Chương 120: Đau đớn
Tiểu Lục Khiết được một hôm đi chơi xa nhà mà không có ba đi theo, Tiểu Bảo Bối mãi mới được một ngày nghỉ ngơi cho nên tâm trạng thả lỏng hơn. Dù cậu có đi đâu cũng không cần lo lắng bé con ở nhà sẽ khóc lóc đòi cậu.
Tiểu Bảo Bối được thư giãn nên ăn thức ăn cũng nhiều hơn, cậu ăn nhiều đến độ tạm thời không thể đi được. Cái bụng phẳng lì nhỏ nhỏ cũng nhô lên một tí, Tiểu Bảo Bối ngã lưng ra sau ghế. Thoả mãn ợ nhỏ một tiếng.
Cố Long nhìn bộ dạng như con mèo lười của cậu thì không nhịn được cười, hắn múc một muỗng sữa chua đưa đến miệng cậu nói.
"Ngoan...mở miệng ra ăn một chút sữa chua cho dễ tiêu hoá"
Tiểu Bảo Bối đang tràn ngập trong sự thoả mãn cũng ngoan ngoãn nghe lời há miệng để Cố Long đút ăn. Cố Long vừa dỗ dành vừa chăm cậu thành công giúp Bảo Bối ăn hết một hũ sữa chua.
Hắn giúp cậu lau miệng, còn để cậu nghĩ ngơi một chút cho tiêu thức ăn. Những nhân viên phục vụ nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai, lại giàu có chăm bẵm người tình nhỏ mà chỉ thầm khen Tiểu Bảo Bối đúng là tốt phước.
Cố Long lợi dụng lúc Tiểu Bảo Bối đang vui vẻ liền xoa bụng nhỏ của cậu hỏi.
"Chúng ta đi nhé? Anh mua pháo hoa rồi, anh đưa em ra biển cùng nhau đốt pháo hoa được không"
"Ưm...ợ!"
Tiểu Bảo Bối gật đầu đồng ý, như con mèo lười biếng mặc kệ người ta ôm ấp động chạm.
Cố Long nắm tay Tiểu Bảo Bối rời khỏi nhà hàng, giúp cậu mở cửa ô tô, cẩn thận cài dây an toàn cho Tiểu Bảo Bối. Con xe ô tô cứ thế chạy thẳng trên con đường lớn hướng về phía biển.
Bây giờ cũng đã tám giờ tối, bọn họ tìm một địa điểm ít người mà dừng chân. Mùi hương của mùi biển, tiếng sóng vỗ rì rào khiến tâm tình mỗi người đều cảm thấy thoả mái hơn rất nhiều.
Bầu trời đã tối đen, chỉ còn lại ánh trăng sáng rọi xuống biển. Cố Long mang theo một ít pháo hoa, tay kia kéo Bảo Bối đi trên bãi cát.
Giữa âm thanh rì rào, mùi hương của thiên nhiên, nơi này lại vắng người. Cố Long nắm tay Bảo Bối hỏi.
"Tiểu Bảo Bối, em có thích không? Chúng ta ở nơi này đốt pháo hoa nhé?"
Tiểu Bảo Bối nhìn Cố Long, người mà năm năm trước lúc nào cậu cũng lẽo đẽo đi theo gọi ông xã giờ đây đã khác. Cậu tuy ngốc nhưng vẫn hiểu được anh bây giờ đã không còn là một Cố Long của ngày xưa.
Nhưng cậu vẫn như cũ, vẫn si mê, vẫn yêu hắn. Nhưng bây giờ cậu có Lục Khiết, cậu nghe lén Từ Khánh và anh hai nói bây giờ quyền lực của Cố Long rất lớn. Chính bản thân những người kia cũng sợ hắn dùng quyền lực để ép Bảo Bối rời khỏi Lục Khiết cho nên cậu vẫn luôn cảnh giác.
Vậy mà giờ đây, hắn đối xử dịu dàng lại còn đang hì hục cắm những cây pháo hoa xuống biển chuẩn bị đốt.
Năm năm qua, Bảo Bối ngốc nghếch dường như đã che đậy được tình cảm của mình. Vậy mà giờ đây người này trở về, cậu lại muốn khóc...
Đùng! Đùng...
Âm thanh pháo hoa bắn lên trời, đầy đủ màu sắc làm sáng tỏ một khung trời nhỏ. Tiểu Bảo Bối bị những màu sắc đó thu hút cũng quên đi những suy nghĩ khiến mình đau đầu kia.
Cậu mỉm cười khúc khích vụng về dùng điện thoại chụp lại để dành đợi Lục Khiết trở về sẽ cho con trai xem.
Dáng người nhỏ bé cầm điện thoại chụp hình, miệng cười tươi say đắm vào pháo hoa. Hình ảnh mà năm năm trước hắn đơn giản có được bây giờ lại trở thành sự hiếm có lạ lùng.
Bảo Bối lớn rồi, nhưng đối với hắn cậu vẫn là cục cưng nhỏ. Cố Long không kìm được tiến đến ôm Bảo Bối nhỏ giọng thì thầm nói.
"Bảo Bối, anh nhớ em! Anh sai rồi, cho anh cơ hội làm lại từ đầu được không?"
Tiểu Bảo Bối bị ôm thì bất ngờ trợn mắt, bỗng nhiên lời nói của Từ Khánh vang lên trên đầu.
"Nếu Cố Long ôm hay hôn em thì em cứ đá thẳng vào hạ bộ của hắn cho anh. Cái đó là tự vệ"
Dù sao bọn họ cũng không còn quan hệ, Cố Long đột nhiên ôm cậu thì chắc chắn là có ý xấu đúng như lời anh Từ Khánh nói.
Tiểu Bảo Bối nhắm mắt dùng sức co đầu gối lên hạ bộ của Cố Long.
Bốp!
"Hự...Bảo...Bảo Bối à"
Cố Long đang ôm cậu bỗng nhiên từ từ buông lỏng người rồi trượt dài xuống bãi cát, hắn co người lại hay tay ôm hạ bộ. Một khoảng trời nhỏ của biển cả vang lên âm thanh đau đớn kèm theo tiếng sóng vỗ rì rào.
Tiểu Bảo Bối được thư giãn nên ăn thức ăn cũng nhiều hơn, cậu ăn nhiều đến độ tạm thời không thể đi được. Cái bụng phẳng lì nhỏ nhỏ cũng nhô lên một tí, Tiểu Bảo Bối ngã lưng ra sau ghế. Thoả mãn ợ nhỏ một tiếng.
Cố Long nhìn bộ dạng như con mèo lười của cậu thì không nhịn được cười, hắn múc một muỗng sữa chua đưa đến miệng cậu nói.
"Ngoan...mở miệng ra ăn một chút sữa chua cho dễ tiêu hoá"
Tiểu Bảo Bối đang tràn ngập trong sự thoả mãn cũng ngoan ngoãn nghe lời há miệng để Cố Long đút ăn. Cố Long vừa dỗ dành vừa chăm cậu thành công giúp Bảo Bối ăn hết một hũ sữa chua.
Hắn giúp cậu lau miệng, còn để cậu nghĩ ngơi một chút cho tiêu thức ăn. Những nhân viên phục vụ nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai, lại giàu có chăm bẵm người tình nhỏ mà chỉ thầm khen Tiểu Bảo Bối đúng là tốt phước.
Cố Long lợi dụng lúc Tiểu Bảo Bối đang vui vẻ liền xoa bụng nhỏ của cậu hỏi.
"Chúng ta đi nhé? Anh mua pháo hoa rồi, anh đưa em ra biển cùng nhau đốt pháo hoa được không"
"Ưm...ợ!"
Tiểu Bảo Bối gật đầu đồng ý, như con mèo lười biếng mặc kệ người ta ôm ấp động chạm.
Cố Long nắm tay Tiểu Bảo Bối rời khỏi nhà hàng, giúp cậu mở cửa ô tô, cẩn thận cài dây an toàn cho Tiểu Bảo Bối. Con xe ô tô cứ thế chạy thẳng trên con đường lớn hướng về phía biển.
Bây giờ cũng đã tám giờ tối, bọn họ tìm một địa điểm ít người mà dừng chân. Mùi hương của mùi biển, tiếng sóng vỗ rì rào khiến tâm tình mỗi người đều cảm thấy thoả mái hơn rất nhiều.
Bầu trời đã tối đen, chỉ còn lại ánh trăng sáng rọi xuống biển. Cố Long mang theo một ít pháo hoa, tay kia kéo Bảo Bối đi trên bãi cát.
Giữa âm thanh rì rào, mùi hương của thiên nhiên, nơi này lại vắng người. Cố Long nắm tay Bảo Bối hỏi.
"Tiểu Bảo Bối, em có thích không? Chúng ta ở nơi này đốt pháo hoa nhé?"
Tiểu Bảo Bối nhìn Cố Long, người mà năm năm trước lúc nào cậu cũng lẽo đẽo đi theo gọi ông xã giờ đây đã khác. Cậu tuy ngốc nhưng vẫn hiểu được anh bây giờ đã không còn là một Cố Long của ngày xưa.
Nhưng cậu vẫn như cũ, vẫn si mê, vẫn yêu hắn. Nhưng bây giờ cậu có Lục Khiết, cậu nghe lén Từ Khánh và anh hai nói bây giờ quyền lực của Cố Long rất lớn. Chính bản thân những người kia cũng sợ hắn dùng quyền lực để ép Bảo Bối rời khỏi Lục Khiết cho nên cậu vẫn luôn cảnh giác.
Vậy mà giờ đây, hắn đối xử dịu dàng lại còn đang hì hục cắm những cây pháo hoa xuống biển chuẩn bị đốt.
Năm năm qua, Bảo Bối ngốc nghếch dường như đã che đậy được tình cảm của mình. Vậy mà giờ đây người này trở về, cậu lại muốn khóc...
Đùng! Đùng...
Âm thanh pháo hoa bắn lên trời, đầy đủ màu sắc làm sáng tỏ một khung trời nhỏ. Tiểu Bảo Bối bị những màu sắc đó thu hút cũng quên đi những suy nghĩ khiến mình đau đầu kia.
Cậu mỉm cười khúc khích vụng về dùng điện thoại chụp lại để dành đợi Lục Khiết trở về sẽ cho con trai xem.
Dáng người nhỏ bé cầm điện thoại chụp hình, miệng cười tươi say đắm vào pháo hoa. Hình ảnh mà năm năm trước hắn đơn giản có được bây giờ lại trở thành sự hiếm có lạ lùng.
Bảo Bối lớn rồi, nhưng đối với hắn cậu vẫn là cục cưng nhỏ. Cố Long không kìm được tiến đến ôm Bảo Bối nhỏ giọng thì thầm nói.
"Bảo Bối, anh nhớ em! Anh sai rồi, cho anh cơ hội làm lại từ đầu được không?"
Tiểu Bảo Bối bị ôm thì bất ngờ trợn mắt, bỗng nhiên lời nói của Từ Khánh vang lên trên đầu.
"Nếu Cố Long ôm hay hôn em thì em cứ đá thẳng vào hạ bộ của hắn cho anh. Cái đó là tự vệ"
Dù sao bọn họ cũng không còn quan hệ, Cố Long đột nhiên ôm cậu thì chắc chắn là có ý xấu đúng như lời anh Từ Khánh nói.
Tiểu Bảo Bối nhắm mắt dùng sức co đầu gối lên hạ bộ của Cố Long.
Bốp!
"Hự...Bảo...Bảo Bối à"
Cố Long đang ôm cậu bỗng nhiên từ từ buông lỏng người rồi trượt dài xuống bãi cát, hắn co người lại hay tay ôm hạ bộ. Một khoảng trời nhỏ của biển cả vang lên âm thanh đau đớn kèm theo tiếng sóng vỗ rì rào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất