Mất Trí Nhớ Đừng Quậy

Chương 84: Like

Trước Sau


Buổi lễ trao giải phim truyền hình được bắt đầu, khách mời vào chỗ ngồi, Sở Khâm và A Nguyệt đứng ở trên sân khấu, nói lời hoa mỹ mở màn. 

"Nghe nói năm nay A Nguyệt cũng đóng phim hả?" Sở Khâm hỏi A Nguyệt bên cạnh, ở bên Đài Loan, trên cơ bản nghệ nhân đều là toàn năng, có thể hát có thể đóng phim, còn có thể làm cả MC nữa.

"À, cũng có, em có đóng một bộ phim." A Nguyệt dùng tay đỡ trán, vẻ mặt rất kiêu ngạo, rất tự đại, cố ý bày ra biểu tình khiến cho khán giả cười to.

"Woa, phim gì vậy?" Sở Khâm hỏi rất là phối hợp.

A Nguyệt đổi tay kia đỡ trán, vẻ mặt vẫn kiêu ngạo như trước: "Ai nha, cũng không phải là phim gì quá nổi tiếng đâu, chỉ là 《 Công viên kỷ Jura 》 thôi hà."

"À à, đây chính là phim Hollywood đó nha!" Sở Khâm vươn tay kéo lấy cái tay đang định đỡ trán của cô xuống, "Sao em cứ đỡ trán hoài vậy! Nhìn qua rất muốn đánh em á."

"Hê hê, em chính là ngôi sao điện ảnh Hollywood đó, anh cũng dám đánh em?" A Nguyệt bày ra bộ mặt thiếu đánh, tiếp tục đổi một tay đỡ trán.

"Anh đã từng xem phim này rồi, nhưng lại không thấy em, em diễn vai nào vậy?" Sở Khâm bất đắc dĩ nói.

"À, em diễn, là vai quan trọng nhất phim đó." A Nguyệt kiêu ngạo ưỡn ngực.

"Vai gì?" Sở Khâm giật giật khóe miệng.

"T - Rex." A Nguyệt tà liếc cậu, một bộ mặt khinh bỉ "Vậy mà anh cũng không biết".

Khán giả cười ha ha, Sở Khâm lặng lẽ nhìn cô nói: "Anh có một thứ muốn tặng cho em."

"Cái gì vậy?" A Nguyệt tò mò hỏi.

Sở Khâm nhìn vào máy quay liếc xéo một cái: "Tặng em một cái liếc mắt."

Hiện trường không ngừng vang lên tiếng cười, nhất thời bầu không khí rất vui tươi, Sở Khâm nhân cơ hội bắt đầu đọc lời thoại nghiêm túc. Buổi lễ long trọng trao giải phim truyền hình chỉ mới bắt đầu mấy năm gần đây, không giống như lễ trao giải văn nghệ truyền thống, cân nhắc nhiều hơn đến phương diện thương nghiệp, dựa vào tỷ số người xem và danh tiếng để nói. Bởi vậy được bầu ra đều dựa vào sở thích của khán giả, vô cùng gần gũi nên vẫn rất được quan tâm.

Càng ngày càng có nhiều nhà đầu tư gia nhập và tuyên truyền, buổi lễ long trọng này đã trở thành kiểu mẫu trong giới giải trí của cả nước. Nếu đoạt giải, chính là nhờ nhân khí cao nên được yêu thích. Có tác dụng đề cao giá trị diễn viên vô cùng tốt, cho nên người mới đều vô cùng coi trọng giải "Khen thưởng người mới xuất sắc nhất" mà công ty điện ảnh và truyền hình đều hy vọng có thể đạt được giải thưởng "Phim truyền hình hay nhất".

Năm nay có rất nhiều tác phẩm xuất sắc, được người chú ý nhất chính là 《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》 của Giải trí Tinh Hải và 《 Hậu cung Thục phi truyện 》 của Giải trí Thịnh Thế. Tỷ số người xem và danh tiếng của hai bộ này ngang ngang nhau, đều là những bộ phim chất lượng cao được bỏ rất nhiều tiền ra để quay chụp.

Làm ông chủ của công ty, Chung Nghi Bân và Tống Tiêu ngồi song song ở hàng ghế đầu.

"Show truyền hình thực tế kỳ này, Ngu Đường nhà chúng tôi đã mang đến phiền toái cho anh rồi." Trên sân khấu đang nhảy một bài làm nóng không khí, Tống Tiêu thấp giọng trò chuyện với Chung Nghi Bân.

"Lời này quá khách khí rồi." Chung Nghi Bân khẽ cười, ánh mắt lại không hề tách khỏi Sở Khâm trên sân khấu. Người nọ mặc tây trang anh chuẩn bị, đứng dưới ánh đèn rực rỡ chói lóa, mặc dù chỉ đứng ở một góc trên sân khấu nhưng vẫn hấp dẫn vô số ánh mắt như trước.

"Được rồi trở lại chuyện chính, giải thưởng được trao đầu tiên là nhạc phim xuất sắc nhất, khách mời mà chúng tôi mời đến mở giải thưởng..." Điệu nhảy kết thúc, ánh đèn liền trở về trên người Sở Khâm. Khách mời mở giải thưởng nhạc phim xuất sắc là một người chuyên viết lời nhạc, ông là nghệ thuật gia đã nổi tiếng từ thập niên tám mươi, mỗi một bài do ông soạn lời đều là ca khúc kinh điển.

"Từ nhỏ tôi đã nghe nhạc của Diêm lão rồi, đến bây giờ vẫn còn thuộc nằm lòng nữa nè." Sở Khâm cười nói với lão tiên sinh, "Diêm lão đã nghe qua mấy ca khúc được đề cử năm nay chưa?"

"Đương nhiên đều đã nghe qua rồi, tôi rất thích xem phim trên TV, tôi còn là fan của mấy bộ phim này nữa đó." Lão gia tử đầu tóc bạc phơ nhưng vẫn tràn đầy sức sống, nói đến phim ảnh đang lưu hành gần đây cũng không hề thua kém người trẻ tuổi.

"Vậy người có đặc biệt thích bài nào không ạ?" Sở Khâm đưa phong thư công bố giải thưởng cho lão gia tử.

"Có nha." Diêm lão cầm phong thư trong tay nhưng cũng không vội mở ra, mà ông lại nói đến mấy bài nhạc phim, "Tôi rất thích ba bài ending trong Cảnh Hoằng Thịnh Thế, 《 Bão cát tế 》《Định Bắc khúc 》《 Thịnh thế ca 》, đặc biệt là câu ‘Xác của tổ tiên còn phơi nơi chiến trường, đổi lấy thịnh thế thanh bình đời sau", đầu năm nay lời bài hát đặc biệt có phong cách cổ xưa không nhiều lắm. Đương nhiên, nhạc nền trong Thục phi truyện cũng cực kỳ hay, đều được viết bằng từ cổ đại, thật sự đã tái hiện lại khúc ca trong lịch sử, khiến tôi cực kỳ rung động."

Một bộ phim được chế tác hoàn mỹ, không chỉ cần có kịch bản lôi cuốn, diễn viên có diễn xuất tốt, trang phục đạo cụ được nghiên cứu kỹ lưỡng, càng cần có những bài nhạc khiến cho người khác có thể nghe nhiều đến thuộc lòng. Cũng không cần lời ca có bao nhiêu kinh điển, nhưng nhất định phải phù hợp với tình cảm mà bộ phim muốn biểu đạt, có thể khiến cho khán giả nhớ rõ bộ phim này, trong lúc hát vô thức, trước mắt còn có thể hiện ra cảnh trong phim.

Đương nhiên nhạc phim không chỉ có nhạc opening và ending thôi mà còn bao gồm cả nhạc đệm trong phim, nhạc nền và v.v nữa. Tổng hợp mấy cái đó lại, vẫn là 《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》nhỉnh hơn đôi chút.

Có người nói lời bài hát trong phim này là do nguyên tác tiểu thuyết, nghệ thuật gia Khúc lão nổi tiếng khắp cả nước tự viết ra. Mà tác giả Khúc lại là bậc thầy âm nhạc cổ điển cấp quốc gia đó. Đội hình như vậy, muốn không được giải cũng khó.



Kế tiếp là các loại hạng mục như cảnh quay đẹp nhất, đạo diễn xuất sắc nhất đều bị mấy phim khác đoạt giải. Sở Khâm và A Nguyệt thay phiên ra trận, có thể khiến cho bầu không khí không quá nhạt nhẽo.

"Được rồi, đã đến thời khắc mấu chốt, kế tiếp là giải thưởng cho cá nhân, trao tặng cho người mới xuất sắc nhất năm nay." Sở Khâm cười híp mắt nói, không khí tại hiện trường trở nên sôi nổi hơn rất nhiều. Mấy ngôi sao không quá quan tâm tới chuyện đoàn phim có được giải hay không, điều họ quan tâm nhất chính là mình có đoạt giải hay không.

Một giải ảnh đế hoặc ảnh hậu, ít nhất cũng có thể giúp họ trở mình một phen. Mà giải người mới xuất sắc nhất liền biểu thị trong vòng mấy năm kế tiếp cũng không cần lo tới chuyện không có phim để quay.

Hiện tại nhóm diễn viên trẻ tuổi đang vô cùng khẩn trương, khách mời mở thưởng chính là Mộ Sa.

"Năm xưa Sa Sa tỷ cũng từng nhận được giải người mới xuất sắc nhất đúng không?" A Nguyệt cười híp mắt hỏi.

"Đúng nha, bất quá lúc đó còn chưa có buổi lễ long trọng này, chị chỉ nhận được giải Gà Bạc Vạn Hoa thôi. Hiện tại đứng ở đây trao giải cho người khác, thật đúng là cảm khái hàng nghìn hàng vạn." Mộ Sa cười nói, lúc cô mới xuất đạo cũng nhờ đóng phim truyền hình, dựa vào một bộ phim lịch sử mà nhận được giải người mới xuất sắc nhất, sau đó liền một đường vượt mọi chông gai, bò đến vị trí ảnh hậu ngày hôm nay.

Trên màn ảnh hiện lên danh sách diễn viên được đề cử lần này.

Vị trí đầu tiên là Lâm Thu Oánh đóng vai nữ chính của một bộ phim chính kịch; đứng thứ hai là Trần Gia Hào đóng vai nam thứ trong phim kháng chiến; vị trí thứ ba là Triệu Băng Băng đóng vai nữ thứ trong phim tiên hiệp; thứ tư là Chu Mạt đóng vai Hoằng Nguyên đế trong《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》; vị trí còn lại là Mạc Thiểu Dương đóng vai nam thứ trong《 Hậu cung Thục phi truyện》 .

Mấy người đầu thật sự là người mới, cũng chưa từng lên Món thập cẩm, Sở Khâm không quá quen thuộc với bọn họ. Thật ra Chu Mạt chỉ đến đây chơi thôi, là một cậu nhóc có tính cách không tệ, chỉ có điều không thích nói lắm thôi; Mạc Thiểu Dương thì không cần phải nói, cậu nhóc này rất biết đối nhân xử thế, bởi vì lần trước lúc tham gia chương trình Sở Khâm từng chiếu cố cho cậu ta, về sau vẫn luôn gọi điện thoại, gởi tin nhắn cho Sở Khâm, đến ngày lễ ngày tết cũng gửi quà tới, đã lăn lộn thành bạn tốt của Sở Khâm luôn rồi.

Cái chỗ như giới giải trí, mấy bạn nhỏ biết làm người mới có thể tiến xa được.

Khoảnh khắc Mộ Sa mở phong thư, trên mặt lộ ra một nụ cười quả nhiên là vậy: "Diễn viên nhận được giải người mới xuất sắc nhất là..."

Hiện trường vang lên tiếng trống kích động lòng người, Mạc Thiểu Dương khẩn trương siết chặt nắm tay. Tuy rằng năm nay không phải năm đầu tiên cậu xuất đạo, nhưng lại chính là thời điểm cậu vừa mới bộc lộ tài năng, nếu như vào lúc này nhận được giải người mới xuất sắc nhất, như vậy không thể nghi ngờ là sự nghiệp về sau sẽ trôi chảy hơn rất nhiều.

Ôn Tình và Mạc Thiểu Dương chung một đoàn phim, thấy cậu khẩn trương như vậy liền nhỏ giọng an ủi: "Loại thời điểm này, khẳng định bọn họ sẽ kéo dài thêm chút nữa, anh đừng kích động quá rồi phạm phải sai lầm."

Mạc Thiểu Dương nghe vậy, vội thở phào một hơi, nhìn về phía Ôn Tình đầy cảm kích.

Bên kia Trần Gia Hào lại biểu hiện ra như đã tính trước mọi chuyện, hắn diễn chính là phim kháng chiến, bên trên thích loại phim này, nhất định vào lúc trao giải sẽ được thiên vị. Huống chi người đại diện đã tiết lộ với hắn, giải thưởng này nhất định sẽ thuộc về hắn, không trốn đi đâu được cả.

Sau khi tiếng trống kết thúc, quả nhiên Mộ Sa lại kéo dài thêm một chút: "Diễn viên đoạt giải người mới xuất sắc nhất là... ai đây ta?"

Trần Gia Hào chợt bật dậy, người trong toàn trường đều nhìn về phía hắn. Mộ Sa vô tội chớp mắt mấy cái, mấy ngôi sao khác che miệng cười trộm, truyền thông vội chụp lại cảnh này. Nếu như Trần Gia Hào đoạt giải, vậy chuyện hắn biết được rõ ràng thế này đảm bảo có vấn đề; nếu như Trần Gia Hào không được trao giải, vậy lại càng mất mặt hơn, tự dưng lại kích động cái gì không biết.

Tình huống lâm vào trạng thái xấu hổ, Sở Khâm cũng không chút hoang mang mở miệng: "Gia Hào à, muốn đi vệ sinh cũng phải chờ chúng tôi mở thưởng xong cái đã, không thể bởi vì khẩn trương liền chạy trốn như vậy nha."

Mọi người bị chọc cười, trong nháy mắt không khí ngột ngạt đã biến mất, Trần Gia Hào nhìn Sở Khâm đầy cảm kích, đỏ mặt tiếp lời: "Em mà căng thẳng lên liền mắc tiểu."

Tình cảnh vốn có thể làm hỏng danh tiếng của hắn lại được Sở Khâm hóa giải một cách nhẹ nhàng như vậy, trong lòng mọi người biết rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng bên ngoài lại không có ai nói lung tung cả. Trần Gia Hào ngồi trở lại chỗ của mình, lòng vẫn còn sợ hãi siết chặt nắm tay, chờ đến khi công bố giải người mới xuất sắc nhất, hắn vẫn chưa bình tĩnh lại được.

"Diễn viên đoạt giải người mới xuất sắc nhất là, Mạc Thiểu Dương, chúc mừng!" Lần này Mộ Sa đã dứt khoát nói ra.

Mạc Thiểu Dương vừa thấy Trần Gia Hào chắc chắn như vậy, trong lòng đã không ôm hy vọng nữa, không nghĩ tới mình lại được xướng tên. Chờ đến lúc ống kính chỉa về phía Mạc Thiểu Dương, cậu vẫn còn đang ngây ngốc.

"Đứa nhỏ này, bị hù cho choáng váng luôn rồi." Sở Khâm đi xuống, tự kéo Mạc Thiểu Dương đã đờ đẫn lên, dưới sân khấu mọi người cười vang. Người được trao giải có biểu tình càng ngoài ý muốn, chứng minh giải thưởng của bọn họ càng công bằng hơn, bên ban tổ chức không hề keo kiệt mà quay Mạc Thiểu Dương thêm vài cảnh nữa.

Kế tiếp, nam chính xuất sắc nhất không thể nghi ngờ chính là Mộ Thần; vai nữ chính xuất sắc nhất thì trao cho Ôn Tình. Ôn Tình kích động bật khóc, cô đã lăn lộn trong giới được vài năm, bởi vì lớn lên đẹp nên được gắn mác là tiểu hoa đán, đây vẫn là lần đầu tiên diễn xuất của cô được khẳng định.

"Biểu hiện của Ôn Tình trong 《 Thục phi truyện 》thực sự rất kinh diễm, đến cả đàn ông không thích xem phim cung đình tranh đấu như tôi cũng phải xem hết tập này tới tập khác nữa." Sở Khâm cười nói.

"Vậy nhất định là bạn gái ép anh coi chung chứ gì?" A Nguyệt trêu ghẹo.

"Nè, đừng có nói bậy chứ, anh làm gì có bạn gái?" Sở Khâm trừng cô.

"Vậy thì là bạn trai rồi!" A Nguyệt không chịu bỏ qua, người ở dưới đài phát ra tiếng cười hữu hảo. Khán giả trước màn ảnh lại kích động đến mức không ngừng hú hét.

【 A Nguyệt thiệt dũng cảm, dám nói thẳng ra như vậy! 】

【 Đương nhiên là có bạn trai rồi, chính là Tiểu Chung tổng của tụi tui đó nha! 】



【 Không chịu đâu, Tiểu Chung tổng thuộc về Đại Chung tổng mà! 】

【 Huynh đệ tà giáo lui ra ngay, Chung Khâm mới là vương đạo! 】

Chỗ mà em gái mê trai tụ tập lại sẽ không tránh được mấy vụ war nhau. Vốn là một buổi lễ trao giải phim truyền hình, cuối cùng lại biến thành war CP. Bên chế tác còn đặc biệt xấu xa chuyển màn ảnh về phía Chung Nghi Bân đang ngồi ở hàng đầu tiên.

"Ê nè, mấy người đang làm gì đó?" Sở Khâm đỏ mặt, giả bộ tức giận chỉ về phía phòng điều khiển sản xuất. Trên màn ảnh lớn vẫn là khuôn mặt anh tuấn của Chung Nghi Bân, lộ ra một nụ cười mỉm mê người, chọc cho phái nữ tại hiện trường kích động không thôi.

"Hiện tại đang lưu hành vụ ghép CP đó, Khâm ca có biết mình được ghép với ai hông?" A Nguyệt không chịu buông tha cho Sở Khâm.

Ban nãy vừa mới trao giải cho nam chính xuất sắc nhất xong, Mộ Thần còn đang ở trên sân khấu chưa đi xuống, cũng ầm ĩ chung với A Nguyệt. Sở Khâm trừng anh, anh biểu thị trong 《Bánh bao chạy mau 》 mình đã bị MC Sở Khâm lãnh khốc vô tình hãm hại đến quá thảm, rốt cục cũng có cơ hội báo thù rồi.

Sở Khâm khẽ nhíu mày: "Anh chưa bao giờ xem bát quái về mình cả, bất quá anh biết CP của Thần ca là ai đó."

"Á ——" Dưới khán đài lại kích động.

Nhất thời Mộ Thần đỏ mặt. A Nguyệt cũng bắt đầu ồn ào: "Hoàng Thượng đều đã lên sân khấu, làm sao có thể thiếu Hoàng Hậu Nương Nương của chúng ta được nha?"

Ống kính quay về phía Kiều Tô, Mộ Thần lại tiếp tục giả ngu: "Hoàng Hậu Nương Nương, là nói Tống tổng của bọn tôi hả?"

Kiều Tô là người đóng vai Hoàng Hậu trong phim, mà Tống Tiêu lại là người lớn lên giống y như Hoàng Hậu Đoan Tuệ trong lịch sử, đã vậy còn công khai hẹn hò với Ngu Đường lớn lên không khác gì Cảnh Nguyên đế. Hơn cả Mộ Thần và Kiều Tô, bát quái về Tống Tiêu càng khiến người khác chú ý hơn.

Giải thưởng cuối cùng chính là bộ phim xuất sắc nhất. Cái giải thưởng này được trao cho công ty chế tác, bộ phim giành được giải thưởng chính là 《 Cảnh Hoằng Thịnh Thế 》, Giải trí Tinh Hải nhận được giải phim truyền hình xuất sắc nhất, do Tống Tiêu tự lên lãnh thưởng.

Bầu không khí đạt tới đỉnh điểm, cả buổi lễ kết thúc một cách hoàn mỹ.

Đến tối lúc về nhà, Sở Khâm nằm ở trên giường nghiêm túc lướt qua đánh giá về buổi lễ long trọng. Ngoại trừ khen ngợi cậu và A Nguyệt nắm giữ nhịp điệu tốt, cùng với lời chúc mừng mà fan gởi tới ngôi sao đoạt giải ra, còn dư lại đều là ghép CP.

【 Huynh đệ tà giáo, không thấy lúc Khâm Khâm của tụi tui nhắc tới Chung tổng mặt đã đỏ bừng lên rồi sao? 】

【 Mị mặc kệ, mị mặc kệ, đại ca Chung gia quá manh. 】

【 Khâm Khâm và Tiểu Chung tổng thoạt nhìn đều là thụ, hai thụ cùng một chỗ không có kết quả tốt đâu. 】

Thoáng cái Sở Khâm đã bị comment độc đáo này thành công hấp dẫn sự chú ý của cậu. Sở Khâm lập tức đổi qua acc clone, trả lời cái bình luận đó.

【 Tiểu Chung tổng đích thật là một thụ, bởi vì Khâm Khâm là công! 】

Lời này vừa ra liền bị mọi người cười nhạo. Nói với cái thân thể be bé của Sở Khâm, với cả cái tính tình quá tốt kia, sợ rằng vĩnh viễn cũng không làm công được đâu.

Sở Khâm hung hăng trừng mắt nhìn cái nick nói mình không thể làm công được, không ngờ lại là fan cuồng của "Chung Khâm", khẽ cắn môi, cậu like hết toàn bộ mấy comment về CP huynh đệ.

====================================================

Tiểu kịch trường

Nhị Bính: Khâm Khâm, em đang like cái gì đó

Khâm Khâm: Like CP huynh đệ nha

Nhị Bính: ... Em công khai ủng hộ ông xã với anh chồng như vậy, thực sự được chứ hả?

Khâm Khâm: Bọn họ lại không biết em là ai

Nhị Bính: ... Thế nhưng hiện tại em đang dùng nick thật đó

Khâm Khâm: Σ( ° △ °)︴

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau