[Mạt Thế] Trong Sinh: Thời Kỳ Diệt Vong

Chương 87: Chúng ta đâu phải gia đình (Cuối)

Trước Sau
Sáng sớm

Tại căn cứ thành phố J, quên hương thân yêu của Văn Phong mọi người đang nhanh chóng giải quyết bữa sáng của mình. Xong xuôi họ xem xét lại đồ vật, đọc kỹ nhiệm vụ sau đó lên đường, Bánh Bao lâu rồi không xuất hiện bây giờ đã từ trong không gian nhảy ra. Thích thú ve vẩy đuổi với Nhiên Kỳ

"Gâu...gâu (Chủ nhân mau xoa đầu em)"

Như biết được tâm nguyện của nó Nhiên Kỳ ôm nó vào lòng mà xoa đầu Bánh Bao, Á Hiên cau mày nhìn nó sau đó chả nói gì bèn cùng mọi người lên xe {Con trai à ai lại đi ghen với một con chó. Chật chật tình yêu thật kỳ lạ}

Xe bọn họ phóng nhanh trên đường tới vị trí cần thu thập vật tư bèn đi vào trong, ở đây không có tang thi cấp cao nào. Nhưng toàn bộ tamg thi đều đật đến cấp 8 đối với dị năng giả khác khá khó nhằn, giờ đối với họ chỉ cần một cái búng tay. Sau trận giao đấu mới mấy con tang thi một trận sống chết kia cũng đủ hiểu mấy con này chả là cái tép riu gì cả, họ nhanh chóng giải quyết rồi quay về căn cứ. Lấy đủ mọi thứ nhiệm vụ yêu cầu, họ cũng đánh nốt đám tang thi mới mò tới rồi rời đi

Đang trên đường trở về căn cứ họ gặp 1 chiếc xe việt dã, đám người lái xe thật ngu ngốc kéo theo tận một đàn tang thi cấp 10. Mãi còn chưa cắt đuôi được chúng, bọn họ đã giảm tối thiểu sự tồn tại nhưng thất bại. Đám người kia bỉ ổi vứt cái gì đó có dính máu về phía xe của họ tang thi chia thêm một phe đuổi theo. Như Yến và Giai Kỳ đã biết cái đó là gì bèn mở cửa kính chườn người ra dùng dị năng hệ Thủy cuốn trôi tấm kia đi. Nhưng tang thi vẫn một mực đuổi theo

Bị dồn đến chân đường cùng với đám não tàn kia, bọn họ bèn đi xuống xử lý, khốn nạn thật cái gì cũng đến tay. Trước khi ngỡ ngàng của đám não bã đậu kia họ như một cơn gió thoát ẩn thoát hiện nhẹ nhàng lướt qua đám tang thi, tinh hạch của chúng cũng dần rơi đầy đất. Họ làm gì rảnh rối cho không tinh hạch cấp 10, tinh hạch được thu thập xong không màn đến đám kia.

Họ trở về căn cứ không lâu đang chờ người kia kiểm kê chuyển tích phân thì từ xa một đám mặt mày cau có đi tới, chà là đám chơi bẩn lúc đó. Đi đầu trong đám đó có một nhan sắc rất đẹp, Văn Phong nhìn lên mắt nhìn về phía đám kia. 'Tch' một cái mặt Văn Phong trắng bệnh rồi chuyển sang đen, tên kia vậy lại là anh trai của Văn Phong. Còn người đi cạnh khỏi nói cũng biết là bạn thân hắn, anh trai ruột của Văn Phong là An Tùng và bạn thân anh ta là Sỹ Thành

Đám kia tới gần hai người đi đầu chợt tròn mắt ngạc nhiên nhìn về phía Văn Phong, An Tùng cười khẩy đi tới chào hỏi

"Chào em trai lâu rồi không gặp"

"Tôi quen anh"

"Haha thật biết đùa mà, chà không ngờ lại được đứa ghe tởm như mày ở đây"

"Tôi cũng không ngờ một thằng mất dạy như anh con sống đấy"

"Mày...mày"

Văn Phong bỗng run nhẹ, Tử Khiết đứng cạnh thấy vậy liền đưa tay mình nắm lấy tay anh. Anh cảm nhận được hơi ấm quen thuộc bèn ngẩng đầu lên nhìn, anh nở nụ cười hạnh phúc với cậu. Đôi mắt mạnh mẽ mà đối diện, tay cũng nắm chọn tay Tử Khiết lại, An Tùng và Sỹ Thành khẽ ghê tởm. An Tùng châm biến mà nói



"Chật thật ghê tởm, tao không ngờ mày dám uy hiếp họ luôn đấy"

"Mày quá đáng vừa phải thôi đừng tưởng anh ấy hiền mà lấn tới. Mày thử đụng vào một cọng tóc của anh ấy xem, tao làm gì mày. Tao là tự nguyện yêu anh ấy vì anh ấy chính là anh ấy."

"Chật anh bạn nói vậy lại khiến Sỹ Thành tôi mắc ói"

"Anh là cái gì thá gì mà có quyền lớn tiếng với em ấy"

"Tao lớn tuổi hơn mày đấy"

"Vậy thì đã sao anh chỉ là người ngoài biết cái dell gì mà chen mỏ vào"

Văn Phong thật sự tức giận rồi, có thể lao vào đấm người thiệt luôn đó trời. Nhưng vẫn may mắn Tử Khiết vẫn đang nắm chặt tay Văn Phong, không ngừng khuyên nhủ. Nhiên Kỳ không thể nhịn được nữa cậu không cho phép bất kỳ kẻ nào sỉ nhục gia đình cậu, cậu bước tới tát vào mặt Sỹ Thành một phát đau điếng. Hắn tức giận trừng cậu bằng đôi mắt đỏ au rồi giơ tay lên định giáng xuống cho cậu một cú tát thì Vu Thần, Á Hiên đã chắn trước mặt cậu. Họ dùng ánh mắt căn phẫn hằn đỏ liếc nhìn về phía hắn, hắn chợt rùng mình lùi lại. An Tùng chợt loé lên một tia mưu mô

"Em trai yêu quý của anh, hay là em với bạn bè của mình theo anh đi. Anh sẽ hảo bảo vệ em cho thật tốt, anh thấy em bà bọn họ thật sự không phải dị năng giả bình thường. Sao nào dù gì ba mẹ cũng mất hết rồi chỉ còn có anh là gia đình của em thôi mà"

"Im, anh không thấy gượng mồm khi nói ra hai từ 'gia đình' à, còn tôi thấy thật ghê tởm khi hai từ thiêng liêng đó thoát ra khỏi chính cái miệng giơ bẩn cả ạn đấy"

"Em đừng ích kỷ như vậy chứ, mau gia nhập với anh. Anh là người thân là gia đình của em mà"

"Haha nực cười 'chúng ta đâu phải gia đình' của nhau, anh và bọn họ cũng đâu có công nhận tôi. Anh đã đối xử với tôi thế nào anh không thấy hối hận à, sao nhiều năm như vậy mà anh vẫn khiến tôi ghê tởm anh như vậy. Bây giờ Ánh Sáng và những người ở đây mới là gia đình của tôi"

"An Văn Phong em đừng quên em vẫn mang họ An giống như anh"

"Ha anh sai rồi tôi đã gạch cái họ đó khỏi tên của tôi từ mấy năm trước rồi, tôi bây giờ họ Văn tên chỉ có một chữ Phong. Làm ơn đừng lấy cái họ của anh gán ghép lên người tôi, mà còn nữa tôi cũng cảnh cáo anh đừng có đụng vào họ. Anh dám đụng thì coi trừng mạng của anh, còn nếu tôi không làm gì được anh thì họ cũng không tha cho anh đâu. Tạm biệt đồ thua cuộc

Ánh Sáng tặng cho An Tùng một nụ cười khinh bỉ rồi cùng nhau quay về căn nhà đã thuê, kết thúc một ngày xui xẻo

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau