Chương 1: Bị Hãm Hiếp Trước Mặt Vị Hôn Phu (1)
Winley bị trói hai tay sau lưng, mắt che kín bằng miếng vải đen.
Nàng bị ai đó đẩy một cách thô bạo, không biết mình đã đi bao xa trước khi dừng lại.
Không khí tràn ngập mùi ẩm ướt, cùng với một chút mùi máu tươi nhàn nhạt.
Có ai đó đã đẩy nàng ngã xuống đất, kéo miếng vải khỏi mắt.
Winley chớp chớp đôi mắt đau nhức, thấy rõ cảnh tượng xung quanh.
Đây là một phòng thẩm vấn dưới lòng đất được ngăn bằng kính suốt sát đất.
Đèn chùm trên đỉnh đầu lung lay sắp đổ, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt khiến người ta ê răng.
Phía sau tấm kính có đặt một chiếc ghế sắt, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc quân phục bị nhốt trong ghế, mái tóc đen thường được chải gọn gàng rối tung lên, che đi vầng trán trơn bóng.
Hắn có một đôi mắt mạnh mẽ và lạnh băng, giống như một viên kim cương đen trên cổ của Winley.
Winley theo bản năng há miệng gọi: “Lanin...”
“Laninchet Leonard.” Một giọng nam bất cần đời khác khác gọi tên tù nhân trước, “Đại hoàng tử của Seagate thực sự rất xui xẻo nha, dắt vị hôn thê cùng đi tuần tra biên cảnh, ai dè bị tấn công và bị bắt.”
Winley quay đầu, còn chưa thấy rõ dung mạo của người đàn ông phía sau, đã bị đối phương túm lấy chân tóc.
Một đôi giày quân đội cứng rắn đạp lên lưng, giống như muốn nghiền nát bụng nàng, nghiền nát nội tạng bên trong thành nước.
Dưới sức kéo ác ý của người đàn ông, Winley không thể không ngẩng đầu lên, để lộ cần cổ thiên nga yếu ớt.
“Nhìn vị hôn thê của ngươi kìa, thật đáng thương làm sao.” Hắn cười khẽ, dán vào tai Winley, hơi thở ấm áp chui vào lỗ tai, vừa ngả ngớn lại suồng sã.
“Đây chính là đóa hoa Seagate trong lời đồn đây ư, tất cả các nhà ngâm thơ đều khen ngợi vẻ đẹp của nàng ta, tất cả người đàn ông hạ tiện dơ bẩn đều muốn nếm thử hương vị của nàng. Laninchet, ngươi nghĩ sao về việc ta ném nàng ta vào doanh trại? Ra khỏi phòng thẩm vấn này, bên ngoài đầy người Tuso, mấy tháng nay bọn họ chưa từng chạm qua một nữ nhân nào, đã đói khát đến mức có thể cùng bao kiếm của mình làm tình rồi.”
Nàng bị ai đó đẩy một cách thô bạo, không biết mình đã đi bao xa trước khi dừng lại.
Không khí tràn ngập mùi ẩm ướt, cùng với một chút mùi máu tươi nhàn nhạt.
Có ai đó đã đẩy nàng ngã xuống đất, kéo miếng vải khỏi mắt.
Winley chớp chớp đôi mắt đau nhức, thấy rõ cảnh tượng xung quanh.
Đây là một phòng thẩm vấn dưới lòng đất được ngăn bằng kính suốt sát đất.
Đèn chùm trên đỉnh đầu lung lay sắp đổ, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt khiến người ta ê răng.
Phía sau tấm kính có đặt một chiếc ghế sắt, có một người đàn ông trẻ tuổi mặc quân phục bị nhốt trong ghế, mái tóc đen thường được chải gọn gàng rối tung lên, che đi vầng trán trơn bóng.
Hắn có một đôi mắt mạnh mẽ và lạnh băng, giống như một viên kim cương đen trên cổ của Winley.
Winley theo bản năng há miệng gọi: “Lanin...”
“Laninchet Leonard.” Một giọng nam bất cần đời khác khác gọi tên tù nhân trước, “Đại hoàng tử của Seagate thực sự rất xui xẻo nha, dắt vị hôn thê cùng đi tuần tra biên cảnh, ai dè bị tấn công và bị bắt.”
Winley quay đầu, còn chưa thấy rõ dung mạo của người đàn ông phía sau, đã bị đối phương túm lấy chân tóc.
Một đôi giày quân đội cứng rắn đạp lên lưng, giống như muốn nghiền nát bụng nàng, nghiền nát nội tạng bên trong thành nước.
Dưới sức kéo ác ý của người đàn ông, Winley không thể không ngẩng đầu lên, để lộ cần cổ thiên nga yếu ớt.
“Nhìn vị hôn thê của ngươi kìa, thật đáng thương làm sao.” Hắn cười khẽ, dán vào tai Winley, hơi thở ấm áp chui vào lỗ tai, vừa ngả ngớn lại suồng sã.
“Đây chính là đóa hoa Seagate trong lời đồn đây ư, tất cả các nhà ngâm thơ đều khen ngợi vẻ đẹp của nàng ta, tất cả người đàn ông hạ tiện dơ bẩn đều muốn nếm thử hương vị của nàng. Laninchet, ngươi nghĩ sao về việc ta ném nàng ta vào doanh trại? Ra khỏi phòng thẩm vấn này, bên ngoài đầy người Tuso, mấy tháng nay bọn họ chưa từng chạm qua một nữ nhân nào, đã đói khát đến mức có thể cùng bao kiếm của mình làm tình rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất