[Mạt Thế] Trong Sinh: Thời Kỳ Diệt Vong

Chương 51: Quá khứ của Văn Phong (1)

Trước Sau
Văn Phong cười cười bắt đầu kể lại câu chuyện của cuộc đời mình

Chuyện xảy ra khi cậu 14 tuổi, cái tuổi còn đang đi học. Văn Phong khác với bây giờ anh là một người rất lạnh lùng nếu so sánh với Á Hiên thì gần bằng rồi đấy, Văn Phong tuy lạnh lùng nhưng anh không phải người xấu. Chỉ là tính cách khá hướng nội, sở trường của anh chính là lập trình, nếu nói Như Yến là kỹ thuật sư có thể nâng cấp đồ vật lên một tầm cao mới. Thì về mảng máy tính Văn Phong chính là trùm, nếu anh đứng thứ hai thì chỉ có Á Hiên dám xưng danh đứng nhất

Nhưng anh lại bị gia đình chán ghét, đơn giản là vì anh là một người đồng tính. Từ năm 13 tuổi anh bắt đầu có đam mê với các kiểu con trai dễ thương, nhưng anh lại chẳng rung động với bất kỳ ai cả. Ba mẹ anh phát hiện khi đứa anh trai hách dịch của mình dám xâm phạm đời tư riêng của Văn Phong. Anh đã rất nổi giận nhưng lại không dám nói gì

"Mày có còn là con người không vậy, sao lại biến thành đứa bị bê đê như vậy"

Câu nói nguyền rủa của ba mẹ còn đau đớn hơn lời mỉa mai ngoài xã hội, từ đó anh sống trong cái bóng của anh trai mình. Anh ta là một kẻ biến thái, dù là học sinh xuất sắc nhưng hễ mỗi lần tuột dốc. Anh ta đều đem Văn Phong ra đánh, hắn ghê tởm nhất chính là anh. Tại sao à, dù ba mẹ chẳng thèm ngó ngàn gì đến đứa con bị đồng tính như anh. Nhưng không ai không công nhận Văn Phong học rất giỏi, nên điều đò làm hắn ghen tức.

Hai người tuy là sinh đôi nhưng lại khác trứng, Văn Phong chưa bao giờ phản bác lại hắn. Vì cậu rất tôn trọng người anh này, nhưng hắn lại chả xem cậu là một trai. Từ đó một chuỗi ngày khá tồi xảy ra với Văn Phong

"Mày lo làm bài hộ tao, tý tao qua lấy. Làm không tốt thì coi chừng tao"

"Dạ anh hai.....em sẽ làm"

"Chật tởm thiệt"

Văn Phong cắm cúi làm bài luận văn cho tên anh trai mất dịch kia, làm xong hắn qua lấy khi định rời khỏi còn không quên đá vào bụng Văn Phong một cái rồi cười lớn nói



"Haha tao thưởng cho mày đó thằng bệnh hoạn"

Văn Phong ôm bụng đau lết vào nhà vệ sinh, xong xuôi Văn Phong ôm bụng nằm vật ra giường mà rất đi. Sáng hôm sau, trời chưa sáng Văn Phong đã theo thói quen. Chưa kịp đi vệ sinh mẹ cậu đã đá cửa đi vào làm ầm lên

"Thứ gì mày ngủ cho lắm, mau dậy làm việc nhà đi. Đúng là đồ bệnh hoạn, nuôi thật tốn cơm"

"Vâng con xuống liền"

Văn Phong nhanh chóng vệ sinh thay sẵn đồ, làm nhanh việc nhà và bữa sáng đã gần trễ giờ. Do trường anh học rất sớm nên đành phải chạy thụt mạng, may mắn là Văn Phong rất nghiêm chỉnh nên bảo vệ ở đây rất quan tâm cậu. Sáng nào cũng mua dư một phần ăn sáng để cho cậu, 5 tiết học dài, Văn Phong cứ như người nổi tiếng chạy tới chạy lui. Về đến nhà, Văn Phong vội cất cặp làm nhanh bữa trưa dù vậy nhưng khi ba mẹ và anh hai cậu về đến nhà vẫn cau có mà mắng mỏ, chê bai cậu

"Cơm mày nấu cho chó ăn à"

"Thằng bệnh hoạn này, canh nhạt quá"

"Cút khỏi mắt tao"

Văn Phong từ đó nấu cơm 3 bữa xong xuôi bèn tranh đi, đợi cả nhà ăn hết ai về phòng nấy mới dám mò xuống. Vơ vét chút cơm còn dư lại đẻ ăn lót dạ, sau đó đem đống bát đĩa bẩn đi rửa. Úp nhẹ lên giá, cứ thế thời gian cứ lặp đi lặp lại. Năm đó hắn thi đại học nhưng vì lười nhát bèn bắt Văn Phong cải trang đi thi, khi mọi chuyện xong xuôi hắn giả mờ vô tội nói với ba mẹ. Hôm đó cậu no đòn

"Ba mẹ thằng bệnh đó khoá cửa phòng không cho con đi thi"



"Mày đoản quá vậy, mày hại nó rồi. Anh mày mà không đậu tao cho mày ra đường ở"

"Đúng là căn bệnh ghê tởm, nó lây đến não mày rồi"

Văn Phong vẫn vậy chịu đựng lời sỉ vã, đôi mắt ngày càng mất đi ánh sáng. Mọi thứ xung quanh bây giờ chỉ còn là một màn đêm tối đen, anh chả biết mình nên làm gì nữa. Mấy tháng sau thì trường đại học của hắn thông báo hắn trúng tuyển, ba mẹ hắn không xin lỗi vì đã chửi bới cậu mà con đổ xuống đầu cậu những câu nặng nề

"May cho mày là nhờ phúc tổ tiên nên con tao mới đỗ đại học đấy, là trường trong điểm cao nhất thành phố D luôn. Con trai mẹ giỏi quá"

"Xời con mà mẹ"

"Ba tuej hào về con"

Văn Phong lẳng lặng về phòng, anh lôi ra trong hộc một lọ thuốc ngủ. Anh bắt đầu mất ngủ thưởng xuyên nên phải lấy số tiền để giành ra mua thuốc ngủ để dễ ngủ hơn. Số tiền anh trai cậu nhân được một tháng là 10 triệu, còn cậu chỉ vỏn vẹn 200. Số tiền ấy không đủ để mua đồ dùng học tập, nhưng Văn Phong cũng chả dám ngửa tay xin. May nhờ bác bảo vệ giới thiệu chỗ làm nên cậu cũng tự dành dụm được một ít. Vì ba mẹ Văn Phong chẳng mảy may đến anh nên dù cho Văn Phong có đi sớm về khuya cũng chả quan tâm.

Nhưng nếu không về nấu ăn đúng bữa, Văn Phong lại bụ ba mẹ lôi ra mắng chửi. Có khi còn bị đánh đập, hàng xóm cũng chẳng quan tâm họ luôn thì thầm với nhau

"Tôi mà có thằng con bị đồng tính tôi cũng như họ thôi"

"Bà nói đúng tôi thấy sợ quá. Không biết có lênh không? Tôi phải kêu con trai tôi tránh xa nó mới được"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau