[Mạt Thế] Trong Sinh: Thời Kỳ Diệt Vong

Chương 72: Mặt dày tìm tới

Trước Sau
Chu Minh lại đi đến toà nhà cao kia, Hứa Khải đi theo phía sau. Bên trong cuộc trò chuyện của họ làm Hứa Khải khinh bỉ Chu Minh, cơ hội dành cho cậu em trai này đã hết nên anh cũng chẳng cần quan tâm nữa

"Tôi lấy được một số món đồ lạ"

"Chật chỉ là đám bảo thạch bán đầy ngoài chợ"

"Lỡ như chúng có năng lượng bí ẩn gì thì sao"

Tên kia nghe vậy nhỏ máu của bản thân vào xem thử, nhưng lại bị phản phệ lại mà hộc cả máu. Bảo thạch này đúng là mua đầy ngoài chợ nhưng mỗi người trong Ánh Sáng đã lên một kế hoạch nhỏ nên mới thành ra như vậy. Đáng đời bọn xấu xa, Hứa Khải cũng không lấy làm lạ bèn chẳng thèm quan tâm thêm nữa mà bỏ đi. Lúc về tới nhà thì Vu Thần và mọi người đã tập hợp đầy đủ ở đây rồi, giờ Hứa Khải mới để ý trời đã gần sáng. Dù chẳng có nổi một ánh mặt trời nào nhưng trời vẫn sáng, tự nhiên đúng là quá kỳ lạ. Ăn sáng xong thì đám người Mặt Trời đi vào, Nhiên Kỳ đang chuẩn bị trà bánh sau bữa sáng cho mọi người. Thấy có người tới cũng chẳng thèm quan tâm

Gã tự nhiên ngồi vào ghế, Tử Khiết và Văn Phong ngại bẩn nên vứt chỗ đó cho hắn luôn. Chu Minh lúc này cũng đã tới, một màn kịch hay tới rồi.

"Chào tôi là Lâm Sơn là chỉ huy của doanh binh đoàn mặt trời"

Chả ai đám lại lời của gã khiến gã tức giận, Nhiên Kỳ từ trong bếp đi ra. Khi thấy mặt của Lâm Sơn đôi mắt biết cười khẽ phẫn nộ, tay cầm chặt khay khiến nó bị móp đi không ít. Lâm Sơn đi đưa nhìn người con trai trước mắt, đôi mắt u mê nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới thầm đánh giá. Mái tóc mềm mại màu xanh pha chút tím, đôi mắt hai màu lấp lánh to tròn, đôi môi màu hoa đỏ chúm chím, khuôn mặt góc cạnh hài hoà, xinh đẹp đến lạ. Thân hình mảnh khảnh thu hút người nhìn khiến bao nhiêu mỹ nữ cũng phải ghen tỵ. Á Hiên khẽ ho nhẹ đánh tan ánh mắt thèm thuồng của tên kia, Nhiên Kỳ chán ghét đi tới đặt khay bánh xuống bàn.

Á Hiên xoa đầu trấn an cậu, Nhiên Kỳ cười rộ lên làm têm kia một lần nữa ngẩn người suýt chút nữa quên luôn mục đích ban đầu. Lâm Sơn dùng nụ cười xã giao mà nói

"Tôi biết mọi người là ai và nhân tiện đây cho tôi hỏi có cậu Nhiên Kỳ ở đây không? Tôi có chút chuyện muốn nói riêng với cậu ấy"

Nghe tên kia nhắc tới tên Nhiên Kỳ cau có, khó hciuj những vẫn nở nụ cười còn xã giao hơn hắn mà đáp lại, làm hắn tưởng rằng cậu có một chút gì đó với hắn nên mới cười tươi như vậy. Á Hiên và mọi người như đoán được thầm khinh bỉ cái độ ảo tưởng của hắn

"Tôi là Nhiên Kỳ, có chuyện gì sao"

"Tôi muốn cậu đi theo chúng tôi một chuyến"



"Được thôi"

Lâm Sơn hài lòng ngoắc tay đám đội binh của mình ra ngoài, Chu Minh vẫn ngồi đó uống trà như chuyện này mình không biết cũng chẳng có ý định quan tâm đến. Nhiên Kỳ khec gật đầu với mọi người rồi theo hắn rời đi, tuy mọi người lo cho cậu nhưng cũng phải theo đúng kế hoạch. Đợi Chu Minh hài lòng rời đi thfi mỗi người bọn họ theo sự chỉ dẫn của Hứa Khải chơi chúng một vố lớn rồi mai sẽ rời đi.

Đến nơi, Lâm Sơn sai người đem trà và bánh ra tiếp đãi cậu. Nhưng với đồ hắn đưa cậu cảm thấy không có điều gì là tốt lành bèn chả thèm động đến mà vô thẳng vấn đề

"Chắc vị chỉ huy đây gọi tôi đến không phải vì muốn tiếp đãi trà bánh đơn giản như thế này đâu nhỉ?"

"Haha quả là thông minh, tôi muốn mời cậu gia nhập vào binh đoàn của chúng tôi"

"Tôi có binh đoàn của mình rồi không cần phiền ngài đây cất công tới vậy"

"Cứ gọi tôi là Lâm Sơn"

Nhiên Kỳ thầm cười khinh trong lòng cái tên của hắn là thứ mà cả đời này cậu cũng chẳng muốn chính miệng mình nói ra lần nữa, chính hắn là kẻ đã lợi dụng cậu. Làm cho toàn bộ những đồng đội của cậu phải bỏ mạng. Cậu cứ khờ khạo mà đi theo hắn vì hắn làm mọi thứ dù là nhảy vào biển tang thi bảo vệ hắn, kiếp này gặp lại hắn bì nhan sắc và nước linh tuyền mà không màn mấy trò hạ mình lôi kéo Nhiên Kỳ. Thật khiến Nhiên Kỳ ghê tởm đến tột độ, giọng nói lạnh tanh không mang theo một chút cảm xúc nào mà nói

"Hết truyện rồi thì xin phép"

"Khoan đã cậu chưa có đáp ứng lời mời của tôi chưa mà"

"Ha câu trả lời rõ ràng như vậy rồi mà, dell"

"Cậu nên suy nghĩ kỹ lại tham gia với chúng tôi cậu sẽ thưởng được nhiều đặc quyền to lớn mà trước Mạt Thế câu mơ cũng không có được"



"Chà nghe thật hấp dẫn nhưng tôi dell cần những thứ giơ bẩn đó"

Nhiên Kỳ quay bước rời đi, Lâm Sơn trong lòng nổi lên một tia chiếm hữu.

"Thú vị, Nhiên Kỳ tôi nhất định sẽ khiến em tự mình dâng hiến bản thân cho tôi"

Thấy Nhiên Kỳ quay về bọn họ nhẹ nhõm hơn hẳn, đồ vật cần thiết đã chất đầy. Nhiên Kỳ phất tay thu hết chúng vào không gian, Chu Minh mới bước vào vẻ mặt ngơ ngác hỏi

"Có chuyện gì à"

Bọn họ không nói gì vẫn như thường ngày ăn cơm vui vẻ, Chu Minh sau đó nhận được nhiệm vụ mới bèn lấy lý do bận rồi rời đi

"Ngài cho gọi tôi tới có chuyện gì"

"Giúp ta bắt cóc Nhiên Kỳ"

"Hừ tôi được lợi gì"

"Tinh hạch cấp cao để thăng cấp dị năng"

"Nhớ giữ lời"

"Haha tất nhiên ta sẽ giữ lời"

Chu Minh lên kế hoạch tối nay tiến hành bắt cóc Nhiên Kỳ, bên kia bọn họ bàn kế hoạch trốn thoát

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau