[Mạt Thế] Trong Sinh: Thời Kỳ Diệt Vong
Chương 110: Giải cứu
Bên này mọi người đang giúp đỡ Hứa Khải tìm ra Chu Minh, dù bọn họ đối với Chu Minh có chút bài xích bà ghét bỏ nhưng cũng không thể thấy chết mà không cứu. Huống hồ gì là Hứa Khải quỳ xuống sau bữa cơm xin họ giúp đỡ.
"Tôi xin mọi người hãy cứu em ấy"
"Có gì từ từ nói, đứng lên đi"-Giai Kỳ
"Sau bữa cơm kinh hỉ này tôi nuốt không nổi"-Tử Khiết
"Mau đứng dậy, tôi không nhận nổi cái quỳ này của cậu đâu"-Văn Phong
"Bọn em sẽ giúp mà mau đứng lên đi"-Nhiên Kỳ"
"Cảm ơn mọi người"
Vậy là hôm đó họ chia nhau ra tìm kiếm, cả ngày trời cũng không có nổi một tin tức nào. Khi về nhà của Chu Minh, Tư Lan từ đâu chạy ra ôm chặt lấy Hứa Khải mà khóc
"Anh Hứa Khải....anh Chu Minh bị đám người kia bắt rồi"
"Em bình tĩnh, nói anh nghe là ai bắt và bắt đến đâu"
"Huhu họ là người xấu, chỉ nghe lỏm được mục đích của họ. Hức hức, là bắt hết đám người kia moi tinh hạch làm thí nghiệm. Huhu anh Chu Minh vì bảo vệ bọn em mà chấp nhận, nhưng mà anh ấy rất yếu"
"Được rồi anh sẽ đem anh Chu Minh về cho em nhé! Mau nín đi, cũng khuya rồi mau đi ngủ đi nào"
Cô bé nghe lời liền nín khóc, nhìn bọn họ không mấy thiện cảm liền lên phòng đi ngủ. Vu Thần từ sáng tới giờ không nói gì, nhưng cậu cảm nhận được tình cảm của Hứa Khải có chút lạ. Tối đó họ theo vị trí cô bé tìm được chạy xe ra một khoảng xa của thành phố, Tử Khiết dùng Tinh thần lực dò xét phía dưới lòng đất. Phát hiện ra điều gì đó, họ mươn thro một vài ám hiệu nhỏ tìm thấy cửa vào. Vì phía dưới rất rộng nên họ đành phải chia ra, mỗi người một ngả. Điểm tập chung là ở đây dưới cửa hầm này, Vu Thần cứ vậy mà đi cảm nhận làn sóng dao động của tinh hạch mà tới, đứng trước một cánh cửa sắt. Vu Thần ngó đầu nhỏ vào xem xét, Chu Minh vừa mới bị ông ta tra tấn xong, lão hài lòng phất tay đi về phía phòng làm việc của mình
Vu Thần thấy Chu Minh nằm ngã quệ ra đất, cơ thể vô lực, máu không ngừng chảy. Vu Thần kiểm tra xem có thiết bị công nghệ không rồi mới nhanh chóng mở khoá đi vào
"Chào, chúng ta rời khỏi đây thôi!"
"Khụ khụ.....sao....cháu.... vào.... được đây"
"Mọi người đến cứu chú, chú nên cảm thấy mừng đi"
"Anh...anh.....Hứa.....Khải"
"Chú ấy ổn, chú nên cảm ơn chú ấy đi. Chú ấy quỳ xuống xin mọi người tới cứu chú đấy"
Chu Minh có chút không tin vào tai mình, một người hoàn hảo và có bản lĩnh như Hứa Khải lại quỳ xuống xin bọn họ giúp đỡ. Mà còn là vì cậu, ai mà không vui cơ chứ. Vu Thần biết cái con người này đang nghĩ gì, nhưng cũng kệ đi. Giúp Chu Minh chữa trị vết thương, đưa cho cậu ta một chai nước linh tuyền, đợi đến khi vết thương khép miệng, năng lượng ổn định Vu Thần mới mạo hiểm một mình đứa Chu Minh rời khỏi. Suốt dọc đường hai người gặp không ít khó khăn, người của bọn này rất đông chưa kể dị năng không hề thua kém. Còn có tang thi, chuyện gì đây
Vu Thần vừa bảo vệ con người này, vừa đấu tay đôi với bọn ác ôn kia. Không phải vì lòng tốt hay gì đâu do tên đó chưa khoẻ thôi, ai lại nhẫn tâm đến mức để người đang bị thương bảo vệ mình. Chật mệt não ghê, lúc bị bao vây Chu Minh cũng đã phụ Vu Thần một tay dù bản thân vẫn chưa khỏi hoàn toàn. Tạo ra một đường có thể chạy bèn nhanh chóng thoát khỏi vòng vây, nhưng ở phía sau con tang thi lên cơn phóng dị năng về phía hai người họ. Vu Thần cảm thấy không ổn bèn đẩy Chu Minh tránh ra, trong lúc nguy hiểm Nhiên Kỳ nhanh chóng ôm lấy Vu Thần. Chắn cho cậu một cú, Vu Thần lo lắng ôm lấy Nhiên Kỳ, Vu Thần khóc rồi
"Khụ khụ, ta không sao, con đừng khóc. Mọi chuyện ổn rồi mà, thấy chưa nào ta nói rồi chỉ cần con gặp nguy hiểm ta sẽ cứu con"
"Baba là đồ đại ngốc"
Nhiên Kỳ vươn tay lau đi những giọt nước mắt đẹp đẽ và trong suốt kia, từ từ đứng dậy. Hai ba con lưng tựa vào nhau cùng nhau dùng dị năng tạo thành một thanh kiếm, nhẹ nhàng lướt qua đám dị năng giả và tang thi. Đợi tất cả mọi người tập trung lại thì Nhiên Kỳ và Vu Thần đã giải quyết xong toàn bộ đám người này, còn đang đập tay ăn mừng. Hai người quay lưng lại đi về phía mọi người, Chu Minh được Hứa Khải đỡ dậy. Nhiệm vụ hoàn thành họ tính rời khỏi đây, thì tên điên kia lại xông ra, nả cho họ một cú dị năng. Còn cười điên loạn
"Tôi xin mọi người hãy cứu em ấy"
"Có gì từ từ nói, đứng lên đi"-Giai Kỳ
"Sau bữa cơm kinh hỉ này tôi nuốt không nổi"-Tử Khiết
"Mau đứng dậy, tôi không nhận nổi cái quỳ này của cậu đâu"-Văn Phong
"Bọn em sẽ giúp mà mau đứng lên đi"-Nhiên Kỳ"
"Cảm ơn mọi người"
Vậy là hôm đó họ chia nhau ra tìm kiếm, cả ngày trời cũng không có nổi một tin tức nào. Khi về nhà của Chu Minh, Tư Lan từ đâu chạy ra ôm chặt lấy Hứa Khải mà khóc
"Anh Hứa Khải....anh Chu Minh bị đám người kia bắt rồi"
"Em bình tĩnh, nói anh nghe là ai bắt và bắt đến đâu"
"Huhu họ là người xấu, chỉ nghe lỏm được mục đích của họ. Hức hức, là bắt hết đám người kia moi tinh hạch làm thí nghiệm. Huhu anh Chu Minh vì bảo vệ bọn em mà chấp nhận, nhưng mà anh ấy rất yếu"
"Được rồi anh sẽ đem anh Chu Minh về cho em nhé! Mau nín đi, cũng khuya rồi mau đi ngủ đi nào"
Cô bé nghe lời liền nín khóc, nhìn bọn họ không mấy thiện cảm liền lên phòng đi ngủ. Vu Thần từ sáng tới giờ không nói gì, nhưng cậu cảm nhận được tình cảm của Hứa Khải có chút lạ. Tối đó họ theo vị trí cô bé tìm được chạy xe ra một khoảng xa của thành phố, Tử Khiết dùng Tinh thần lực dò xét phía dưới lòng đất. Phát hiện ra điều gì đó, họ mươn thro một vài ám hiệu nhỏ tìm thấy cửa vào. Vì phía dưới rất rộng nên họ đành phải chia ra, mỗi người một ngả. Điểm tập chung là ở đây dưới cửa hầm này, Vu Thần cứ vậy mà đi cảm nhận làn sóng dao động của tinh hạch mà tới, đứng trước một cánh cửa sắt. Vu Thần ngó đầu nhỏ vào xem xét, Chu Minh vừa mới bị ông ta tra tấn xong, lão hài lòng phất tay đi về phía phòng làm việc của mình
Vu Thần thấy Chu Minh nằm ngã quệ ra đất, cơ thể vô lực, máu không ngừng chảy. Vu Thần kiểm tra xem có thiết bị công nghệ không rồi mới nhanh chóng mở khoá đi vào
"Chào, chúng ta rời khỏi đây thôi!"
"Khụ khụ.....sao....cháu.... vào.... được đây"
"Mọi người đến cứu chú, chú nên cảm thấy mừng đi"
"Anh...anh.....Hứa.....Khải"
"Chú ấy ổn, chú nên cảm ơn chú ấy đi. Chú ấy quỳ xuống xin mọi người tới cứu chú đấy"
Chu Minh có chút không tin vào tai mình, một người hoàn hảo và có bản lĩnh như Hứa Khải lại quỳ xuống xin bọn họ giúp đỡ. Mà còn là vì cậu, ai mà không vui cơ chứ. Vu Thần biết cái con người này đang nghĩ gì, nhưng cũng kệ đi. Giúp Chu Minh chữa trị vết thương, đưa cho cậu ta một chai nước linh tuyền, đợi đến khi vết thương khép miệng, năng lượng ổn định Vu Thần mới mạo hiểm một mình đứa Chu Minh rời khỏi. Suốt dọc đường hai người gặp không ít khó khăn, người của bọn này rất đông chưa kể dị năng không hề thua kém. Còn có tang thi, chuyện gì đây
Vu Thần vừa bảo vệ con người này, vừa đấu tay đôi với bọn ác ôn kia. Không phải vì lòng tốt hay gì đâu do tên đó chưa khoẻ thôi, ai lại nhẫn tâm đến mức để người đang bị thương bảo vệ mình. Chật mệt não ghê, lúc bị bao vây Chu Minh cũng đã phụ Vu Thần một tay dù bản thân vẫn chưa khỏi hoàn toàn. Tạo ra một đường có thể chạy bèn nhanh chóng thoát khỏi vòng vây, nhưng ở phía sau con tang thi lên cơn phóng dị năng về phía hai người họ. Vu Thần cảm thấy không ổn bèn đẩy Chu Minh tránh ra, trong lúc nguy hiểm Nhiên Kỳ nhanh chóng ôm lấy Vu Thần. Chắn cho cậu một cú, Vu Thần lo lắng ôm lấy Nhiên Kỳ, Vu Thần khóc rồi
"Khụ khụ, ta không sao, con đừng khóc. Mọi chuyện ổn rồi mà, thấy chưa nào ta nói rồi chỉ cần con gặp nguy hiểm ta sẽ cứu con"
"Baba là đồ đại ngốc"
Nhiên Kỳ vươn tay lau đi những giọt nước mắt đẹp đẽ và trong suốt kia, từ từ đứng dậy. Hai ba con lưng tựa vào nhau cùng nhau dùng dị năng tạo thành một thanh kiếm, nhẹ nhàng lướt qua đám dị năng giả và tang thi. Đợi tất cả mọi người tập trung lại thì Nhiên Kỳ và Vu Thần đã giải quyết xong toàn bộ đám người này, còn đang đập tay ăn mừng. Hai người quay lưng lại đi về phía mọi người, Chu Minh được Hứa Khải đỡ dậy. Nhiệm vụ hoàn thành họ tính rời khỏi đây, thì tên điên kia lại xông ra, nả cho họ một cú dị năng. Còn cười điên loạn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất