Mạt Thế Trọng Sinh: Đại Lão Bắt Đầu Tích Trữ Trăm Vạn Vật Tư
Chương 50
Lúc này, camera giám sát đang phát hình ảnh cổng lớn kho hàng của mình bị đột nhập.
Bởi vì những camera giám sát cô mua đều là loại tốt, nên thậm chí còn nghe thấy cuộc trò chuyện trong camera.
“Hơn nửa tháng trước, người phụ nữ này đã tìm đến tôi để thuê kho hàng, khoảng thời gian trước tôi thấy có rất nhiều xe tải chuyển phát nhanh không ngừng ra ra vào vào chỗ này của cô ta! Chắc chắn có vật tư ở đây!”
“Nhưng chỗ này ông đã cho người ta thuê lại rồi mà, chúng ta đột nhập vào là trái pháp luật đúng không?”
“Bây giờ đã là lúc nào rồi còn quan tâm đến trái pháp luật hay không chứ? Mau đi cướp đi!”
“Đúng vậy, nếu cô ta có thứ gì đó thì cũng phải chia sẻ cho chúng ta!”
Một tiếng “loảng xoảng” vang lên.
Cánh cửa lớn của kho hàng trước đây của Hàn Thanh Hạ đã bị phá tung.
Ông chủ nhà cũ dẫn theo một đám người hùng hổ xông vào bên trong.
Nhưng khi bọn họ vừa mới vọt vào bên trong nhìn…
Tất cả đều trợn tròn mắt.
Mẹ kiếp!
Tại sao lại trống rỗng như thế này!
“Đại Hà, đây là chật ních vật tư, khắp nơi đều là đồ đạc mà ông nói sao?”
Ông chủ nhà cũ nhìn chằm chằm vào nhà kho trống rỗng, ngay cả một chiếc bao tải cũng không có ở trước mặt mình, sửng sốt nói: “Không thể nào! Rõ ràng tôi nhìn thấy trong khoảng thời gian đó ngày nào cũng có xe hàng ra ra vào vào chỗ này của cô ta, cô ta cũng chỉ đến đây vài lần một ngày, làm sao có thể chuyển hết đồ đạc đi được?”
“Chắc ông nhìn nhầm rồi! Có xe chở hàng đi vào không có nghĩa là chuyển toàn bộ đồ đạc cho cô ta! Nếu chỉ có mấy gói đồ chuyển phát nhanh đến thì người ta cũng đã đưa đi rồi!”
“Thật đen đủi! Uổng công chúng tôi chạy đến chỗ này của ông trong lo lắng đề phòng, cuối cùng đi một chuyến vô ích!”
Một đám người hùng hổ rời đi!
Ông chủ nhà cũ kia trước khi rời đi càng tức giận hơn nữa, ông ta ngẩng đầu liếc nhìn về phía camera theo dõi Hàn Thanh Hạ để lại nơi này, dùng gậy đập nát nó.
“Bíp!”
Một camera theo dõi của Hàn Thanh Hạ biến mất.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hàn Thanh Hạ thả người ngồi dựa ra phía sau một cái, tâm trạng cực kỳ tốt.
Cô biết ngay sẽ có rất nhiều người nhắm đến mình nên đã chuẩn bị thuê một nhà kho, nếu không một khi thời kỳ mạt thế bùng nổ, bản tính đáng sợ của con người sẽ hoàn toàn bị đánh thức, nếu để quá nhiều người biết đến căn cứ của mình, chắc chắn sẽ có người đến đây.
Có phòng bị trước sẽ tránh được tai hoạ, cẩn thận thì hơn.
Nhìn những người này hầm hực trở về, trong lòng cô âm thầm cảm thấy may mắn và vui vẻ.
Chỉ là…
Con người cô hẹp hòi đã quen, cô nhất định sẽ nhớ kỹ ông già đã đập vỡ camera theo dõi này của cô.
Ngày hôm sau.
Hàn Thanh Hạ chống hai khuỷu tay lên mặt đất, khép hai chân lại, mũi chân chạm vào đất, siết chặt phần bụng, các cơ bắp toàn thân căng thẳng, mồ hôi trên trán không ngừng nhỏ giọt xuống giống như những hạt đậu.
Cô đã duy trì thư thế này suốt gần một tiếng đồng hồ.
Cả người trên dưới giống như bị ngâm trong nước, ướt đẫm mồ hôi.
Chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi, mặc dù ngày nào cũng ăn hết ba tô cơm đầy, nhưng Hàn Thanh Hạ vẫn gầy đi một vòng.
Tuy nhiên, sự gầy gò này không phải là việc giảm cân, mà là ở dáng người.
Cả người từ trên xuống dưới của cô gầy đi một vòng lớn, đường cong cơ bắp trở nên săn chắc rõ ràng, tỷ lệ mỡ trong cơ thể giảm mạnh, phần bụng đã xuất hiện cơ bụng, các cơ bắp rời rạc mềm mại không còn nữa, thay vào đó là cảm giác mạnh mẽ có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Bởi vì những camera giám sát cô mua đều là loại tốt, nên thậm chí còn nghe thấy cuộc trò chuyện trong camera.
“Hơn nửa tháng trước, người phụ nữ này đã tìm đến tôi để thuê kho hàng, khoảng thời gian trước tôi thấy có rất nhiều xe tải chuyển phát nhanh không ngừng ra ra vào vào chỗ này của cô ta! Chắc chắn có vật tư ở đây!”
“Nhưng chỗ này ông đã cho người ta thuê lại rồi mà, chúng ta đột nhập vào là trái pháp luật đúng không?”
“Bây giờ đã là lúc nào rồi còn quan tâm đến trái pháp luật hay không chứ? Mau đi cướp đi!”
“Đúng vậy, nếu cô ta có thứ gì đó thì cũng phải chia sẻ cho chúng ta!”
Một tiếng “loảng xoảng” vang lên.
Cánh cửa lớn của kho hàng trước đây của Hàn Thanh Hạ đã bị phá tung.
Ông chủ nhà cũ dẫn theo một đám người hùng hổ xông vào bên trong.
Nhưng khi bọn họ vừa mới vọt vào bên trong nhìn…
Tất cả đều trợn tròn mắt.
Mẹ kiếp!
Tại sao lại trống rỗng như thế này!
“Đại Hà, đây là chật ních vật tư, khắp nơi đều là đồ đạc mà ông nói sao?”
Ông chủ nhà cũ nhìn chằm chằm vào nhà kho trống rỗng, ngay cả một chiếc bao tải cũng không có ở trước mặt mình, sửng sốt nói: “Không thể nào! Rõ ràng tôi nhìn thấy trong khoảng thời gian đó ngày nào cũng có xe hàng ra ra vào vào chỗ này của cô ta, cô ta cũng chỉ đến đây vài lần một ngày, làm sao có thể chuyển hết đồ đạc đi được?”
“Chắc ông nhìn nhầm rồi! Có xe chở hàng đi vào không có nghĩa là chuyển toàn bộ đồ đạc cho cô ta! Nếu chỉ có mấy gói đồ chuyển phát nhanh đến thì người ta cũng đã đưa đi rồi!”
“Thật đen đủi! Uổng công chúng tôi chạy đến chỗ này của ông trong lo lắng đề phòng, cuối cùng đi một chuyến vô ích!”
Một đám người hùng hổ rời đi!
Ông chủ nhà cũ kia trước khi rời đi càng tức giận hơn nữa, ông ta ngẩng đầu liếc nhìn về phía camera theo dõi Hàn Thanh Hạ để lại nơi này, dùng gậy đập nát nó.
“Bíp!”
Một camera theo dõi của Hàn Thanh Hạ biến mất.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Hàn Thanh Hạ thả người ngồi dựa ra phía sau một cái, tâm trạng cực kỳ tốt.
Cô biết ngay sẽ có rất nhiều người nhắm đến mình nên đã chuẩn bị thuê một nhà kho, nếu không một khi thời kỳ mạt thế bùng nổ, bản tính đáng sợ của con người sẽ hoàn toàn bị đánh thức, nếu để quá nhiều người biết đến căn cứ của mình, chắc chắn sẽ có người đến đây.
Có phòng bị trước sẽ tránh được tai hoạ, cẩn thận thì hơn.
Nhìn những người này hầm hực trở về, trong lòng cô âm thầm cảm thấy may mắn và vui vẻ.
Chỉ là…
Con người cô hẹp hòi đã quen, cô nhất định sẽ nhớ kỹ ông già đã đập vỡ camera theo dõi này của cô.
Ngày hôm sau.
Hàn Thanh Hạ chống hai khuỷu tay lên mặt đất, khép hai chân lại, mũi chân chạm vào đất, siết chặt phần bụng, các cơ bắp toàn thân căng thẳng, mồ hôi trên trán không ngừng nhỏ giọt xuống giống như những hạt đậu.
Cô đã duy trì thư thế này suốt gần một tiếng đồng hồ.
Cả người trên dưới giống như bị ngâm trong nước, ướt đẫm mồ hôi.
Chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi, mặc dù ngày nào cũng ăn hết ba tô cơm đầy, nhưng Hàn Thanh Hạ vẫn gầy đi một vòng.
Tuy nhiên, sự gầy gò này không phải là việc giảm cân, mà là ở dáng người.
Cả người từ trên xuống dưới của cô gầy đi một vòng lớn, đường cong cơ bắp trở nên săn chắc rõ ràng, tỷ lệ mỡ trong cơ thể giảm mạnh, phần bụng đã xuất hiện cơ bụng, các cơ bắp rời rạc mềm mại không còn nữa, thay vào đó là cảm giác mạnh mẽ có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất