Chương 13: Lấy Chìa Khóa Ra Khỏi Cơ Thể (2)
Có hai bộ quần áo trên sàn, cho nam và nữ. Laninchet trông rất không muốn chạm vào, nhưng để trông tươm tất và bình thường, hắn vẫn cầm lấy quần áo thay thế.
Winley thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cố nén cơn đau của chất liệu vải ma sát da thịt, mò mẫm mặc cho mình chiếc váy dài. Đây là một chiếc váy bó sát màu hồng phấn, phần hở ngực cực kỳ khoa trương, eo, hông và làn váy lại may vô số hoa tường vi.
Sau khi Winley mặc xong, toàn bộ thắt lưng chặt đến mức không thể thở được, bộ ngực nhỏ nhắn bị ép ra khỏi rãnh sâu.
Nàng không rảnh lo quan sát Laninchet, đưa tay chải tóc dài rối bù. Bởi vì không tìm thấy bất cứ thứ gì như dây buộc tóc, chỉ có thể tạm thời sử dụng vòng cổ, buộc cho mình thành một bím tóc.
Trong quá trình ăn mặc ngắn ngủi và vội vàng này, vị hôn phu của nàng đứng thẳng im lặng, cuối cùng hỏi: “Được chưa?”
Có lẽ hắn không có ý phiền chán.
Nhưng câu hỏi ngắn gọn này, giống như là một lời thúc giục có chừng mực và lịch sự.
Winley không biết trên mặt mình đang mang biểu cảm gì. Nàng nên làm như thường lệ, yên tĩnh mỉm cười rụt rè. Hoạn nạn đã chấm dứt, cơ thể vẫn hoạt động bình thường, cho dù không có ý chí của chủ nhân, cũng có thể đưa ra phản ứng hoàn mỹ.
Nửa phút sau, họ trở lại mặt đất.
Đây là những tàn tích cằn cỗi gần biên giới. Xa xa có thể nhìn thấy những ngọn đồi thoai thoải pháo đài Ontario màu đen giống như một thanh kiếm khổng lồ đâm xuyên qua bầu trời.
Trước ngày hôm qua, Laninchet đã đến biên giới để kiểm tra, đã đi xa hơn một chút. Sau đó, hắn bất ngờ bị tấn công bởi Stlere, tất cả các đội thị vệ đã bị tiêu diệt. Winley, với tư cách là một người đi cùng, đã bị bắt làm tù binh như một lẽ đương nhiên.
Nàng đã học nghi thức hoàng gia và các lớp học cô dâu trước thời hạn. Biết rằng hoàng hậu phải phục vụ đất nước, phải hy sinh khi cần thiết.
Nhưng nàng có thực sự phải chấp nhận sự hy sinh này không?
Winley rơi vào tình trạng vô cùng mơ màng.
Winley thở phào nhẹ nhõm.
Nàng cố nén cơn đau của chất liệu vải ma sát da thịt, mò mẫm mặc cho mình chiếc váy dài. Đây là một chiếc váy bó sát màu hồng phấn, phần hở ngực cực kỳ khoa trương, eo, hông và làn váy lại may vô số hoa tường vi.
Sau khi Winley mặc xong, toàn bộ thắt lưng chặt đến mức không thể thở được, bộ ngực nhỏ nhắn bị ép ra khỏi rãnh sâu.
Nàng không rảnh lo quan sát Laninchet, đưa tay chải tóc dài rối bù. Bởi vì không tìm thấy bất cứ thứ gì như dây buộc tóc, chỉ có thể tạm thời sử dụng vòng cổ, buộc cho mình thành một bím tóc.
Trong quá trình ăn mặc ngắn ngủi và vội vàng này, vị hôn phu của nàng đứng thẳng im lặng, cuối cùng hỏi: “Được chưa?”
Có lẽ hắn không có ý phiền chán.
Nhưng câu hỏi ngắn gọn này, giống như là một lời thúc giục có chừng mực và lịch sự.
Winley không biết trên mặt mình đang mang biểu cảm gì. Nàng nên làm như thường lệ, yên tĩnh mỉm cười rụt rè. Hoạn nạn đã chấm dứt, cơ thể vẫn hoạt động bình thường, cho dù không có ý chí của chủ nhân, cũng có thể đưa ra phản ứng hoàn mỹ.
Nửa phút sau, họ trở lại mặt đất.
Đây là những tàn tích cằn cỗi gần biên giới. Xa xa có thể nhìn thấy những ngọn đồi thoai thoải pháo đài Ontario màu đen giống như một thanh kiếm khổng lồ đâm xuyên qua bầu trời.
Trước ngày hôm qua, Laninchet đã đến biên giới để kiểm tra, đã đi xa hơn một chút. Sau đó, hắn bất ngờ bị tấn công bởi Stlere, tất cả các đội thị vệ đã bị tiêu diệt. Winley, với tư cách là một người đi cùng, đã bị bắt làm tù binh như một lẽ đương nhiên.
Nàng đã học nghi thức hoàng gia và các lớp học cô dâu trước thời hạn. Biết rằng hoàng hậu phải phục vụ đất nước, phải hy sinh khi cần thiết.
Nhưng nàng có thực sự phải chấp nhận sự hy sinh này không?
Winley rơi vào tình trạng vô cùng mơ màng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất