[Mạt Thế] Trong Sinh: Thời Kỳ Diệt Vong

Chương 118: Một là Ký. Hai là Trả

Trước Sau
Trong phong cô nhân viên rót trà cho mọi người, 3 người kia giờ mới để ý đám người bọn họ là ai. Mặt dâng lên một cỗ khinh thường

"Bà còn không thu lại ánh mắt đó nữa, coi trừng tôi móc mắt bà ra" Nhiên Kỳ tức giận lên tiếng, giọng nói thâm độc, lạnh lẽo làm họ nghĩ tới Á Hiên. Chà tướng phu phu thật dễ sợ, Vu Thần cho thêm một chút đường vào trà của Bạch Vọng. Bạch Vọng thật sự rất trẻ con, thích ngọt, thích bám người. Vu Thần rất cưng chiều đứa em trai nhỏ này, khunh cảnh một bên ấp áp khiến lòng người bình tĩnh hơn đôi chút

Cô nhân viên không dám thở mạnh cũng không có ai để cầu cứu, Giai Kỳ cau mày làm cô nhân viên kia mồ hôi chảy ngày càng nhiều. Toàn bộ cơ quan căn cứng

"Trà dở quá". Truyện Lịch Sử

"Vâng để tôi đổi bình khác"

"Chị cứ ngồi đó nói chuyện với mọi người để em pha cho"

Nhiên Kỳ nói xong cầm bình trà đi về phía giang bếp nhỏ, cô nhân viên khóc thét. Nói chuyện kiểu gì bây giờ, bỗng cô lên tiếng

"Bây giờ chúng ta giải quyết chuyện này nhé!"

"Có chuyện gì mà giải với quyết, quá rõ ràng rồi. Bọn họ gây sự trước, bọn tôi muốn đòi bồi thường"

"Ồ"

Á Hiên lạnh lùng 'Ồ' lên một tiếng, cô nhân viên đơ luôn cả mặt, khoé miệng chợt cứng ngắt một nụ cười. Gia Tử con trai của bà ta Hạ Kiều và Gia Ngô đứng lên chỉ thẳng vào mặt Á Hiên mà quát, mọi người ở đó kinh ngạc mà nhìn. Cô nhân viên bây giờ hồn rời khỏi xác



"Thằng chó ăn nói cho đàng hoàng, mày không được học hành à. Hay ba mẹ mày không dạy nổi cái đứa con ngỗ nghịch như mày" Câu nói vừa dứt lời Giai Kỳ ném cho hắn một cây dao xoẹt nhẹ qua má

"Thằng chó mày biết cái rắm gì về bọn tao mà nói. mày xúc phạm anh trai tao là tao đã cố kiềm chế không giết chết mày rồi. Mày còn dám sỉ nhục ba mẹ tao, mày chê mày sống lâu quá à"

Hạ Kiều tức giận đứng dậy, sử dụng hết cỡ lực tay giang xuống mặt Giai Kỳ. Như Yến đã nhanh tay hất bà ta ngã nhào xuống ghế, Gia Ngô thấy vậy bèn đỡ bà ta ngồi dậy. Bản thân chả nói gì, Gia Tử tức giận mà mắng Như Yến

"Hạ Như Yến chị có bị điên không cả dì ruột của mình mà cũng dám đánh, mẹ tôi nuôi một con chó bất hiếu như cô là sai lầm"

"Haha hay, hay cho câu nói nuôi một con chó mất hiếu. Bà ta và mấy người nuôi tôi được ngày nào chưa, tiền tôi làm ra được mấy người không biết liêm sỉ mà giựt lấy. Bắt tôi ăn đồ thừa, có khi còn phải nhịn đói, tiền học cũng là do tôi làm thêm vất vả tích góp lại mà đóng. Cũng nhờ chính sức của tôi giành lấy học bổng mới được miễn, còn cậu nữa nói ra câu đó không biết ngượng à. Cậu cũng tốt đẹp ghê, bắt nạt, tống tiền, uy hiếp chị họ mình. Cậu che giấu bọn họ cũng giỏi ghê đó, lấy trộm tiền đi phá. Ha, vô bar đàm đúng sạch tiền thì về làm ra vẻ học hành chăm chỉ thiếu tiền học trung tâm mà nài nỉ xin ba mẹ, chắc là đáng mặt nam nhi đấy"

"Chị vu khống tôi, chị chỉ đang ghen tỵ với tôi thôi "

"Ghen tỵ cái tính pha gia chi tử của cậu à, tôi nói thiệt nếu không có bộ mặt đẹp trai kia. Bà ta cũng chả thèm bao nuôi cậu đâu"

"Chị.... chị"

Nhiên Kỳ mới đi ra, đặt mạnh ấm trà xuống mặt bàn. May mắn là ấm không bị bể, húp một chút trà. Tử Khiết và Giai Kỳ mới chính thức giải quyết việc của mình

"Tính nhặt đồ không trả, không có tý đạo đức nào đâu nha"-Giai Kỳ



"Chà em thấy đó chó làm gì có ai dạy dỗ nổi đâu"-Tử Khiết

"Chúng mày vu khống,bọn tao không lấy nó"-Hạ Kiều

"Một là trả lại tinh hạch cho chúng tôi hai là ký giấy nợ, nhanh lên thời gian của chúng tôi rất quý giá"-Tử Khiết

Cô nhân viên cũng đã chuẩn bị tờ giấy và kiểm tra camera ở gần đó, bây giờ bọn họ cũng không còn đường chối cãi nữa. Nhưng Hạ Kiều bà ta vẫn ngoan cố

"Chúng mày làm gì có bằng chứng nói đó là đồ của tụi mày"

"Xin lỗi nha làm bà thất vọng rồi, cái túi màu đỏ trong bọc áo của bà ý nó là một dạng lụa đặc biệt. Tôi tốn rất nhiều tinh hạch để mua đấy, số tinh hạch kia chắc bà cũng cất vào không gian rồi đi."

"Sao mày biết"

"Đơn giản thôi, chỉ cần quan sát ký hiệu dị năng trong mắt thôi! Mà tôi cũng không ngờ bà có thể đạt đến cấp 20 đấy"-Nhiên Kỳ

"Hừ chứ ai như đám chúng mày, một lũ yêu đuối"

"Xin thứ lỗi nhưng bọn họ là.."

Văn Phong để tay lên môi hướng cô nhân viên với ý chỉ'im lặng'. Cô nhân viên gật đầu rồi lùi về một bên, Sau một hồi giành co, Gia Tử cũng mất kiên nhẫn sử dụng dị năng để thoả mãn cơn giận trong lòng. Nhưng kết quả lại đi Giai Kỳ một mình đấm cho thương tích, dù cô chưa có dùng dị năng, chỉ dùng tay không với né đòn. Cô nhân viên bái phục thật sư quả giống như lời đồn, Gia Ngô thấy tình thế khá nghiêm bèn lấy bút ký vào giấy. Lôi người vợ đang tức giận rời đi, cùng đứa con trai đang bất tỉnh nhân sự

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau