[Mạt Thế] Trong Sinh: Thời Kỳ Diệt Vong
Chương 104: Ngán đường
Chưa kịp để bọn họ trấn tĩnh lại cảm xúc đang hồi hộp và ngỡ ngàng kia thì đám tang thi đã cười một cách quỷ dị. Từng tiếng cười rót vào tai họ, thật lạnh lẽo
"Hi hi hi hi, con ngoan lại đây, lại đây nào" Một người phụ nữ bị biến thành tang thi cấp cao không ngừng kêu gọi bọn họ, giọng nói rất có sức hút. Nếu còn nghe nữa sẽ bị ả câu đi mất, làm một món đồ ăn tự dâng đến tận miệng của tang thi không có vui chút nào. Đám bào thai nhốn nháo, trong chúng có vài đứa bé đã tròn 1-2 tuần. Chúng không biết nói, chỉ biết cười khúch khích trong thập phần đáng sợ trong làn khói đen. Á Hiên phất tay bảo mọi người lùi về sau một chút, mọi người làm theo lùi về sau 6 bước. Bào thai thấy vậy cũng chạy xung quanh họ tạo thành một bức tường đen, Nhiên Kỳ dùng Quang hệ toả ra ánh sáng vàng ấm áp. Làm bức tường đen kia mở ra một lỗ hổng lớn, mấy con tang thi mẹ đứng phía sau gào lên đau đớn vì mất con
Chúng bât đầu tấn công, móng vuốt sắc nhọn cứ xoẹt qua xoẹt lại nơi lõi trái tim của họ. Con tang thi cấp cao nhất ở đây lại chỉ đứng xem, miệng còn làu bàu trông rất khó chịu
"Đứa con này không ngoan, mau dạy dỗi lại"
Nhiên Kỳ cảm thấy muốn á khẩu, cái gì mà con không ngoan, cái gì mà dạy dỗ lại. Chật bọn họ đều đã trưởng thành, ba mẹ cũng không còn lôi đâu ra một người mẹ là tang thi vậy. Vu Thần là người duy nhất đám bọn họ chưa biết được dị năng của bé là gì, chỉ thấy bé luôn cầm một loại kiếm rất đặc biệt. Bao bọc quay thân kiếm là một nguồn ánh sáng ấm áp tựa như ánh mặt trời, điều này làm tang thi rất dè trừng. Đang phá lớp bào thai thì Vu Thần đột ngột bị tang thi kia đánh lén phía sau. Nhiên Kỳ nhanh trong dùng Kim hệ dựng lên một bức tường bảo vệ bảo bối của mình, may mắn là Vu Thần chỉ bị thương nhẹ. Nhiên Kỳ biến ra một vài cái phi tiêu, điều khiển chúng nhắm vào lõi trái tim của con tnag thi kia. Tinh hạch rơi ra, tang thi ngã xuống. Á Hiên phụ trợ phía sau hai người, Nhiên Kỳ lo lắng dùng Quang hệ kiểm tra vết thương.
May mắn bệnh độc của tang thi không lan ra, Nhiên Kỳ lấy từ không gian ra nước linh tuyền đưa cho Vu Thần uống. Thấy tình trạng bé con nhà mình đã tốt hơn, Á Hiên và Nhiên Kỳ mới an tâm lao về phía đám tang thi mẹ còn Vu Thần đa. giải quyết xong đám tang thi bào thai, ngó sang phía Hứa Khải. Vu Thần có chút rủ mi, Hứa Khải vừa chặn đòn tấn công của tang thi mẹ vừa bảo vệ Chu Minh, Chu Minh cũng có dị năng nhưng với cấp bậc hiện giờ nếu đấu lẻ sẽ mất mạng như chơi. Hứa Khải bị bao vây tứ phía, Chu Minh hốt hoảng dùng quá nhiều năng lượng nên cũng mệt lã. Á Hiên và Nhiên Kỳ đang triệt hạ tang thi cấp cao nên không đến cứu cánh được
Khi cánh cửa thiên đường và địa ngục dần tới gần thì lại có một thanh kiếm xoẹt qua toàn bộ lõi trái tim của tang thi mẹ ở cánh phải. Là Vu Thần đã ra tay cứu họ, Vu Thần lạnh nhạt đi tới kiểm tra thân thể cho Hứa Khải, Chu Minh không hài lòng nhưng vẫn im lặng ôm lấy cánh tay Hứa Khải mà quan sát Vu Thần
"Không bị thương, chú chỉ mất sức thôi. Cực khổ rồi, nghỉ ngơi một chút tang thi cấp cao hôm này hơi nhiều"
"Ừ"
Vu Thần quay mặt về phía đám tang thi, bóng lưng đơn độc của Vu Thần làm Hứa Khải cho chút xót. Chu Minh thấy có điểm kỳ lạ bèn ôm chặt lấy Hứa Khải
"Anh làm em lo quá, mau nghỉ đi để em bảo vệ anh"
"Em không đủ sức đâu"
"Dù như vậy em cũng bảo vệ anh"
Hứa Khải đặt tay lên đầu Chu Minh, xoa nhẹ đầu cậu ta. Vu Thần cũng đã giải quyết xong đám tang thi mẹ, chạy đến trợ giúp hai vị baba và papa của mình.
"Hi hi hi hi, con ngoan lại đây, lại đây nào" Một người phụ nữ bị biến thành tang thi cấp cao không ngừng kêu gọi bọn họ, giọng nói rất có sức hút. Nếu còn nghe nữa sẽ bị ả câu đi mất, làm một món đồ ăn tự dâng đến tận miệng của tang thi không có vui chút nào. Đám bào thai nhốn nháo, trong chúng có vài đứa bé đã tròn 1-2 tuần. Chúng không biết nói, chỉ biết cười khúch khích trong thập phần đáng sợ trong làn khói đen. Á Hiên phất tay bảo mọi người lùi về sau một chút, mọi người làm theo lùi về sau 6 bước. Bào thai thấy vậy cũng chạy xung quanh họ tạo thành một bức tường đen, Nhiên Kỳ dùng Quang hệ toả ra ánh sáng vàng ấm áp. Làm bức tường đen kia mở ra một lỗ hổng lớn, mấy con tang thi mẹ đứng phía sau gào lên đau đớn vì mất con
Chúng bât đầu tấn công, móng vuốt sắc nhọn cứ xoẹt qua xoẹt lại nơi lõi trái tim của họ. Con tang thi cấp cao nhất ở đây lại chỉ đứng xem, miệng còn làu bàu trông rất khó chịu
"Đứa con này không ngoan, mau dạy dỗi lại"
Nhiên Kỳ cảm thấy muốn á khẩu, cái gì mà con không ngoan, cái gì mà dạy dỗ lại. Chật bọn họ đều đã trưởng thành, ba mẹ cũng không còn lôi đâu ra một người mẹ là tang thi vậy. Vu Thần là người duy nhất đám bọn họ chưa biết được dị năng của bé là gì, chỉ thấy bé luôn cầm một loại kiếm rất đặc biệt. Bao bọc quay thân kiếm là một nguồn ánh sáng ấm áp tựa như ánh mặt trời, điều này làm tang thi rất dè trừng. Đang phá lớp bào thai thì Vu Thần đột ngột bị tang thi kia đánh lén phía sau. Nhiên Kỳ nhanh trong dùng Kim hệ dựng lên một bức tường bảo vệ bảo bối của mình, may mắn là Vu Thần chỉ bị thương nhẹ. Nhiên Kỳ biến ra một vài cái phi tiêu, điều khiển chúng nhắm vào lõi trái tim của con tnag thi kia. Tinh hạch rơi ra, tang thi ngã xuống. Á Hiên phụ trợ phía sau hai người, Nhiên Kỳ lo lắng dùng Quang hệ kiểm tra vết thương.
May mắn bệnh độc của tang thi không lan ra, Nhiên Kỳ lấy từ không gian ra nước linh tuyền đưa cho Vu Thần uống. Thấy tình trạng bé con nhà mình đã tốt hơn, Á Hiên và Nhiên Kỳ mới an tâm lao về phía đám tang thi mẹ còn Vu Thần đa. giải quyết xong đám tang thi bào thai, ngó sang phía Hứa Khải. Vu Thần có chút rủ mi, Hứa Khải vừa chặn đòn tấn công của tang thi mẹ vừa bảo vệ Chu Minh, Chu Minh cũng có dị năng nhưng với cấp bậc hiện giờ nếu đấu lẻ sẽ mất mạng như chơi. Hứa Khải bị bao vây tứ phía, Chu Minh hốt hoảng dùng quá nhiều năng lượng nên cũng mệt lã. Á Hiên và Nhiên Kỳ đang triệt hạ tang thi cấp cao nên không đến cứu cánh được
Khi cánh cửa thiên đường và địa ngục dần tới gần thì lại có một thanh kiếm xoẹt qua toàn bộ lõi trái tim của tang thi mẹ ở cánh phải. Là Vu Thần đã ra tay cứu họ, Vu Thần lạnh nhạt đi tới kiểm tra thân thể cho Hứa Khải, Chu Minh không hài lòng nhưng vẫn im lặng ôm lấy cánh tay Hứa Khải mà quan sát Vu Thần
"Không bị thương, chú chỉ mất sức thôi. Cực khổ rồi, nghỉ ngơi một chút tang thi cấp cao hôm này hơi nhiều"
"Ừ"
Vu Thần quay mặt về phía đám tang thi, bóng lưng đơn độc của Vu Thần làm Hứa Khải cho chút xót. Chu Minh thấy có điểm kỳ lạ bèn ôm chặt lấy Hứa Khải
"Anh làm em lo quá, mau nghỉ đi để em bảo vệ anh"
"Em không đủ sức đâu"
"Dù như vậy em cũng bảo vệ anh"
Hứa Khải đặt tay lên đầu Chu Minh, xoa nhẹ đầu cậu ta. Vu Thần cũng đã giải quyết xong đám tang thi mẹ, chạy đến trợ giúp hai vị baba và papa của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất