ Thủy Lưu Tình này quá lợi hại, vậy mà có thể liên hệ lại với hiện thực, khó trách người thức tỉnh cấp hai khác đều không có biện pháp phòng bị, thử nghĩ tận mắt thấy bản thân giết chết tang thi, thấy Sở Chích Thiên đã giải quyết tang thi cấp bốn, toàn bộ thi triều kết thúc. . . Làm sao không khiến người ta buông cảnh giác. Nếu không phải hành vi cử chỉ của Sở Chích Thiên trong ảo giác thực sự quá quái dị, chỉ sợ cậu cũng không có biện pháp đúng lúc tỉnh lại được.

Cảm kích liếc liếc nhìn Sở Chích Thiên đang chiến đấu với tang thi cấp bốn, Tiêu Tử Lăng cảm thán, kỳ thực Sở Chích Thiên tiếp tục lãnh khốc cũng không tồi, thời điểm mấu chốt có thể cứu người một mạng. . .

Bất quá, chân trái bị thương khiến cho cậu không thể tiếp tục đánh lâu dài, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, mà có thể làm được điểm này, chính là bộ kiếm pháp vô danh mà cậu học được từ một lão nhân vô danh ở kiếp trước.

Bốn mươi chiêu đầu của kiếm pháp, là kiếm pháp cơ sở bình thường, chỉ có chín chiêu sau cùng, mới là tuyệt chiêu kinh thiên hãi thế chân chính, kiếp trước trước khi Tiêu Tử Lăng chết, cậu cũng chỉ lĩnh ngộ được một chiêu yếu nhất, đồng thời chỉ có thể phát huy ra được 20% uy lực của nó, nhưng cho dù như thế, một chiêu đó cũng để cho Tiêu Tử Lăng nhiều lần thoát khỏi được tuyệt cảnh hẳn phải chết, bằng không cũng không có khả năng lấy thân vật hy sinh kéo dài hơi tàn sống qua mười năm ở mạt thế.

Vốn dựa vào thực lực hiện tại của cậu còn chưa đủ để kích phát được kiếm chiêu đó, thế nhưng tinh hạch cấp ba mà trước đó bất ngờ có được, ngược lại có thể bù đắp được thực lực bản thân cậu, giúp cậu thực hiện một chiêu này.

Trong tay Tiêu Tử Lăng lặng yên xuất hiện miếng tinh hạch cấp ba hệ băng kia. . . Tiếc nuối chợt lóe mà qua trong lòng, vốn còn muốn dùng để đột phá, xem ra phải dùng ở chỗ này trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau