Chương 45: Cứu Giúp Các Cụ Già
Phong Tri Ý dùng thực vật hấp thu hết hơi nước, sau đó dùng dị năng điều dưỡng thân thể cho mỗi người một lần.
Cô nghĩ bọn họ chắc là cả ngày cũng không được ăn cơm, nên lại đút cho mỗi người một viên thuốc nhỏ.
Đây là thức ăn trong mạt thế, giống như bánh quy nén, ăn một viên có thể năm sáu ngày không cần ăn cơm.
Đây là đồ chuẩn bị cho lúc ra khỏi nhà đánh zombie, hoặc săn giết động thực vật biến dị trong tự nhiên.
Hơn nữa cô đã dùng nguyên liệu nấu ăn tràn ngập linh khí trong không gian cải tiến qua, rất nhiều dinh dưỡng, già trẻ đều dùng được.
Xác định các cụ già không có gì đáng ngại, Phong Tri Ý mới lẳng lặng rời đi, cô đi thẳng đến bãi phơi thóc bên ngoài nhà ăn lớn.
Không ngoài dự đoán của cô, quả nhiên chàng trai còn bị trói vào thân cây.
Rõ ràng nói trừng phạt một ngày, nhưng đến bây giờ cũng không có ai đến cởi trói cho anh.
Phong Tri Ý như một cơn gió mạnh lướt tới gần, nhưng lúc gần tới thì chàng trai kia ngẩng đầu cảnh giác nhìn lại.
"Ai?!”
Giọng nói vẫn còn rất tỉnh táo.
Phong Tri Ý ngạc nhiên, vậy mà anh ấy không ngủ?
Người có thể chống cự được hương hoa bà la thật sự là rất ít, không ai là không có tinh thần lực mạnh mẽ.
"Là tôi."
Phong Tri Ý chậm lại, nhẹ nhàng tới gần.
Chàng trai trong bóng tối dường như sững sờ một chút, sau đó nói:
"Cô tới nơi này muộn như vậy làm cái gì? Đi mau! Nếu có ai nhìn thấy thì có nhảy xuống song cô cũng không thể rửa sạch được đâu.”
Phong Tri Ý vòng ra phía sau cởi dây thừng cho anh:
"Không sao, sẽ không có ai nhìn thấy đâu.”
Chàng trai nghe giọng điệu lạnh nhạt chắc chắn như vậy của cô, không hiểu sao lại nhớ tới vừa rồi đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn ngủ.
Nếu không phải chân anh quá đau, hơn nữa anh cảm thấy không đúng nên cảnh giác, thì lúc này có thể anh đã ngủ đến bất tỉnh rồi.
Nhớ tới ba cụ già đáng lẽ phải qua đời, sau khi cô ấy cho uống thuốc lại sống sót một cách thần kỳ.
Còn có cô ấy nhẹ nhàng sờ một cái là có thể nắm xương, chàng trai theo bản năng cảm giác được có lẽ y thuật của cô ấy rất siêu phàm:
"Cô đã làm gì vậy?”
Y độc từ trước đến nay không phân biệt.
Đúng là trùm phản diện nhỉ? Nhạy bén như thế.
Phong Tri Ý khẽ cười một tiếng trong bóng đêm, cô vòng tay tới trước mặt anh buông dây thừng cho anh em, đúng lúc ghé vào bên tai anh:
"Tôi có thể làm gì chứ? Chẳng qua là để cho mọi người ngủ ngon mà thôi.”
Trong bóng tối, chàng trai chỉ cảm thấy hơi thở của Phong Tri Ý thổi vào tai anh.
Thổi cho tai anh nóng ngứa, anh hơi tránh sang bên cạnh một chút:
"Có ý gì?”
Phong Tri Ý không trả lời anh, cô cởi toàn bộ sợi dây thừng ra rồi đỡ anh dậy:
"Có thể đứng lên được không?”
Cô nghĩ bọn họ chắc là cả ngày cũng không được ăn cơm, nên lại đút cho mỗi người một viên thuốc nhỏ.
Đây là thức ăn trong mạt thế, giống như bánh quy nén, ăn một viên có thể năm sáu ngày không cần ăn cơm.
Đây là đồ chuẩn bị cho lúc ra khỏi nhà đánh zombie, hoặc săn giết động thực vật biến dị trong tự nhiên.
Hơn nữa cô đã dùng nguyên liệu nấu ăn tràn ngập linh khí trong không gian cải tiến qua, rất nhiều dinh dưỡng, già trẻ đều dùng được.
Xác định các cụ già không có gì đáng ngại, Phong Tri Ý mới lẳng lặng rời đi, cô đi thẳng đến bãi phơi thóc bên ngoài nhà ăn lớn.
Không ngoài dự đoán của cô, quả nhiên chàng trai còn bị trói vào thân cây.
Rõ ràng nói trừng phạt một ngày, nhưng đến bây giờ cũng không có ai đến cởi trói cho anh.
Phong Tri Ý như một cơn gió mạnh lướt tới gần, nhưng lúc gần tới thì chàng trai kia ngẩng đầu cảnh giác nhìn lại.
"Ai?!”
Giọng nói vẫn còn rất tỉnh táo.
Phong Tri Ý ngạc nhiên, vậy mà anh ấy không ngủ?
Người có thể chống cự được hương hoa bà la thật sự là rất ít, không ai là không có tinh thần lực mạnh mẽ.
"Là tôi."
Phong Tri Ý chậm lại, nhẹ nhàng tới gần.
Chàng trai trong bóng tối dường như sững sờ một chút, sau đó nói:
"Cô tới nơi này muộn như vậy làm cái gì? Đi mau! Nếu có ai nhìn thấy thì có nhảy xuống song cô cũng không thể rửa sạch được đâu.”
Phong Tri Ý vòng ra phía sau cởi dây thừng cho anh:
"Không sao, sẽ không có ai nhìn thấy đâu.”
Chàng trai nghe giọng điệu lạnh nhạt chắc chắn như vậy của cô, không hiểu sao lại nhớ tới vừa rồi đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn ngủ.
Nếu không phải chân anh quá đau, hơn nữa anh cảm thấy không đúng nên cảnh giác, thì lúc này có thể anh đã ngủ đến bất tỉnh rồi.
Nhớ tới ba cụ già đáng lẽ phải qua đời, sau khi cô ấy cho uống thuốc lại sống sót một cách thần kỳ.
Còn có cô ấy nhẹ nhàng sờ một cái là có thể nắm xương, chàng trai theo bản năng cảm giác được có lẽ y thuật của cô ấy rất siêu phàm:
"Cô đã làm gì vậy?”
Y độc từ trước đến nay không phân biệt.
Đúng là trùm phản diện nhỉ? Nhạy bén như thế.
Phong Tri Ý khẽ cười một tiếng trong bóng đêm, cô vòng tay tới trước mặt anh buông dây thừng cho anh em, đúng lúc ghé vào bên tai anh:
"Tôi có thể làm gì chứ? Chẳng qua là để cho mọi người ngủ ngon mà thôi.”
Trong bóng tối, chàng trai chỉ cảm thấy hơi thở của Phong Tri Ý thổi vào tai anh.
Thổi cho tai anh nóng ngứa, anh hơi tránh sang bên cạnh một chút:
"Có ý gì?”
Phong Tri Ý không trả lời anh, cô cởi toàn bộ sợi dây thừng ra rồi đỡ anh dậy:
"Có thể đứng lên được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất