[Mạt Thế] Trong Sinh: Thời Kỳ Diệt Vong
Chương 50: Quá khứ của Như Yến (Cuối)
Như Yến về nhà bị bà ta trấn lột mất 2 tỷ, bà ta sảng khoái tri trả nợ nần cho bản thân. Sau đó lại tiếp tục ăn chơi khắp nơi như một bà hoàng, Như Yến chả thèm để ý tới. Cô vẫn chăm chỉ đi làm kiếm tiền rồi danh dụm, không biết bà ta ăn chơi kiểu dell gì mà số tiền lớn như thế đã hết trong vòng 2 tháng. Bây giờ nợ mới lại chất chồng, cả nhà 3 người của bà ta càng đau đầu.
Như Yến lạnh nhạt cũng chả thèm quan tâm tới, bèn thằng con phá gia chi tử của bà ta lên tiếng
"Yo bà chị, tôi biết bà chị có tiền dành dụm mau đưa ra đây không mẹ tôi lại vác gậy đánh chị chết bây giờ"
"À á mày được lắm dám giấu tiền riêng, hôm nay mày chết với tao"
Thằng con trai của bà ta ngồi nhìn Như Yến bị mẹ mình đánh mà cười to. Xem cô như một món đồ chơi tra tấn, mẹ hắn đánh càng mạnh hắn cười càng lớn. Cô vẫn như vậy ngu ngốc nhẫn nhịn mà chịu trận, Như Yến vẫn tin rằng chỉ cần cố gắng họ sẽ yêu thương cô. Nhưng dần dần cô đã tỉnh ngộ, ngày cô tỉnh ngộ cũng là lúc cuộc đời rơi vòng một vòng xoáy lớn. Bà không chủ tiệm bánh phải bán cửa tiệm gom góp tiền chữa trị cho đứa con gái nhỏ tuổi đang bị bệnh thiếu máu của mình. Như Yến nghe vậy đem toàn bộ số tiền đưa cho bà, hai người ôm tạm biết nhau lần cuối
"Ta cảm ơn con, đứa trẻ ngoan sau này ta sẽ trại cho con số tiền này"
"Không cần đâu ạ, chỉ cần bác và gia đình sống hạnh phúc là được ạ"
Cảnh này lại bị thằng nhóc thối kia thu trọn vào mắt, hắn nhếch mép chạy về nhà mách lẻo. Tối hôm cô đó cô bị dì ta lôi ra đánh đập không thương tiếc. vết thương chi chít người. Những vết thương mới thì chồng lên vết thương cũ, thật đau đớn. Hôm sau, có một đám người áo đen tới nhà cô, bọn chúng hung hãn quát mạng dì cô. Bà ta cúi cầu sợ hãi cầu xin
"Mấy anh cho tôi thêm mấy ngày nữa,tôi sẽ kiếm đủ tiền chả cho mấy anh mà"
"Bà lo liệu đi, nếu không ruột, tim.... của bà chúng tôi xin"
Haizzz và cô chính là cái bao cát cho bà ta rửa hận, mấy tuần sau đó cô nghe mọi người nói rằng bà chủ tiệm bánh và gia đình không may bị tai nạn qua đời hết. Cầm trên tay một bông hoa giấy chính tay cô xếp, đi tới bên quan tài của bác cô khóc lớn. Từ lâu cô đã xem bác ấy như là mẹ ruột của mình, bác ấy mất rồi. Cô tưn hỏi tại sao những kẻ độc ác kia luôn được sống hạnh phúc còn những người tốt thì lại không như thế.Bỗng bên tai cô nghe thấy một cậu nói
"Sinh tử bệnh lão đều do trời, thay vì khóc lóc thì nên tiếp nhận và mỉm cười. Những người đã ra đi sẽ cảm thấy yên lòng"
Chưa để cô thấy mặt bóng dáng người kia đã đi mất, cô lửng thửng bước về ngôi nhà ác mộng kia. Từ bên trong dì ta làm bộ mặt vui vẻ chào đón, mặt cô giãn ra. Nụ cười chợt hé, những mất phút sau cô bất tỉnh, lúc chập chờn tỉnh dậy chỉ nghe được bên tai những tiếng nói vừa quen vừa lạ
"Tôi bán nó, tiền nâng lên cho tôi một ít nữa đi"
"200 triệu là nhiều lắm rồi. Cút đi"
Như Yến cười khinh bỉ bản thân lại mất cảnh giác, để bây giờ bị chính dì ruột của mình bán đi. Nhưng may thay ông trời vẫn thương xót cô, cô vì vẻ ngoài xấu xí nhưng họ hỏi rất nhanh nên được làm ở quầy pha chế.
Nhưng sau khi bà chủ thấy được khuôn mặt sau lớp nhọ nồi kia bèn thay đổi thái độ, dụ dỗ cô tiếp khách. Nhưng mấy việc dơ bẩn kia liền bị cô từ chối, bà ta tức giận mất kiên nhẫn mà dạy dỗ cô bằng những đòn roi. Như Yến cắn răng chịu đựng, cô ngất đi sau khi tỉnh dậy liền thấy mình nằm trong một căn phòng lạ. May thay áo quần vẫn còn, ở ngoài một tên đại giat o béo bước vào. Bà chủ quán bar nhìn cô cảnh cáo, còn thủ thỉ vào tai để đe dạo cô
"Mày lo tiếp ông ấy cho tốt, hòng chuyênh thì coi chừng cái mạng chó này của mày"
Như Yến thấy bà ta rời đi, định chạy theo nhưng cơ thể cứng đờ. Ông ta đã lột đồ ra hết, Như Yến hoảng loạn cố vùng vẩy. Cô cảm nhận như bản thân thật sự bị ông trời bỏ rơi rồi, thì bên ngoài cửa sổ một người mặc đồ đèn nhảy vào. Chưa kịp để tên kia la toáng lên thì đã cho hắn nhột nhát ngay tim mà chết. Người kia đưa Như Yến đi và từ đó cuộc đời của cô khép lại đau thương
Giai Kỳ thút thít ôm lấy Như Yến, mọi người ngồi ở một bên sắp không kìm được bèn uống một ngj trà để tịnh tâm.
"Chị Như Yến bọn họ thật độc ác"-Giai Kỳ
"Mọi chuyện cũng đã qua rồi"
"Mà chị này cái người cứu chị là ai?"-Nhiên Kỳ
"Là boss phải không?"-Tử Khiết
"Boss thật lợi hại haha"-Văn Phong
"Có gì để nói đâu chứ"-Á Hiên
Chung quy lại mọi người ở đây đều được boss cứu bì tài năng của họ thu hút anh hay vì chính cuộc đời của họ đau khổ như quá khứ của anh.
"Vậy tiếp theo đến tôi"-Văn Phong
Mọi người chăm chú lắng nghe câu chuyện của Văn Phong, liệu quá khứ của Văn Phong có tốt đẹp hơn không. Vì họ thấy dù trong hoàn cảnh nào anh cũng đều nghĩ theo một cách rất tích cực
Như Yến lạnh nhạt cũng chả thèm quan tâm tới, bèn thằng con phá gia chi tử của bà ta lên tiếng
"Yo bà chị, tôi biết bà chị có tiền dành dụm mau đưa ra đây không mẹ tôi lại vác gậy đánh chị chết bây giờ"
"À á mày được lắm dám giấu tiền riêng, hôm nay mày chết với tao"
Thằng con trai của bà ta ngồi nhìn Như Yến bị mẹ mình đánh mà cười to. Xem cô như một món đồ chơi tra tấn, mẹ hắn đánh càng mạnh hắn cười càng lớn. Cô vẫn như vậy ngu ngốc nhẫn nhịn mà chịu trận, Như Yến vẫn tin rằng chỉ cần cố gắng họ sẽ yêu thương cô. Nhưng dần dần cô đã tỉnh ngộ, ngày cô tỉnh ngộ cũng là lúc cuộc đời rơi vòng một vòng xoáy lớn. Bà không chủ tiệm bánh phải bán cửa tiệm gom góp tiền chữa trị cho đứa con gái nhỏ tuổi đang bị bệnh thiếu máu của mình. Như Yến nghe vậy đem toàn bộ số tiền đưa cho bà, hai người ôm tạm biết nhau lần cuối
"Ta cảm ơn con, đứa trẻ ngoan sau này ta sẽ trại cho con số tiền này"
"Không cần đâu ạ, chỉ cần bác và gia đình sống hạnh phúc là được ạ"
Cảnh này lại bị thằng nhóc thối kia thu trọn vào mắt, hắn nhếch mép chạy về nhà mách lẻo. Tối hôm cô đó cô bị dì ta lôi ra đánh đập không thương tiếc. vết thương chi chít người. Những vết thương mới thì chồng lên vết thương cũ, thật đau đớn. Hôm sau, có một đám người áo đen tới nhà cô, bọn chúng hung hãn quát mạng dì cô. Bà ta cúi cầu sợ hãi cầu xin
"Mấy anh cho tôi thêm mấy ngày nữa,tôi sẽ kiếm đủ tiền chả cho mấy anh mà"
"Bà lo liệu đi, nếu không ruột, tim.... của bà chúng tôi xin"
Haizzz và cô chính là cái bao cát cho bà ta rửa hận, mấy tuần sau đó cô nghe mọi người nói rằng bà chủ tiệm bánh và gia đình không may bị tai nạn qua đời hết. Cầm trên tay một bông hoa giấy chính tay cô xếp, đi tới bên quan tài của bác cô khóc lớn. Từ lâu cô đã xem bác ấy như là mẹ ruột của mình, bác ấy mất rồi. Cô tưn hỏi tại sao những kẻ độc ác kia luôn được sống hạnh phúc còn những người tốt thì lại không như thế.Bỗng bên tai cô nghe thấy một cậu nói
"Sinh tử bệnh lão đều do trời, thay vì khóc lóc thì nên tiếp nhận và mỉm cười. Những người đã ra đi sẽ cảm thấy yên lòng"
Chưa để cô thấy mặt bóng dáng người kia đã đi mất, cô lửng thửng bước về ngôi nhà ác mộng kia. Từ bên trong dì ta làm bộ mặt vui vẻ chào đón, mặt cô giãn ra. Nụ cười chợt hé, những mất phút sau cô bất tỉnh, lúc chập chờn tỉnh dậy chỉ nghe được bên tai những tiếng nói vừa quen vừa lạ
"Tôi bán nó, tiền nâng lên cho tôi một ít nữa đi"
"200 triệu là nhiều lắm rồi. Cút đi"
Như Yến cười khinh bỉ bản thân lại mất cảnh giác, để bây giờ bị chính dì ruột của mình bán đi. Nhưng may thay ông trời vẫn thương xót cô, cô vì vẻ ngoài xấu xí nhưng họ hỏi rất nhanh nên được làm ở quầy pha chế.
Nhưng sau khi bà chủ thấy được khuôn mặt sau lớp nhọ nồi kia bèn thay đổi thái độ, dụ dỗ cô tiếp khách. Nhưng mấy việc dơ bẩn kia liền bị cô từ chối, bà ta tức giận mất kiên nhẫn mà dạy dỗ cô bằng những đòn roi. Như Yến cắn răng chịu đựng, cô ngất đi sau khi tỉnh dậy liền thấy mình nằm trong một căn phòng lạ. May thay áo quần vẫn còn, ở ngoài một tên đại giat o béo bước vào. Bà chủ quán bar nhìn cô cảnh cáo, còn thủ thỉ vào tai để đe dạo cô
"Mày lo tiếp ông ấy cho tốt, hòng chuyênh thì coi chừng cái mạng chó này của mày"
Như Yến thấy bà ta rời đi, định chạy theo nhưng cơ thể cứng đờ. Ông ta đã lột đồ ra hết, Như Yến hoảng loạn cố vùng vẩy. Cô cảm nhận như bản thân thật sự bị ông trời bỏ rơi rồi, thì bên ngoài cửa sổ một người mặc đồ đèn nhảy vào. Chưa kịp để tên kia la toáng lên thì đã cho hắn nhột nhát ngay tim mà chết. Người kia đưa Như Yến đi và từ đó cuộc đời của cô khép lại đau thương
Giai Kỳ thút thít ôm lấy Như Yến, mọi người ngồi ở một bên sắp không kìm được bèn uống một ngj trà để tịnh tâm.
"Chị Như Yến bọn họ thật độc ác"-Giai Kỳ
"Mọi chuyện cũng đã qua rồi"
"Mà chị này cái người cứu chị là ai?"-Nhiên Kỳ
"Là boss phải không?"-Tử Khiết
"Boss thật lợi hại haha"-Văn Phong
"Có gì để nói đâu chứ"-Á Hiên
Chung quy lại mọi người ở đây đều được boss cứu bì tài năng của họ thu hút anh hay vì chính cuộc đời của họ đau khổ như quá khứ của anh.
"Vậy tiếp theo đến tôi"-Văn Phong
Mọi người chăm chú lắng nghe câu chuyện của Văn Phong, liệu quá khứ của Văn Phong có tốt đẹp hơn không. Vì họ thấy dù trong hoàn cảnh nào anh cũng đều nghĩ theo một cách rất tích cực
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất