Chương 22: Hạ Mai Bị Ngã Chảy Máu Mũi
Hạ Mai lập tức đứng lên che mũi chạy tới chỉ vào Phong Tri Ý cáo trạng trước:
"Trần Tố Tố hại tôi đụng chảy máu mũi.”
Đến gần, Phạm Khải Minh nhìn theo ánh sáng yếu ớt, quả nhiên thấy ngón tay bịt mũi của cô ta chảy ra chất lỏng có chút đen, có mùi máu tươi nhàn nhạt.
Biểu cảm và giọng nói của Phong Tri Ý lạnh nhạt:
"Từ đầu đến cuối, tôi cũng không đụng đến cô chút nào, làm sao mà lại hại cô đụng phải mũi rồi?”
Lúc nãy trong phòng tối om, cái ghế nhỏ kia cũng đen như mực, hơn nữa lúc Hạ Mai vấp ngã, cô cách người và cách ghế đều rất xa, người bên ngoài chắc là không nhìn ra điều gì mờ ám.
Quả nhiên, ngay cả Hạ Mai cũng cho rằng mình xui xẻo vấp phải cái ghế nhỏ, cho nên cô ta không thể nói là vì mình đuổi theo Phong Tri Ý đánh mới bị cái ghế nhỏ vấp ngã đến góc giường, nên cô ta chuyển đề tài:
"Tiền của cô ta không rõ nguồn gốc!”
Phạm Khải Minh sửng sốt:
"Là như thế nào?”
Thực ra anh ta cũng có chút tò mò, tuy rằng không phải rất rõ ràng, nhưng lúc trước Phong Tri Ý cho anh ta cảm giác nghèo rớt mồng tơi, sao lại đột nhiên có số tiền lớn như vậy?
Phong Tri Ý cảm thấy buồn cười:
"Làm sao, tài sản cá nhân cần phải khai báo rõ ràng với bất cứ ai sao? Mấy người sẽ cho bất cứ ai biết nhà mấy người cho mình bao nhiêu tiền sao?
Mọi người không nói gì, mấy nam thanh niên trí thức vội vàng phủ nhận:
"Làm sao vậy được?! Làm gì có ai lại đi nói với người khác mình bao nhiêu tiền chứ? Thần kinh sao?”
Đạo lý tiền tài không để lộ ra, đến trẻ con cũng hiểu.
Hạ Mai lại cười nhạt:
"Nhà cô? Ngay cả cô sống hay chết gia đình cũng mặc kệ, lại đột nhiên đang yên đang lành cho cô nhiều tiền như vậy à?”
Phong Tri Ý bình tĩnh nhướng mày:
"Không phải trong nhà cho, chẳng lẽ là gió lớn thổi tới sao?”
Bọn họ biết thanh niên trí thức không có con đường kiếm tiền, tiền và phiếu chỉ có người nhà cho.
Hạ Mai ác ý đầy miệng nói không lựa lời:
"Đi thị trấn ở một đêm về liền có nhiều tiền như vậy, ai biết cô là trộm cắp hay là dùng thân thể đổi lấy chứ?”
Ánh mắt Phong Tri Ý lạnh lẽo, lạnh như băng nhìn cô ta một cái, khóe miệng hơi trào phúng kéo một chút, sau đó quay đầu hỏi Phạm Khải Minh:
"Không có bất kỳ chứng cớ nào mà hắt nước bẩn vào người ta, đây là vu khống phải không? Tôi có thể kiện cô ấy vì đã làm tổn hại đến danh tiếng của tôi không?”
"Trần Tố Tố hại tôi đụng chảy máu mũi.”
Đến gần, Phạm Khải Minh nhìn theo ánh sáng yếu ớt, quả nhiên thấy ngón tay bịt mũi của cô ta chảy ra chất lỏng có chút đen, có mùi máu tươi nhàn nhạt.
Biểu cảm và giọng nói của Phong Tri Ý lạnh nhạt:
"Từ đầu đến cuối, tôi cũng không đụng đến cô chút nào, làm sao mà lại hại cô đụng phải mũi rồi?”
Lúc nãy trong phòng tối om, cái ghế nhỏ kia cũng đen như mực, hơn nữa lúc Hạ Mai vấp ngã, cô cách người và cách ghế đều rất xa, người bên ngoài chắc là không nhìn ra điều gì mờ ám.
Quả nhiên, ngay cả Hạ Mai cũng cho rằng mình xui xẻo vấp phải cái ghế nhỏ, cho nên cô ta không thể nói là vì mình đuổi theo Phong Tri Ý đánh mới bị cái ghế nhỏ vấp ngã đến góc giường, nên cô ta chuyển đề tài:
"Tiền của cô ta không rõ nguồn gốc!”
Phạm Khải Minh sửng sốt:
"Là như thế nào?”
Thực ra anh ta cũng có chút tò mò, tuy rằng không phải rất rõ ràng, nhưng lúc trước Phong Tri Ý cho anh ta cảm giác nghèo rớt mồng tơi, sao lại đột nhiên có số tiền lớn như vậy?
Phong Tri Ý cảm thấy buồn cười:
"Làm sao, tài sản cá nhân cần phải khai báo rõ ràng với bất cứ ai sao? Mấy người sẽ cho bất cứ ai biết nhà mấy người cho mình bao nhiêu tiền sao?
Mọi người không nói gì, mấy nam thanh niên trí thức vội vàng phủ nhận:
"Làm sao vậy được?! Làm gì có ai lại đi nói với người khác mình bao nhiêu tiền chứ? Thần kinh sao?”
Đạo lý tiền tài không để lộ ra, đến trẻ con cũng hiểu.
Hạ Mai lại cười nhạt:
"Nhà cô? Ngay cả cô sống hay chết gia đình cũng mặc kệ, lại đột nhiên đang yên đang lành cho cô nhiều tiền như vậy à?”
Phong Tri Ý bình tĩnh nhướng mày:
"Không phải trong nhà cho, chẳng lẽ là gió lớn thổi tới sao?”
Bọn họ biết thanh niên trí thức không có con đường kiếm tiền, tiền và phiếu chỉ có người nhà cho.
Hạ Mai ác ý đầy miệng nói không lựa lời:
"Đi thị trấn ở một đêm về liền có nhiều tiền như vậy, ai biết cô là trộm cắp hay là dùng thân thể đổi lấy chứ?”
Ánh mắt Phong Tri Ý lạnh lẽo, lạnh như băng nhìn cô ta một cái, khóe miệng hơi trào phúng kéo một chút, sau đó quay đầu hỏi Phạm Khải Minh:
"Không có bất kỳ chứng cớ nào mà hắt nước bẩn vào người ta, đây là vu khống phải không? Tôi có thể kiện cô ấy vì đã làm tổn hại đến danh tiếng của tôi không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất