[Mạt Thế] Trong Sinh: Thời Kỳ Diệt Vong

Chương 95: Người từ căn cứ

Trước Sau
Thế là hơn 1 tuần nữa trôi qua, ngoài trời tuyết đã ngừng rơi. Cơn bão kia đã qua đi nhưng để lại cho thành phố này một đống hoamg tàn, bọn họ đang tranh thủ dùng xẻng đào hết lớp tuyết sang một bên. Tay ai nấy đều đỏ ửng cả lên

"Tuyết dày như vậy đào đến khi nào mới xong đây chứ"-Giai Kỳ

"Bớt than vãn lại đi"-Tử Khiết

"Nhiên Kỳ em ổn chứ"-Như Yến

"Em khoẻ rồi ạ"-Nhiên Kỳ

Nhận được câu trả lời Như Yến tâm thoải mái hẳn, trận bão tuyết vừa qua chỉ có duy nhất một mình Nhiên y là đau sốt đến khổ sở. Y như rằng thằng bé đang gánh hết bệnh tật cho mọi vậy, Nhiên Kỳ đúng là đã làm vậy. Dị năng Ám hệ của Nhiên Kỳ có thể hút đi các vết thương nặng vào hố đen, nhưng riêng bệnh cảm và những thứ xuất phát từ cơ thể con người một cách tự nhiên lại không thể được. Nên một mình cơ thể nhỏ bé này đã gánh vác hết, vì Nhiên Kỳ luôn nghĩ đó là điều duy nhất mà cậu có thể làm. Cậu không yếu nhưng lại sợ hãi trước sức mạnh của bản thân, có sức mạnh hay không thì liệu cậu có bị phản bội như ở kiếp trước không? Cậu tin họ nhưng những việc đó cứ ám ảnh cậu, cậu sợ bọn họ sẽ thay đổi.

Vu Thần thấy baba của mình lại thất thần nên chạy tới ồm chầm lấy Nhiên Kỳ mà làm nũng

"Baba nha, không được buồn"

"Ta đâu có buồn Thần Thần ngoan"

"Baba đừng sợ con với mọi người sẽ bảo vệ baba mà, mọi người chưa từng thành đổi họ vẫn vậy vẫn luôn bảo vệ baba mà"

Nhiên Kỳ như thấy chính con trai của mình đọc được tâm tư của bản thân, trước những lời nói động viên này cậu càng muốn đem niềm tin của bản thân ra đánh cược một lần cuối. Nhiên Kỳ xoa đầu đứa con trai bé nhỏ năm nay nó lại gần 17 tuổi rồi lại cao lên rồi, cậu cũng đã cao hơn 3cm từ 1m65 lên tận 1m68. Nhiên Kỳ cũng đã chấp nhận với cái chiều cao bập bệ đi lên này của bản thân rồi. Nhờ công sức của mọi người chưa tới 5 tiếng sau tuyết quanh xe đã được dọn dẹp sạch sẽ,băng cũng bị phá hết. Họ chuẩn bị ăn bữa trưa thì một chiếc xe việt dã đi tới, mọi người bắt đầu cảnh giác. Tử Khiết dùng tinh thần lực kiểm tra

"Là xe và người của căn cứ liên minh"

"Họ tới đây làm gì?"-Giai Kỳ



"Chắc lại muốn chúng ta đến đó một chuyến nữa đây"-Văn Phong

"Đám người này phiền thật đấy"-Tử Khiết

"Giờ chúng ta nên làm gì đây?"-Vu Thần

"Em nghĩ tạm thời nên quan sát đã sau đó sẽ tính sau"-Nhiên Kỳ

"Chúng ta có nên làm bốc hơi cái căn cứ đó nữa không nhỉ. Tôi ngứa tay quá!"-Hứa Khải

"Sẽ có nhưng chưa phải lúc, cứ theo ý Nhiên Kỳ quan sát cái đã rồi tính tiếp"-Á Hiên

"Rõ"-Mọi người (trừ Á Hiên)

Đoàn người tới gần, bước xuống đầu tiên là một cô gái thập phần rất xinh đẹp. Cô gái đó bước tới gần bọn họ, nét mắt vui vẻ mà nói

"Xin chào mọi người, chúng ta lại gặp nhau rồi. Tôi là Tố Tố chắc hẳn mọi ngườì chưa quên tôi đâu nhỉ?"

"Cô là ai?"-Giai Kỳ

"Tố Tố là ai vậy?"-Tử Khiết

"Chúng tôi từng gặp cô à"-Văn Phong



"Không có ấn tượng"-Như Yến

"Không liên quan tới tôi"-Hứa Khải

"Đừng nhìn con, con cũng đâu có biết"-Vu Thần

"Nhiên Kỳ, em sao vậy"-Á Hiên

Trong đám trí nhớ kém này nói đúng hơn là không để ai vào mắt thì chắc Hứa Khải là trường hợp đặc biệt gây ấn tượng cho họ đi, còn cô gái Tố Tố này họ không có chút quen mắt. Nhiên Kỳ thấy mọi người đã quên con nhà người ta bèn tùm mọi người lại nói nhỏ, bọn họ Ồ, À lên vài tiếng xem như đã hiểu chứ mặt mũi vẫn chả có chút gì gọi là dao động. Tố Tố vẫn nở nụ cười tươi rói với bọn họ, cô không để lãng phí thời gian thêm nữa bèn ngỏ lời

"Chuyện là các căn cứ đã liên minh lại với nhau sau một vài vụ việc xảy ra. Các trụ sở chính của những căn cứ tại các thành phố đã tập hợp ở giữa trung tâm của đất nước, theo nguyện vọng và chỉ định của các cán bộ cấp trên tôi ở đây muốn mời mọi người theo tôi một chuyến"

"Lại là cái chiêu mộ tham gia căn cứ nữa à"Giai Kỳ

"không không chỉ là tới đó hội họp một số vấn đề thôi! Mọi người cũng có thể không cần tham gia căn cứ, chỉ cần đồng ý giúp căn cứ đẩy lùi tang thi cấp cao thôi"

"Chúng tôi được lợi gì từ việc này đây"-Hứa Khải

"Là đội trưởng Hứa của căn cứ thành phố B sao thật bất ngờ, chuyện này tùy thuộc vào phạm vi của tài nguyên và cấp trên chứ tôi không có quyền hành"

Nghe xong mọi người bàn lâu một tý, trên mặt có chút gì đó nguy hiểm mà gật đầu đồng ý, hai chiếc xe việt dã cứ thế vừa đi vừa dọn lớp tuyết dày tiến nhanh về trung tâm đất nước

♥️????????♥️????????♥️????♥️????????♥️????????♥️????????♥️????

Sorry mọi người hôm nay tui ra chương hơi trễ, nhưng các bạn cứ yên tâm vẫn sẽ đủ chương như thường ngày cho các bạn đọc nha:3♥️

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau