[Mạt Thế] Trong Sinh: Thời Kỳ Diệt Vong
Chương 205: Phiên ngoại: Bầu trời đầy hi vọng
Ở một nơi tiên cảnh mê luyến lòng người, thiếu niên dưong quang ấm áp ngước nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, khẽ môi chợt cong lên nụ cười nhẹ. Cũng đã qua mấy mùa xuân rồi nhưng vẻ đẹp của thiếu niên vẫn như thuở ban đầu
Từ xa bóng người quen dần chạy lại, lời nói trầm ấm, ôn nhu nhẹ nhàng gọi tên người thiếu niên nọ
"Nhiên Kỳ"
"Sao mọi người lại ra đây hết rồi"
Một cô gái nhỏ nhanh nhảu mà nói "Ra đây gọi cậu vào ăn cơm"
Mọi người tự hỏi là ai ư, họ chính là những vị anh hùng của Mạt Thế. Doanh binh đoàn Ánh Sáng, họ chính là hi vọng, là tia sáng chiếu rọi bóng tối, xua tan cái ác. Năm đó họ tưởng trừng như đã tan biến hoàn toàn khỏi nhân giới nhưng không nhờ tấm lòng cao thượng của bản thân. Họ đã được cứu vớt, trái lại họ bị giam cầm nơi đây.
Chuyện xảy ra sau khi họ tan biến trước mắt những người thân thương của mình, bọn họ liền được không gian dị năng thu về tránh khỏi kiếp đạo luân hồn
Nhiên Kỳ là người tỉnh dậy đầu tiên, đầu cậu chợt lên cơn nhói. Nhiên Kỳ từ từ mở mắt, ánh sáng chiếu vào làm cậu có chút khó chịu vì chưa thích ứng được
"Đây là đâu vậy? Thiên đường à"
"Ha đứa cháu ngốc ngủ đến lú lẩn luôn rồi"
"Ông...ông nội, cả ông ngoại nữa"
"Hừ tỉnh hẳn chưa, tỉnh rồi thì lay đám bạn của cháu dậy. Rồi qua đây ngồi, ta có chuyện muốn nói với mấy đứa"
Nhiên Kỳ nhẹ lay người mọi người dậy, bọn họ mỗi người một vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Bọn họ đỡ nhau đứng dậy đi về phía bàn đá nơi hai vị gia gia uy vũ của cậu đang ngồi thưởng trà
"Tỉnh hết rồi đấy à"-Ông nội
"Cho cháu mạn phép hỏi hai ông là ai vậy ạ?"-Giai Kỳ
"Ta và ổng là ông nội và ông ngoại của Nhiên Kỳ"-Ông ngoại
"Vậy hai người chính là những người siêu ngầu và nổi tiếng đó sao"-Tử Khiết
"Thật không thể tin nổi, bản thân có thể nhìn thấy họ bằng xương bằng thịt"-Như Yến
"Vậy đây là đâu tại sao tụi cháu lại ở đây ạ"-Văn Phong
"Không phải tụi cháu đã chết rồi sao ạ"-Bạch Vọng
"Lũ trẻ ranh bọn bây hỏi gì nhiều quá vậy? Ngồi xuống trước đi đã"
Mọi người theo lời ông ngoại của Nhiên Kỳ mà ngồi xuống, ông nội rót cho mỗi đứa một tách trà nóng. Bọn họ bắt đầu vào thẳng vấn đề
"Người có công không thể chết một cách vô nghĩa như vậy được nên là hai bọn ta quyết định thu nhận các cháu"
"Vậy là sao ạ, nó liên quan gì đến việc kia không ạ?"-Vu Thần
"Đây là con trai của ai vậy? Nét của nó giống Kỳ Kỳ nhà ta"-Ông ngoại
"Dạ thằng bé là con của con và anh Á Hiên ạ"-Nhiên Kỳ
Hai vị gia gia đảo mắt nhìn chằm chằm vào Á Hiên, cơ thể anh chợt căng cứng lại, đứng bất động không dám hó hé. Lần đầu được ra mắt nhà vợ mà lỡ làm phật ý hai vị gia gia đáng kính này có khi vừa mất vợ vừa mất con luôn quá.
"Ông nội, ông ngoại con giới thiệu với người về mọi người ở đây nhé!"
"Không cần ta biết hết bọn nhóc thúi này rồi"-Ông nội
"Không nhảm nữa ta vào thẳng vấn đề luôn, ắt hẳn các cháu biết lý do mình chết rồi chứ nhỉ?"
"Vâng do tụi cháu dùng hết năng lượng, dẫn đến tinh hạch bị vỡ nát nên mới gây ra cái chết"-Giai Kỳ
"Mà ông ơi vậy Bông, Bi và Bánh Bao tại sao không có ở đây ạ"-Tử Khiết
"À do chúng không thể thích ứng được với không khí mới nên đành phải ngủ đông đến khi lúc đó tới"-Ông ngoại
"Lúc đó tới?"-Như Yến
"Là Mạt Thế nhưng lần này mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng hơn"-Ông nội
"Nó khác nhau chỗ nào vậy thưa ông?"-Văn Phong
"Mạt Thế này là do trùm cuối là một nhà khoa học tạo ra nên tang thi thăng cấp rất nhanh đúng chứ. Nhưng Mạt Thế mấy thập kỷ sau thì lại khác nó chính là căn nguyên, là sự trừng phạt thật sự của ông trời ban cho con người vì đã làm thiệt hại đến hệ sinh thái"-Ông ngoại
"Vậy lý do chính chúng cháu vẫn còn sống không lẽ là vì.."-Bạch Vọng
"thông minh đấy cháu ngoan, lý do các cháu được bọn ta bảo bọc là vì một nguyên do. Các cháu chính là những sứ giả được phái xuống giúp đỡ con người sống pst qua khỏi Mạt Thế"-Ông nội
"Vậy có nghĩa là chúng cháu phải ở trong không gian của baba cho đến khi Mạt Thế đến ạ"- Vu Thần
"Chính xác rồi"-Ông ngoại
"Nhưng đây vừa là lời nguyền vừa là tia hi vọng đối với các cháu. Các dị năng giả khác cũng đang chịu một lời nguyền rồi, bọn họ sẽ bất tử đến khi nào Mạt Thế xảy ra và kết thúc êm đẹp. Nếu không họ vẫn vậy vẫn sống để nhìn người thân của họ từng người một ra đi"-Ông nội
"Lời nguyền đó là gì ạ?- Á Hiên lúc này mới dám lên tiếng hỏi
"Các cháu tuyệt đối từ lúc bước vào không gian sẽ biệt vô âm tích với thế giới bên ngoài, nếu lỡ vi phạm mà bước ra bên ngoài. Tất cả các cháu phải chịu suej trừng phạt của thiên đạo, còn nếu Mạt Thế đến các cháu có quyền tự do đi lại. Nhớ kỹ đừng làm gì để gây ra thiệt hại cho bản thân và thế giới"
Từ xa bóng người quen dần chạy lại, lời nói trầm ấm, ôn nhu nhẹ nhàng gọi tên người thiếu niên nọ
"Nhiên Kỳ"
"Sao mọi người lại ra đây hết rồi"
Một cô gái nhỏ nhanh nhảu mà nói "Ra đây gọi cậu vào ăn cơm"
Mọi người tự hỏi là ai ư, họ chính là những vị anh hùng của Mạt Thế. Doanh binh đoàn Ánh Sáng, họ chính là hi vọng, là tia sáng chiếu rọi bóng tối, xua tan cái ác. Năm đó họ tưởng trừng như đã tan biến hoàn toàn khỏi nhân giới nhưng không nhờ tấm lòng cao thượng của bản thân. Họ đã được cứu vớt, trái lại họ bị giam cầm nơi đây.
Chuyện xảy ra sau khi họ tan biến trước mắt những người thân thương của mình, bọn họ liền được không gian dị năng thu về tránh khỏi kiếp đạo luân hồn
Nhiên Kỳ là người tỉnh dậy đầu tiên, đầu cậu chợt lên cơn nhói. Nhiên Kỳ từ từ mở mắt, ánh sáng chiếu vào làm cậu có chút khó chịu vì chưa thích ứng được
"Đây là đâu vậy? Thiên đường à"
"Ha đứa cháu ngốc ngủ đến lú lẩn luôn rồi"
"Ông...ông nội, cả ông ngoại nữa"
"Hừ tỉnh hẳn chưa, tỉnh rồi thì lay đám bạn của cháu dậy. Rồi qua đây ngồi, ta có chuyện muốn nói với mấy đứa"
Nhiên Kỳ nhẹ lay người mọi người dậy, bọn họ mỗi người một vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Bọn họ đỡ nhau đứng dậy đi về phía bàn đá nơi hai vị gia gia uy vũ của cậu đang ngồi thưởng trà
"Tỉnh hết rồi đấy à"-Ông nội
"Cho cháu mạn phép hỏi hai ông là ai vậy ạ?"-Giai Kỳ
"Ta và ổng là ông nội và ông ngoại của Nhiên Kỳ"-Ông ngoại
"Vậy hai người chính là những người siêu ngầu và nổi tiếng đó sao"-Tử Khiết
"Thật không thể tin nổi, bản thân có thể nhìn thấy họ bằng xương bằng thịt"-Như Yến
"Vậy đây là đâu tại sao tụi cháu lại ở đây ạ"-Văn Phong
"Không phải tụi cháu đã chết rồi sao ạ"-Bạch Vọng
"Lũ trẻ ranh bọn bây hỏi gì nhiều quá vậy? Ngồi xuống trước đi đã"
Mọi người theo lời ông ngoại của Nhiên Kỳ mà ngồi xuống, ông nội rót cho mỗi đứa một tách trà nóng. Bọn họ bắt đầu vào thẳng vấn đề
"Người có công không thể chết một cách vô nghĩa như vậy được nên là hai bọn ta quyết định thu nhận các cháu"
"Vậy là sao ạ, nó liên quan gì đến việc kia không ạ?"-Vu Thần
"Đây là con trai của ai vậy? Nét của nó giống Kỳ Kỳ nhà ta"-Ông ngoại
"Dạ thằng bé là con của con và anh Á Hiên ạ"-Nhiên Kỳ
Hai vị gia gia đảo mắt nhìn chằm chằm vào Á Hiên, cơ thể anh chợt căng cứng lại, đứng bất động không dám hó hé. Lần đầu được ra mắt nhà vợ mà lỡ làm phật ý hai vị gia gia đáng kính này có khi vừa mất vợ vừa mất con luôn quá.
"Ông nội, ông ngoại con giới thiệu với người về mọi người ở đây nhé!"
"Không cần ta biết hết bọn nhóc thúi này rồi"-Ông nội
"Không nhảm nữa ta vào thẳng vấn đề luôn, ắt hẳn các cháu biết lý do mình chết rồi chứ nhỉ?"
"Vâng do tụi cháu dùng hết năng lượng, dẫn đến tinh hạch bị vỡ nát nên mới gây ra cái chết"-Giai Kỳ
"Mà ông ơi vậy Bông, Bi và Bánh Bao tại sao không có ở đây ạ"-Tử Khiết
"À do chúng không thể thích ứng được với không khí mới nên đành phải ngủ đông đến khi lúc đó tới"-Ông ngoại
"Lúc đó tới?"-Như Yến
"Là Mạt Thế nhưng lần này mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng hơn"-Ông nội
"Nó khác nhau chỗ nào vậy thưa ông?"-Văn Phong
"Mạt Thế này là do trùm cuối là một nhà khoa học tạo ra nên tang thi thăng cấp rất nhanh đúng chứ. Nhưng Mạt Thế mấy thập kỷ sau thì lại khác nó chính là căn nguyên, là sự trừng phạt thật sự của ông trời ban cho con người vì đã làm thiệt hại đến hệ sinh thái"-Ông ngoại
"Vậy lý do chính chúng cháu vẫn còn sống không lẽ là vì.."-Bạch Vọng
"thông minh đấy cháu ngoan, lý do các cháu được bọn ta bảo bọc là vì một nguyên do. Các cháu chính là những sứ giả được phái xuống giúp đỡ con người sống pst qua khỏi Mạt Thế"-Ông nội
"Vậy có nghĩa là chúng cháu phải ở trong không gian của baba cho đến khi Mạt Thế đến ạ"- Vu Thần
"Chính xác rồi"-Ông ngoại
"Nhưng đây vừa là lời nguyền vừa là tia hi vọng đối với các cháu. Các dị năng giả khác cũng đang chịu một lời nguyền rồi, bọn họ sẽ bất tử đến khi nào Mạt Thế xảy ra và kết thúc êm đẹp. Nếu không họ vẫn vậy vẫn sống để nhìn người thân của họ từng người một ra đi"-Ông nội
"Lời nguyền đó là gì ạ?- Á Hiên lúc này mới dám lên tiếng hỏi
"Các cháu tuyệt đối từ lúc bước vào không gian sẽ biệt vô âm tích với thế giới bên ngoài, nếu lỡ vi phạm mà bước ra bên ngoài. Tất cả các cháu phải chịu suej trừng phạt của thiên đạo, còn nếu Mạt Thế đến các cháu có quyền tự do đi lại. Nhớ kỹ đừng làm gì để gây ra thiệt hại cho bản thân và thế giới"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất