Mặt Trăng

Chương 34: Bảy tấc

Trước Sau
Ruru Riru: như vậy là không tìm được ai đã livestream ngày hôm đó à?

Bailing: uhm, tối hôm qua tớ đã hỏi trên kênh bang hội rồi. Tuy là đa phần mọi người đều nói không có hoặc không biết, trừ người quen thì những người còn lại chúng ta khó có thể hòi dò được.

Clarke: anh thấy cũng đâu có sao, bình thường chúng ta vẫn stream lúc đi 3V3 hay 5V5 mà.

Tôi rời khỏi bàn học, đứng dậy đi đến mở cửa kính rồi vươn vai cho đỡ mỏi. Hôm qua, sau khi tỉnh lại tôi đã khóc rất nhiều, có rất nhiều chuyện tôi không thể nào chịu đựng được.

Tôi đã kể cho anh ấy nghe một ít, về những người và những chuyện mà tôi đã thấy trong mơ.

Còn về phần Huyễn Diệt tôi quyết định giấu đi, tôi muốn đợi đến lúc tôi có thể gặp mặt vị thần mà nhà anh ấy đang thờ phụng, để hỏi ngài ấy, tại sao lại để vị thần của tôi một mình chịu đựng nổi đau khổ cùng cực.

Quá khứ của Huyễn Diệt,

Quá khứ của bản thân tôi,

Tại sao đều liên quan đến cùng một kiểu người.

Ruru Riru: em chỉ muốn tìm hiểu một chút thôi. Em muốn biết lý do, tại sao mấy hôm nay anh Shinraj cứ hỏi em mấy câu khó hiểu như vậy.

Tôi chỉnh lại âm lượng của tai nghe, bước ra ngoài ban công nhìn xuống con đường trước nhà.

Eiffu: hỏi em cái gì cơ? Shinraj hỏi em có muốn kết hôn hay không à?

Bailing: như vậy không phải quá sớm sao? Riru mới có bao nhiêu tuổi đâu chứ?

Clarke: ông đùa như vậy là hơi lố rồi đấy.

Ruru Riru: anh ấy thật sự đã hỏi em như vậy, còn hỏi tới hai lần rồi.

Bailing: thật luôn?

Clarke: Eiffu cho tôi con số may mắn ngày mai đi bạn ơi.

Eiffu: anh chỉ đùa thôi mà ಥ⁠‿⁠ಥ

Buổi chiều hôm nay, nắng không gắt lắm. Tôi kéo cái ghế trứng cút ra ngoài ban công rồi ngồi xuống để phơi nắng. Vì nhiệt độ cơ thể của tôi khá thấp nên hầu như lúc nào tôi cũng cảm thấy bản thân bị lạnh.

Tôi không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng nghe mọi người trong hội nói chuyện với nhau. Trời vào thu, không khí cũng dễ chịu hơn, khiến tôi cũng dễ buồn ngủ hơn.

Tôi ngồi co người trên ghế, lưng tựa vào đám gối lông vũ mềm mại, đắp thêm một chiếc chăn mỏng trên bụng rồi bắt đầu cầm điện thoại xem twitter.

Khi tôi mở bảng thông báo, thì thấy rất nhiều tài khoản lạ đã nhắc đến tên tài khoản của tôi.

Chuyện này thật sự đã khiến cho tôi hốt hoảng không ít.

“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này?”

Đầu ngón trỏ của tôi lướt đi trên màn hình điện thoại, toàn bộ hơn cả trăm thông báo, không thể nào xem hết được.

Tôi chọn ngẫu nhiên vài cái, khi bấm vào xem đều dẫn đến bài live stream hôm qua của Asahi. Không biết là nên vui hay nên buồn nữa.

The Sun rise in the Night (Shinrajx_1101)

Livestream R:S - 1x/09/2xxx

Fan10: hôm nay đánh với Elder Gods rồi, chỉ cần đợi đến tuần sau là biết hội nào sẽ nắm chức thành chủ.

Fan15: trận hôm nay cũng không căng thẳng lắm. Một mình Evil Souls đã có tới 5 thần chủ rồi.

Fan04: hy vọng trận sau sẽ được thấy đại thần bị vợ đánh ⁠ヽ⁠(⁠・⁠ˇ⁠∀⁠ˇ⁠・⁠ゞ)

Fan19: má lầu trên ít có ác lắm )))))

Fan23: ui, bắt đầu tấn công rồi kìa.

Fan10: xem ông ấy kìa ))) gấp lắm luôn rồi

Fan04: đại thần à, đúng là Riru có chân nhưng mà em bé chắc chắn sẽ chờ anh mà (⁠≧⁠▽⁠≦⁠)

Fan15: uây, Kinsean đánh ngang cơ với Shinraj luôn kìa



Fan06: đánh hơi nương tay nhỉ, chắc do trùng hệ phái với Riru

Fan04: trời ơi, bên hội của em bé không đánh bang hội chiến mà đang mở livestream ca hát kìa.

Fan28: share link đi nào bạn ơi

Fan06: khiếp, ông ấy cũng biết rồi kìa )))

Fan10: nhìn cái tốc độ mở tab của ông ấy kìa trời =)))))

Fan25: giọng của Riru nghe hay thế, bảo sao Shinraj không lo phát sốt lên.

Fan04: @RiruNoReal em bé ơi, hát thêm bài nữa đi em!!

Fan15: Shinraj gấp lắm rồi ))) đẩy cả Kinsean với Purian cùng một lần kìa )))

Fan10: lát nữa lại bị ép ăn cơm chó cho xem

Fan06: @RiruNoReal em bé quậy quá trời rồi nha

Fan30: Nguyệt Hạ Thuyền Quyên!! Anh đang làm cái gì bên hội nhà người ta vậy???

Fan27: Nguyệt Hạ Thuyền Quyên của Bình Thủy Tương Phùng á?

Fan18: rồi, chuyến này cụ đi chân lạnh toát =))))))

Fan11: Shinraj dùng sai kỹ năng rồi kìa =)))))

Fan21: cuối cùng cũng đợi được ngày này rồi ლ⁠(⁠◕⁠ω⁠◕⁠ლ⁠)

Fan28: Vậy mà Purian cũng không đẩy được Shinraj, teamwork bên Elder Gods quá kém rồi.

Fan31: Ruri Tora chạy tới rồi kìa, anh vợ tới bảo vệ em rể à )))

Tôi nhìn màn hình thêm một lúc rồi tặc lưỡi một cái, cứ chần chừ một lúc chẳng biết nên làm gì tiếp theo.

Không hiểu tại sao, lúc nào tôi cũng muốn được gặp anh ấy…

[Mon Soleil: em có đang rãnh không?]

[Tần Cửu Ngọc: em muốn gặp anh.]

Tôi chỉ vừa mới gởi tin nhắn đi thì tin nhắn của anh đã nhảy đến. Cái này nên gọi là gì nhỉ? Là thần giao cách cảm sao?

“Anh đây…”

Sau khi tắt điện thoại thì tội vội vàng xuống dưới tầng một để tìm mẹ. Tuy không phải là lần đầu tiên nhưng mà tôi vẫn nên nói chuyện trước với mẹ.

“Mẹ ơi…”

Tôi gõ ba cái lên cửa phòng ngủ, đẩy nhẹ cánh cửa phòng khép hờ chỉ ló đầu vào bên trong một chút xíu để gọi mẹ. Từ khi tôi còn nhỏ, các anh thường xuyên nhắc tôi nếu quên chưa gõ cửa thì không được phép bước vào trong phòng ngủ của ba mẹ.

Ban đầu tôi cứ nghĩ là trong phòng ba mẹ có bí mật gì đó to lớn lắm, nhưng đến khi lớn lên thì tôi mới biết là không phải. Cả hai người họ chỉ đang, dạy cho anh em chúng tôi biết cách tôn trọng sự riêng tư của người khác mà thôi.

“Yuki vào trong phòng đi con, đợi mẹ một lát nhé.”

Sau khi nghe thấy tiếng của mẹ thì tôi ngoan ngoãn bước vào trong phòng, đóng cửa lại rồi ngồi xuống giường đợi mẹ.

[Mon Soleil: anh đang ở nhà ông, khoảng hai tiếng nữa sẽ tới đón em.]

Tôi đọc tin nhắn nhưng không trả lời, tôi nghĩ là tôi vẫn cần phải nói chuyện với mẹ trước.

“Sao thế con? Lại cảm thấy khó chịu ở đâu à? Hay là thần lực của con lại hỗn loạn rồi?”

“Con vẫn ổn, con chỉ muốn xin phép mẹ…”

“Chuyện gì? Con muốn nghỉ học đi đâu à?”

Tôi tròn mắt khó hiểu nhìn mẹ đang bước ra từ phòng thay đồ. Nhìn như vầy, chắc là mẹ lại chuẩn bị đi đâu rồi.

“Con chỉ muốn xin phép qua nhà anh Asahi mấy hôm thôi.”

Tôi đợi mẹ bước đến ngồi xuống bên cạnh rồi mới cẩn thận nói ra mong muốn của mình.



Tôi quan sát được rất rõ cái cách mà mẹ thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt. Cái cách mà lúc ban đầu, trong mắt mẹ đang tràn ngập yêu thương và lo lắng cho tôi bỗng nhiên mất hút vào màn đêm sâu thẳm sau khi nghe thấy yêu cầu của tôi.

“Những lần trước cũng đâu có thấy con hỏi ý của mẹ?”

“Rõ ràng những lần đó đều là do mẹ và hai anh tự ý quyết định mà, liên quan gì đến con? Hiện tại mới là ý định của con nè.”

Tôi vừa nói, vừa âm thầm di chuyển ngồi cách xa mẹ một chút. Chẳng biết được lúc nào mẹ tôi lại hứng lên mà vỗ vào lưng của tôi nữa.

“Nói mẹ nghe xem, con thích thằng nhóc nhà Senjou đến mức nào? Bằng cả trái tim của con không?”

Tôi khá bất ngờ về cách dùng từ của mẹ, bình thường mẹ tôi đều rất chú ý đến việc sử dụng từ ngữ, chỉ khi đối phương không có ý tốt hoặc mẹ tôi đang rất tức giận thì mới dùng đến những từ có ý mỉa mai.

“Nếu như con nói, giống như cách ba yêu mẹ suốt từng đấy năm thì có được tính không?”

Tôi nhìn mẹ một lúc, rồi cúi đầu xuống nhìn vào chiếc nhẫn màu đen đang đeo trên ngón tay.

Tôi thích anh ấy nhiều đến mức nào?

Tôi cũng không rõ lắm, chỉ là tôi cảm thấy, ngay từ ban đầu khi nhìn thấy nhau, thì tôi đã rất thích anh ấy rồi.

Cho dù, việc tôi thích anh ấy, yêu anh ấy khiến cho cõi lòng của tôi luôn đau đớn đến mức không thể nào diễn tả được thành lời…

Thì tôi vẫn chấp nhận chịu đựng nổi đau đó, để được tiếp tục yêu anh ấy.

Cho dù thứ tình cảm này khiến tôi đau đớn đến thấu xương… Tôi thật sự, vẫn luôn yêu thích “Phù Hi” của tôi, nhiều đến như thế.

“Bé cưng của mẹ, mẹ thật sự không muốn con có chút dính dáng nào đến nhà Senjou. Nếu thật sự phải trả giá thì vẫn nên để mẹ gánh lấy chứ không phải bắt một đứa trẻ như con nhận lấy gánh nặng này…”

Trong lúc tôi không chú ý, mẹ đã đến ngồi bên cạnh tôi, ôm tôi vào trong lòng. Cảm giác giống như lúc nhỏ vậy, là lúc tôi gặp chuyện, ngay vào lúc tôi cảm thấy trống rỗng nhất, thì chính mẹ đã kéo tôi về lại với thế giới này.

“Mẹ, con không sao đâu. Nếu nói đúng hơn thì có anh Asahi bên cạnh, con cảm thấy bản thân ổn định khá nhiều. Khoảng thời gian con cãi nhau với anh ba, thay vì bản thân con một mình chống chọi với sự tiêu cực và những cơn mất ngủ thì con lại có anh ấy bên cạnh…”

Cảm giác được mẹ ôm vào lòng, thật sự rất giống với cảm giác đang được biển xanh rộng lớn bao trọn lấy. Cảm giác được những con sóng dịu dàng ôm ấp, thật sự đã giúp tôi được an ủi rất nhiều.

“Được rồi, mẹ không có nhu cầu nghe chuyện tình yêu của con. Vài hôm nữa mẹ có việc, Natsu vào đại học rồi chắc cũng không muốn ở yên trong nhà như hồi cấp ba nữa… Con qua đó, ít nhiều Asahi cũng sẽ chú ý đến con nhiều hơn.”

“Con sẽ cố gắng tự chăm sóc cho mình, mẹ đừng quá lo.”. truyện ngôn tình

Tôi trở về phòng, đứng nhìn đống đồ ngổn ngang trên giường mà tôi vừa mới bày ra. Tôi cũng không có ý định sẽ ở lại nhà anh ấy quá lâu, vậy mà đống đồ tôi đang bày ra bây giờ lại giống như tôi sắp dọn sang ở luôn bên đó vậy.

“Hay là khỏi đem đồ sang mà cứ mua luôn đồ mới rồi để ở đấy luôn thì tốt hơn nhỉ?”

“Em tính như vậy cũng được. Như vậy mỗi khi em qua nhà anh cũng tiện hơn, khỏi phải mang nhiều đồ.”

Đột nhiên bị ôm lấy từ sau lưng đã khiến cho tôi hoảng sợ không ít. Nhưng mà, tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị mùi hương quen thuộc làm cho bản thân bình tĩnh lại như bình thường.

Mọi chuyện diễn ra chỉ trong một cái chớp mắt mà thôi.

[Tình cảm của con người đúng là thứ khó hiểu.]

Con người…

“Anh đến từ khi nào vậy?”

Tôi hơi ngửa cổ về phía sau, đã bao nhiêu ngày tôi không gặp Asahi rồi nhỉ?

Hình như là vừa mới gặp hôm qua thôi mà…

Nhưng tại sao tôi lại có cảm giác giống như đã trải qua rất lâu rồi, đến tận bây giờ chúng tôi mới được gặp lại nhau như vậy…

“Khoảng mười phút trước… Cửu Ngọc, có nhớ anh không?”

Tôi hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đống đồ đầy ắp trên giường. Cửa phòng vẫn còn đang mở, tôi hơi xoay người dùng chân đạp một cái để cánh cửa đóng lại.

Tôi tách hai bàn tay đang đan vào nhau của anh ở trước bụng tôi ra rồi tự đan tay của mình vào. Cảm giác ấm áp quen thuộc liền nhanh chóng tràn vào khắp cơ thể của tôi.

“Rõ ràng là hôm qua chúng ta vừa mới gặp nhau, nhưng mà em lại cảm thấy giống như đã rất lâu rồi chúng ta chưa gặp mặt vậy. Em nhớ anh đến phát điên lên được…”

Cảm giác mềm mại như nhung khi anh ấy chạm vào tôi khiến tôi chẳng thể nào tìm thấy lý do để kháng cự. Cứ như vậy mà để anh ấy dẫn dắt tôi, nhấn chìm tôi vào sâu thẳm bên trong sự dịu dàng đáng hận đó.

Điều duy nhất tôi có thể làm khi ở bên cạnh anh, đó là lặng lẽ chờ đợi ngày anh rời xa tôi. Anh ấy sẽ mãi không thể nào biết được, tôi đã phải lấy hết tất cả bình yên của cuộc đời mình, chỉ để yêu anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau