Mất Trí Nhớ Đừng Quậy

Chương 60: Phát đường

Trước Sau


Thịnh Thế là một đài truyền hình hùn vốn, lúc làm chương trình chừng mực sẽ có hơi rộng rãi một tí, có một số việc có thể lấy ra thảo luận được luôn. Ví dụ như "CP Mộc Kiều" đang nổi gần đây, Sở Khâm lấy ra nói giỡn mà không hề cảm thấy áp lực chút nào. 

"Đế hậu hành lễ vô cùng tiêu chuẩn, y như lúc bái đường vậy đó." Sở Khâm nói với vẻ mặt thành thật, lấy ra một quả cầu hoa được làm bằng lụa đỏ, đặt giữa hai người, "Nào nào, mỗi người nắm một đầu, ân ân ái ái đến chân trời."

Kiều Tô nhịn không được cười rộ lên, cũng không biết là quả cầu hoa ánh màu hay là ngượng ngùng, mặt của cậu có hơi đỏ lên, nhưng vẫn rất phối hợp cầm lấy một đầu của quả cầu hoa.

"Cái này khá là thường gặp trong hôn lễ cổ đại, kêu là hỉ trù, cũng gọi là thủ khiên, bởi vì tân nương tử đang đội khăn voan không nhìn rõ đường, cần phải có người dắt đi. Nhưng vừa mới thành hôn, có thể đôi tân nhân còn chưa từng gặp mặt nhau, cho nên mới cần lụa đỏ đặt ở chính giữa." Sở Khâm giới thiệu, kêu hai người ngồi xuống.

Kiều Tô muốn trả lụa đỏ lại, nhưng hình như Mộ Thần đã quên mất, cứ cầm mãi, hình như chờ đến khi bọn họ ngồi xuống mới phát hiện ra, anh đặt nó vào giữa hai người vô cùng tự nhiên. Nhìn qua màn ảnh đặc biệt vui tươi, y như là cô dâu chú rể hỉ kết lương duyển vậy.

Lúc phát sóng, mấy em gái mê trai ngồi trước màn ảnh nhịn không được hét ầm lên, chụp hình đăng lên mạng. Hai người ăn mặc tây trang tinh tế, chính giữa đặt một quả cầu hoa đỏ chói, nếu mà có thêm một chữ 囍 (hỉ) nữa liền hoàn mỹ.

【 Chính chủ phát đường kìa á á á á 】

【 Đường này tới bất ngờ không kịp đề phòng, chờ chút đã, để mị đi nuốt chút thức ăn cho chó 】

Thức ăn cho chó: bên Trung FA sẽ kêu là chó độc thân => mấy lúc bị tú ân ái ngay trước mặt người ta sẽ đi ăn thức ăn cho chó

"Diễn một chút là được, không cần phải làm như định bái đường thiệt chứ hả!" Sở Khâm tức giận chỉ vào quả cầu hoa bên người Mộ Thần nói, "Muốn đùa giả thành thật hay sao vậy hả?"

Nhân viên hậu kỳ dừng đúng ngay cảnh này, lấy cảnh hai người ngồi để quả cầu hoa ở giữa, hơn nữa còn khoanh đỏ, viết một chữ 囍 thật to, chèn thêm hai cái má hồng cho họ, đồng thời còn lồng tiếng kèn Xô na vào.

Kiều Tô không có kinh nghiệm lên chương trình giải trí, không biết nên xử lý thế nào với loại tình huống đột phát này, nên cậu không tiếp được lời của Sở Khâm. Mộ Thần thì lại rất bình tĩnh: "Ai nha, bị em phát hiện rồi, vốn định đem về trang trí nhà đó..."

Nhân viên hậu cần đội nón lưỡi trai cấp tốc lên sân khẩu, mặt không thay đổi lấy quả cầu hoa đi mất, chỉ chừa cho màn ảnh một bóng lưng đội nón, che giấu tên họ chức vụ.

"Anh dùng cái này trang trí nhà?" Sở Khâm mở to hai mắt nhìn nhìn anh, "Anh còn chưa có bạn gái nữa mà."

"Anh có Cát Cát nha!" Mộ Thần vui tươi hớn hở nói, Cát Cát là con chó lông vàng anh nuôi, bình thường hay xuất hiện trên weibo của Mộ Thần, cũng coi như là một chú chó đang hot trên internet.

Hậu kỳ đánh tên Cát Cát ra, chèn thêm một biểu tình cười đáng khinh. Đồng thời còn cho lặp lại lời Mộ Thần nói tới 3 lần: "Anh có Cát Cát nha... Có Cát Cát nha... Cát Cát..."

Sau đó, đang lúc mọi người hiểu lầm thì chèn ảnh chó vàng Cát Cát vào, đặt chung một chỗ với Mộ Thần, ở giữa là một quả cầu hoa đỏ chói. Nhằm chứng minh, nếu mà nghĩ sai thì nhất định là tư tưởng của mấy người quá không thuần khiết thôi.

"Thời Đại Ngu cũng dùng cái này, bất quá có thể không đội khăn voan." Chờ đến khi lấy quả cầu hoa ra rồi, Kiều Tô mới dựa theo kịch bản, bắt đầu nói về phong tục của Đại Ngu.

Trong lịch sử Đại Ngu là một triều đại vô cùng khai sáng, không thôi cũng sẽ không có sự tồn tại kinh thế hãi tục như hoàng hậu nam này. Địa vị của con gái trong thời Đại Ngu đều cao hơn các triều đại khác. Con gái có thể xuất đầu lộ diện ở trên đường, có thể ra ngoài buôn bán, thậm chí có thể làm nữ quan trong cung. Lúc kết hôn, nếu như tân nương tử không muốn đội khăn voan, có thể ngẩng đầu ưỡn ngực bái đường với tân lang.

Trên màn ảnh xuất hiện cảnh đại hôn của đế hậu trong 《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》, bởi vì đầu tư rất nhiều, đạo cụ, trang phục bên trong đều vô cùng tinh tế, lễ nghi cũng hoàn toàn dựa theo phong tục của Đại Ngu. Kiều Tô mặc hỉ phục đỏ thẫm tay áo rộng có thêu chỉ vàng, đầu đội mũ kim phượng, sắc mặt lạnh lùng đi từng bước xuống thềm ngọc, tới trước đế vương đang đứng chờ mình.

Sau đó, ba người bắt đầu nghiên cứu về quá trình tổ chức hôn lễ.



"Nghe nói lúc quay phim, đoàn phim đã chuyên môn mời thầy lễ nghi đến dạy hai người hả?" Sở Khâm đúng lúc bắt đầu tuyên truyền phim.

"Có ba thầy lễ nghi, đều là học giả đặc biệt hiểu biết về lịch sử Đại Ngu. Lúc đóng phim sẽ có thầy lễ nghi nhìn chằm chằm, động tác không đúng tiêu chuẩn liền phải làm lại. Khi không có cảnh quay, còn phải đến chỗ thầy lễ nghi học nữa." Kiều Tô khổ hề hề nói, động tác này làm được nhiều lắm, cho nên qua một khoảng thời gian rất dài sau khi quay phim xong, cậu gặp người chào hỏi còn phải chắp tay hành lễ nữa đó.

"Nhưng chỉ với lễ bái thôi đã phân ra rất nhiều loại, cát bái, hung bái, túc bái, không thủ bái v.v, không có cái nào giống cái nào cả, lúc mới bắt đầu cứ sai hoài, thầy lễ nghi đều nổi nóng với tôi." Mộ Thần cười nói.

"Chủ yếu là tại Thần ca không phân biệt được trái phải, thầy nói tay trái ở bên ngoài, tay phải ở bên trong, Thần ca liền sửng sốt, sau đó nói, cái nào là tay trái." Kiều Tô cũng cười nhạo anh.

Mộ Thần giả bộ tức giận trừng cậu: "Hiện tại đang ghi hình đó, đừng có mà nói thật như vậy, anh còn hình tượng gì nữa chứ." Sau đó, kéo lấy Kiều Tô còn đang định nói tiếp qua, dùng sức xoa đầu cậu.

Lúc Kiều Tô bị Mộ Thần kéo tới liền đơ ra, bị xoa xoa đầu mới hậu tri hậu giác ngẩng đầu: "Thần ca, anh... làm hỏng kiểu tóc của em rồi."

Sở Khâm ngồi tại chỗ cười nghiêng ngã, để mặc hai người kia làm ầm ĩ, còn mình thì tiếp tục bêu xấu Mộ Thần. Bởi vì Mộ Thần là người thuận tay trái, khi còn bé trong nhà lại càng muốn anh dùng tay phải hơn, mọi người nói bên cầm đũa chính là tay phải, anh biết dùng cả hai tay, dẫn đến khi còn bé không phân rõ trái phải.

Kỳ này quay rất thuận lợi, bởi vì là nghiên cứu về phong tục xưa nay, trong chương trình còn để Kiều Tô phô bày kỹ năng thổi tiêu một chút. Bởi vì trong lịch sử, Đoan Tuệ hoàng hậu am hiểu thổi tiêu, người xưa kể lại rằng tiếng tiêu của người có thể đưa phượng hoàng tới, lúc này mới có thể khiến cho Cảnh Nguyên đế nhận định người chính là hoàng hậu trời định, không cưới người liền không được.

Đương nhiên đây chỉ lại chuyện kể mà thôi, bất quá muốn đóng được vai Đoan Tuệ hoàng hậu này, tự nhiên cũng phải biết thổi tiêu rồi.

Thông thường cảnh biểu diễn nhạc cụ trong phim ảnh đều chỉ làm cho có, rất nhiều đàn tranh, đàn cổ đều là mô phỏng, thanh âm diễn viên diễn tấu không khác gì cắt cổ gà cả.

"Nào nào, Kiều Tô đến thổi một đoạn ngôi sao nhỏ đi." Sở Khâm đưa một cây tiêu ngọc cho cậu ta.

Kiều Tô cười cười, đặt tiêu ở bên môi, thật sự thổi một đoạn ngôi sao nhỏ. Âm điệu du dương uyển chuyển, không có tiếng cắt cổ gà, ngược lại rất êm tai.

Bộ phim này yêu cầu nghiêm ngặt, người chế tác Tống Tiêu không thể chịu nổi việc lúc diễn viên biểu diễn nhạc khí xuất hiện động tác sai lầm, yêu cầu Kiều Tô theo nhạc sĩ học thổi tiêu. Học một tuần, cuối cùng cũng học xong một khúc. Chí ít vào lúc biểu diễn sẽ không quá khó coi.

"Cho nên lúc ở hiện trường, em thổi ngôi sao nhỏ thiệt đó hả?" Sở Khâm cười không ngừng, để hai người bọn họ biểu diễn một đoạn ngắn kinh điển trong 《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》—— "Thổi tiêu nhớ lại hoa hải đường."

Kiều Tô nghiêm trang thổi ngôi sao nhỏ, Mộ Thần thì cầm một cây quạt giấy, ngồi ở bên cạnh bày ra biểu tình say mê. Đi kèm với giai điệu "lấp lánh lấp lánh ngôi sao nhỏ", anh dùng thanh âm trầm thấp du dương nói: "Khúc nhạc này chỉ có ở trên trời, nhân gian có thể nghe được bao nhiêu lần đâu."

"Ha ha ha ha ha..." Khán giả trước màn hình cười đến sắp chảy nước mắt.

Tỷ số người xem kỳ này của Kẹo que đột phá nhất từ trước tới nay. Bởi vì CP Mộc Kiều phát đường, mấy em gái mê trai đã sớm ngóng trông kỳ này, không chỉ xem trực tiếp, còn coi phát lại tới mấy lần, tổng lượt click trên mạng cũng cao chưa từng có.

Trần Kỷ Minh ghen tỵ nhìn bản báo cáo tỷ số người xem của đài truyền hình đưa ra, tỷ số người xem trong chương trình talk show của hắn vốn đã rất thấp, sau khi hắn đến mới có khởi sắc, nếu như đưa Món thập cẩm hoặc là Kẹo que cho hắn làm, chắc chắn sẽ không thua Sở Khâm đâu.

Sở Khâm nghe trưởng đài đứng đằng trước nói, ánh mắt lại nhìn về phía Trần Kỷ Minh đang ngồi đối diện trên bàn họp, thấy được biểu tình hắn chưa kịp che giấu, khẽ nhếch môi. Người trẻ tuổi có lòng cầu tiến là tốt, nhưng nói như rồng leo, làm như mèo mửa, chỉ biết ghen tỵ với người khác thì lại không tốt.

Họp xong, Trương trưởng đài kêu Sở Khâm ở lại nói chuyện riêng, đề cập đến tiệc tối quốc khánh kỳ này, muốn để cho Trần Kỷ Minh làm MC, hi vọng Sở Khâm có thể dẫn dắt hắn.

"Tiệc tối quốc khánh cũng không phải tiệc tối Tết âm lịch, quy mô nhỏ như vậy, sắp xếp hai MC nam hai MC nữ thì quá nhiều, sẽ rất khó coi." Sở Khâm rũ mắt, hình như đang suy nghĩ.

Trương trưởng đài có chút khẩn trương, gần đây trên cơ bản là Chung Nghi Bân đã công khai đối tốt với Sở Khâm, còn từng nhắc riêng với ông, việc này Sở Khâm không chấp nhận ông cũng không thể kiên quyết nhét Trần Kỷ Minh vào được.

"Như vậy đi, cứ để Kỷ Minh làm, tôi sẽ không làm." Sở Khâm nhìn Trương trưởng đài định nói gì đó, giơ tay lên cản lại, "Tôi đã làm MC cho tiệc tối nhiều năm như vậy, cũng nên để người mới có cơ hội rèn luyện."



Lời này rất có lý, hơn nữa thái độ của Sở Khâm lại kiên quyết, việc này liền được quyết định như vậy. Thế nhưng Trương trưởng đài lại càng rầu rĩ hơn, Trần Kỷ Minh không có kinh nghiệm, đột nhiên dẫn chương trình cho một bữa tiệc tối có qui mô lớn như vậy nhất định sẽ xảy ra vấn đề, chỉ có thể kêu Lâm Tiếu Tiếu tới, dặn cô lúc lên sân khấu nhớ chiếu cố một chút.

Đi ra khỏi đài truyền hình, Sở Khâm liền thấy Chung Nghi Bân tới đón cậu. Biểu tình của Chung Nghi Bân có chút kỳ quái, đang cúi đầu xem điện thoại.

"Coi gì dạ?" Sở Khâm khoác vai anh đưa đầu qua.

"Cái tên Ngu Đường kia, vậy mà lại đăng cái này." Chung Nghi Bân đưa điện thoại cho cậu coi, chỉ thấy cái weibo Ngu Đường đã được xác thực là tổng tài của tập đoàn Đại Ngư khu Trung Quốc có đăng một tấm ảnh, bên trong Ngu Đường mặc cổ trang, đứng trên một chiếc cầu hình vòm, duỗi tay ra nắm lấy một cái tay khác, mà trên cái tay kia, có đeo một chiếc nhẫn giống hệt như nhẫn trên tay Tống Tiêu.

Cứ dân mạng đã phát hiện chỗ huyền diệu của nhẫn, dù sao trước đây cái tay đang đeo nhẫn này của Tống Tiêu từng cầm cuốn kịch bản mới.

Hai người Ngu Đường và Tống Tiêu lớn lên quá giống Cảnh Nguyên đế và Đoan Tuệ hoàng hậu trong lịch sử, vốn dĩ bởi vì 《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》 đang hot, hai người liền được quan tâm nhiệt liệt, bây giờ lại còn đăng loại hình này nữa. Chuyện càng kỳ quái hơn chính là, cứ dân mạng đều nhất trí kích động "á á á", không có ai nhảy ra nói lời nào không tốt cả.

"Mục đích Ngu Đường mua Sóng Cũ chính là như vầy." Chung Nghi Bân rất cảm khái.

Sở Khâm vô cùng kinh ngạc, hai người này định come out sao? Để come out còn đặc biệt mua lại Sóng Cũ, chỉ vì không để cho Tống Tiêu nhìn thấy một lời không tốt nào.

"Bảo bối, chúng ta cũng công khai đi!" Hình như Chung Nghi Bân đã hạ quyết tâm gì đó, đột nhiên nắm lấy hai tay của Sở Khâm, nói với vẻ mặt kiên định.

====================================================

Tiểu kịch trường

《 Tập: Khúc nhạc chỉ có ở trên trời 》

Tiểu Kiều: Lấp lánh lấp lánh ngôi sao nhỏ

Mộ Thần: Nghe hay quá ấu ấu ấu

Khâm Khâm: Lấp lánh lấp lánh ngôi sao nhỏ

Nhị Bính: Không hay gì hết

Khâm Khâm: ... Anh cũng không biết học Mộ Thần người ta, thực sự không biết ăn nói gì cả

Nhị Bính: Đổi bài khác sẽ hay liền hà, hát Thấp thỏm đi

Khâm Khâm: Em không biết hát

Nhị Bính: Để anh dạy em

Khâm Khâm: A ~ hmm! A ~ hmm a...

Nhị Bính: Nghe hay quá ấu ấu ấu

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau