Chương 85: Cấp ba
Buổi lễ trao giải phim truyền hình kết thúc mỹ mãn đã chứng minh thực lực trong giới MC của Sở Khâm thêm một lần nữa. Hiện tại giới giải trí trong nước có vô số MC nổi tiếng, nhưng chân chính làm trụ cột cũng rất ít. Đại đa số MC đều thuộc dạng phụ thuộc, chính là cần một trụ cột để chống đỡ, sau đó bọn họ mới lấp vào chỗ trống đó, mà nếu rời khỏi trụ cột, bọn họ sẽ không thể làm gì được cả.
Sở Khâm, lại chính là trụ cột đó.
Đã đến tháng mười hai, tiệc tối tân xuân của Thịnh Thế TV cũng sắp bắt đầu diễn tập rồi. Rốt cục Trương trưởng đài cũng học ngoan, không còn nhắc tới vụ nâng người mới lên nữa, trực tiếp để Sở Khâm làm MC số 1, còn ba người khác lần lượt là Tiễn Lương, Lâm Tiếu Tiếu và Chu Sướng.
Kể từ khi Chu Sướng nhận chương trình vận động ngoài trời, nhân khí càng ngày càng cao, đã có thể tự đảm đương một phía rồi. Nhưng cậu ta vẫn ngoan ngoãn làm MC làm ấm không khí bên Món thập cẩm.
Món thập cẩm kỳ này định quay về chủ đề 《 Bánh bao chạy mau 》, phụ trợ cho việc tuyên truyền show truyền hình thực tế. Kỳ thực tỷ số người xem của show truyền hình thực tế đã vượt qua Món thập cẩm, kỳ này làm cũng là để tăng tỷ số người xem của Món thập cẩm.
Ngu Đường vừa được thăng lên làm tổng tài của tập đoàn Đại Ngư khu Châu Á, công việc rất bận rộn, không có thời gian tham gia chương trình. Đến cuối năm Thịnh Thế vô cùng bận rộn, đại ca Chung gia cũng không có tham gia. Khách mời có thể tới được chỉ có chị em Ôn Tình, anh em Triệu Hú, chị em Mộ Thần cùng với Chung Nghi Bân. Muốn sắp xếp kỳ này như thế nào còn phải phí một phen suy nghĩ nữa.
Sở Khâm để hai người Lâm Tiếu Tiếu và Chu Sướng nghĩ biện pháp, còn mình thì khoanh tay làm ông chủ phủi tay mặc kệ.
"Khâm ca, anh không thể phụ chút gì sao." Chu Sướng xụ mặt, từ trước đến nay cậu ta chỉ đề xuất chủ ý, còn chưa tự lên kế hoạch bao giờ đâu.
"Dù sao hai đứa cũng phải khôn lớn." Sở Khâm bày ra bộ dáng ba ba tốt nhìn hai người bọn họ.
Hai người không thể làm gì khác, chỉ có thể chấp nhận bị bóc lột, túm lấy thầy Lương đến bàn bạc. Sở Khâm lại ung dung thong thả lắc lư đến Giải trí Thịnh Thế, tìm tổng tài đại nhân giao lưu tình cảm.
"Sướng ca, anh hoàn toàn có thể làm riêng một chương trình nữa, không cần phải làm bên Món thập cẩm làm gì." Lúc ăn cơm trưa, Trần Kỷ Minh thấy Chu Sướng vẫn đang cố gắng xem show tổng hợp của nước ngoài để tìm linh cảm, nhịn không được nói một câu.
Từ khi ba hắn bị chuyển khỏi chức ghế tổng giám giải trí, Trần Kỷ Minh đã thu liễm không ít, quan hệ với bọn Chu Sướng cũng khá hơn đôi chút.
Chu Sướng ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn như đang nhìn một đứa ngu. Nói cho cùng Món thập cẩm vẫn là show tổng hợp có tỷ số người xem cao nhất Thịnh Thế, cũng là mấu chốt giúp cậu bảo trì nhân khí. Cánh còn chưa cứng cáp mà đã muốn bay một mình, loại chuyện này cũng chỉ có mấy đứa ngu như Trần Kỷ Minh mới làm ra được.
"Tôi luyến tiếc vai phụ của Món thập cẩm nha." Dù sao tình cảm cũng không bao nhiêu, Chu Sướng liền lười nhiều lời, cười ha hả cho qua, tiếp tục vùi đầu và cơm.
Hôm nay Sở Khâm không bận bịu gì, cậu liền lắc lư đến Giải trí Thịnh Thế. Người trong công ty nhìn thấy cậu đều lễ phép chào hỏi, Sở Khâm cũng đáp trả tất cả, cười híp mắt đẩy cửa phòng làm việc của tổng tài ra, bỗng nhiên nụ cười đơ ở trên mặt.
"Tổng tài, ngài xem cái này..." Mỹ nữ ngực bự bộ quản lý nghệ sĩ đang cầm một phần văn kiện đưa cho Chung Nghi Bân xem, dựa đến vô cùng gần, ngực sắp đụng vào người Chung Nghi Bân tới nơi rồi.
Chung Nghi Bân ngẩng đầu, thấy Sở Khâm không gõ cửa đã bước vào, khẽ nheo lại mắt, "hắt xì" một cái. Anh đẩy mỹ nữ ngực bự ra xa một chút: "Lần sau đi làm không được xịt nước hoa."
Cô gái kia có chút ủy khuất, Chung Nghi Bân không nhìn tới, còn đâm thêm nhát nữa: "Ngửi vào cứ như mùi sầu riêng vậy, quá gay mũi."
Sở Khâm mím môi nhịn cười, nhìn Anna lã chã chực khóc đi ra ngoài, khẽ nhíu mày: "Sao tổng tài đại nhân lại không hiểu phong tình như vậy?"
"Cái gì phong tình?" Chung Nghi Bân đứng dậy, kéo lấy Sở Khâm vào trong lòng, đặt mũi vào vai cậu hít một hơi thật sâu, vẫn là hương chanh thoang thoảng này dễ ngửi nhất.
"Đó là cái gì?" Sở Khâm kéo tay Chung Nghi Bân ra xem phần văn kiện vừa mới được đưa tới, bên trên có viết tên của cậu.
"À, thư mời lễ trao giải thưởng Kim Lư, bọn họ muốn mời em đến làm MC." Chung Nghi Bân nhét văn kiện vào trong tay Sở Khâm.
Kim Lư là giải thưởng điện ảnh có sức ảnh hưởng lớn nhất Châu Á, đến mùa xuân sẽ tổ chức nghi thức trao giải, nhưng bây giờ còn chưa tới Tết nữa mà, sao đã bắt đầu chuẩn bị trước rồi?
"Chắc là thấy em dẫn chương trình buổi lễ long trọng tốt như vậy, liền vội mời em sẵn." Chung Nghi Bân hất hất cằm cảm thấy tự hào ké.
Làm một MC, có thể đảm nhiệm vai trò dẫn chương trình trong lễ trao giải thưởng Kim Lư cũng được coi như là sự nghiệp đã lên đến đỉnh điểm. Sở Khâm cầm tấm thư mời xem đi xem lại, trong thư chỉ biểu đạt ý mời, về sau nếu có hợp tác còn cần bàn bạc thêm nữa. Nhưng chỉ như vậy thôi đã đủ khiến cậu cảm thấy hưng phấn rồi.
Chung Nghi Bân bất mãn vì lực chú ý của người trong lòng đã bị một lá thư hấp dẫn, anh há mồm cắn vào tai Sở Khâm: "Chúng ta đã hẹn là hôm nay sẽ đi ra ngoài, cứ gác lại chuyện này qua một bên đi."
Lúc trước bận rộn quay show truyền hình thực tế đã trì hoãn việc tìm lại ký ức cho Chung Nghi Bân, cũng không thể đi đến mấy nơi lưu giữ kỷ niệm nữa. Kỳ thực có thể tìm về ký ức hay không, đối với Sở Khâm mà nói đều không sao cả, dù sao Chung Nghi Bân cũng nhớ rõ cậu thôi. Nhưng đối với Chung gia mà nói, cậu vẫn hi vọng anh có thể nhớ lại mọi chuyện, dù sao cũng có rất nhiều nguy hiểm đang tiềm ẩn, nếu như Chung Nghi Bân không nhớ ra, không chừng sẽ có ngày bị người khác lừa mất.
Hành trình hôm nay định tại trường cấp 3 trước đây của Chung Nghi Bân.
Ký ức thời cấp 3 là khoảng thời gian người ta nhớ rõ nhất. Bởi vì khi đó chính là thời kỳ trưởng thành, trí nhớ tốt nhất, tình yêu đầu tiên, dùng tình cảm để nhận thức về những sự vật chung quanh, nên sẽ để lại ấn tượng sâu nhất.
Tháng 12 là thời điểm chuẩn bị thi cuối kỳ, cả sân trường trường tràn ngập một loại không khí khẩn trương vô hình. Qua bữa trưa, chương trình học buổi chiều đã bắt đầu, khu nhà học im ắng, chỉ có thể nghe được tiếng giảng bài của thầy cô từ các phòng học vọng lại từ bốn phía.
Để có thể trà trộn vào một tiết, Sở Khâm đã thông báo với hiệu trưởng trước một tiếng, nói là định quay một đoạn ngắn để dùng trong Món thập cẩm.
"Hiện tại chính là thời điểm chuẩn bị cuối kỳ, học sinh học tập rất khẩn trương, không bằng hai vị tới trường khác quay đi." Trường này là một trường trọng điểm, từ trước đến nay hiệu trưởng luôn lấy việc học làm trọng, nên không thích ngoại giới đến quấy rối.
Sở Khâm mím môi, nếu như cậu nói là để tìm lại ký ức cho Chung Nghi Bân, chắc hiệu trưởng sẽ đánh đuổi cậu đi như một đứa thần kinh quá, cũng chỉ có thể mượn cớ quay chương trình thôi. Cậu nhanh chóng suy nghĩ đến tài nguyên của mình và nhu cầu của trường học, Sở Khâm cười cười nói: "Đoạn video này em định dùng cho Món thập cẩm, đương nhiên không nhất định sẽ dùng tới, có thể hậu kỳ không thích liền cắt bỏ. Bất quá nhà tài trợ của chúng em sẽ miễn phí cung cấp cho trường học ba máy bán hàng tự động, hiệu trưởng thầy có gì muốn tuyên truyền cho trường học cũng có thể nói ra, có thể đưa lên chương trình thì tụi em sẽ cố hết sức."
Nghe đến máy bán hàng và tuyên truyền, hiệu trưởng liền động lòng. Trong số trường cấp 3 khắp cả nước, hàng năm đều phải tiến hành xếp hạng, dựa theo thành tích, cơ sở vật chất, mức độ nổi tiếng và vân vân tổng hợp lại. Nếu như trường học của bọn họ lên TV, được tuyên truyền tốt thì sẽ vô cùng có lợi với thứ hạng năm nay. Thứ hạng của trường học bay lên là một bằng chứng cực tốt cho công trạng, góp phần trợ giúp cho chức vị của hiệu trưởng tiến thêm một bước.
Nhận được sự đồng ý của hiệu trưởng, Sở Khâm lập tức đi tìm nhà tài trợ của Món thập cẩm thương lượng.
Nhà tài trợ này kinh doanh nước uống tăng lực, đã tài trợ cho Món thập cẩm nhiều năm, vốn có quan hệ rất tốt với Sở Khâm. Ba máy bán hàng tự động cũng không thấm vào đâu, Sở Khâm vẫn có chút mặt mũi này, cho nên bọn họ liền đồng ý.
Chung Nghi Bân cũng không biết Sở Khâm phải tốn sức cỡ nào để có thể đổi được một cơ hội dẫn anh vào trường cấp 3 dự giờ, mặc bộ đồng phục học sinh không quá vừa người vào, ngồi ở vị trí cuối lớp nghe giảng bài, càng nghe càng buồn ngủ.
Trường học đặt thêm hai cái bàn ở cuối lớp, để Sở Khâm và Chung Nghi Bân ngồi ở phía sau, học sinh còn chưa biết trong lớp có hai người thần bí tới dự giờ. Cameraman tựa vào cửa sổ bên ngoài quay chụp, thầy giáo đã nói trước với học sinh là tiết này sẽ có người đến dự giờ, vậy nên cả lớp cũng liền học tiếp như bình thường.
"... Quả cầu nhỏ này, đặt lên tấm ván, trượt xuống với góc độ này..." Trên bục giảng, thầy vật lý thân cao không quá 1m6 ra sức vẽ quả cầu lên bảng đen, thanh âm không lên không xuống chọc cho người khác cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Chung Nghi Bân nhìn bảng đen quen thuộc, trước mắt hiện lên từng cảnh từng cảnh, hình như anh đã nhớ lại chút gì đó, biểu tình trên mặt từ bình tĩnh dần chuyển thành hung ác. Cúi đầu, anh viết một hàng chữ lên giấy nháp, ném cho Sở Khâm.
Sở Khâm bị dọa sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn lướt qua thầy giáo, thấy thầy không phát hiện, cậu len lén mở ra xem, trên tờ giấy viết: "Tan học đừng về!"
Lời kịch kinh điển xuất hiện, Sở Khâm cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Cậu vẫn cho rằng, lúc Chung Nghi Bân lên cấp 3, anh sẽ là một học sinh ngoan học tập chăm chỉ, nhưng không ngờ đó lại là thời điểm anh bắt đầu đánh nhau với người khác. Cậu nhịn cười viết tiếp ở bên dưới: "Chi vậy?" Sau đó cậu vo thành một cục, bắn vào trong tay Chung Nghi Bân.
Chung Nghi Bân mở ra, viết xoạt xoạt một hàng chữ ở mặt sau, xong rồi anh ném trở lại.
Thầy giáo ở trên bục giảng đã phát hiện hành động mờ ám của hai học sinh dự giờ này, ông thấy rất là bất mãn, trừng mắt nhìn hai người bọn họ. Sở Khâm nhìn chằm chằm vào ánh mắt hung ác của thầy giáo, đem tờ giấy xuống dưới hộc bàn, sau đó mới mở ra đọc thử.
【 Chúng ta chơi sắm vai trong phòng học đi! 】
"..." Sở Khâm giật giật khóe miệng, chưa kịp nán lại tới cuối tiết đã kéo Chung Nghi Bân ra khỏi phòng học. Cậu có chút hoài nghi, có phải mình dạy hư Chung Nghi Bân rồi hay không. Cái tên đầy đầu đen tối này, căn bản là sẽ không có khả năng trở về năm tháng thuần khiết thanh xuân được... đâu hén?
===============================================
Tiểu kịch trường
Nhị Bính: Chúng ta tới chơi phòng học play đi
Khâm Khâm: Chơi... chơi làm sao?
Nhị Bính: Anh làm thầy giáo, em làm học sinh
Khâm Khâm: Sau đó thì sao?
Nhị Bính: Sau đó anh liền có thể giao bài tập cho em nha, hôm nay chép phạt 5 lần!
Khâm Khâm: ... Ờ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất