Chương 44: Ruồi Nhặng Không Cắn Người, Nhưng Ghê Tởm
Nói xong, Phong Tri Ý xách cái sọt ra nhưng còn chưa kịp buông xuống vào phòng bếp thì phía sau truyền đến tiếng Phạm Khải Minh dường như muốn đuổi theo gọi cô lại bị Hạ Mai ngăn lại:
"Ôi trời, thanh niên trí thức Trần nhiều đồ bổ như vậy, cô ấy không đói được đâu.”
Nghe xong lời này, Phong Tri Ý còn chưa phản ứng, AI ở trong tai nghe đã nhịn không được:
"Tôi đã bảo rồi mà, người đàn bà đó chắc chắn sẽ gây chuyện.”
Phong Tri Ý đi vào điểm thanh niên trí thức không một bóng người, cô cất hết rau dại trong sọt vào trong không gian:
"Không sao, cô ta không gây lên được sóng lớn gì đâu, không thèm nhìn là được.”
Cô vốn dĩ còn muốn thêm thức ăn cho mọi người, nhưng nếu mọi người không thích, thì cô cũng không cần tự đa tình nữa.
"Ruồi nhặng không cắn được người, nhưng vo ve hoài ngài không ngại phiền sao?"
AI gợi ý nói:
"Lại còn bẩn, còn làm người ta ghê tởm.”
Nghe AI hình dung như vậy, Phong Tri Ý khẽ cười.
Thủ đoạn này của Hạ Mai quả thật rất ghê tởm, cô ta lợi dụng tính cách ích kỷ và ghen tị của con người, kéo tất cả mọi người đến đối đầu với cô, cô lập cô.
Nếu như là bất kỳ một cô gái nhỏ nào chưa từng biết đến thế giới, sợ là sẽ bị chuyện hôm nay làm cho tủi thân muốn khóc.
Nhưng Phong Tri Ý thì không sao, đại khái là cô trải qua mưa gió nhiều, đã sớm luyện được cả người mình đồng da sắt.
Loại chuyện nhỏ này, đúng là không làm tổn thương được cô một chút nào.
"Không cần quan tâm đến cô ta."
Loại người có tính cách như Hạ Mai, càng phản ứng cô ta thì cô ta nhảy nhót càng vui vẻ, Phong Tri Ý lười để ý:
"Chờ cô ta gây ra chuyện lớn rồi bóp chết luôn là được.”
Hiện tại cô không rảnh để ý đến cô ta, buổi tối cô còn có chuyện muốn làm, cô rửa mặt dọn dẹp xong từ sớm, trời vừa tối là cô đi ngủ.
Đợi đêm khuya vắng lặng, bốn phía đều đen đến mức đưa tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón.
Phong Tri Ý mở mắt ra, lật bàn tay một cái, một hạt giống trong tay nhanh chóng nảy mầm sinh trưởng nở hoa, nở ra một đóa bà la màu đỏ cực lớn.
Tầng tầng lớp lớp cánh hoa, từng đợt từng đợt mùi thơm nhàn nhạt nhanh chóng lan tràn ra bên ngoài.
Chỉ cần qua mười phút, người trong phạm vi mười dặm quanh đây đều sẽ ngủ say.
Mười phút sau, Phong Tri Ý đặt hoa bà la trên bệ cửa sổ, sau đó từ cửa sổ bên giường nhảy ra ngoài, thân hình như quỷ mị xẹt qua đêm tối, nhanh chóng đi tới bên cạnh chuồng bò.
Phía trong chuồng bò vẫn ướt sũng, chăn cũng rất ẩm, ba cụ già đang trong giấc ngủ hoặc hôn mê lạnh đến mặt mày xanh xao, lạnh run.
"Ôi trời, thanh niên trí thức Trần nhiều đồ bổ như vậy, cô ấy không đói được đâu.”
Nghe xong lời này, Phong Tri Ý còn chưa phản ứng, AI ở trong tai nghe đã nhịn không được:
"Tôi đã bảo rồi mà, người đàn bà đó chắc chắn sẽ gây chuyện.”
Phong Tri Ý đi vào điểm thanh niên trí thức không một bóng người, cô cất hết rau dại trong sọt vào trong không gian:
"Không sao, cô ta không gây lên được sóng lớn gì đâu, không thèm nhìn là được.”
Cô vốn dĩ còn muốn thêm thức ăn cho mọi người, nhưng nếu mọi người không thích, thì cô cũng không cần tự đa tình nữa.
"Ruồi nhặng không cắn được người, nhưng vo ve hoài ngài không ngại phiền sao?"
AI gợi ý nói:
"Lại còn bẩn, còn làm người ta ghê tởm.”
Nghe AI hình dung như vậy, Phong Tri Ý khẽ cười.
Thủ đoạn này của Hạ Mai quả thật rất ghê tởm, cô ta lợi dụng tính cách ích kỷ và ghen tị của con người, kéo tất cả mọi người đến đối đầu với cô, cô lập cô.
Nếu như là bất kỳ một cô gái nhỏ nào chưa từng biết đến thế giới, sợ là sẽ bị chuyện hôm nay làm cho tủi thân muốn khóc.
Nhưng Phong Tri Ý thì không sao, đại khái là cô trải qua mưa gió nhiều, đã sớm luyện được cả người mình đồng da sắt.
Loại chuyện nhỏ này, đúng là không làm tổn thương được cô một chút nào.
"Không cần quan tâm đến cô ta."
Loại người có tính cách như Hạ Mai, càng phản ứng cô ta thì cô ta nhảy nhót càng vui vẻ, Phong Tri Ý lười để ý:
"Chờ cô ta gây ra chuyện lớn rồi bóp chết luôn là được.”
Hiện tại cô không rảnh để ý đến cô ta, buổi tối cô còn có chuyện muốn làm, cô rửa mặt dọn dẹp xong từ sớm, trời vừa tối là cô đi ngủ.
Đợi đêm khuya vắng lặng, bốn phía đều đen đến mức đưa tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón.
Phong Tri Ý mở mắt ra, lật bàn tay một cái, một hạt giống trong tay nhanh chóng nảy mầm sinh trưởng nở hoa, nở ra một đóa bà la màu đỏ cực lớn.
Tầng tầng lớp lớp cánh hoa, từng đợt từng đợt mùi thơm nhàn nhạt nhanh chóng lan tràn ra bên ngoài.
Chỉ cần qua mười phút, người trong phạm vi mười dặm quanh đây đều sẽ ngủ say.
Mười phút sau, Phong Tri Ý đặt hoa bà la trên bệ cửa sổ, sau đó từ cửa sổ bên giường nhảy ra ngoài, thân hình như quỷ mị xẹt qua đêm tối, nhanh chóng đi tới bên cạnh chuồng bò.
Phía trong chuồng bò vẫn ướt sũng, chăn cũng rất ẩm, ba cụ già đang trong giấc ngủ hoặc hôn mê lạnh đến mặt mày xanh xao, lạnh run.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất