Chương 142: An ủi
Tiểu Bảo Bối có ghét Cố Long không? Câu trả lời tất nhiên là không. Cậu không ghét hắn, nhưng bảo cậu tin tưởng hắn một lần nữa thì cậu cũng không thể làm được.
Tiểu Bảo Bối ôm bụng con trai nhỏ, trong lòng vừa chán nản vừa nặng nề đáp.
"Ba...ba không có ghét người đấy"
Bé con gật gù, tỏ vẻ đã hiểu. Từ lúc bé sinh ra và lớn lên, trong trí nhớ của bé cũng chỉ có ba nhỏ và các cậu vây quanh. Đến tuổi đi học mẫu giáo, bé nhìn bạn bè rồi lại nhìn mình, bé biết gia đình bé không đầy đủ người thân. Bé hiểu điều đó, đôi khi bé còn thấy rất tủi thân.
Nhưng giờ ba lớn xuất hiện, mảnh ghép cuối cùng cũng được lắp vào. Bé còn rất vui, thật sự cũng hy vọng rằng mình có được một mái ấm vui vẻ.
Tiểu Lục Khiết xoa xoa tóc của Tiểu Bảo Bối, bàn tay mũn mỉm nhỏ nhỏ vụng về an ủi ba ba. Cậu biết ba ba cậu ngốc, điều này những bé ở trong nhà cũng thường hay nhắc đến. Ba cậu tuy ngốc nhưng luôn dành hết tình yêu thương của mình cho bé, cho nên bé con hiểu Tiểu Bảo Bối như thế nào.
"Ba và ba lớn có chuyện gì sao? Hai người giận nhau?"
Tiểu Bảo Bối lắc đầu, nhỏ giọng đáp.
"Không có giận nhau, chỉ là ba làm ra lỗi sai nên không xứng đáng có được ba lớn của con"
Đối với Bảo Bối, chuyện canh cánh trong lòng của cậu chính là chuyện anh cả ép buộc Cố Long cưới cậu.
Về mặt tâm lí, Tiểu Bảo Bối tổn thương từ hai bên, một bên chính là Cố Long cùng người khác thân mật. Bên còn lại chính là do gia đình cậu, chỉ vì cậu mà Cố Long trong một thời gian dài không hạnh phúc.
"Ba...vậy ba có lỗi hay ba lớn có lỗi?"
Tiểu Bảo Bối suy ngẫm một hồi, tự hỏi trong lòng mình liệu Cố Long thật sự có lỗi sao? Mọi nguồn cơn đều xuất phát từ cậu, vậy người có lỗi đâu phải Cố Long?
Tiểu Bảo Bối nghẹn ngào đáp.
"Là ba có lỗi!"
Bé con lại cười khanh khách hôn chụt lên đầu của ba bé một cái đáp.
"Con lại thấy không phải chỉ một mình ba có lỗi đâu, cậu Cố Tinh Anh đã nói với con trước. Nếu người không có lỗi bỗng nhiên muốn theo đuổi lại người đã làm ra chuyện có lỗi, thì tất nhiên trong chuyện đó có thể hai người cùng sai, tại sao ba lại chỉ nghĩ rằng có một mình ba? Cậu cả cũng đã từng nói, người làm sai biết hối lỗi thì nên tha thứ, ba lớn làm sai luôn muốn gần gũi với ba nhỏ, tại sao ba nhỏ lại cố ý tránh né ba lớn. Chúng ta không thể trở thành một gia đình thật sao?"
Từ nhỏ đến lớn, ý thức của Tiểu Bảo Bối chỉ dừng lại việc đau ốm sẽ có người chăm, khóc lóc sẽ có người dỗ, muốn gì có cái đấy, mặc kệ bị người đời chê ngốc thế nào cậu cũng sẽ luôn được hai anh yêu thương chiều chuộng.
Nhưng tâm trí cậu ngốc không có nghĩa là đến tuổi trưởng thành cậu không biết yêu. Ngày cậu gặp Cố Long, cậu đã tương tư hắn thành bệnh cho nên anh cả mới dốc lòng vì cậu mà lừa gạt người khác.
Thời gian chưa có Tiểu Lục Khiết bên cạnh, cậu xem Cố Long là động lực sống.
Thời gian có Lục Khiết, lại nhớ về người chồng cũ, ngày mà hai anh trai ôm cậu khóc nói lời xin lỗi. Tiểu Bảo Bối hiểu cậu chính là gánh nặng của mọi người.
Cố Long quay trở về, nhưng cậu không dám mở lòng, cậu biết bây giờ anh có nhiều tiền hơn trước, cũng đã tự tìm đến cậu. Nhưng sâu bên trong Tiểu Bảo Bối lại là ám ảnh của ngày xưa.
Tiểu Lục Khiết thấy ba nhỏ không trả lời, tâm tình bé cũng không vui. Bé hỏi.
"Ba! Vậy ba cũng ghét con sao?"
Tiểu Bảo Bối vội ngẩng phắt đầu dậy, vẻ mặt hốt hoảng đáp.
"Ba thương con nhất trên đời, làm gì có chuyện ghét con được"
Bé con tủi thân, hai tay đan vào nhau, cái miệng mếu máo, nước mắt rưng rưng đáp.
"Mọi người đều nói con là do ba nhỏ và ba lớn tạo thành. Vậy chẳng phải là con có liên quan sao?"
Tiểu Bảo Bối nhìn con khóc vội vã ôm con vào lòng, cậu lúng túng không biết dỗ dành thế nào thì từ bên ngoài cửa vang lên một giọng nói quen thật là quen thuộc.
"Bé con việc gì phải khóc, dù con có liên quan tới cái tên kia hay không thì tài sản của hắn cũng phải để lại cho con thôi..."
Tiểu Bảo Bối ôm bụng con trai nhỏ, trong lòng vừa chán nản vừa nặng nề đáp.
"Ba...ba không có ghét người đấy"
Bé con gật gù, tỏ vẻ đã hiểu. Từ lúc bé sinh ra và lớn lên, trong trí nhớ của bé cũng chỉ có ba nhỏ và các cậu vây quanh. Đến tuổi đi học mẫu giáo, bé nhìn bạn bè rồi lại nhìn mình, bé biết gia đình bé không đầy đủ người thân. Bé hiểu điều đó, đôi khi bé còn thấy rất tủi thân.
Nhưng giờ ba lớn xuất hiện, mảnh ghép cuối cùng cũng được lắp vào. Bé còn rất vui, thật sự cũng hy vọng rằng mình có được một mái ấm vui vẻ.
Tiểu Lục Khiết xoa xoa tóc của Tiểu Bảo Bối, bàn tay mũn mỉm nhỏ nhỏ vụng về an ủi ba ba. Cậu biết ba ba cậu ngốc, điều này những bé ở trong nhà cũng thường hay nhắc đến. Ba cậu tuy ngốc nhưng luôn dành hết tình yêu thương của mình cho bé, cho nên bé con hiểu Tiểu Bảo Bối như thế nào.
"Ba và ba lớn có chuyện gì sao? Hai người giận nhau?"
Tiểu Bảo Bối lắc đầu, nhỏ giọng đáp.
"Không có giận nhau, chỉ là ba làm ra lỗi sai nên không xứng đáng có được ba lớn của con"
Đối với Bảo Bối, chuyện canh cánh trong lòng của cậu chính là chuyện anh cả ép buộc Cố Long cưới cậu.
Về mặt tâm lí, Tiểu Bảo Bối tổn thương từ hai bên, một bên chính là Cố Long cùng người khác thân mật. Bên còn lại chính là do gia đình cậu, chỉ vì cậu mà Cố Long trong một thời gian dài không hạnh phúc.
"Ba...vậy ba có lỗi hay ba lớn có lỗi?"
Tiểu Bảo Bối suy ngẫm một hồi, tự hỏi trong lòng mình liệu Cố Long thật sự có lỗi sao? Mọi nguồn cơn đều xuất phát từ cậu, vậy người có lỗi đâu phải Cố Long?
Tiểu Bảo Bối nghẹn ngào đáp.
"Là ba có lỗi!"
Bé con lại cười khanh khách hôn chụt lên đầu của ba bé một cái đáp.
"Con lại thấy không phải chỉ một mình ba có lỗi đâu, cậu Cố Tinh Anh đã nói với con trước. Nếu người không có lỗi bỗng nhiên muốn theo đuổi lại người đã làm ra chuyện có lỗi, thì tất nhiên trong chuyện đó có thể hai người cùng sai, tại sao ba lại chỉ nghĩ rằng có một mình ba? Cậu cả cũng đã từng nói, người làm sai biết hối lỗi thì nên tha thứ, ba lớn làm sai luôn muốn gần gũi với ba nhỏ, tại sao ba nhỏ lại cố ý tránh né ba lớn. Chúng ta không thể trở thành một gia đình thật sao?"
Từ nhỏ đến lớn, ý thức của Tiểu Bảo Bối chỉ dừng lại việc đau ốm sẽ có người chăm, khóc lóc sẽ có người dỗ, muốn gì có cái đấy, mặc kệ bị người đời chê ngốc thế nào cậu cũng sẽ luôn được hai anh yêu thương chiều chuộng.
Nhưng tâm trí cậu ngốc không có nghĩa là đến tuổi trưởng thành cậu không biết yêu. Ngày cậu gặp Cố Long, cậu đã tương tư hắn thành bệnh cho nên anh cả mới dốc lòng vì cậu mà lừa gạt người khác.
Thời gian chưa có Tiểu Lục Khiết bên cạnh, cậu xem Cố Long là động lực sống.
Thời gian có Lục Khiết, lại nhớ về người chồng cũ, ngày mà hai anh trai ôm cậu khóc nói lời xin lỗi. Tiểu Bảo Bối hiểu cậu chính là gánh nặng của mọi người.
Cố Long quay trở về, nhưng cậu không dám mở lòng, cậu biết bây giờ anh có nhiều tiền hơn trước, cũng đã tự tìm đến cậu. Nhưng sâu bên trong Tiểu Bảo Bối lại là ám ảnh của ngày xưa.
Tiểu Lục Khiết thấy ba nhỏ không trả lời, tâm tình bé cũng không vui. Bé hỏi.
"Ba! Vậy ba cũng ghét con sao?"
Tiểu Bảo Bối vội ngẩng phắt đầu dậy, vẻ mặt hốt hoảng đáp.
"Ba thương con nhất trên đời, làm gì có chuyện ghét con được"
Bé con tủi thân, hai tay đan vào nhau, cái miệng mếu máo, nước mắt rưng rưng đáp.
"Mọi người đều nói con là do ba nhỏ và ba lớn tạo thành. Vậy chẳng phải là con có liên quan sao?"
Tiểu Bảo Bối nhìn con khóc vội vã ôm con vào lòng, cậu lúng túng không biết dỗ dành thế nào thì từ bên ngoài cửa vang lên một giọng nói quen thật là quen thuộc.
"Bé con việc gì phải khóc, dù con có liên quan tới cái tên kia hay không thì tài sản của hắn cũng phải để lại cho con thôi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất