[Mạt Thế] Trong Sinh: Thời Kỳ Diệt Vong
Chương 62: Bản thân thật sự vô dụng
Nhiên Kỳ thấy trước mắt mình mờ đi, Giai Kỳ và mọi người lo lắng chạy tới nhưng toàn bộ bước chân của họ lại tang thi ngăn lại. Họ đánh liều vậy, truyền âm cho nhau xong họ theo kế hoạch mà làm
Dằng co suốt mấy tiếng liền, Giai Kỳ và Văn Phong ra đoàn chốt hạ. mọi người hỗ trợ làm nó xao nhãn. Chột lấy thời cơ Như Yến đóng băng mắt nó, Văn Phong dùng khói độc phóng về phía nó khặp nơi. Nó mất thăng bằng tạm thời không để ý đến họ, Á Hiên bế Nhiên Kỳ đang bất tỉnh chạy về phía xe. Họ nhanh chóng phóng xe chạy đi, mọi người đều bị thương không nhẹ. Giai Kỳ dùng dị năng Thủy chữa trị vết thương cho mọi người cũng ngồi lại phía ghế của mình mà thở.
Đánh nhau đã mất sức năng lượng cũng giảm đi, bây giờ họ không còn chút năng lượng nào nữa. Á Hiên vẫn ôm chặt Nhiên Kỳ trong lòng, vẻ mặt lo lắng hốt hoảng như sắp mất đi cậu. Kể từ lúc Nhiên Kỳ vì bảo vệ mình mà ngã xuống ngất đi, tim anh đau đớn. Anh chết sững lý trí cũng không còn nữa, mặc kệ con tang thi kia đang phát tán dị năng nhưng vẫn lao về phía cậu.
Giai Kỳ lo lắng hỏi Á Hiên mọi người cũng theo đó mà nhốn nhào lên
"Anh hai Nhiên Kỳ sao rồi"-Giai Kỳ
"Em ấy có giấu hiệu gì tỉnh lại chưa"-Như Yến
"Chật dị năng của bọn mình đã thăng cấp rồi mà, tại sao vẫn thua"-Tử Khiết
"Tử Khiết bình tĩnh đi, Nhiên Kỳ em ấy sẽ không sao đâu. Còn về phần dị năng là do chúng ta quá chủ quan và dựa dẫm vào nó...."-Văn Phong
"Mọi người nên nghỉ ngơi đi, hồi phục năng lượng trước đã. Còn về phần Nhiên Kỳ tôi sẽ trông trừng em ấy với lại chúng ta nên đề phòng con tang thi đó không tha cho chúng ta dễ dàng như vậy đâu"
Mọi người mệt mỏi nhắm mắt, Á Hiên ngày càng tăng chặt Nhiên Kỳ hơn. Ở một nơi tối tắm nào đó, nước mắt Nhiên Kỳ đã rơi ngồi co ro lại một chỗ
"Là bản thân mình vô dụng không thể bảo vệ được mọi người, dị năng cấp cao thì sao chứ. Ngay cả một con thi cấp thấp hơn vẫn chả làm gì được nó, mình thật sự không hiểu. Mình đúng là một đứa vô dụng, từ trước tới nay đều như vậy"
Bỗng trong màn đêm ánh sáng chợt loé lên, hàng loạt ký ức vui vẻ như một thước phim chiếu chậm trước mắt cậu, Nhiên Kỳ dùng đôi mắt vô hồn nhìn vào những hình chiếu ấy. Bên tai cậu nghe thấy gì đó, là suy nghĩ của mọi người
"Nhiên Kỳ đừng bỏ rơi tớ làm ơn xin cậu hãy mở mắt ra"-Giai Kỳ
"Em còn phải giúp đỡ chị mà, mau tỉnh dậy đi nào. Em không được thua"-Như Yến
"Nhóc con mày mà không tỉnh lại anh mày sẽ đấm mày đấy, mau dậy đi đừng ngủ nữa anh chờ em dậy nấu ăn cho anh. Anh thật sự rất đói"-Tử Khiết
"Mọi chuyện sẽ ổn thôi! Nào mạnh mẽ lên, mọi người không trách em. Bọn anh chờ em bình an trở về"-Văn Phong
"Từ rất lâu rồi anh muốn nói một câu với em, em là Ánh Sáng của anh mau trở về nào"-Á Hiên
Những giọng nói kia của mọi người đã chạm tới trái tim của Nhiên Kỳ, cậu nâng tay từ từ chạm lấy những khuôn mặt trong đoạn băng ký ức kia.
"Mọi người không như vậy họ sẽ không bao giờ cảm thấy mình vô dụng, họ cũng đang cảm thấy bản thân thật yếu đuối. Bản thân họ cũng đang dằn vặt mình tại sao trong giấy phút đó họ lại vô dụng như vậy, họ cũng tự trách bản thân vì đã không bảo vệ tốt đồng đội của mình. Suy nghĩ của họ cũng giống mình, mình không nên như vậy, mình phải quay về mạnh mẽ mà tiến lên."
Nhiên Kỳ bước nhanh về phía Ánh Sáng kia, bêm ngoài mắt khẽ động rồi từ từ hé mở. Á Hiên thấy vậy vừa mừng vừa lo, Nhiên Kỳ cảm thấy rằng anh đang lo lắng bèn nở nụ cười nhìn anh. Tay xoa nhẹ lên đầu Á Hiên, bình thản mà nói
"Đừng lo, em không sao"
"Mình em quay lại, Hi vọng của anh"
Mọi người cùng lúc cũng đã tỉnh hết, họ oà lên khóc ôm chầm lấy Nhiên Kỳ. Sau một hồi hỗn loạn nước mắt, nước mũi tèm lem chưa kịp để họ vui mừng thì từ kính chiếu hậu Văn Phong hốt hoảng nói to
"Con tang thi đó đang bám tới"-Văn Phong
"Xe có chạy nhanh hơn nó không?"-Tử Khiết
"Chuẩn bị chiến đấu"-Á Hiên
"Rõ thưa đội trưởng"-Mọi người (trừ Á Hiên)
Nhiên Kỳ đưa cho họ chút đồ ăn lót dạ và nước linh tuyền, ăn uống xong xuôi tinh thần và năng lượng đều tốt lên. Tang thi phong dị năng về phía xe của họ, chiếc xe bị dính đòn tạm thời đã hư động cơ không thể đi tiếp được nữa. Họ bước xuống xe, tay nắm chặt nhau đứng thành một hàng ngang. Đôi mắt kiên định đón chờ những đợt tấn công của con tang thi nọ, Bánh Bao lo lắng cho chủ nhân bèn tự ý rời khỏi không gian đi đến bên cạnh mọi người. Gió kẽ lay tóc họ bay trong gió, khung cảnh bây giờ nếu không có tang thi tấn công thì nó thật phần đẹp.
Tay chân ngứa ngáy họ quyết định phục thù, vì đồng đội đã bị thương vì bảo vệ gia đình này. Nguyện chết chung một chỗ còn hơn một mình sống sót, tang thi cười khẩy chế nhạo bọn họ
"Haha cái tình bạn, tình đồng đội đáng chết này thật khiến tao ghê tởm. Thôi thì nếu đã thích làm màu như vậy thì tao cho chúng mày cùng nhau chung một mồ nhé hhaha"
Từng đợt tấn công dồn về phía họ, họ nhắm mắt cảm nhận dị năng tuôn trào. Họ phải tin vào chính họ cũng như dị năng của bản thân, chỉ cần họ tin tưởng nhau mọi nguy hiểm đều biến mất. Chiến thắng sẽ dễ dàng nắm lấy trong tay
Dằng co suốt mấy tiếng liền, Giai Kỳ và Văn Phong ra đoàn chốt hạ. mọi người hỗ trợ làm nó xao nhãn. Chột lấy thời cơ Như Yến đóng băng mắt nó, Văn Phong dùng khói độc phóng về phía nó khặp nơi. Nó mất thăng bằng tạm thời không để ý đến họ, Á Hiên bế Nhiên Kỳ đang bất tỉnh chạy về phía xe. Họ nhanh chóng phóng xe chạy đi, mọi người đều bị thương không nhẹ. Giai Kỳ dùng dị năng Thủy chữa trị vết thương cho mọi người cũng ngồi lại phía ghế của mình mà thở.
Đánh nhau đã mất sức năng lượng cũng giảm đi, bây giờ họ không còn chút năng lượng nào nữa. Á Hiên vẫn ôm chặt Nhiên Kỳ trong lòng, vẻ mặt lo lắng hốt hoảng như sắp mất đi cậu. Kể từ lúc Nhiên Kỳ vì bảo vệ mình mà ngã xuống ngất đi, tim anh đau đớn. Anh chết sững lý trí cũng không còn nữa, mặc kệ con tang thi kia đang phát tán dị năng nhưng vẫn lao về phía cậu.
Giai Kỳ lo lắng hỏi Á Hiên mọi người cũng theo đó mà nhốn nhào lên
"Anh hai Nhiên Kỳ sao rồi"-Giai Kỳ
"Em ấy có giấu hiệu gì tỉnh lại chưa"-Như Yến
"Chật dị năng của bọn mình đã thăng cấp rồi mà, tại sao vẫn thua"-Tử Khiết
"Tử Khiết bình tĩnh đi, Nhiên Kỳ em ấy sẽ không sao đâu. Còn về phần dị năng là do chúng ta quá chủ quan và dựa dẫm vào nó...."-Văn Phong
"Mọi người nên nghỉ ngơi đi, hồi phục năng lượng trước đã. Còn về phần Nhiên Kỳ tôi sẽ trông trừng em ấy với lại chúng ta nên đề phòng con tang thi đó không tha cho chúng ta dễ dàng như vậy đâu"
Mọi người mệt mỏi nhắm mắt, Á Hiên ngày càng tăng chặt Nhiên Kỳ hơn. Ở một nơi tối tắm nào đó, nước mắt Nhiên Kỳ đã rơi ngồi co ro lại một chỗ
"Là bản thân mình vô dụng không thể bảo vệ được mọi người, dị năng cấp cao thì sao chứ. Ngay cả một con thi cấp thấp hơn vẫn chả làm gì được nó, mình thật sự không hiểu. Mình đúng là một đứa vô dụng, từ trước tới nay đều như vậy"
Bỗng trong màn đêm ánh sáng chợt loé lên, hàng loạt ký ức vui vẻ như một thước phim chiếu chậm trước mắt cậu, Nhiên Kỳ dùng đôi mắt vô hồn nhìn vào những hình chiếu ấy. Bên tai cậu nghe thấy gì đó, là suy nghĩ của mọi người
"Nhiên Kỳ đừng bỏ rơi tớ làm ơn xin cậu hãy mở mắt ra"-Giai Kỳ
"Em còn phải giúp đỡ chị mà, mau tỉnh dậy đi nào. Em không được thua"-Như Yến
"Nhóc con mày mà không tỉnh lại anh mày sẽ đấm mày đấy, mau dậy đi đừng ngủ nữa anh chờ em dậy nấu ăn cho anh. Anh thật sự rất đói"-Tử Khiết
"Mọi chuyện sẽ ổn thôi! Nào mạnh mẽ lên, mọi người không trách em. Bọn anh chờ em bình an trở về"-Văn Phong
"Từ rất lâu rồi anh muốn nói một câu với em, em là Ánh Sáng của anh mau trở về nào"-Á Hiên
Những giọng nói kia của mọi người đã chạm tới trái tim của Nhiên Kỳ, cậu nâng tay từ từ chạm lấy những khuôn mặt trong đoạn băng ký ức kia.
"Mọi người không như vậy họ sẽ không bao giờ cảm thấy mình vô dụng, họ cũng đang cảm thấy bản thân thật yếu đuối. Bản thân họ cũng đang dằn vặt mình tại sao trong giấy phút đó họ lại vô dụng như vậy, họ cũng tự trách bản thân vì đã không bảo vệ tốt đồng đội của mình. Suy nghĩ của họ cũng giống mình, mình không nên như vậy, mình phải quay về mạnh mẽ mà tiến lên."
Nhiên Kỳ bước nhanh về phía Ánh Sáng kia, bêm ngoài mắt khẽ động rồi từ từ hé mở. Á Hiên thấy vậy vừa mừng vừa lo, Nhiên Kỳ cảm thấy rằng anh đang lo lắng bèn nở nụ cười nhìn anh. Tay xoa nhẹ lên đầu Á Hiên, bình thản mà nói
"Đừng lo, em không sao"
"Mình em quay lại, Hi vọng của anh"
Mọi người cùng lúc cũng đã tỉnh hết, họ oà lên khóc ôm chầm lấy Nhiên Kỳ. Sau một hồi hỗn loạn nước mắt, nước mũi tèm lem chưa kịp để họ vui mừng thì từ kính chiếu hậu Văn Phong hốt hoảng nói to
"Con tang thi đó đang bám tới"-Văn Phong
"Xe có chạy nhanh hơn nó không?"-Tử Khiết
"Chuẩn bị chiến đấu"-Á Hiên
"Rõ thưa đội trưởng"-Mọi người (trừ Á Hiên)
Nhiên Kỳ đưa cho họ chút đồ ăn lót dạ và nước linh tuyền, ăn uống xong xuôi tinh thần và năng lượng đều tốt lên. Tang thi phong dị năng về phía xe của họ, chiếc xe bị dính đòn tạm thời đã hư động cơ không thể đi tiếp được nữa. Họ bước xuống xe, tay nắm chặt nhau đứng thành một hàng ngang. Đôi mắt kiên định đón chờ những đợt tấn công của con tang thi nọ, Bánh Bao lo lắng cho chủ nhân bèn tự ý rời khỏi không gian đi đến bên cạnh mọi người. Gió kẽ lay tóc họ bay trong gió, khung cảnh bây giờ nếu không có tang thi tấn công thì nó thật phần đẹp.
Tay chân ngứa ngáy họ quyết định phục thù, vì đồng đội đã bị thương vì bảo vệ gia đình này. Nguyện chết chung một chỗ còn hơn một mình sống sót, tang thi cười khẩy chế nhạo bọn họ
"Haha cái tình bạn, tình đồng đội đáng chết này thật khiến tao ghê tởm. Thôi thì nếu đã thích làm màu như vậy thì tao cho chúng mày cùng nhau chung một mồ nhé hhaha"
Từng đợt tấn công dồn về phía họ, họ nhắm mắt cảm nhận dị năng tuôn trào. Họ phải tin vào chính họ cũng như dị năng của bản thân, chỉ cần họ tin tưởng nhau mọi nguy hiểm đều biến mất. Chiến thắng sẽ dễ dàng nắm lấy trong tay
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất