Chương 127: Mang người về nhà
Có trời mới biết hiện tại Cố Long vui đến thế nào? Mặc dù vừa nãy hắn mới bị Từ Khánh ra tay tàn nhẫn xong nhưng bây giờ Tiểu Bảo Bối chịu theo hắn về nhà, hắn mừng đến độ muốn hoá sói đứng ở trên núi cao. Tru lên những tiếng hú vang cả núi rừng.
Cũng có trời mới biết Bảo Bối đang nghĩ gì. Cậu sợ phải đi tù, nhưng bản thân không hiểu sao lại rất mong đợi cùng Cố Long về nhà của hắn.
Hai người ngồi trong xe, một kẻ cười hề hề như tên điên, người còn lại thì liên tục cắn móng tay cho đỡ sợ. Thành ra trên xe, chỉ còn lại chàng thư kí nhỏ bé được xem là bình thường.
Biệt thự của mới hoàn thành cách đây một tháng, nó nằm ở một vị trí đắt tiền. Xung quanh biệt thự của hắn cũng là những ngôi biệt thự sang trọng khác. Một khu chỉ dành cho giới nhà giàu mới có thể đặt chân vào ở.
Thật ra hắn vốn dĩ đã mua căn nhà này từ trước, nội thất cũng đầy đủ, vật dụng đắt không thiếu, căn nhà gần như hoàn hảo nhưng hắn lại không muốn ở.
Cái thứ nhất là vì nó quá rộng, ở một mình sẽ rất cô đơn. Cái thứ hai là nó cách quá xa nhà của Bảo Bối, theo đuổi vợ cũ mà ở xa quá cũng không hay cho nên khi về nước hắn mới chọn ra ngoài khách sạn ở.
Đúng là mấy kẻ lắm tiền thường tìm cách tiêu tiền cũng khác người đôi chút.
Chiếc xe ô tô đỗ ngay trước cửa biệt thự, thư ký nhỏ bé bước xuống xe đầu tiên. Sau đó theo thói quen mở cửa sẽ cho chủ tịch nào đó vừa thả dê không thành thì dở trò ăn vạ ra...
Cố Long đang vui đến trong lòng nở hoa nên không thèm nhìn đến ánh mắt khinh thường mà trợ lý dành cho mình. Hắn nắm tay Bảo Bối đi xuống, sau đó còn tự hào chỉ vào căn biệt thự của mình mà nói.
"Đây là nhà của anh đấy! Nó to nhất trong số những ngôi biệt thự ở đây. Là tiền anh tự kiếm được rồi mua đó"
Tiểu Bảo Bối từ nhỏ đã sống trong sự giàu sang, mấy căn biệt thự này cậu nhìn cũng đã quen rồi. Làm gì có chuyện vừa nhìn thấy nhà to cửa rộng cậu sẽ thèm khát, Tiểu Bảo Bối nghiêng đầu hỏi.
"Có đồ chơi Meo Meo ở trong đó không ạ?"
Cố Long gật đầu, cười hê hê như tiếng dê kêu đáp.
"Có chứ! Anh còn cất công lên ý tưởng thiết kế phòng ngủ riêng cho con trai của chúng ta đó!"
Mục đích của Cố Long lần này quay trở về nước chính là khởi nghĩa thành công mang vợ con trở về làm một gia đình. Vì vậy hắn đã có chuẩn bị từ trước, từ phòng ngủ của con trai. Đến cả áo quần của Bảo Bối cũng đã được mua sẵn từ trước rồi xếp gọn gàng ở trong tủ, thậm chí quần sịp của cậu hắn còn không quên chuẩn bị thì Meo Meo có là gì đối với hắn?
Cố Long nắm chặt tay Bảo Bối, thúc dục cậu vào nhà. Hắn nôn nóng đến độ suýt chút nữa bế người đạp cửa xông thẳng vào phòng ngủ.
Thật ra Cố Long cũng thừa biết bây giờ Bảo Bối chưa tình nguyện ở cạnh mình. Nhưng hắn tin vào hai chữ "mặt dày". Chỉ cần hắn mặt dày một chút thì ngày hắn ôm vợ hiền con ngoan sẽ không còn xa.
Thư kí nhỏ thấy chủ tịch sắp hoá điên mang người vào nhà thì lập tức đẩy gọng kính mắt mèo, trước khi ngồi vào xe ra về còn tốt bụng nhắc nhở.
"Thưa chủ tịch! Bác sĩ vừa nhắc nhở ngày hãy cẩn thận giữ gìn bên dưới của mình. Ngài mới bị tổn thương hạ bộ, cũng đừng nên làm gì quá độ. Hôm nay nghỉ ngơi một hôm đi, hoạ may dùng quá sức phải cắt bỏ thì nhục lắm..."
Nhưng mà lơì còn chưa nói hết thì người đã biến mất. Thư kí nhỏ chán nản ngồi vào xe ô tô, nhanh chóng đạp chân ga rời đi.
Cố Long mang Tiểu Bảo Bối đến phòng khách, căn biệt thự này thật sự rất rộng lớn. Vật dụng ở đây cũng còn mới tinh, thậm chí còn có vài thứ chưa từng tháo lớp vỏ bọc nilong.
Ánh sáng đèn điện bật lên, căn phòng khách này... thật sự giống hệt với thiết kế của căn phòng khách ở biệt thự cũ, nơi hai người từng sinh sống chung với danh nghĩa vợ chồng.
Khác biệt duy nhất của phòng khách có lẽ chính là một khung ảnh lớn được treo ở trên tường, người ngoài khi tiến vào phòng khách khi muốn ngồi xem tivi cũng có thể thấy được khung ảnh kia.
Đó là tấm ảnh hai người chụp ảnh cưới, cả hai đều mặc một bộ đồ vest trắng, Tiểu Bảo Bối cầm bó hoa trên tay, khuôn mặt ngây thơ nhiều năm trước nhìn vào máy ảnh cười rạng rỡ hạnh phúc vì có được Cố Long.
Trái ngược với cậu, Cố Long trong khung ảnh không khác gì một con robot hình người. Hắn không cười, khuôn mặt đẹp trai hiện rõ sự gượng ép.
Tiểu Bảo Bối đứng sững sờ nhìn tấm ảnh, Cố Long âm thầm đứng ở sau lưng cậu nói nhỏ.
"Em thấy thế nào? Đó là ảnh cưới của chúng ta đó! Anh vất vả lắm mới có thể tìm được tấm ảnh mà mình ít nhăn nhó nhất để in ra treo lên tường. Chậc! Lẽ ra lúc đó anh phải cười chứ nhỉ..."
Tiểu Bảo Bối nhìn tấm ảnh một cách sững sờ rồi vô thức đáp.
"Anh Long là đồ ngốc, Bảo Bối và anh li hôn rồi. Anh đừng tưởng em ngốc mà lừa em. Bảo Bối biết chúng ta không còn là gì của nhau nữa rồi!"
Cũng có trời mới biết Bảo Bối đang nghĩ gì. Cậu sợ phải đi tù, nhưng bản thân không hiểu sao lại rất mong đợi cùng Cố Long về nhà của hắn.
Hai người ngồi trong xe, một kẻ cười hề hề như tên điên, người còn lại thì liên tục cắn móng tay cho đỡ sợ. Thành ra trên xe, chỉ còn lại chàng thư kí nhỏ bé được xem là bình thường.
Biệt thự của mới hoàn thành cách đây một tháng, nó nằm ở một vị trí đắt tiền. Xung quanh biệt thự của hắn cũng là những ngôi biệt thự sang trọng khác. Một khu chỉ dành cho giới nhà giàu mới có thể đặt chân vào ở.
Thật ra hắn vốn dĩ đã mua căn nhà này từ trước, nội thất cũng đầy đủ, vật dụng đắt không thiếu, căn nhà gần như hoàn hảo nhưng hắn lại không muốn ở.
Cái thứ nhất là vì nó quá rộng, ở một mình sẽ rất cô đơn. Cái thứ hai là nó cách quá xa nhà của Bảo Bối, theo đuổi vợ cũ mà ở xa quá cũng không hay cho nên khi về nước hắn mới chọn ra ngoài khách sạn ở.
Đúng là mấy kẻ lắm tiền thường tìm cách tiêu tiền cũng khác người đôi chút.
Chiếc xe ô tô đỗ ngay trước cửa biệt thự, thư ký nhỏ bé bước xuống xe đầu tiên. Sau đó theo thói quen mở cửa sẽ cho chủ tịch nào đó vừa thả dê không thành thì dở trò ăn vạ ra...
Cố Long đang vui đến trong lòng nở hoa nên không thèm nhìn đến ánh mắt khinh thường mà trợ lý dành cho mình. Hắn nắm tay Bảo Bối đi xuống, sau đó còn tự hào chỉ vào căn biệt thự của mình mà nói.
"Đây là nhà của anh đấy! Nó to nhất trong số những ngôi biệt thự ở đây. Là tiền anh tự kiếm được rồi mua đó"
Tiểu Bảo Bối từ nhỏ đã sống trong sự giàu sang, mấy căn biệt thự này cậu nhìn cũng đã quen rồi. Làm gì có chuyện vừa nhìn thấy nhà to cửa rộng cậu sẽ thèm khát, Tiểu Bảo Bối nghiêng đầu hỏi.
"Có đồ chơi Meo Meo ở trong đó không ạ?"
Cố Long gật đầu, cười hê hê như tiếng dê kêu đáp.
"Có chứ! Anh còn cất công lên ý tưởng thiết kế phòng ngủ riêng cho con trai của chúng ta đó!"
Mục đích của Cố Long lần này quay trở về nước chính là khởi nghĩa thành công mang vợ con trở về làm một gia đình. Vì vậy hắn đã có chuẩn bị từ trước, từ phòng ngủ của con trai. Đến cả áo quần của Bảo Bối cũng đã được mua sẵn từ trước rồi xếp gọn gàng ở trong tủ, thậm chí quần sịp của cậu hắn còn không quên chuẩn bị thì Meo Meo có là gì đối với hắn?
Cố Long nắm chặt tay Bảo Bối, thúc dục cậu vào nhà. Hắn nôn nóng đến độ suýt chút nữa bế người đạp cửa xông thẳng vào phòng ngủ.
Thật ra Cố Long cũng thừa biết bây giờ Bảo Bối chưa tình nguyện ở cạnh mình. Nhưng hắn tin vào hai chữ "mặt dày". Chỉ cần hắn mặt dày một chút thì ngày hắn ôm vợ hiền con ngoan sẽ không còn xa.
Thư kí nhỏ thấy chủ tịch sắp hoá điên mang người vào nhà thì lập tức đẩy gọng kính mắt mèo, trước khi ngồi vào xe ra về còn tốt bụng nhắc nhở.
"Thưa chủ tịch! Bác sĩ vừa nhắc nhở ngày hãy cẩn thận giữ gìn bên dưới của mình. Ngài mới bị tổn thương hạ bộ, cũng đừng nên làm gì quá độ. Hôm nay nghỉ ngơi một hôm đi, hoạ may dùng quá sức phải cắt bỏ thì nhục lắm..."
Nhưng mà lơì còn chưa nói hết thì người đã biến mất. Thư kí nhỏ chán nản ngồi vào xe ô tô, nhanh chóng đạp chân ga rời đi.
Cố Long mang Tiểu Bảo Bối đến phòng khách, căn biệt thự này thật sự rất rộng lớn. Vật dụng ở đây cũng còn mới tinh, thậm chí còn có vài thứ chưa từng tháo lớp vỏ bọc nilong.
Ánh sáng đèn điện bật lên, căn phòng khách này... thật sự giống hệt với thiết kế của căn phòng khách ở biệt thự cũ, nơi hai người từng sinh sống chung với danh nghĩa vợ chồng.
Khác biệt duy nhất của phòng khách có lẽ chính là một khung ảnh lớn được treo ở trên tường, người ngoài khi tiến vào phòng khách khi muốn ngồi xem tivi cũng có thể thấy được khung ảnh kia.
Đó là tấm ảnh hai người chụp ảnh cưới, cả hai đều mặc một bộ đồ vest trắng, Tiểu Bảo Bối cầm bó hoa trên tay, khuôn mặt ngây thơ nhiều năm trước nhìn vào máy ảnh cười rạng rỡ hạnh phúc vì có được Cố Long.
Trái ngược với cậu, Cố Long trong khung ảnh không khác gì một con robot hình người. Hắn không cười, khuôn mặt đẹp trai hiện rõ sự gượng ép.
Tiểu Bảo Bối đứng sững sờ nhìn tấm ảnh, Cố Long âm thầm đứng ở sau lưng cậu nói nhỏ.
"Em thấy thế nào? Đó là ảnh cưới của chúng ta đó! Anh vất vả lắm mới có thể tìm được tấm ảnh mà mình ít nhăn nhó nhất để in ra treo lên tường. Chậc! Lẽ ra lúc đó anh phải cười chứ nhỉ..."
Tiểu Bảo Bối nhìn tấm ảnh một cách sững sờ rồi vô thức đáp.
"Anh Long là đồ ngốc, Bảo Bối và anh li hôn rồi. Anh đừng tưởng em ngốc mà lừa em. Bảo Bối biết chúng ta không còn là gì của nhau nữa rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất