Chương 42: Đi Lên Núi
Thấy cô ta cố ý như thế, Phong Tri Ý lấy mấy viên kẹo sữa đến nhà xã viên đổi chút củ cải rau xanh giao cho cô ta.
Thực ra lúc này, quà du, dương xỉ, rau tể thái, rau sam, mộc nhĩ, măng, nấm, củ từ, có cái nào mà không ngon hơn rau trong đất chứ?
Người ta không biết thưởng thức thì thôi vậy.
Những lương thực tinh, thịt và rau quả mà cô cung cấp lúc trước đã ăn hết vào hôm qua rồi, Phong Tri Ý ăn một bữa khoai lang hấp với cháo rau dại, canh rau dại, đâm vào cổ họng cô sắp chảy cả máu.
Không muốn chịu tội nữa, Phong Tri Ý quyết định buổi trưa một mình vào không gian ăn chút đồ ăn ngon, cô dặn Hạ Mai không cần nấu phần cơm trưa của cô, sau đó vác sọt đi ra cửa.
Nữ chính ngày hôm qua nói muốn đi núi phía đông, vậy cô tiếp tục đi vào sâu trong núi.
Phía sau núi sâu rất ít người đặt chân đến, măng, nấm, rau dại quả nhiên ở khắp nơi, còn có rất nhiều trái cây dại mà cô không biết nhưng qua kiểm tra dị năng thì có thể ăn được.
Rau dại xanh biếc, trái cây dại đỏ thẫm, nấm xám trắng, củ từ trắng nõn, còn có măng xuân non nớt, Phong Tri Ý lắc lư hơn nửa ngày, thì nhặt đầy một cái sọt tre, thậm chí còn bỏ vào không gian để không ít.
Đây mới là món ăn ngon có vào thời điểm này, qua rồi sẽ không còn nữa.
Có điều rắn độc trong núi sâu quả thật rất nhiều, cô còn gặp phải không ít vật kịch độc như nhện và bọ cạp.
Khó trách thôn này dựa lưng vào nhiều ngọn núi lớn như vậy, nhưng người dân còn đói đến vàng cả mặt.
Vậy nàng có nên mang ít thịt rắn về cho mọi người thêm thức ăn không nhỉ?
Phong Tri Ý cúi đầu nhìn tay chân gầy gò của mình, quên đi, cô có bản lĩnh lấy được thịt rắn, vậy cũng quá đáng sợ rồi.
Ngược lại cô có thể nhìn xem có thể lấy được gà rừng thỏ rừng hay gì đó không, những thứ này nếu nói là mèo mù vớ phải cá rán thì vẫn được.
Nhưng cô lục lọi trong núi sâu hơn hai tiếng đồng hồ, lông gà rừng cũng không thấy một sợi nào. Xem ra con mồi trong núi này không nhiều lắm, hoặc là ẩn quá sâu, núi sâu quá lớn, khó tìm.
Có điều thật sự nhiều rắn, dường như cứ cách mười thước là có thể đụng phải rắn, nhiều đến mức làm cho người ta nổi da gà.
Phong Tri Ý chọn vài loại giống rắn không có trong không gian, đặt vào trong núi rừng không gian thả nuôi.
Linh khí trong không gian đầy đủ, ở bên trong bất kể là trồng hay là nuôi, giá trị dinh dưỡng đều sẽ cao hơn, hương vị cũng ngon hơn.
Thực ra lúc này, quà du, dương xỉ, rau tể thái, rau sam, mộc nhĩ, măng, nấm, củ từ, có cái nào mà không ngon hơn rau trong đất chứ?
Người ta không biết thưởng thức thì thôi vậy.
Những lương thực tinh, thịt và rau quả mà cô cung cấp lúc trước đã ăn hết vào hôm qua rồi, Phong Tri Ý ăn một bữa khoai lang hấp với cháo rau dại, canh rau dại, đâm vào cổ họng cô sắp chảy cả máu.
Không muốn chịu tội nữa, Phong Tri Ý quyết định buổi trưa một mình vào không gian ăn chút đồ ăn ngon, cô dặn Hạ Mai không cần nấu phần cơm trưa của cô, sau đó vác sọt đi ra cửa.
Nữ chính ngày hôm qua nói muốn đi núi phía đông, vậy cô tiếp tục đi vào sâu trong núi.
Phía sau núi sâu rất ít người đặt chân đến, măng, nấm, rau dại quả nhiên ở khắp nơi, còn có rất nhiều trái cây dại mà cô không biết nhưng qua kiểm tra dị năng thì có thể ăn được.
Rau dại xanh biếc, trái cây dại đỏ thẫm, nấm xám trắng, củ từ trắng nõn, còn có măng xuân non nớt, Phong Tri Ý lắc lư hơn nửa ngày, thì nhặt đầy một cái sọt tre, thậm chí còn bỏ vào không gian để không ít.
Đây mới là món ăn ngon có vào thời điểm này, qua rồi sẽ không còn nữa.
Có điều rắn độc trong núi sâu quả thật rất nhiều, cô còn gặp phải không ít vật kịch độc như nhện và bọ cạp.
Khó trách thôn này dựa lưng vào nhiều ngọn núi lớn như vậy, nhưng người dân còn đói đến vàng cả mặt.
Vậy nàng có nên mang ít thịt rắn về cho mọi người thêm thức ăn không nhỉ?
Phong Tri Ý cúi đầu nhìn tay chân gầy gò của mình, quên đi, cô có bản lĩnh lấy được thịt rắn, vậy cũng quá đáng sợ rồi.
Ngược lại cô có thể nhìn xem có thể lấy được gà rừng thỏ rừng hay gì đó không, những thứ này nếu nói là mèo mù vớ phải cá rán thì vẫn được.
Nhưng cô lục lọi trong núi sâu hơn hai tiếng đồng hồ, lông gà rừng cũng không thấy một sợi nào. Xem ra con mồi trong núi này không nhiều lắm, hoặc là ẩn quá sâu, núi sâu quá lớn, khó tìm.
Có điều thật sự nhiều rắn, dường như cứ cách mười thước là có thể đụng phải rắn, nhiều đến mức làm cho người ta nổi da gà.
Phong Tri Ý chọn vài loại giống rắn không có trong không gian, đặt vào trong núi rừng không gian thả nuôi.
Linh khí trong không gian đầy đủ, ở bên trong bất kể là trồng hay là nuôi, giá trị dinh dưỡng đều sẽ cao hơn, hương vị cũng ngon hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất